Kim Cương Khế Ước

Chương 304


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Ba nỗi đau lớn nhất cùng lúc xuất hiện, Nhâm Thần Phong làm thế nào đối mặt đây? hắn phải làm thế nào đối mặt với sự nghiệp âm nhạc và hội họa của mình?
Mặc Thiên Trần nhờ hắn mới có thể sống sót, rất vui mừng, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, cũng khó đoán ra trong lòng hắn rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu dòng nước đang cuộn trào?
Hộ lý tiểu Hạ chẳng biết lúc nào đã rời khỏi phòng, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập.
“Thần Phong, là thật sao?” Mặc Thiên Trần gian nan mở miệng.
Nhâm Thần Phong vẫn mỉm cười, “Thiên Thiên, đừng lo…”
“Làm sao không lo? Thần Phong vì cô mới bị thương, Thần Phong vì cô mới không thể đánh đàn, không thể vẽ được nữa, cả đời này Thần Phong có lẽ sẽ chỉ là một người bình thường… Tất cả vinh quang đều mất hết…”
Nhâm Thần Vũ đứng ở cửa, cáu kỉnh chỉ trích Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần mím môi không nói gì, cô thừa nhận bản thân mình làm hại Nhâm Thần Phong thành ra như vầy.
Đúng thế, là cô, làm hại Nhâm Thần Phong mất hết tất cả…
“Mặc Thiên Trần, cô chính là khắc tinh của Nhâm gia chúng tôi, người nào trong gia đình tôi dính đến cô, đều phải chịu tổn thương, cô còn mặt mũi đến thăm Thần Phong?” Nhâm Thần Vũ bước tới, chỉ tay trách cứ Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần yên lặng lau nước mắt, kiên định đáp: “Chị Vũ, em nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa tay cho Thần Phong, anh ấy nhất định có thể đánh đàn, vẽ tranh như trước.”
“Lời cô nói tôi nghe không lọt, tôi chỉ hy vọng cô không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa là được, Thần Phong có thể sống sót, tôi đã cảm tạ trời đất rồi, cô đi nhanh lên!” Nhâm Thần Vũ muốn kéo cô ra ngoài.
“Khụ ——”
một tiếng ho khan của đàn ông vang lên, một người đàn ông ngoài quốc đeo kính gọng vàng bước vào, hắn nhìn kỹ người xung quanh, sau đó nhìn về Nhâm Thần Phong, dùng tiếng Anh nói: “Những ai không có phận sự mời ra ngoài, tôi muốn kiểm tra lần nữa cho bệnh nhân.”
“Ông là ai? Có quyền gì ra lệnh cho chúng tôi?” Nhâm Thần Vũ ngạc nhiên, rống to.
“Tôi là Hannibal Hopkins.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Nhâm Thần Vũ kinh ngạc, lập tức chạy đến trước mặt Hannibal Hopkins, vẻ mặt không dám tin, “Ông chính là bác sĩ Hannibal, cảm ơn bác sĩ… Cảm ơn bác sĩ đã đến đây xem bệnh cho Thần Phong, Thần Phong nhà chúng tôi nhất định được cứu rồi…”
Bác sĩ Hannibal không nói gì, thấy người trong phòng dường như không ai chịu nghe lời mình, lập tức nổi giận, vỗ tay lên bàn.
Trần Ích đứng ngoài – hộ tống bác sĩ Hannibal tới – lập tức đi vào, “Thiếu phu nhân, Đồng phu nhân, xin mời ra ngoài trước! Để bác sĩ Hannibal kiểm tra cho Nhâm tiên sinh.”
Mặc Thiên Trần nhìn về phía Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, anh làm kiểm tra đi, mai em lại đến thăm anh, được không?”
“Được! Thiên Thiên, chị, mọi người ra ngoài trước đi!” Nhâm Thần Phong nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình.

Nhâm Thần Vũ lập tức nói: “Được được, chúng tôi lập tức ra ngoài, cảm ơn bác sĩ…”
Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Vũ ra khỏi phòng bệnh, Nhâm Thần Vũ vui vẻ che mặt khóc, “Tôi và Thọ Tề mãi không mời được bác sĩ Hannibal nổi danh đến chữa cho Thần Phong, không ngờ hôm nay ông ấy tới… Thần Phong, Thần Phong, em nhất định khỏe lại…”
Mặc Thiên Trần nghe xong, nhìn thấy Trần Ích dẫn người hộ tống bác sĩ Hannibal tới đây, trong lòng cảm động, Trần Ích xuất hiện, chắc chắn không phải tình cờ, nhất định là Cúc Như Khanh mời bác sĩ tới đây.
Như Khanh, Như Khanh, anh từng hận Thần Phong như vậy, từng dùng mọi thủ đoạn đối phó anh ấy, nhưng lúc anh ấy cần nhất, lại mời bác sĩ giỏi đến đây. Như Khanh, anh bảo em làm sao không nghĩ đến anh?
Như Khanh, nếu thật sự anh không quan tâm em, cần gì lặng lẽ đi mời Hannibal? Như Khanh, nếu anh không quan tâm em, cần gì vẫn cho Trần Tiêu âm thầm đi theo em? Như Khanh, nếu anh thật sự buông em rồi, sao hàng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của em?
Mặc Thiên Trần từ từ ra khỏi bệnh viện, cả thành phố đã lên đèn, trong lòng cô thầm mong Nhâm Thần Phong nhất định phải khỏe lại, Cúc Như Khanh nhất định phải bình an.
cô đi tới đi lui, không biết đi bao lâu, cuối cùng trở về công ty Cúc Thị, nhìn lên phòng làm việc của anh trên lầu cao, vẫn còn sáng đèn, cô an vị ngồi ở góc phố đối diện, ngước nhìn phòng làm việc của anh.
Như Khanh, anh vẫn chưa về nhà? Như Khanh, ngày nào anh cũng làm việc trễ như vậy? Như Khanh, trong lòng anh, có nhớ em?
Nhìn thấy ánh đèn, trong lòng cô cũng an ủi được mấy phần.
Công ty Cúc Thị, Cúc Như Khanh đang đợi tư liệu từ nhà máy, nhận được điện thoại của Trần Ích, “Chủ tịch, bác sĩ Hannibal đã tới làm kiểm tra cho Nhâm Thần Phong.”
“Tôi biết rồi.” Cúc Như Khanh chuẩn bị cúp máy, “Trần Ích…”
“Chuyện gì? Chủ tịch.” Trần Ích lập tức hỏi.
“không có gì, Khang Hạo vừa xuống lầu rồi.” Cúc Như Khanh cúp máy, tự mình đứng dậy rót một ly café, khổ sở uống.
Khang Hạo đi từ tầng trên xuống, lấy xe lái ra ngoài, qua đèn giao thông, thấy Mặc Thiên Trần một mình nhìn lên phòng làm việc của Cúc Như Khanh. hắn xuống xe, “Thiếu phu nhân, sao không lên?”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần không ngờ gặp phải Khang Hạo, nhất thời không biết trả lời thế nào, “không, đúng lúc tôi đi qua đây, đi mệt, nên ngồi nghỉ một lát, tôi đi ngay đây… Anh bây giờ mới tan việc sao? Sao lại trễ vậy?”
“Tiênh sinh còn tăng ca, nói tôi về trước. Thiếu phu nhân, cô đi, tôi tiễn cô một đoạn!” Khang Hạo thật không hiểu, cả hai đều có đối phương trong lòng, tại sao lại hành hạ lẫn nhau!
“không cần đâu, bây giờ khuya rồi, anh mệt mỏi cả ngày, cũng về nhà sớm nghỉ ngơi đi!” Mặc Thiên Trần lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Khang Hạo đang muốn nói gì đó thì điện thoại hắn vang lên, “Tiên sinh, chuyện gì?”
Mặc Thiên Trần sắp đi, nghe thấy Cúc Như Khanh gọi đến, liền dừng bước, nhìn Khang Hạo.
Cúc Như Khanh chán nản buông ly café xuống, gọi cho Khang Hạo, “Khang Hạo, mua một bát mì đưa lên cho tôi.”
“Tiên sinh, bây giờ mấy giờ rồi, hai giờ sáng rồi đó, tất cả tiệm mì đều đóng cửa rồi, tôi đi đâu mua mì cho ngài đây? Phải rồi, trong phòng làm việc của tôi có mì ăn liền, ngài tới lấy ăn tạm trước đi!” Khang Hạo đáp.
“Tôi đã lấy, chuẩn bị ăn thì phát hiện chúng đều hết hạn từ lâu rồi.” Cúc Như Khanh nói xong ném mấy gói mì ăn liền trên tay vào thùng rác.

Mặc Thiên Trần nhìn Khang Hạo, ý bảo hắn đồng ý, cô nghĩ cách làm mì, Khang Hạo đáp, “Tiên sinh, tôi lập tức đi mua, một lát nữa mang lên cho ngài.”
Cúp máy, Khang Hạo nói: “Thiếu phu nhân, đây không phải cô hại chết tôi sao? Tôi đi đâu mua đây?”
“Đừng lo, nhà anh gần đây phải không? Trong nhà có dụng cụ nấu ăn không? Chúng ta lập tức đi nấu rồi mang lại đây.” Mặc Thiên Trần nói hắn đừng gấp.
“Thiếu phu nhân nấu sao?” Khang Hạo nảy ra ý hay.
“Đương nhiên.” Mặc Thiên Trần lên xe hắn.
Chỗ ở của Khang Hạo rất gần công ty, hai người chẳng mấy chốc đã đến nhà, Mặc Thiên Trần rửa tay, lập tức vào bếp nấu mì, cô nấu xong mang ra.
“Khang Hạo, bây giờ có thể đưa tới cho Như Khanh rồi…” Lời chưa nói hết, đã thấy Khang Hạo nằm dài trên sofa ngủ, cô bước tới, “Khang Hạo…”
“Tôi buồn ngủ quá, đừng quấy rầy tôi…” Khang Hạo lật người, đầu tựa vào sofa.
“Khang Hạo, anh đưa mì tới cho Như Khanh, rồi trở về ngủ tiếp được không?” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ vai hắn.
Nhưng Khang Hạo căn bản không có phản ứng, ngược lại còn ngủ sâu hơn.
Mặc Thiên Trần than nhẹ, thật ra không dám gặp Cúc Như Khanh, ngày đó ở trên anh nhục nhã cô, mấy lời đó còn văng vẳng bên tai, nếu bây giờ anh không những không ăn mì cô nấu, còn nói lời nhục nhã cô, cô phải làm sao?
“Khang Hạo…” cô lại nhẹ nhàng gọi.
Mặc Thiên Trần thấy hắn chắc là cùng Cúc Như Khanh tăng ca mấy ngày liền, nên không gọi hắn nữa, lấy giấy bút, nhắn lại cho hắn: “Mượn tạm xe của anh, ngày mai trả lại.” Ký tên Mặc Thiên Trần.
cô lấy chìa khóa, xách mì theo, bỏ vào xe, lái xe đến Cúc Thị.
Mặc Thiên Trần vừa đóng cửa, Khang Hạo liền tỉnh lại, tối nay đúng là cơ hội tốt! hắn cố ý giả vờ ngủ, khiến Mặc Thiên Trần tự mình tới công ty, tối nay không có Nghiêm Tiểu Huệ, chỉ có mình Cúc Như Khanh làm việc, cô sẽ không thương tâm như lúc trước!
Mặc Thiên Trần đã đến ngoài phòng làm việc của Cúc Như Khanh, nhìn từ bên ngoài cửa kính thấy anh đang bận rộn, cô không dám gõ cửa, đành ở bên ngoài gấp gáp, đang nghĩ xem làm cách nào để lại mì, mà anh không biết cô tới đây.
Chợt, Cúc Như Khanh đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần vội vàng núp vào phòng thư ký, thấy anh đi vào phòng rửa tay, cô mới lặng lẽ vào, đặt tô mì lên bàn anh, đề phòng anh không biết là Khang Hạo đưa tới, cô mang chìa khóa xe Khang Hạo đặt bên cạnh tô mì, cô ngửi thấy trong phòng làm việc của anh nhàn nhạt mùi thuốc lá, từ từ xoay người.
Đúng lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị đi, Cúc Như Khanh trở lại.
Mặc Thiên Trần không ngờ anh trở lại nhanh như vậy, mắt thấy anh vừa tiến đến sắp thấy được cô, cô vội vàng núp sau ghế sofa, thân thể nhỏ nhắn ngồi xuống, tựa lưng vào sofa.
Cúc Như Khanh vừa đi vào, liền thấy trên bàn làm việc có tô mì còn bốc hơi, anh ngồi xuống, bưng tô mì lên, thấy chìa khóa xe của Khang Hạo trên bàn, nhưng không thấy Khang Hạo đâu.

Anh đang đói, không nghĩ nhiều, liền bắt đầu ăn mì, ba giờ sáng có một tô mì ấm bụng, đối với người hô phong hoán vũ như Cúc Như Khanh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ, nhưng, anh ăn tô mì này, mùi vị tô mì, rất giống mùi vị của một người.
“Khang Hạo…” Cúc Như Khanh buông đũa, gọi.
không thấy bóng dáng Khang Hạo đâu, Cúc Như Khanh nín thở, lúc này trong phòng, an tĩnh đến nỗi một hạt bụi rơi cũng nghe được.
Mặc Thiên Trần không ngờ anh gọi Khang Hạo, cô che miệng, không để mình phát ra âm thanh, sau đó cô nghe được âm thanh Cúc Như Khanh rời khỏi chỗ ngồi, có tiếng bước chân ra ngoài.
Cúc Như Khanh nhìn bốn phía, nghe được tiếng hít thở đang đè nén sau sofa, sau đó thấy phía sau sofa có một bóng dáng nho nhỏ, anh đứng bên sofa một hồi, nhìn cô, không nói gì.
Mặc Thiên Trần dù không thấy anh đâu, nhưng cảm giác bức bách này, lại khiến cô biết, anh đang đứng trước mặt mình, cô chỉ cầu xin trời xanh, đừng để anh phát hiện ra cô, cô sẽ nhanh chóng ra khỏi đây.
không biết qua bao lâu, cô cảm giác trên người đã ra thành một thân mồ hôi rồi, mới nghe được Cúc Như Khanh nâng bước rời khỏi sofa, sau đó lại nghe tiếp âm thanh anh ngồi xuống, Mặc Thiên Trần chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Cúc Như Khanh biết là Mặc Thiên Trần mang mì tới, anh ăn tiếp thì cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nội tâm, đây là mùi của cô, mùi của cô, mát mẻ mà mê người, dù đang là ban đêm, không có cô bên cạnh, anh vẫn nhớ đó là cảm giác cô để lại cho anh.
Mặc Thiên Trần nghe được âm thanh ăn mì của Cúc Như Khanh, cô hơi cười cười, cho dù anh có tìm được Khang Hạo không, chỉ cần tối nay anh tăng ca, không đói bụng là tốt rồi, cho dù cường hãn thế nào, làm người là phải ăn cơm, anh chịu áp lực cả trong lẫn ngoài, chắc chắn phải chịu cảnh bữa đói bữa no.
Cúc Như Khanh ăn xong mì, tiếp tục làm việc, một hồi sau, đốt một điếu thuốc, không đi đâu, chỉ hưởng thụ cảm giác hòa thuận vui vẻ, nghỉ ngơi một lát.
Như Khanh, Như Khanh, anh nhanh nhanh ra ngoài đi!
Mặc Thiên Trần không ngừng kêu trong lòng, nếu anh không ra ngoài làm sao cô đi đây? cô ở đây lâu lắm rồi, có thể bị anh phát hiện? Phát hiện rồi, anh có giận lên đuổi cô đi không?
Mặc Thiên Trần đang suy nghĩ lung tung, Cúc Như Khanh hút xong điếu thuốc, đi tới sofa, nhàn nhã nằm.
Anh biết cô trốn sau sofa, lúc này anh và cô chỉ cách nhau một mặt sofa, anh có thể ngửi thấy mùi của cô, của tóc cô, tựa như cố ý bay đến cổ anh.
Mặc Thiên Trần lúc này đã tay chân tê dại, cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích, sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng bị Cúc Như Khanh phát hiện, cô cảm nhận được Cúc Như Khanh đang nằm ngủ trên sofa, đến thở mạnh cũng không dám.
Như Khanh, Như Khanh, chẳng lẽ tối nay anh ngủ ở đây sao?
cô nhắm hai mắt lại, tối nào anh cũng ngủ ở đây sao?
Như Khanh, Như Khanh, anh đã ngủ rồi sao?
Đúng lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị đứng dậy, Cúc Như Khanh lật người trên sofa, cô lại vội vàng ngồi xuống, thì ra anh không ngủ, cô làm rời khỏi đây mà thần không biết quỷ không hay bây giờ?
Mặc Thiên Trần không ngừng cầu nguyện, Như Khanh, Như Khanh, anh nhanh ngủ đi!
cô thì cầu nguyện, ngược lại, anh ngồi dậy, đi tới đi lui trong phòng làm việc, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mặc Thiên Trần nghĩ lần này xong rồi, cô ở lại nữa trời sẽ sáng, sắp tám giờ rồi, nhân viên tới làm, cô sẽ không chỉ bị anh phát hiện, mà còn bị rất nhiều người phát hiện.
Lòng cô như lửa đốt, Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng làm việc, Mặc Thiên Trần vui mừng, cứ nghĩ anh sắp đi ra ngoài.
Nhưng đợi một hồi, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài của anh, cô lại không dám tùy tiện ngẩng đầu xem anh đi hay chưa, đành lặng lẽ mở mắt, nhưng vừa mở mắt nhịp tim trong nháy mắt ngừng đập.
Bởi vì, ngay trước mắt cô, là một đôi chân to, đôi chân này không phải ai khác, chính là Cúc Như Khanh.
nói cách khác, cô bị phát hiện rồi.

Anh phát hiện cô từ lúc nào vậy? Làm sao biết là cô, mà không phải Khang Hạo?
Mặc Thiên Trần bây giờ, cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm, chỉ im lặng ngồi trên sàn nhà, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, trong lòng suy nghĩ, cho dù anh nói gì khó nghe, cô cũng không phản bác nữa, anh đối xử thế nào, cô cũng không nói gì nữa.
Cúc Như Khanh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cô gầy đi, lúc này co rúc phía sau sofa, bộ dạng đẹp đẽ đó, khắc sâu vào hai tròng mắt anh.
không phải anh không biết anh xuất hiện trước mặt cô, sẽ tạo ra hậu quả gì, nhưng anh không thể coi thường chuyện cô làm mì cho anh.
Anh không lên tiếng, đưa tay, nhẹ nhàng bế cô lên, cô ở trên tay anh, liền giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng linh hoạt.
Hồi lâu, Mặc Thiên Trần không nghe thấy tiếng nhục mạ của anh, cũng không nghe thấy vẻ tức giận của anh, chỉ cảm nhận được đôi bàn tay anh bế cô, đến lúc này, cô vẫn không dám mở mắt. cô không ngờ anh hành động như thế, chỉ cảm nhận được hơi thở nồng đậm, tràn ngập khắp người cô.
Hai người không ai nói gì, nhưng hỏa tâm thì lẳng lặng thiêu đốt cả hai.
Mặc Thiên Trần được anh ôm vào ngực, đầu cô chôn trong ngực anh, nghe thấy mùi vị của anh, toàn bộ thân hình cũng rơi vào vòng tay anh.
Như Khanh, Như Khanh, anh không chán ghét em, đúng không?
Nếu anh ghét em thật, sẽ không ôm em như thế, mà phải đuổi em ra ngoài mới đúng! Phải để em rời đi trong đêm mới đúng phải không?
Em không phải đang mơ, em cũng không có ngủ, em thật sự cảm nhận được, anh đang ôm em, Như Khanh, anh không đuổi em nữa đúng không?
Nghĩ đến đó, Mặc Thiên Trần không nhịn được nhích gần vào ngực anh hơn, đôi tay lặng lẽ nắm chặt vạt áo anh, Như Khanh, cho em một cơ hội, để em chứng minh cho anh thấy, em không phải như vậy, sẽ không trốn tránh tình cảm hai chúng ta, em sẽ đối mặt, không phải vì đứa con mà ở cạnh anh, mà vì yêu, vì tình yêu.
Cúc Như Khanh ôm cô ra khỏi phòng, cúi đầu thấy hàng lông mi cô không ngừng run rẩy, hàng lông mi thật dài, như một thiên sứ dịu dàng xinh đẹp, đứng trong bóng đêm, chỉ đường dẫn lối đưa anh về nhà, bộ dạng cô thận trọng, hàng lông mi cũng thận trọng theo, khiến tim anh khẽ đau.
Anh ôm cô xuống lầu, Trần Tiêu đã chờ sẵn, Cúc Như Khanh bảo hắn lái xe đến đây, anh ôm cô đứng dưới trời sao, tối nay sao thật đẹp, những ngôi sao lóe lên, tình hoài lưu luyến.
Mặc Thiên Trần cũng biết, đêm nay sao rất đẹp, cô ở trong ngực anh cũng nhìn lên trời, cô nghĩ, ánh sao mỹ lệ chiếu lên hai người như vậy có phải là may mắn không?
Như vậy, cô chính là có được may mắn rồi.
Dù hai người từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng ít ra cô biết, anh không ghét cô, lúc anh ôm cô, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh.
Trần Tiêu lái xe đến, mở cửa xe, Cúc Như Khanh cong eo, bế Mặc Thiên Trần đặt vào ghế sau, đứng dậy mới phát hiện bàn tay cô nắm áo anh thật chặt, lông mi run rẩy hơn, anh hơi ngẩn ra, sau đó nói với Trần Tiêu, “Lái xe đi!”
Cúc Như Khanh biết cô muốn ra khỏi đây, anh mang cô xuống lầu, còn đặt cô lên xe, anh quan tâm cô, rất quan tâm, chỉ là không muốn để cô biết.
cô bắt lấy vạt áo anh, cô không muốn buông tay, tuyệt đối không muốn buông, nhưng cô biết, mọi việc đều là dục tốc bất đạt, cô nói, cô muốn chứng minh cho anh thấy, cô không chỉ nói, cô nhất định sẽ dùng cả trái tim yêu thương anh.
Vậy, bây giờ, cô nguyện ý buông tay.
Cúc Như Khanh thấy cô buông lỏng tay, lui ra khỏi xe, xe chậm rãi rời khỏi Cúc Thị, Mặc Thiên Trần ngồi dậy, ngoảnh lại nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng anh đứng một mình càng lúc càng xe, càng lúc càng nhỏ đi, nước mắt cô liền nhỏ xuống tới tấp…
Như Khanh, anh nhất định phải thật bình yên…
Dù không còn nhìn thấy Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vẫn nhìn về phố đêm trống rỗng phía sau, từ đầu đến cuối không nói chữ nào, câu nào, cô không dám nói, chỉ nhớ anh đã không còn đói, chỉ nhớ anh đã hết buồn bã, chỉ nhớ anh vẫn mạnh khỏe.
Như Khanh, anh nhất định phải mạnh khỏe…

Bình Luận (0)
Comment