Kim Cương Khế Ước

Chương 306


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Trong căn phòng chỉ có âm thanh thìa đụng phải chén canh, tiếng hít thở nho nhỏ của Mặc Thiên Trần, cô nhìn dáng vẻ thâm trầm của anh, uống canh vẫn rất ưu nhã, chẳng biết tại sao, trái tim cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc, dù ngồi trước mặt anh, không khác gì tảng băng ngầm, nhưng đối với Mặc Thiên Trần, cô có tinh thần của “Ngu Công dời núi”.
Cúc Như Khanh uống xong, mùi bị thơm ngát bổ dưỡng, vẫn chảy trong cổ họng đến dạ dày, chảy trong lòng anh, ánh mắt cô nhìn anh, khôgn che giấu chút tình cảm nào, còn anh vẫn mặt không biến sắc diễn tốt vai diễn của mình.
Cúc Như Khanh uống xong, Mặc Thiên Trần đưa khăn giấy cho anh, anh nhận lấy, cô dọn dẹp chén thìa, sau đó không vội rời đi, hai người ngồi trên sofa, dù chỉ cách một khoảng ngắn, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn cảm nhận được hơi thở nồng đậm của anh.
Đêm kia cô trốn sau sofa, cảm giác đó không giống với cảm giác trực tiếp đối mặt bây giờ, coi như dù bị anh phát hiện, cô vẫn nhắm mắt tự lừa mình dối người là không bị anh nhìn thấy.
hiện giờ, hai người ngồi dưới ánh đèn, muốn nói chuyện, nhưng lại sợ nói sai.
Cúc Như Khanh đứng dậy tới bàn làm việc, Mặc Thiên Trần động đậy môi, nhưng vẫn không nói gì, vẫn ngồi trên sofa, đợi anh giải quyết xong công việc.
Theo lý mà nói, cô có thể gặp được Cúc Như Khanh, lẽ ra rất hạnh phúc mới đúng, sau đó sẽ ngắm nhìn anh, nhưng chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Có thể là do mấy ngày trước vẫn ở nhà lo lắng cho anh, chất lượng giấc ngủ giảm sút, còn bây giờ, anh đã ở trước mặt, chung quanh đều mà mùi của anh, tâm tư từ từ buông lỏng, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Cúc Như Khanh ngẩng đầu từ đống văn kiện, thấy cô tựa vào sofa ngủ, anh đứng lên, cầm tây trang, đến bên cạnh, khoác lên người cô, sau đó trở về chỗ ngồi, tăng nhiệt độ mấy điều hòa lên vài lần.
Cơ thể cô vừa gầy vừa yếu, sẽ không chịu được nhiệt độ quá thấp, nhìn gương mặt ngủ say của cô, anh không nhịn được cười, em đến đây làm heo sao?
Cúc Như Khanh vốn muốn gọi cho Trần Ích, bảo hắn cho người nhà Hannibal gọi cho Hannibal báo bình an, nhưng nghĩ lại, gọi điện thoại sẽ ầm ĩ ảnh hưởng đến Mặc Thiên Trần, vì thế anh liền gửi tin nhắn.
Trần Ích nhắn lại rất nhanh, “Vâng, chủ tịch, tôi lập tức đi làm.”
Cúc Như Khanh đặt điện thoại xuống, nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi trên ghế làm việc.
Mặc Thiên Trần chợt tỉnh ngủ, thấy ánh sáng trước mắt yếu ớt, cô sợ hết hồn, “Như Khanh…”
cô mượn tia sáng lóe lên qua kính thủy tinh nhìn, thấy người đàn ông đã ngủ trên ghế làm việc, lại thấy tây trang của anh ở trên người mình, toàn bộ đều là mùi của anh, cô nắm thật chặt tây trang trên người, sau đó hít thở sâu, hít thở sâu.
một lát sau, cô rón rén đến bên cạnh anh, dưới ánh đèn yếu ớt, cô nhìn anh ngủ say, không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt của anh, sau đó cảm nhận được chút gai tay khi đụng vào râu của anh, cô khẽ mỉm cười, ngón tay lượn qua lượn lại mấy lần trên chòm râu, không cam lòng buông tay.
Như Khanh, Như Khanh, em biết anh rất vất vả, em biết anh rất căng thẳng, cũng biết tình cảnh của anh bây giờ thế nào, em sẽ không làm phiền anh nữa, cũng không có năng lực để chia sẻ với anh chuyện gì, chỉ mong anh mọi việc đều sẽ thuận lợi. Em chỉ muốn ban đêm anh có thể ngủ thoải mái hơn, chỉ muốn lúc anh đói đều có thể uống canh của em, dù anh nói anh không tin đó là tấm lòng của em, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, em chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Giống như giờ phút này vậy, anh ngủ vì mệt mỏi, còn em có thể đứng bên cạnh anh, có thể ngắm nhìn anh, cũng cảm thấy đủ rồi. Như Khanh, bây giờ anh đang mơ, có mơ thấy em không? Như Khanh, mỗi ngày em đều sẽ cầu nguyện, cầu cho anh được bình an!
Sắc trời vừa sáng, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rời đi, cô nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh, cô cũng phải đi làm rồi, cả hai trên người đều gánh vác trách nhiệm nặng nề, anh có Ám Dạ và Cúc Thị, cô cũng phải cố gắng vì Mặc Thị.
Đến bệnh viện gặp Hannibal thì thấy thần sắc Hannibal tốt hơn nhiều, Mặc Thiên Trần đoán Cúc Như Khanh nhất định đã nghe ý kiến của cô, cái người đó miệng thì không nói câu nào, nhưng vẫn luôn để trong lòng mấy lời của cô.
“Cúc phu nhân, tới rồi sao!” Bác sĩ Hannibal chủ động chào hỏi cô.

“Phải, người nhà ông khỏe cả chứ?” Mặc Thiên Trần cười cười.
Bác sĩ Hannibal gật đầu, “Cũng khỏe, cảm ơn Cúc phu nhân. Trước khi đến Trung Quốc, bạn bè của tôi nói, đàn ông ở đây đều rất sợ vợ, rất nghe lời phu nhân, lúc đầu tôi không tin… Nhưng bây giờ không thể không tin rồi.”
“Bác sĩ Hannibal không chỉ y thuật giỏi, còn rất hài hước! Phu nhân ông nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất.” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười.
“Tôi nói thật, Cúc phu nhân không tin sao?” Bác sĩ Hannibal nghiêng đầu.
Mặc Thiên Trần cười, “Đnà ông Trung Quốc chúng tôi không phải sợ vợ, cũng không phải chuyện gì cũng nghe lời phu nhân, bọn họ vì yêu, vì tôn trong, vì đối với vợ rất tốt, nên mới như vậy.”
nói đến đây, thấy Hannibal đối với mấy lời cô nói hình như tiêu hóa không tốt lắm, cô chuyển đề tài: “Phải rồi, cánh tay Thần Phong có khá hơn chưa? Bác sĩ đã xem kết quả kiểm tra của Thần Phong chưa?”
“đang trong giai đoạn điều trị quan trọng, nếu Nhâm tiên sinh tích cực phối hợp với máy móc trị liệu và vật lý trị liệu, cơ hội rất lớn.” Bác sĩ Hannibal đáp.
“Vậy thì tốt, cảm ơn bác sĩ, Thần Phong nhất định sẽ khỏi.” Mặc Thiên Trần nói xong nhìn về phía phòng bệnh.
Hannibal duỗi tay về trước một cái, “hiện giờ tôi sẽ đến phòng Nhâm tiên sinh, Cúc phu nhân đi cùng không?”
“Tôi…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Tôi còn chuyện phải giải quyết, tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại bác sĩ!”
Mặc dù cô đối với Nhâm Thần Phong không phải tình cảm nam nữ, nhưng cô đi thăm hắn, cũng là vì cảm kích, Nhâm Thần Vũ đã nói, hắn vẫn còn để cô trong lòng, như vậy, Thần Phong, anh bảo trọng, em chỉ có thể âm thầm chú ý tình hình chữa trị của anh ——
Công ty Cúc Thị.
Bản tin: “Công ty Cúc Thị mới đưa ra thị trường loại đồ chơi dành cho học sinh, nhưng đã bị điều tra ra là lượng chì có trong đồ chơi vượt chỉ tiêu cho phép, không đạt tiêu chuẩn đã đưa ra thị trường. hiện giờ đã có người tố cáo, cục kiểm tra chất lượng đã đến kiểm nghiệm, đúng là không hợp tiêu chuẩn, hiện tại cơ quan điều tra đang tiến hành thu hồi, đồng thời tiến hành phê bình và phạt tiền Cúc Thị, thậm chí còn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự…”
Nghe tin, Nghiêm Tu lập tức nổi điên, sản phẩm phải qua tay ông mới được tung ra, sao lại không đảm bảo tiêu chuẩn?
Cùng lúc đó, Khang Hạo và Cúc Như Khanh cũng biết tin. Nghiêm Tu lập tức nhận được điện thoại của Khang Hạo, “Trưởng xưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nghiêm Tu nóng nảy, “Mỗi sản phẩm tôi đều kiểm tra kĩ lưỡng từng tiêu chuẩn, mới tung ra tiêu thụ, làm sao xuất hiện vấn đề được?”
“Bây giờ tạm thời không bàn đến chuyện này, quan trọng nhất là thu hồi hàng lại kiểm tra thật kĩ càng. Bên này tôi và Trần Ích sẽ điều tra, rốt cuộc là ai làm đảo lộn thị trường.” Khang Hạo nói xong cúp máy.
“Tiên sinh, ngài xem như vậy có được không?” Khang Hạo hỏi Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh gật đầu, “Để chú Nghiêm kiểm tra lại chất lượng hàng đã, gọi Nghiêm tiểu thư bảo đem tài liệu ở bên Phí Thị về đây.”
Sau đó, Nghiêm Tiểu Huệ lấy về lượng hàng có lượng chì vượt mức cho phép giống với thị trường đến, cô nói: “Lúc đó nhóm hàng này vốn dĩ là phải tiêu hủy, nhưng rốt cuộc để lại, ngoài thị trường chỉ là số ít, bây giờ bọn họ muốn tuồn một lượng lớn đồ chơi không đảm bảo tiêu chuẩn ra khỏi nhà máy, nhưng đặt ở đâu, chúng ta không biết.”
“Quả nhiên là Phí Cường Liệt giở trò quỷ!” Khang Hạo căm hận.
Trần Ích hí mắt, “Hôm đó nên kết liễu mạng của hắn, để hắn không còn cơ hội hại người mới đúng.”
Cúc Như Khanh nhìn hai người bọn họ, “Phí Cường Liệt dùng đám hàng này để hãm hại chúng ta, đó chỉ là bề nổi, giống như gây nhiễu loạn đùa giỡn thôi, mục đích không chỉ đơn giản như vậy. Bây giờ phân công, Trần Ích vẫn dẫn theo người, canh chưng Phí Cường Liệt và Cúc Thiên Lâm, tôi nhắc lại, không đả thương Cúc Thiên Lâm, Khang Hạo gọi cho chú Nghiêm nói khái quát tình hình, sau đó cùng Nghiêm tiểu thư đi tìm chỗ Phí Thị để hàng, cơ quan chứng năng muốn đến kiểm tra, xem như đây là bằng chứng hữu hiệu nhất.”
“Vâng, tiên sinh.”

“rõ! Chủ tịch.”
Khang Hạo và Trần Ích chia ra nhận lệnh rời đi ——
Mặc Thị.
Mặc Thiên Trần vừa nghe tin về nhà máy của Cúc Như Khanh xong, bấm điện thoại gọi cho anh, “Như Khanh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh đã cho Khang Hạo và Trần Ích đi điều tra, chuyện không quan trọng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Cúc Như Khanh đáp nhàn nhạt.
“Có cần em giúp gì không? Em cũng muốn giúp một tay.” Mặc Thiên Trần vội vàng nói.
Cúc Như Khanh giọng nói tương đối bình tĩnh, “Tạm thời không cần, có kết quả anh sẽ nói cho em biết.”
“Được! Vậy anh cũng đừng quá nôn nóng.” Mặc Thiên Trần an ủi anh, “Chuyện sẽ được phơi bày nhanh thôi, anh nhất định phải cẩn thận Phí Cường Liệt và âm mưu quỷ kế của bọn họ.”
“Ừ…” Cúc Như Khanh nhíu mày, “Mấy ngày nay tạm thời đừng mang canh tới đây, nếu anh không gọi, không nên xuất hiện ở đây, hiểu chưa?”
“Nhưng, buổi tối anh đói bụng làm thế nào?” Mặc Thiên Trần quýnh lên.
“không nghe anh bảo sao?” Anh trầm giọng.
“Em nghe… Như Khanh, em nghe…” Mặc Thiên Trần lập tức đáp, “Em sẽ tự chăm sóc mình tốt, sẽ không để bọn họ lợi dụng được cơ hội, anh đừng lo cho em.”
“Được!” Cúc Như Khanh cúp máy trước.
Mặc Thiên Trần nhìn điện thoại đã ngắt, lâu rồi cô chưa nói chuyện nhiều với anh như vậy, Như Khanh, anh sẽ luôn lo lắng cho em đúng không? Em cũng vậy, anh biết không?
Mặc Thiên Trần biết thời điểm này, mình xuất hiện trước mặt anh, không giúp được gì, ngược lại sẽ khiến anh phân tâm, vậy cô sẽ tự lo thật tốt, để anh không cần lo lắng, giải quyết xong Phí Cường Liệt, khiến Cúc Thiên Lâm không còn dám ho he ——
Công ty sản xuất Cúc Thị.
Khang Hạo và Nghiêm Tiểu Huệ đưa người tìm đến chỗ Phí Cường Liệt cất giấu các sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, Khang Hạo lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, đồng thời báo cho các ngành chức năng khác, kết quả điều tra sơ bộ cho thấy, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn bị tuồn ra thị trường quả thực nằm trong nhóm hàng tìm được này.
Bên kia, nhà máy sản xuất, Nghiêm Tu và các ngành chức năng đến, cho bọn họ kiểm tra các sản phẩm trong nhà máy, kết quả các sản phẩm ở đây đều đạt tiêu chuẩn, vừa lúc tìm được nhóm hàng không đạt tiêu chuẩn bên Khang Hạo, vì vậy chuyện sản phẩm của Cúc Thị chứa lượng chì vượt chỉ tiêu, được giải thích, là do Phí Thị muốn cạnh tranh mà bày trò hãm hại Cúc Thị.
Sau khi chân tướng được phơi bày, mọi người vô cùng vui sướng.
Phí Thị bị đóng cửa, Phí Cường Liệt không ngồi yên nữa, gọi cho Cúc Như Khanh, “Cúc Như Khanh, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đúng không?”
“Nếu không phải ông khơi mào trước, hãm hại nhà máy của tôi, sao có thể nhận lấy kết cục này?” Cúc Như Khanh nhận điện thoại của Phí Cường Liệt không thấy ngạc nhiên.
Phí Cường Liệt quát trong điện thoại, “Đừng quên cậu cũng là cổ đông lớn ở Phí Thị, làm vậy, đối với cậu cũng không có lợi!”

“A! Đúng rồi…” Cúc Như Khanh như bừng tỉnh, “Đại đương gia, ông không nói, tôi còn thiếu chút nữa quên mất, tôi đã là cổ đông lớn của Phí Thị rồi, chuyện này xảy ra, tôi nên làm thế nào nhỉ?”
“Cậu lập tức đi lấy công ty về!” Phí Cường Liệt nói xong cúp máy.
Cúc Thiên Lâm cũng ở chỗ Phí Cường Liệt, “Nó sẽ đi lấy về sao?”
Phí Cường Liệt hừ một tiếng, “Cúc Như Khanh làm sao bỏ qua quyền lợi của mình được? hắn nhất định sẽ đi lấy về.”
“Nếu nó không lấy về thì sao? Tất cả tiền vốn của tôi đều đổ vào công ty ông, vậy mà Cúc Như Khanh lại là đại cổ đông, tôi chỉ muốn nhận lại tiền của mình thôi, bây giờ thì hay rồi, công ty đã bị niêm phong, căn bản là nó lợi dụng được cơ hội, cắt đứt kinh tế của chúng ta.” Cúc Thiên Lâm đứng lên, bất an đi tới đi lui.
Phí Cường Liệt “rầm” một tiếng vỗ bàn, “Nếu hắn cố ép, tôi liều cái mạng già này với hắn.”
“Chẳng lẽ tôi không liều mạng sao?” Cúc Thiên Lâm hất tay áo.
“Ông còn dám nói, lần trước ở linh đường, tôi đánh nhau với Cúc Như Khanh, ông đang ở đâu?” Phí Cường Liệt rống lớn.
“Nếu không phải cụ ông che chở cho nó, lần đó nó đâu thể thoát khỏi tay chúng ta!” Cúc Thiên Lâm hận đến nổi gân xanh.
Phí Cường Liệt thuận thế quạt gió thổi lửa, “Tất cả đều do Cúc lão gia sai lầm, năm đó nếu không lập Cúc Thiên Kỳ làm chủ tịch, sao xảy ra mấy chuyện này được? Nếu ông không thể đoạt lại chức chủ tịch như đã nói, thật xấu hổ!”
“Tôi nhất định sẽ đoạt lại!” Cúc Thiên Lâm cặp mắt bắt đầu ửng đỏ, “Lần này tôi sẽ ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật, dù có cụ ông đứng trước mặt, tôi cũng bất kể.”
“Lẽ ra nên như thế sớm.” Phí Cường Liệt hừ một tiếng.
Hận ý từ đây không ngừng lan tràn, công ty Cúc Thị cũng bắt đầu bị mây đen bao phủ.
Khang Hạo nhìn Cúc Như Khanh, “Tiên sinh, để mặc cho Phí Thị bị niêm phong sao? Trong đó còn có tiền của chúng ta!”
Chỉ mất hai ngày đã điều tra ra âm mưu của Phí Cường Liệt, Cúc Như Khanh buông lỏng, “Cậu cho rằng trên đời này có chuyện dễ dàng vậy à? Chúng ta không chui vào, làm sao kéo bọn họ chui vào bẫy của chúng ta được? Phí Thị bị niêm phong, cũng là chủ đích của tôi.”
Nghiêm Tiểu Huệ nói: “Lần này phải chỉnh đốn Phí Thị một phen, mới chân chân chính chính thuộc về Cúc Thị, hiện tại, chúng ta đang đối đầu với Phí Cường Liệt, không thể ngồi đàm phán, vậy nên nhân cơ hội này, gây áp lực khắp nơi với Phí Cường Liệt, để hắn rối lên không biết nên theo ai.”
Cúc Như Khanh gật đầu, “Cho dù Phí Thị có phá sản, cũng là tôi sẽ mua lại, ít nhất có thể giữ vững tài sản tránh mất giá, cuối cùng Phí Thị, cũng thành vật trong túi tôi.”
Ba người đang bàn trong phòng làm việc thì Trần Ích gọi vào, “Chủ tịch, bọn họ có hành động!”
Cúc Như Khanh lập tức đứng lên, “Nghiêm tiểu thư trở về nhà máy quản lý với chú Nghiêm, Khang Hạo đi theo tôi!”
“Tổng tài…” Nghiêm Tiểu Huệ tiến lên vài bước đuổi theo bước chân anh, “Cẩn thận.”
Cúc Như Khanh không nói gì, chỉ gật đầu.
“Sao không nói với tôi?” Khang Hạo hừ một tiếng.
Nghiêm Tiểu Huệ cười, “Khang Hạo, cẩn thận.”
“Vậy mới đúng chứ.” Khang Hạo thấy Cúc Như Khanh đã đi xa, lập tức đuổi theo.
Nghiêm Tiểu Huệ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Cúc Như Khanh biến mất, trong lòng cảm thấy càng lúc càng mất mát, sau đó lập tức xoay người, trở về nhà máy, quản lý cùng Nghiêm Tu ——
Tin tức trọng đại.
Chủ tịch Cúc Thị trong một lần quyết đấu với Thanh Phong bang đã bị thương, mức độ thương tích chưa xác định, nhưng Cúc Thị Ám Dạ đã tăng cường cảnh giới.
Mặc Thiên Trần vừa nghe xong tin này, cơ hồ cả người đều bối rối.

“Như Khanh bị thương?” Đầu óc cô như bị tia chớp đánh trúng, trở nên trống rỗng.
Mặc dù cô không nhận được điện thoại của Cúc Như Khanh, nhưng lại có tin đó, Phí Thị vu oan hãm hại Cúc Thị, chân tướng bại lột thì Phí Cường Liệt lại nổi lòng trả thù.
Như Khanh, anh bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không? Mặc Thiên Trần gấp gáp, toàn bộ trí óc đều tập trung vào chỗ Cúc Như Khanh bị thương, cô gọi cho anh, nhưng không ai nhận điện thoại.
Lúc này ở Ám Dạ cũng là không khí lo lắng, Trần Ích và Khang Hạo chủ trì đại cuộc, ai cũng không có tin gì của Cúc Như Khanh, Trần Ích cũng bị thương, hắn chỉ băng bó đơn giản, còn vết thương của Khang Hạo cũng đau đến nhếch miệng.
Trần Ích nhận được điện thoại của Mặc Thiên Trần gọi tới, “Thiếu phu nhân, chủ tịch…”
“Anh ấy thế nào?” Mặc Thiên Trần tập trung tinh thần, nghe tin Cúc Như Khanh.
“Chủ tịch bị thương, đã về nhà rồi.” Trần Ích nói sự thật, đối với người ngoài đương nhiên là phải tung hỏa mù, lẫn lộn tin tức.
“Cảm ơn…” Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng nắm được tin tức của anh.
cô lập tức chạy về nhà, Trần Tiêu bây giờ một tấc cũng không rời, theo bên cạnh cô, hai người về Aegean Sea.
Ánh trăng chiếu vào mặt biển, một màu đen như mực, chính ánh trăng, mới càng khiến lòng người có cảm giác bị cắn nuốt.
Mặc Thiên Trần đã lâu rồi không về nhà, lần trở về này không ngờ lại là lúc Cúc Như Khanh bị thương, tâm tư như bị treo ở vách núi, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Bóng đêm bao phủ một nửa biệt thự, đêm khuya yên tĩnh chỉ nghe được tiếng sóng biển dâng tràn, nước biển cọ xát vào bờ cát và đá ngầm.
Mặc Thiên Trần trở về, ai nấy đều đã ngủ say, cô mở cửa phòng ngủ, liền thấy thân thể anh nằm trên giường lớn.
“Như Khanh…” cô chạy như bay tới, nhào vào bên cạnh anh, “Như Khanh, anh bị thương ở đâu?”
Cúc Như Khanh nằm đó không động đậy, cảm thấy có một thân thể mềm mại đang chạy về phía mình.
“Như Khanh, Như Khanh, anh đừng làm em sợ…” Mặc Thiên Trần sốt ruột, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, “Như Khanh, Như Khanh, anh làm sao rồi hả?”
Người đàn ông không trả lời cô, cô gấp đến mức nước mắt rơi đầy, cúi đầu hôn lên làn môi anh, làn môi của anh cũng lạnh đến dọa người, khiến lòng Mặc Thiên Trần đau xót.
Môi cô bắt đầu run rẩy, cô hôn thật sâu, muốn mượn nụ hôn thức tỉnh anh, đồng thời sưởi ấm anh, “Như Khanh, Như Khanh…”
Môi người đàn ông từ từ ấm lên, mắt anh chậm rãi mở ra, nhìn thấy Mặc Thiên Trần nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai mắt anh như ánh sao, chiếu sáng tâm tư Mặc Thiên Trần.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần kêu anh mà trăm ngàn cảm xúc ngổng ngang.
“Anh đây…” Cúc Như Khanh khàn khàn đáp lời cô.
Mặc Thiên Trần vui vẻ ôm cổ anh, bàn tay nhỏ bé sờ loạn khắp nơi trên người anh, “Cho em xem, anh bị thương ở đâu…”
cô vạch áo anh lung tung lên nhìn, thấy lồng n.gực kiện mỹ của anh không có thương tổn, tâm tư dần buông xuống, nhưng cũng bị nam sắc làm đỏ bừng cả mặt.
đang lúc cô cắn môi thì anh đột nhiên hôn cô, lực đạo không lớn lôi cô vào người, hơi thở hai người giao thoa chặt chẽ…
Áo Mặc Thiên Trần nhanh chóng bị cởi ra, vứt xuống sàn, cô đỏ mặt để mặc cho bản thân hiện ra trong mắt anh.
Anh nhìn da thịt trơn bóng xinh đẹp của cô, “Trần… Có thể không?”
“Dĩ nhiên có thể, em là của anh, chỉ là của anh…” Thanh âm Mặc Thiên Trần uyển chuyển yêu kiều, hát vang trong đêm.

Bình Luận (0)
Comment