Kim Cương Khế Ước

Chương 95


Edit: Như Nguyện
Mặc Thiên Trần dùng hết sức, cũng không đuổi kịp chiếc xe đang vội vã rời đi, cô té xuống, ruột gan như đứt từng khúc khóc lớn tiếng, sau đó cố gắng bò dậy, lại tiếp tục chạy về phía trước, vẫn chạy. . . . . .
Dương Mi lái xe rất nhanh, từ kính chiếu hậu cô đã không nhìn thấy thân ảnh Mặc Thiên Trần nữa, mới thoáng chậm lại, sau đó lái về Liễu gia.
Biệt thự mang phong cách Châu Âu điển hình tọa lạc ở ngoại ô thành phố, đây là nhà Cúc Như Khanh mua cho Cúc Hoài Cẩn ở Anh quốc.
Dương Mi trầm mặc dắt tay Cúc Hoài Cẩn vào phòng, sau đó gi¬ao cho người khác tắm cho cô bé, cô lập tức trốn vào phòng gọi điện thoại cho Cúc Như Khanh. “Tiên sinh, chúng tôi đã an toàn về đến nhà, cũng bỏ lại cô ấy. Nhưng tiểu thư hỏi tôi, đó có phải mẹ cô bé không?”
Cúc Như Khanh hút thuốc trong phòng, anh yên bình nuôi hai đứa bé năm năm, lại đột nhiên xuất hiện một màn này, hiện tại anh đã có vợ, có con, lý ra vẫn sẽ bình an trôi qua, nhưng chuyện như vậy lại xuất hiện, anh cũng không.
Cúc Hoài Cẩn do thông minh mà nhìn ra? Hay là một ít cảm ứng giữa mẹ và con, Cúc Như Khanh cũng không biết, anh chỉ nói: “nói cho Hoài Cẩn, con bé đã có mẹ, sau khi về nước là có thể gặp. Còn nữa, nếu ở trường học cô ta gặp các người thì phải tránh, vậy mấy ngày này cô đưa Hoài Cẩn đi học phải nhớ cẩn thận mọi việc, khi cần thiết thì cứ sử dụng thủ đoạn.”

“Tôi hiểu, tiên sinh.” Dương Mi cúp điện thoại, sau đó nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ.
Cúc Như Khanh lại đốt một điếu thuốc, anh nghĩ, chỉ Mặc Thiên Trần mới có thể là mẹ của hai đứa bé, tuy không cùng huyết thống, nhưng tình thương của mẹ trong cô vẫn tràn đầy như nước Hoàng Hà.
Mà ở Luân Đôn, trên đường đuổi theo xe Dương Mi, rốt cuộc thể lực Mặc Thiên Trần cũng không chịu nổi, ngã xuống trong đêm gió tuyết, mắt thấy đầu mối duy nhất cứ như vậy mà biến mất, cô không cam tâm. Nhưng mà, cô còn có thể làm gì?
Ngày thứ nhất, cô chạy tới trường học chờ đợi con gái. . . . . .
Ngày thứ hai, cô vẫn chạy tới trường học chờ đợi con gái. . . . . .
Ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . . . . Ngày thứ bảy, mỗi ngày đều như thế.
Nhưng mà, cô không hề nhìn thấy bóng dáng con gái, cũng không nhìn thấy Dương Mi và xe của cô ta, bởi vì, Cúc Như Khanh đã đổi người đổi xe đưa đón Cúc Hoài Cẩn, không chỉ như thế, anh còn đề nghị người rước con gái lái xe vào trong trường học, đón cô bé, cứ như vậy, Mặc Thiên Trần căn bản cũng không biết con gái của cô là ai, cô đến trường học hỏi thăm cái gì cũng không được.
Rốt cuộc, cô ngã bệnh, rồi lại không chịu trở về nước, cô luôn kỳ vọng, lúc lại đến đầu đường đó, có thể nhìn thấy Dương Mi, có thể gặp con gái một lần, nếu như cô bé giống Thiên Sứ hôm đó chính là con gái của cô, cô hi vọng chính miệng Dương Mi nói cho cô biết, để cho cô an lòng một chút.
Cúc Như Khanh thấy Mặc Thiên Trần đi công tác hơn nửa tháng cũng không về nhà, bọn họ cơ hồ không liên lạc, ban đầu cô hời hợt nói đi Anh quốc công tác, anh cũng nhàn nhạt đáp lời. Vậy mà không lâu sau, trong lòng anh đã lo lắng cho cô, anh gọi điện thoại, gọi nhiều lần cũng không có người nhận, anh phát giác có chút không đúng, lúc này liền lên máy bay đi Luân Đôn.
Khi anh chạy tới chỗ khách sạn cô ở thì cô đang bệnh thoi thóp, Cúc Như Khanh hoảng hốt, ngay lập tức đem cô mang đến bệnh viện. Lúc Mặc Thiên Trần tỉnh lại, đã nhìn thấy anh.
cô cho là mình ảo giác, lại từ từ nhắm hai mắt lại, Cúc Như Khanh nắm tay cô, hỏi bác sĩ tình trạng của cô. Bác sĩ nói: “Hai đầu gối của bệnh nhân có chút tổn thương do giá rét, bởi vì đứng ở trong tuyết thời gi¬an dài, không thể quen với khí hậu nơi này, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao. Nhưng bệnh nhân tựa hồ có tâm sự không giải được, việc này tương đối gây phiền toái.”
Sau khi bác sĩ đi, Mặc Thiên Trần lần nữa mở mắt nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu ngưng mắt nhìn cô. Sao anh tới đây?”
“Nhận ra tôi đã tới đây? Em còn nhận ra được tôi sao?” Sắc mặt Cúc Như Khanh lãnh khốc, nhìn về phía cô liền mắng.

Mặc Thiên Trần cắn cắn môi không nói gì, ấn tượng cuối cùng của cô chính là nằm trong khách sạn cái gì cũng không làm được, lúc ấy là một khắc mọi hy vọng của cô đều tan rã, lại vạn phần không cam lòng, tuy nhiên trong lòng lại có một loại cảm giác không thể làm gì.
Cúc Như Khanh lạnh lùng nói: “Mặc Thiên Trần, em là phụ nữ hai mươi bốn tuổi, em không phải là con nít bốn tuổi, em nhìn xem em đã trở thành cái dạng gì rồi? một đứa trẻ bốn tuổi cũng biết nhờ giúp đỡ, em thì sao? Có phải em muốn chết nơi đất khách hay không? Có phải vừa sinh ra em đã đần như vậy, quả thật em chính là ngốc hết thuốc chữa! Em thật ngu xuẩn như heo!”
Mặc Thiên Trần không phải chưa từng nghe anh mắng cô, anh mắng chửi người luôn luôn không lựa lời, vô cùng ác độc, nhưng giờ phút này, anh mắng lại khiến nước mắt cô rơi như mưa, cô đần, ngốc đến nổi không tìm được con gái của mình, ngốc đến nổi chỉ ở trong khách sạn thương tâm một mình, ngốc đến nổi bị anh nhìn thấy bản thân mềm yếu.
“nói! Vì chuyện gì mà không chịu trở về?” Anh biết, không giải quyết chuyện trong lòng cô, cô sẽ còn nhớ mãi.
Mặc Thiên Trần cắn chặt môi, khóc thút thít, không chịu nói lời nào, đó là chuyện không liên hệ với anh, cô không cần thiết phải nói cho anh biết, cô và anh, còn chưa quen thuộc đến nỗi nói chuyện không nên nói.
Hai tròng mắt Cúc Như Khanh lạnh lẽo, “Khóc thút thít không giải quyết được vấn đề, nằm ở khách sạn cũng không giải quyết được vấn đề, không chịu trở về cũng không giải quyết được vấn đề, cái gì em cũng không chịu nói, cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu tôi mở miệng hỏi em, chính là muốn giúp em!”
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Mặc Thiên Trần quật cường nghiêng đầu.
Cúc Như Khanh bị cô chọc giận đến nổ tung, một tay anh nắm lấy cái cằm nhọn của cô, lạnh giọng quát: “Vậy thì không cần trương ra bộ dạng nửa chết nửa sống với tôi! Chúng ta lập tức trở về nước.”
“không. . . . . . Tôi không trở về. . . . . .” Mặc Thiên Trần lắc đầu, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay to của anh, bị anh bóp phải, cô thật là đau.
“Em cũng không thể quyết định!” Cúc Như Khanh bá đạo ôm cô dậy.

“không. . . . . . Ai bảo anh tới. . . . . . Tôi không muốn anh tới. . . . . . Buông tôi ra, tôi không trở về! Tôi chán ghét anh, Cúc Như Khanh, anh bá đạo như vậy, anh căn bản không quan tâm đến cảm thụ của người khác . . . . . .” Mặc Thiên Trần giùng giằng khóc thút thít.
Cúc Như Khanh chạy như bay tới đây cứu cô, còn bị cô ghét, tức giận trong lòng anh rốt cuộc hoàn toàn bộc phát: “Mặc Thiên Trần, em nghe kỹ cho tôi! Hôm nay tôi không mang được em về nhà, cũng có trăm ngàn chủng loại phương pháp khiến nơi nhập cảnh ra lệnh cưỡng chế em trở về nước, em có tin không?”
cô tin! Mặc Thiên Trần tin! cô chỉ là lẳng lặng không nói lời nào, cô đã đem thời gi¬an trở về nước kéo dài một tuần lễ, chỉ bởi vì, cô không tìm được con gái của cô.
Cúc Như Khanh lập tức làm thủ tục xuất viện cho cô, Mặc Thiên Trần không chịu về nhà, cô ch,ảy nước mắt cầu xin anh: “Tôi không muốn trở về. . . . . . Van cầu anh, để cho tôi nán lại một đoạn thời gi¬an nữa có được không?”
“Nơi này khí hậu quá ác liệt, em nhất định phải về nhà dưỡng tốt thân thể.” Giọng của Cúc Như Khanh không cho phép thương lượng.
“Nhưng mà, tôi. . . . . .” Mặc Thiên Trần không muốn trở về, sau khi thân thể của cô khá hơn một chút, cô còn phải đi tìm con gái.
Cúc Như Khanh ôm cô lên, không muốn nghe cô nói gì nữa: “Em muốn hai chân vì vậy mà phế bỏ, về sau chỉ có thể ngồi ở xe lăn sao. Dù em thật sự muốn, tôi cũng không muốn!”

Bình Luận (0)
Comment