Kim Cương Khế Ước

Chương 89


Edit:BẠCH DƯƠNG
Beta:Umi
Mặc Thiên Trần không biết rằng, mình giờ khắc này trong mắt Cúc Như Khanh, đến cỡ nào mê người. cô chỉ là rất cảm kích anh đã quyết định như vậy, vì dù sao Cúc Cầm Du cũng chỉ là một đứa bé. cô thật sự rất đau long nếu như phải nhìn con của mình tiếp tục như thế.
Vậy mà, Cúc Cầm Du thái độ không vui không buồn , tiếp tục giải quyết núi đồ ăn trong chén. Mặc Thiên Trần vui vẻ nhìn nó, tiếp theo ánh nhìn chuyển tới Cúc Như Khanh.
Anh cũng đang ngưng mắt nhìn cô. Anh không biết rằng, một câu nói của anh có thể làm lòng cô vui vẻ hoặc cũng chỉ một câu nói ấy có thể đem cô đang từ trên thiên đường đánh tới địa ngục.
Anh đã rất lâu không có nhìn thấy cô cười, đặc biệt là cười đến vui vẻ như vậy, con mắt hạnh nhỏ khẽ cong, khóe môi kéo lên một đường cong đẹp mắt, trên gương mặt khẽ điểm hai đóa hoa màu hồng.
Mặc Thiên Trần băn khoăn không hiểu, anh tại sao vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mình , nhìn cái gì vậy ? Cũng không phải là chưa từng thấy qua ? cô thu hồi ánh mắt vui sướng , gắp thức ăn ăn. cô tâm tâm tình đang tốt ,liền cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt rất ngon miêng nha.
Buổi tối hôm nay, người trong một nhà mặc dù ai làm chuyện người ấy, nhưng không khí cũng mang đôi phần ấm cúng.

Mặc Thiên Trần buổi tối ngủ được một giấc tới tận sáng, đi tới phía trước cửa sổ, lại thấy trời mưa.
Cúc Cầm Du hôm nay không có đi rừng trúc luyện công ,rất tốt. Cho dù Cúc Cầm Du sáng sớm hôm nay không cần luyện công, nhưng sáng sớm ngày mai , sáng ngày mốt thì sao đây? Mặc Thiên Trần quyết định phải nghĩ biện pháp mới được.
cô hôm nay vừa tan tầm liền trở về nhà, tìm một nhà trống, nhờ Lục Thẩm và mấy người quét dọn sạch sẽ,rối cô sẽ tìm Cúc Như Khanh đàm phán.
Vậy mà, chiều nay, cô cùng Cúc Cầm Du đợi mãi cũng không thấy Cúc Như Khanh về nhà ăn cơm tối .cô ở trong phòng không có ngủ,đợi Cúc Như Khanh trở về.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Cúc thị bị cướp.
Cúc Như Khanh tra xét tin tức gần đây thu về, phân phó Khang Hạo : “Thanh Phong bang lần này được tôn sùng lên Đao Phong , bọn họ tất nhiên sẽ kéo chúng ta cùng nhau xuống nước, cho nên sản nghiệp Cúc thị, chắc chắn sẽ không tránh được bị bọn chúng quấy rầy, cậu nhớ dặn mỗi người đều phải tỉnh táo, có chuyện lập tức báo cáo với tôi.”
“Dạ! Tôi sẽ làm ngay .Có tin tức của Chu truyền về, nói rằng bên kia không có chính thức lập án, chẳng qua tôi lấy được tin tức nội bộ , Tốt Cự không thừa nhận mình có tham dự chuyện rửa tiền của Thanh Phong bang.”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: ” Dư luận sẽ chú ý đến chuyện này, chúng ta mượn truyền thông dư luận trợ giúp, không để cho hắn có thời gian trở mình.”
“Hiểu, tôi sẽ đi làm.” Khang Hạo xoay người đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên lại nói: “Thiếu phu nhân từng gọi điện thoại hỏi ngài có muốn hay không về nhà ăn cơm tối?”
Bây giờ đã mười giờ, Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, anh nghĩ cô giờ này hẳn đã đi ngủ. Anh cẩn thận nói:”Khang Hạo , mấy ngày này tăng cường người bảo vệ, không thể lơ là.”
nói xong, đứng dậy đi về.
“Dạ! Tiên sinh.” Khang Hạo lĩnh mệnh.
Cúc Như Khanh lái xe về nhà, anh đi qua khu vực sòng bạc thấy cảnh một bang phái đang đánh nhau. Anh ngừng xe lại, đi xuống, thì vừa lúc bị văng máu lên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết.
“Trưởng Môn Nhân!” người phụ trách sòng bạc Trần Ích lập tức cung kính chào hỏi, sau đó liền phái người chế trụ hai bên đánh nhau.

Cúc Như Khanh gật đầu một cái: “Làm tốt lắm! Đánh nhau toàn bộ đánh văng ra ngoài.”
“Chúng tôi đã tăng thêm bảo vệ, cũng đề cao cảnh giới.” Trần Ích nói.
“Tốt lắm!” Cúc Như Khanh nói xong, liền lên xe, hướng Aegean Sea vịnh . Anh dám khẳng định, Thanh Phong bang chắc cAnh muốn lấy sản nghiệp của Cúc gia, sản nghiệp của Cúc thị là tổ tông truyền xuống , anh có trách nhiệm đem nó phát triển ngày càng lớn mạnh.
Anh lái xe trở lại nhà thì đã mười hai giờ đêm, khi anh đẩy cửa vào phòng thì trong phòng vẫn sáng đèn, Mặc Thiên Trần đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, thấy anh trở lại, lập tức đứng lên, đi tới trước mặt của anh, nhìn đến vết máu trên người Anh thì cô sợ hết hồn.
Cúc Như Khanh nhìn cô trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, không nói gì, chỉ là khép cửa phòng lại, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô.
“Anh . . . . . . Bị thương?” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng hỏi Anh, cô nhớ một lần anh trúng đạn chảy máu, tình trạng rất bi thảm,
“Em đang đợi tôi?” Cúc Như Khanh không trả lời thẳng cô, hỏi ngược lại.
“Vâng!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Em có chuyện muốn nói, nhưng anh đang bị thương, ngồi xuống trước xử lý vết thương đã.”
Cúc Như Khanh ngồi vào ghế sa lon, Mặc Thiên Trần nhìn trên ngực Anh một mảng lớn vết máu, lo lắng hỏi: “Khang Hạo đâu? Anh ấy không có ở cùng với anh sao? Làm sao bây giờ?”
Cúc Như Khanh thật ra thì cũng không có bị thương, anh thấy cô lo lắng như vậy, cũng liền thuận theo ,nhân tiện xem xem cô kế tiếp sẽ làm sao! Anh định nhắm hai mắt lại, thoải mái tựa vào trên ghế sa lon.

“Uy. . . . . . anh . . . . . .” cô lắc một cái bờ vai của Anh, Anh thế nào nhắm mắt lại không nhúc nhích?”Anh làm sao vậy hả ?”
Cúc Như Khanh như cũ là mím môi không nói lời nào, mùi thơm ngát của cô nhẹ nhàng bay vào mũi, anh thật thich loại hạnh phúc này.
“Cúc tiên sinh. . . . . . Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần cho là anh hôn mê bất tỉnh, cô lại nhẹ nhàng đẩy anh một cái, vẫn không có phản ứng, cô lo lắng ngồi xuống cạnh ghế sofa, hiện tại Khang Hạo không có ở bên cạnh, mà cô không biết đơn độc xử lý những chuyện này.
Chẳng lẽ mặc anh chảy máu sao? Nếu như mất máu quá nhiều, chết thì làm thế nào? Vậy Cúc Cầm Du không phải là sẽ không có cha! Mặc dù cô hận anh cuồng vọng phách lối khi dễ cô, nhưng cô lo lắng cho tính mạng của anh nhiều hơn chút.
Mặc Thiên Trần cắn răng, duỗi ra ngón tay cởi cúc áo, bởi vì chưa từng cởi qua y phục của đàn ông , cô vừa sợ anh mất máu quá nhiều, cấp cứu trễ, tay run rẩy vô cùng lợi hại, thật vất vả mở cúc, ngón tay chạm đến da anh, cô như bị phỏng ,lập tức rụt trở về.
Mặc Thiên Trần gấp đến độ mồ hôi cũng ngưng tụ ở trên mặt, mà cô càng khẩn trương, thì tay càng run rẩy, khi cô thật vất vả đem áo sơ mi toàn bộ cởi ra, còn không có thở phào một cái thì lại phát hiện trên ngực của anh vẫn bình thường, căn bản cũng không có dấu vết bị thương.
Cúc Như Khanh chậm rãi mở mắt, thấy cô gấp đến độ mồ hôi rơi như mưa, lo lắng hiện rõ trên hai mắt, bị anh trêu cợt , tức giận vô cùng bất mãn, cô đưa ra quả đấm hướng tới lồng ng.ực của anh, quả đấm tức giận lấp tức rơi thẳng xuống.

Bình Luận (0)
Comment