Kim Cương Khế Ước

Chương 334


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ruacon95 & Ái Nhân
Lúc này, nói đến tình yêu của giới trẻ, càng có thêm nhiều người đứng ngắm vợ chồng Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần nói: "không chỉ là Thần Phong cùng Tâm Ấn hai người ghim thành một đôi, ngay cả Cúc tiên sinh cùng Cúc phu nhân cũng là giống như mật đường dính lấy nhau!"
Mặc Thiên Trần thấy mọi người lấy vợ chồng bọn họ cùng Thần Phong, Đồng Tâm Ấn ra so sánh, cô chỉ lẳng lặng cắn cánh gà.
Cúc Như Khanh lại đưa tay vu.ốt ve tóc của Mặc Thiên Trần , động tác thân mật này, biểu thị tình cảm vô cùng công khai, Mặc Thiên Trần là khéo léo dựa vào hắn.
Đồng Thọ Tề cùng Thần Vũ cũng tới đây ngồi, Đồng Thọ Tề kêu lên: "Thần Phong, Tâm Ấn, tới đây ngồi cùng đi!"
Đồng Tâm Ấn cùng Nhâm Thần Phong đi tới, sau khi ngồi xuống, Đồng Thọ Tề nói: "Hôm nay Cúc tiên sinh cùng Cúc phu nhân đến đây, tiếp đãi không được chu đáo xin tha thứ."
"Đồng xử trưởng quá mức khiêm rồi, tôi và Trần cũng rất vui vẻ ." Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói.
Lúc này Thần Vũ nướng bắp xinh đẹp đưa cho Thần Phong: "Thần Phong, đây là thứ em thích ăn nhất."

"Chị, em không muốn ăn." Nhâm Thần Phong cự tuyệt ý tốt của cô.
Lúc này có người ồn ào nói: "Tâm Ấn, cô phải lột từng viên đến đút Thần Phong, hắn mới thích!"
Đồng Tâm Ấn cầm lấy trái bắp, quả nhiên đi lột từng viên một , khi cô đưa tới, bị Nhâm Thần Phong không chút lưu tình dùng tay phải hất đi, bắp từng viên từng viên rơi xuống mặt đất.
"Thần Phong!" Thần Vũ thấy hắn cư xử như thế, không khỏi nhỏ giọng quát lên.
Đồng Tâm Ấn lúc này giơ tay chỉ về phía Mặc Thiên Trần, "Là người phụ nữ này, làm tay anh Thần Phong bị thương!"
"thật xin lỗi, tôi. . . . . ." Mặc Thiên Trần vừa mới nói mấy chữ thì Cúc Như Khanh lại lạnh giọng nói: "Hôm nay là Hồng Môn Yến (bữa tiệc để vạch tội người khác) sao?"
hắn sẽ không giống Mặc Thiên Trần nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cảm thấy là Nhâm Thần Phong thiếu hắn phải áy náy cả đời , hắn nói thẳng bữa tiệc hôm nay mục đích đúng là Hồng Môn Yến sao?
Mặc Thiên Trần thấy hắn tức giận, chặn lại nói: "Như Khanh. . . . . ."
Đồng Thọ Tề lập tức bồi tội: "Cúc tiên sinh, Tâm Ấn nói chuyện không biết trước sau, xin cậu không cần để ý, hôm nay tôi mời hai vị tới đây, tuyệt đối không phải là Hồng Môn Yến ." hắn đang bên này bồi hết tội xong, lập tức quát lớn Đồng Tâm Ấn: "Còn không mau nhận lỗi với Cúc phu nhân!"
Đồng Tâm Ấn thấy cha mắng cô, cô rưng rưng nhìn về phía Thần Phong : "Anh Thần Phong, nói với anh nha! Anh vì cô ta bỏ ra nhiều như vậy có đáng không ?"
Nhâm Thần Phong trầm giọng nói: "Anh vì Thiên Thiên làm bất cứ chuyện gì đều là cam tâm tình nguyện, không cần em ở đây lắm mồm, anh chưa từng nghĩ tới có đáng giá hay không, cũng chưa có từng nghĩ đến cần báo đáp."
Đồng Tâm Ấn thấy không có người nào giúp cô, cô khóc chạy đi.
Thần Vũ vội vàng hoà giải: "Được rồi, chuyện này cũng đã qua, Thần Phong quả thật cũng vì Thiên Thiên mà bị thương, Thọ Tề, anh cũng không cần mắng Tâm Ấn, nó chỉ là đau lòng Thần Phong mới nói như vậy . Thiên Thiên, em sẽ không để ý, đúng không!"
Mặc Thiên Trần vẫn không nói gì, Cúc Như Khanh lại nói tiếp : "Thần Phong, Tôi rất cảm tạ anh đã cứu Trần, nếu như anh cảm thấy anh cứu được không cam lòng, nếu như anh cảm thấy buông tay không được, anh hôm nay đánh tôi ba phát, coi như là giải quyết rõ ràng tất cả ân oán giữa chúng ta."
"không. . . . . ." Mặc Thiên Trần lập tức khóc kêu lên, "Thần Phong, Như Khanh, không nên như vậy. . . . . ."
Đồng Tâm Ấn chạy ra, mọi người đưa mắt tập trung vào Mặc Thiên Trần, cô rưng rưng nói: "Nếu như có thể mà nói, tôi tình nguyện hôm đó người bị thương là tôi, cũng không muốn là Thần Phong, tình cảm của Thần Phong đối với tôi, tôi sẽ ghi khắc. Thần Phong, cám ơn anh, em còn muốn nói với anh, đúng là Như Khanh đối với em rất tốt, anh ấy là người em muốn sống cùng đến già, anh cũng có thể tìm người thực sự yêu thương anh, em cùng Như Khanh đều sẽ chúc phúc cho anh."

Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười, gật đầu một cái: "Thiên Thiên, yên tâm đi! Anh sẽ sống thật tốt."
Sau khi nói hắn xong đứng lên, "Tôi còn có chuyện, các vị, xin lỗi không tiếp được."
Sau khi Nhâm Thần Phong rời đi, không khí nhất thời rơi vào cục diện bế tắc, Đồng Thọ Tề vốn định mời vợ chồng Cúc thị tới đây để giải quyết vấn đề, ai ngờ lại bị con gái của mình làm cho không khí càng thêm cứng ngắt.
Cúc Như Khanh đỡ Mặc Thiên Trần đứng lên: "Đồng xử trưởng, Đồng phu nhân, chúng tôi có chuyện còn phải giải quyết, xinn phép đi trước."
"Cúc tiên sinh, chuyện tối nay, thật sự là xin lỗi. . . . . ." Đồng Thọ Tề không ngừng nói xin lỗi.
Cúc Như Khanh chỉ hơi hơi gật đầu một cái, sau đó kéo Mặc Thiên Trần rời đi.
Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh ngồi lên xe, Trần Tiêu đang lái xe, cô nắm tay Cúc Như Khanh: "Như Khanh, không nên nói những lời ngu ngốc như vậy nữa, được không?"
Cúc Như Khanh dùng bàn tay cầm tay nhỏ bé của cô, sau đó lau đi nước mắt của cô đang chảy xuống: "Đừng khóc."
"Anh phải đồng ý với em, đồng ý với em không làm những chuyện ngu ngốc như vậy!" cô không chịu nghe, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn."Em không muốn anh bị thương, em không muốn. . . . . . Như Khanh, em không muốn. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, anh đồng ý với em." Cúc Như Khanh đưa tay ôm cô vào lòng, "không cần khóc nữa, ngoan. . . . . ."
Mặc Thiên Trần nghe được lời hứa của hắn, cũng không ngừng khóc: "Như Khanh, anh đã nói anh rất coi trọng cam kết, hơn nữa độ tin cậy là trăm phần trăm, anh đã đồng ý với em, thì nhất định phải làm được."

"Được! Anh nhất định sẽ làm." Cúc Như Khanh ánh mắt dịu dàng.
Mặc Thiên Trần rúc vào lồng ng.ực của hắn, "Như Khanh, anh không được lừa gạt em, nếu không em sẽ hận anh, rất hận rất hận anh. . . . . ."
Cúc Như Khanh vuốt tóc cô: "Được rồi, anh biết em không chịu nổi đau đớn như vậy, anh làm sao chịu để em hận anh !"
"Nhưng mà, anh cũng không nên nói như vậy với Trần Phong!" cô khó chịu nói, "Thần Phong bị thương, em rất khổ sở, mà anh vì sao còn phải nói như vậy . . . . ."
"Được rồi, bây giờ hắn đã khỏe lại, sẽ thoát khỏi tù ngục của bản thân, em cũng không cần phải lo lắng." Cúc Như Khanh khai thông tâm trí của cô.
Cả đời này đều chỉ vì anh, tình nguyện cùng anh hưởng thụ hạnh phúc. . . . . .
"Tù là chính bản thân hắn , mà chìa khóa cũng ở trên tay hắn, cho nên chúng ta ai cũng không giúp được hắn, có thể giúp hắn chỉ có chính hắn." Cúc Như Khanh than một tiếng.
Mặc Thiên Trần gật đầu một cái, cô đưa tay ôm lấy hông của Cúc Như Khanh, Như Khanh, anh đã đồng ý với em thì nhất định phải làm được! Em không muốn bất luận ai tiếp tục bị thương vì em!
Cúc Như Khanh không nói gì nữa, chỉ ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, hắn âm thầm thở dài một cái, Trần, nếu như em biết Nhâm Thần Phong đang vì năm đó chuộc tội với em, em có còn giống như giờ phút này còn áy náy với hắn không? Trần, em còn có thể sao?

Bình Luận (0)
Comment