Kim Cương Khế Ước

Chương 337


Edit: Pink Kiêu Sa.
Beta: ruacon95 & Ái Nhân
Ba ngày sau, Phí Cường liệt bị Trần Ích bắt được, đưa đến trước mặt của Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh vung quyền đấm đá một hồi, sức lực của hắn vừa mạnh vừa nặng, Phí Cường Liệt rất nhanh liền ói máu.
Đám người Trần Ích đứng ở một bên, đứng nghiêm như cây Bạch Dương, bọn họ chờ đợi giờ phút này đã lâu lắm rồi.
"Phí Cường Liệt, mày là đồ súc vật, nguyên tắc giang hồ của mày đâu rồi? Mày có bản lãnh thì nhằm vào tao, sao mày lại xuống tay với cha mẹ của Trần?" Cúc Như Khanh một cước giẫm ở lồng ng.ực của hắn.
Phí Cường Liệt trong miệng khạc máu, "Là mày vẫn ép tao cùng đường, Cúc Như Khanh là mày ép tao phải ra tay tàn ác như vậy, mày lập bẫy để tao bị chụp được ở Thành Tây, không làm tao tăng giá trị tài sản ngược lại khiến cho tài sản của tao đổ sông đổ bể, sau đó lại giành cổ phần công ty đồ chơi Phí thị của tao, không chỉ như thế, mày còn điều khiển chính phủ kiềm tra công ty tao, để khiến cho tao mất đầu mất đuôi trở thành vật hy sinh, lúc này, mày còn không chịu bỏ qua cho tao, mày còn để cho người Cúc thị đuổi tao ra khỏi cửa bang Thanh Phong. . . . . . Cúc như khanh, chó gấp còn nhảy tường, huống chi là người !"
Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo: "Tôi với ngươi ở giữa trướng, không nên đem Trần cùng với cha mẹ cô ấy liên lụy vào, tóm lại tại đây nói chuyện này, tôi liền muốn đem ngươi chặt làm trăm mảnh rồi."

Phí Cường liệt cười ha ha, sau đó phun một búng máu, "Khi tao biết mày tránh được một kiếp này, tao đã chuẩn bị tư tưởng không còn sống được nữa, bây giờ tao đã rơi vào tay mày, mặc kệ mày xả lý như thế nào, tao không cần biết! Ngược lại mày, mày một mực nghĩ hết biện pháp giữ người phụ nữ mày thích nhất ở bên cạnh, quay đầu lại đã là công dã tràng. . . . . . Cúc như khanh, có được có mất, cái này cũng giống như quy luật cân bằng vậy chất. . . . . ."
"Muốn chết? Tao sẽ thành toàn ày, chỉ là, trước khi mày chết, còn phải làm hai chuyện." Cúc Như Khanh hừ lạnh một tiếng.
Phí Cường liệt ngẩn ra, sau đó cười nói: "Tao không làm thì sao?"
"Mày cho rằng mày mang người nha di cư sang New Zealand, là có thể giữ được an toàn của bọn họ sao?" Cúc Như Khanh rời khỏi chân hắn.
"Mày đã nói, chiến tranh giữa chúng ta không liên quan người nhà, Cúc Như Khanh, có phải mày đang không tuân theo quy củ giang hồ không?" Phí Cường liệt không nghĩ tới Cúc Như Khanh lại tìm được người nhà hắn nhanh như vậy.
Cúc Như Khanh gật gật đầu: "Đúng, tôi từng nói thế. Nhưng muốn trị thân cũng phải có đạo trị thân, rõ ràng cô ấy là người của tao, mày có thể tác động đến cha mẹ Trần, vì sao tao lại không thể tác động đến cha mẹ mày, thậm chí cả người phụ nữ của mày!"
"Vậy Cúc Như Khanh cả đời địa vị trong chốn giang hồ cùng danh dự của mày toàn bộ liền Game Over rồi! Mày định đeo trên lưng tội danh giết vợ con già trẻ lớn bé của kẻ thù cả đời sao? Nếu mày làm như vậy, Cúc Thiên Lâm đang chờ tụ họp tất cả bang chủ trong giang hồ phế bỏ địa vị bang chủ của mày!" Phí Cường Liệt nói.
Cúc Như Khanh than một tiếng: "Địa vị cùng danh dự của tôi, còn có thể đổi lại lòng Trần sao?"
"Mày Cúc Như Khanh là đồ hèn, vì một con đàn bà mà cái gì cũng không cần, không tiếc phá hủy tiền đồ của mình!" Phí Cường liệt lắc đầu, "không, Cúc Như Khanh bụng dạ độc ác, sao có thể vì một con đàn bà mà làm trái với nguyên tắc làm người của mình?"
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm hắn: "Đúng vậy, mày nói rất đúng , tao cũng không ngờ, sẽ vì một người phụ nữ, mà muốn buông tha tất cả, nhưng chuyện như vậy lại xảy ra trên người của tôi. Phí Cường Liệt, mày nói có phải mày đụng vào họng súng của tao rồi hay không?"
"Cúc Như Khanh, mày. . . . . ." Phí Cường Liệt cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Cúc Như Khanh cắt đứt lời của hắn: "Hai chuyện, thứ nhất nhận lỗi với Trần, thứ hai sám hối với cha tao. Làm xong tao liền tiễn mày lên đường, nếu không thủ đoạn của tao, tao không cần nói, mày cũng biết chứ."
Phí Cường Liệt vịt chết còn cứng mỏ: "Mày đừng có mơ!"
"Trần Ích!" Cúc Như Khanh chỉ là kêu một tiếng.

Trần Ích liền sai người tiến hành cực hình với Phí Cường Liệt, mà một nhà già trẻ lớn bé của hắn đang ở ngoài cửa nhìn Phí Cường Liệt bị hành hạ, tất nhiên Phí Cường Liệt không biết chuyện xảy ra bên ngoài, hắn thấy Cúc Như Khanh không có động đến người nhà hắn, vì vậy liền cảm thấy may mắn, căn bản không đáp ứng hai điều kiện của Cúc Như Khanh.
Khi từng vòng từng vòng cực hình dùng xong, Phí Cường Liệt hơi thở yếu ớt, mà người nhà ở ngoài cửa nhìn, sớm đau lòng đến không thở nổi.
"Phí Cường Liệt, nói hay không?" Cúc Như Khanh lạnh giọng hỏi.
"Cúc Như Khanh, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Hôm nay mày nhục mạ tao như vậy, tao kiên quyết không nói!" Phí Cường Liệt vẫn còn ở kiên trì.
Cúc Như Khanh ý bảo Trần Ích đẩy cửa ra: "Này nhìn một chút tình huống ngoài cửa!"
Trần Ích đẩy cửa ra, tiếng khóc ngoài cửa vang thành một mảng lớn, Phí Cường Liệt không nghĩ tới Cúc Như Khanh lại bày hết toàn bộ hình ảnh hắn bị hành hạ trước mắt người nhà của hắn, hắn lạnh giọng quát: "không cần. . . . . ."
"Tiếp tục!" Trần Ích phân phó thủ hạ chính là các huynh đệ.
Phí Cường liệt nhịn đau, nhưng lại không thể thờ ơ ơ hờ với tiếng khóc của vợ con già trẻ từ bên ngoài gian phòng truyền tới, bản thân hắn cũng rất nặng tình, nhưng cuối cùng cũng là cùng đường, mới có thể ra hạ sách này.
"Tôi nói! Tôi nói!" Phí Cường liệt mặc dù hơi thở đã mong manh, lại kiên trì như cũ, "không cần hành hạ bọn họ nữa, tôi nói. . . . . ."
Cúc Như Khanh xem như không làm gì với người nhà Phí Cường Liệt, cũng có biện pháp cho hắn ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, tình đến chỗ sâu thì Phí Cường Liệt chịu khổ, hắn nhất định là không đành lòng khiến người nhà nhìn bộ dạng hắn chịu khổ, đây là chỗ yếu ớt nhất trong nhân tính, mặc dù bọn hắn là con người sắt đá không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ có người nhà, mới có thể đụng đến chỗ người khác không dám động.

Cúc Như Khanh bấm số điện thoại của Mặc Thiên Trần: "Trần, Phí Cường Liệt có lời muốn nói với em."
Mặc Thiên Trần tái mặt nắm điện thoại, tay của cô run rẩy kịch liệt, nhưng một câu cô cũng nói không nên lời.
Cúc Như Khanh đưa điện thoại di động đặt ở khóe miệng Phí Cường liệt, Phí Cường liệt khó khăn nhưng thành kính nói: "Cúc phu nhân, thật xin lỗi! Vợ chồng Mặc thị là một tay tôi hãm hại, thật thật xin lỗi. . . . . ."
Mặc Thiên Trần cầm điện thoại di động nghe, sau đó nhắm hai mắt lại, mặc cho điện thoại di động rơi xuống. . . . . .
Cúc Như Khanh lấy di động qua, cúp điện thoại, hắn đứng yên một hồi, mới nói: "Đến nghĩa địa."
Trần Ích mang theo Phí Cường Liệt bị giày vò một đường đi đến mộ phần Cúc Thiên Kỳ, những năm nay thù mới hận cũ, đều phải tính một lượt rồi.
"Cha, Phí Cường Liệt cũng là người hại cha năm đó, hôm nay con bắt hắn đến đây, bồi tội sám hối với cha." Cúc Như Khanh khẽ vuốt cằm.
Phí Cường liệt quỳ rạp xuống trước mộ Cúc Thiên Kỳ, trên người khắp nơi đều là máu, mà trên mặt cũng không nhìn ra được hình thù gì, hắn thở dài một cái: "Anh Thiên Kỳ, hôm nay tôi bộ dạng xấu xí thế này đến thăm anh, chẳng lẽ thật sự là gieo nhân nào gặt quả ấy, năm đó anh quay vòng tiền bạc không được, quay sang ngân hàng Chu Truyền Tốt mượn tiền thì tôi cùng Chu Truyền Tốt cấu kết với nhau làm việc xấu, ép anh rửa tiền cho bang Thanh Phong, anh cần gì phải tức giận như vậy! Mọi người đều là người trong đồng đạo, tối một ngày thì phải tối cả đời rồi, sao một chút đạo lý như vậy anh cũng không hiểu !"

Bình Luận (0)
Comment