Trình Lê tuyệt đối không muốn hoài thai đứa con của Tiêu Hoài Huyền.
Dù đã trễ rồi, Trình Lê cũng nhất quyết không thể giữ lại hài tử của hắn.
Nếu bên kia công chúa Vĩnh Dương hành động nhanh, có lẽ nàng chỉ cần cắn răng chịu đựng quãng thời gian này. Một khi thoát khỏi Đại Minh Cung, cho dù là khả năng mong manh nhất, chỉ cần đến muộn một bước thôi, nàng cũng vẫn còn cơ hội xóa sạch đứa con của hắn.
Trong lòng có một kỳ vọng mới, Trình Lê tự nhiên suy tính mọi việc kỹ càng.
Nàng uống xong thuốc trong sự thấp thỏm, phân phó cung nữ chôn bã thuốc; ngay cả nồi sắc thuốc, nàng cũng sai người rửa đi rửa lại mấy lần, đảm bảo vạn vô nhất thất.*
* vô cùng chắc chắn, không thể sai sót một chút nào, chắc ăn tuyệt đối, trăm phần trăm thành công.
Ngày hôm đó bình lặng trôi qua, sáng hôm sau, Tiêu Tri Nghiên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trình Lê nhận được tin tức, lập tức chạy đến Vĩnh An cung.
Tiêu Tri Nghiên vốn đang uống thuốc, nhìn thấy Trình Lê, lòng chàng như đao cắt, rõ ràng rất đỗi kích động.
“A Lê!”
Chàng vừa gọi nàng vừa muốn nhào xuống giường.
Trình Lê bước nhanh qua: “Điện hạ chớ nên xuống giường.”
Tiểu cô nương nắm lấy tay chàng, ngồi ở mép giường.
Tiêu Tri Nghiên cứ thế siết chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, không ngừng nhìn nàng.
“A Lê…”
Nỗi lòng chàng lúc này căn bản không thể dùng ngôn ngữ nào kể xiết.
“Cô hận không thể một đầu đ·âm ch·ết! Hắn đối với cô thế nào cũng được, nhưng là A Lê…! Tiêu Hoài Huyền, cái tên cầm thú này!”
Tiêu Tri Nghiên rõ ràng lại kích động rồi. Trình Lê vô cùng sợ hãi chàng lần nữa độc phát, thân thể chàng tuyệt đối không chịu nổi sự giày vò nữa, nàng trấn an nói:
“Điện hạ không cần tức giận nữa, dù là vì A Lê…”
Tiêu Tri Nghiên nghe nàng nói vậy, nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, lòng chàng như đang bị lăng trì.
“Cô, xin lỗi A Lê, không thể bảo vệ tốt A Lê…”
“Cũng không phải điều Điện hạ mong muốn…”
Trình Lê khẽ rũ đầu, đôi mắt đẹp hiện lên giọt lệ, nàng nức nở một chút, lấy khăn lau khô.
Tiêu Tri Nghiên càng thêm tim như bị đao cắt: “A Lê…”
Trong lòng Trình Lê quả thật rất đau khổ, rốt cuộc nàng xuất thân cao quý, mọi chuyện vốn suôn sẻ, đều là cực kỳ tốt đẹp.
Thế nhưng, hoàng quyền thay đổi, mà ai có thể đoán trước, ai có thể ngăn cản, ai muốn nhìn thấy?
Khóc một chút rồi cũng thôi, rất nhanh, Trình Lê liền không còn thút thít nữa. Trong lòng nàng nhớ đến chuyện của Vĩnh Dương công chúa, đôi mắt ngấn lệ chợt sáng lên, liền kiều nhu mà nói việc này với phu quân.
Tiêu Tri Nghiên biết được, đợi nghe nàng nói xong, gật đầu: “Hẳn là ông ngoại.”
Trình Lê vâng lời: “Cho nên, Điện hạ phải sóc lại tinh thần, chúng ta có thể sắp phải chạy trốn.”
“A Lê…”
Tiêu Tri Nghiên càng chặt hơn nắm tay nàng, nhìn vào đôi mắt nàng, gật đầu.
Ngày hôm đó cũng bình yên trôi qua.
Kể từ lần hành thích thất bại, trong Vĩnh An cung chỉ còn lại hai thái giám và hai cung nữ.
Trừ việc chăm sóc Trần công công bị trọng thương, cũng không còn ai khác.
Trong phòng Trình Lê còn vài người, bao gồm ba người thân cận là Huệ Hương, An Phúc, An Từ, An Trung. Bảy tám người còn lại đều được điều đi Vĩnh An cung hầu hạ.
Trong lòng nàng chỉ còn tồn tại hai việc: thứ nhất là chờ đợi tin tức của Vĩnh Dương công chúa; thứ hai là kỳ kinh nguyệt của mình.
Kỳ kinh nguyệt đến nay đã trễ tám ngày.
Đợi đến ngày thứ chín, tin tức xấu *****ên, cũng là điều Trình Lê lo lắng nhất, đã xảy ra.
Buổi chiều, nam nhân kia, đột nhiên đại giá.
Người đến không chỉ có mình hắn, mà sau lưng hắn còn có một quan viên cúi đầu theo sau.
Trình Lê nhìn rõ ràng, ba ngày trước ở Thanh Phong Các, cách màn che, nàng từng mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ đại thể của người này.
Là Tống thái y.
Trình Lê nhìn thấy Tiêu Hoài Huyền đã kinh hồn táng đảm rồi, đợi đến khi thấy rõ người đi theo sau hắn chính là thái y, nội tâm nàng không nghi ngờ gì mà càng thêm hoảng loạn.
Trọng Hoa Điện tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi của hắn khi đi qua bình phong.
Hắn chắp tay sau lưng, nghiêng người liếc nhìn, từ từ bước đến.
Tống thái y đi theo sau hắn, đầu gần như cúi sát đến mũi chân. Lần đầu bắt mạch là lúc ông đại khái vẫn chưa biết nàng là ai, giờ đây muốn không biết cũng không được. Dù ông không dám ra ngoài loan truyền lung tung, nhưng cũng có thể thấy Tiêu Hoài Huyền căn bản cái gì cũng không sợ.
Hắn mang Tống thái y đến làm gì? Đương nhiên vẫn là để bắt mạch cho nàng.
Trình Lê trong lòng lại bắt đầu cuồn cuộn sóng gió.
Nàng vô cùng bất an.
Nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc có thai hay không?
Nếu thật sự có, đừng nói Tiêu Tri Nghiên tất nhiên sẽ c·hết, nàng cũng không có khả năng chạy thoát.
Tiếng lòng Trình Lê căng chặt, sau một lúc lâu suy nghĩ mới trở lại, nàng chậm rãi cúi mình hành lễ, rồi sau đó cũng không cần người nói thêm gì, đến trên sập ngồi xuống, duỗi cổ tay ra.
Tống thái y rất đỗi lễ phép, cúi đầu khom lưng cười, cúi thân mình, đi theo nàng lên sập, lấy ra khăn lụa phủ lên cổ tay Trình Lê, khom lưng bắt mạch cho nàng.
Trình Lê không nói một lời, mắt nhìn thẳng, khẽ cúi đầu, len lén liếc về phía Tiêu Hoài Huyền.
Tiêu Hoài Huyền sớm đã ngồi xuống, chính bản thân dựa lưng vào ghế thái sư, cánh tay đặt lên tay vịn, ngón tay chậm rãi ***** một chuỗi Phật châu, ánh mắt khẽ híp lại nhìn về phía nàng.
Trình Lê nhìn thấy, cũng liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Sau một lúc lâu, Tống thái y mới khám xong, quay sang Tiêu Hoài Huyền, khom người bẩm báo.
“Khởi bẩm Bệ hạ, Vương phi không có thai.”
Trình Lê từ nãy vẫn còn kinh hoàng không thôi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng lại lần nữa rơi xuống. Tiếp theo nàng liền xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía nam nhân kia.
Nhưng thấy hắn không nói một lời, động tác trên tay chưa dừng, tư thế ngồi cũng không thay đổi, không hề phản ứng.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, mãi một lúc lâu sau mới có động tĩnh.
Nam nhân kia không nhanh không chậm đứng dậy, không nói một lời với nàng, cất bước rời đi.
Hắn đi rồi một hồi lâu, Trình Lê chủ tớ trong phòng mới dám động đậy.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trình Lê bàn tay mềm mại khẽ ấn lên ngực, cảm giác mình lại vừa đi một vòng quỷ môn quan.
Hắn hiển nhiên là biết, nàng nói dối.
Thời gian kỳ kinh nguyệt mà nàng đã nói, hắn rõ ràng là không tin.
Đã có lần *****ên, lần thứ hai, Trình Lê cảm thấy liền sẽ còn có lần thứ ba, lần thứ tư.
Nam nhân kia tiếp theo, tất nhiên cứ cách mấy ngày lại sẽ đến khám mạch cho nàng.
Trình Lê không thể bình tĩnh được.
Quả nhiên, lại ba ngày sau, Tống thái y quả nhiên lại đến.
Tuy kết quả vẫn là điều Trình Lê mong muốn, nhưng trong lòng nàng càng thêm hoảng hốt, hận không thể Vĩnh Dương công chúa bên kia lập tức có thể có tin tức.
Cuối cùng là vào ngày mười lăm tháng đông, sau nửa tháng kỳ kinh nguyệt bị trễ, vào tối hôm đó, Vĩnh Dương công chúa đã gửi tin tức đến.