Kim Cương Khế Ước

Chương 327


Edit: Camnu
Beta: N.P
Lúc Mặc Thiên Trần đã hết hy vọng tìm hiểu chuyện tia laser của Cúc Như Khanh, trong lòng cô cũng tự tìm ra được đáp án, kẻ thù hay đối thủ của Cúc Như Khanh, cho dù lớn hay nhỏ, cô đều biết một hai người, nhưng gần đây không nghe ai tìm anh trả thù, vậy thì khả năng chỉ có một, người dùng tia laser tổn thương anh chính là người anh không muốn cô biết.
Chỉ có một người anh không muốn cho cô biết, chính là Nhâm Thần Phong.
Từ lúc bắt đầu, bản thân cô cũng không tin được, mình sẽ suy luận ra như vậy, suốt bộ phim X-Men, Cúc Như Khanh không nói tiếng nào, nhưng khi hết phim, anh hỏi cô một câu, “Cứ cho là không khí ngưng đọng, màn đêm buông xuống, em chỉ cần trả lời một vấn đề: em đứng về phía ai?”. Lúc Trần Tiêu lớn tiếng chất vấn Nhâm Thần Phong về vụ hỏa hoạn, cô thấy Nhâm Thần Phong nâng cổ tay có ánh sáng nhạt, một mình đi trên đường, cô phát hiện, tất cả những suy luận mà cô không muốn đối mặt nhất đều phải đối mặt, kết quả chỉ có một.
Mà kết quả này, sao thật tàn nhẫn?
Người yêu cũ và ông xã rốt cuộc lại đối đầu nhau, trong cuộc chiến này người nào thua, người nào thắng, cô đều không muốn.
Nhâm Thần Phong đối với cô có ân, Cúc Như Khanh đối với cô có tình, bên ân, bên tình, đều là thứ đáng giá mà cô dùng cả đời để quý trọng, nhưng cô nhất định phải đưa ra một lựa chọn quyết tuyệt.
Công ty Cúc Thị.

Cúc Như Khanh xem tài liệu Trần Ích đưa tới: Trong một tháng Nhâm Thần Phong biến mất, là sang Mỹ trang bị laser, trên cánh tay của hắn có trang bị một chiếc nút, dùng điều chỉnh cường độ của tia laser, nói cách khác, tia laser trên tay hắn muốn mạnh sẽ mạnh, muốn yếu sẽ yếu. Trước mắt, hắn chưa tiếp xúc với Chu Tiểu Kiều, vẫn độc lai độc vãng, vậy đương nhiên mục tiêu chính là Mặc Thiên Trần.
Anh đang coi tài liệu thì chợt nghe tiếng Mặc Thiên Trần vọng lại từ bàn thư ký, anh nghe thấy hình như cô mang theo rất nhiều đồ ăn, để đầy trên bàn thư ký.
“Như Khanh, vẫn phải tăng ca?” Mặc Thiên Trần gõ cửa bước vào.
“Em mang gì tới vậy? Anh cũng đang đói bụng!” Anh mặt không biến sắc lấy một tập văn kiện che lên tài liệu về Nhâm Thần Phong.
Mặc Thiên Trần hai tay trống trải, trên đường tới cô có mua bánh kem, đã chia cho thư ký của anh một ít, cô nháy mắt cười, “Em tự mang mình tới, anh có muốn ăn không?”
Cúc Như Khanh vươn tay, ý bảo cô đi tới, thấy cô tới trước mặt mình, anh cười đáp: “Từ lúc nào thì trở nên hư hỏng như vậy rồi hả?”
“đi theo người tốt học tốt, đi theo người xấu tất nhiên học xấu rồi.” cô nhìn anh, người xấu mà cô nói, chính là Cúc Như Khanh anh.
“Hư hỏng như vậy, anh thích.” Anh đứng lên, dắt tay cô rời đi, “Buổi tối em muốn đi đâu ăn?”
“đi thay thuốc trước.” Mặc Thiên Trần nhớ đến vết thương trên lồng ng.ực anh, không nói gì liền kéo tay anh đi xuống lầu.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói cho bọn họ biết, đây là lần cuối cùng, không cần trở lại thay thuốc nữa.
Buổi tối sau khi đến về nhà, Mặc Thiên Trần nhìn ngực anh còn để lại một vệt mờ nhạt, rốt cuộc cũng hoàn toàn bình phục, cô nhìn anh: “Còn đau không?”
“Em hôn một cái, sẽ không đau nữa.” Anh đùa với cô.
Mặc Thiên Trần liền cúi đầu xuống, hôn một đường theo dấu vết mờ nhạt trên ngực anh, thật xin lỗi, Như Khanh, dù em đã đoán ra, nhưng cũng không có cách nào giải quyết chuyện này, chỉ mong anh và Thần Phong có thể hóa chiến tranh thành tơ lụa.
Cúc Như Khanh ngồi trên sofa, vuốt mái tóc dài của cô, “Sao lại giống chó con, liế.m liế.m ngứa vậy?”
“Phải rồi, chó con là phải cắn…” Mặc Thiên Trần nói thầm, bất thình lình cắn lên quả hồng đào trên ngực anh, chọc Cúc Như Khanh run lên bần bật.
cô nhìn vẻ mặt của anh, cười đến cực kỳ vui.

Cúc Như Khanh nhìn cô cười vui vẻ trong ngực anh, “Trần, về sau cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều như vậy cả đời, được không?”
“Đương nhiên rồi.” Mặc Thiên Trần chu môi dí dỏm đáp, “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều phải ôm lấy em, không cho phép buông tay, nếu không… Nếu không…”
“Nếu không làm sao?” Anh thấy cô nói liên tục mà không đưa ra được kết quả.
“Nếu không em liền ôm lấy anh không buông.” cô giãn lông mày, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, con đường sau này, nhất định phải cùng nhau vượt qua giông bão.
Cúc Như Khanh nhìn dáng vẻ khả ái của cô, không nhịn được ôm cô chặt hơn.
“Đúng rồi, Như Khanh, sắp tới đại thọ chín mươi của ông rồi, năm nay chúng ta tổ chức đại thọ cho ông thế nào?” Mặc Thiên Trần hỏi anh.
Cúc Như Khanh thản nhiên đáp: “Em cũng quan tâm tới chuyện này?”
“Em là cháu dâu trưởng của Cúc gia, cũng phải chuẩn bị mấy chuyện này.” Mặc Thiên Trần nói, “Em biết theo truyền thống của người lớn tuổi, thập đại thọ là phải làm lớn, nhưng năm nay là năm Như Phong qua đời, đối với ông nội, sinh nhật năm nay hẳn là rất khó chịu.”
Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết đạo lý này, “Mai chúng ta đến nhà, thương lượng với mẹ và ông nội xem nên làm thế nào?”
“Vậy là tốt nhất rồi.” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực anh.
Ngày hôm sau, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần vừa tan việc liền đến nhà Liễu Nam Điềm.
“Mẹ, con và Như Khanh về thăm mẹ!” Mặc Thiên Trần vừa vào nhà liền chào hỏi, cô thấy Liễu Nam Điềm đang hái rau thì vội vàng rửa tay rồi bước qua hái phụ.

Cúc Như Khanh ngồi một bên, “Mẹ, sao lại tự mình làm mấy việc này?”
Liễu Nam Điềm nhìn hai người, “Có thể do lớn tuổi, mẹ thích thanh tịnh, không thích có người hầu hạ, vừa lúc có người ở nông thôn sinh con, người làm muốn về chăm sóc con dâu mình, nên mẹ tự làm mấy chuyện này.” nói đến đây, bà nói với Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, con bận rộn công việc cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
“Mẹ, không sao đâu, con muốn học mẹ làm vài món ăn, con tin Như Khanh nhất định sẽ thích.” Mặc Thiên Trần vừa cười vừa trả lời, sau đó nhìn về phía Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh từ chối cho ý kiến, Liễu Nam Điềm thấy vậy, “Như Khanh ra phòng khách trò chuyện với ba con đi, mẹ và Thiên Trần vào bếp.”
Mặc Thiên Trần rửa rau, Liễu Nam Điềm đích thân xuống bếp nấu ăn, bà vừa xào đồ ăn vừa nói: “Như Khanh nói, con nấu canh rất ngon.”
“Vậy sao?” Mặc Thiên Trần chưa từng nghe Cúc Như Khanh khen ngợi cô lần nào, bây giờ nghe Liễu Nam Điềm kể lại, cô có chút kinh ngạc kích động, nhưng vẫn khiêm nhường, “Như Khanh bình thường vừa mệt mỏi vừa gấp gáp, con cũng chỉ muốn anh ấy có thể thả lỏng một chút, giải trừ mệt nhọc.”
Liễu Nam Điềm cười đáp: “Ông chọn con làm con dâu, quả nhiên thật tinh mắt.”
“Mẹ đừng cười con!” Mặc Thiên Trần có chút ngượng ngùng.
Liễu Nam Điềm nhìn cô, “Con không phải không biết, ở Cúc gia, chỉ có mẹ và con, là do ông chọn làm con dâu Cúc gia, mẹ làm sao cười con được.”

Bình Luận (0)
Comment