Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nhướng mày, lạnh lẽo như hàn băng: “Sao lại không có thai chứ? Là do số lần quá ít sao! Kể từ hôm nay, Trẫm mỗi ngày đều sủng hạnh ngươi, cũng không để ngươi quay về nữa, được không?”
Trình Lê nghe xong, sắc mặt không nghi ngờ gì mà đột biến, ngực đập còn kịch liệt hơn cả vừa nãy.
Nửa đoạn đầu giọng nói nam nhân kia rất trầm, nửa đoạn sau lại rõ ràng mang theo vài phần nhẹ nhàng bâng quơcùng giả ý ôn hòa.
Hắn vẫn luôn như vậy, Trình Lê cảm thấy hắn không phải đang đùa giỡn với nàng.
Sợ cái gì thì cái đó đến, điều nàng sợ nhất chính là hắn trong thời gian ngắn ngủi không cho nàng trở lại Đông Cung.
Trước mắt khoảng cách Đông chícòn bảy ngày, Vĩnh Dương công chúa thế tất sẽ còn truyền tin tức đến nữa.
Nàng ở chỗ Tiêu Hoài Huyền, như vậy coi như cũng không thể nào nhận được tin tức gì từ nàng ấy.
Đợi đến ngày đó, chính nàng sợ mình sẽ trở thành biến số lớn nhất cho cuộc trốn chạy.
Nam nhân kia nói xong liền hướng về phía nàng lạnh giọng ra lệnh cưỡng chế.
“Cởi áo cho Trẫm.”
Trong lòng dù đã như nước sôi bùng lên không ngừng, nhưng trên mặt không dám có chút xao động. Trình Lê sợ lộ chân tướng làm hắn phát hiện, thế nên rất nghe lời, bàn tay trắng nõn mềm mại run rẩy nâng lên, dừng trên áo hắn, chậm rãi cởi bỏ cho hắn.
Quần áo nam nhân hơi lỏng, lộ ra phần ngực.
Hắn vốn cũng mặc áo ngủ, quần áo rất dễ dàng cởi ra.
Trình Lê trong hơi thở ngửi thấy trên người hắn mùi hương như ẩn như hiện, là hương mà không phải hương, nhàn nhạt, rất dễ ngửi, hòa lẫn với chút mùi rượu thoang thoảng.
Hai người đối diện ánh mắt.
Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền vẫn nhìn chằm chằm nàng vẫn như cũ, con ngươi nửa mị, tràn đầy nghiền ngẫm cùng hài hước, lại phảng phất nàng là con mồi của hắn, muốn ăn thịt nàng vậy. Hôm nay dường như không hoàn toàn giống như ngày xưa, trong con ngươi đen tối kia, còn kèm theo vài phần cảm xúc khiến người ta không thể nhìn thấu.
Trình Lê không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng vừa muốn quay đầu đi thì chợt cảm thấy một luồng lực kéo lại, gương mặt nóng bừng căng ra, ngay lập tức bị hắn véo chặt, sau đó hắn đi vòng ra trước mặt nàng, theo vạt áo xách bổng nàng lên.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn mềm mại, khẽ ngân một tiếng, thân mình trong khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung, tóc đen buông xuống, hai chân bị hắn đè chặt, đôi cánh tay khó khăn chống đỡ, hơi thở dồn dập mà nhìn hắn.
Tay Tiêu Hoài Huyền nhẹ nhàng ***** lên mặt nàng, trên đôi môi kiều diễm của nàng chậm rãi dịch chuyển, chợt ngón tay thon dài liền cạy mở hàm răng nàng, thâm nhập vào trong miệng mà ra sức quấn quanh lưỡi mềm, ép nàng ngậm lấy.
Tiểu cô nương không bao lâu liền nước mắt lưng tròng, theo cử động của ngón tay hắn, sắc mặt nàng đỏ bừng, nước bọt chậm rãi chảy ra, phát ra từng trận âm thanh cực nhẹ cực nhỏ, hơi thở càng thêm kịch liệt.
Nàng muốn dời đi ánh mắt, đầu lại bị hắn khống chế chặt chẽ, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Nam nhân kia cứ thế bắt nàng nhìn hắn.
Con ngươi hắn nửa mị, rất lâu sau mới buông ra.
Trình Lê mặt đỏ bừng, cằm và môi ướt đẫm, rồi sau đó còn chưa kịp *****, cũng chưa kịp lau, liền chợt cảm thấy trên người lạnh toát, lại là bị nam nhân kia ***** y phục. Ngược lại hắn liền đem nàng lật quỳ trên sập, tiếp đó là một trận lôi đình mưa móc, mưa rền gió dữ. Động tĩnh trong phòng từ hoàng hôn kéo dài đến tận đêm khuya, bàn ghế hỗn loạn nghiêng lệch, trên mặt đất rơi vãi một vũng nước to.
Cung nữ đã đưa nước năm lần. Lo lắng bủa vây tứ phía.
Hôm sau, khi Trình Lê tỉnh lại đã đến buổi chiều.
Nàng hoàn toàn không nghĩ chính mình lại ngủ lâu như vậy, thậm chí cũng không biết đêm qua Tiêu Hoài Huyền ngủ ở đâu? Có phải nằm bên cạnh mình không?
Đương nhiên, nàng càng không dám hỏi. Nam nhân kia khả năng lớn là không ngủ cùng sập với nàng.
Tắm gội xong, lúc dùng bữa, Trình Lê mới thăm dò cung nữ bên cạnh, nàng có thể rời đi được không?
Câu trả lời giống hệt lời nói tối qua của nam nhân kia.
Trình Lê lặng lẽ siết chặt tay, trong lòng sốt ruột, khoảng cách từ đây đến Đông chí chỉ còn sáu ngày.
Màn đêm buông xuống, hoàng hôn vừa qua, nam nhân kia liền quay trở lại.
Trình Lê ở đây không có thuốc tránh thai, dự cảm trong lòng càng thêm không tốt.
Cho dù nàng tháng trước không mang thai, nếu Tiêu Hoài Huyền thật sự muốn ngày ngày tìm nàng, tháng sau, nàng cũng khó mà tránh khỏi.
Hơn nữa, thể lực hai người chênh lệch quá xa, đừng nói ngày ngày, liên tục hai ngày nay, nàng đều không chống đỡ nổi.
Đêm đó, một lần qua đi, Trình Lê liền bưng kín mặt, khóc lóc lắc đầu: “Không, buông tha...”
Trước đây hắn sẽ cho nàng nghỉ ngơi ba bốn ngày. Mà Trình Lê thường hôm sau đều phải nằm liệt cả ngày.
Giờ đây, cứ thường xuyên như vậy, nàng làm sao chịu đựng nổi.
Nàng khẽ khóc nức nở. Một mặt, đã liên tục hai ngày làm chuyện này, nàng thật sự không chịu nổi hắn; mặt khác, nàng trong lòng sốt ruột. Nếu hắn thật sự liên tiếp bảy ngày đều phải hành phòng cùng nàng như vậy, ngày Đông chí, đừng nói trộm đi, chính nàng cho dù quang minh chính đại mà đi ra khỏi Đại Minh Cung, nàng cũng không đi nổi.
Kế hoạch này, cuối cùng sẽ trở thành bong bóng xà phòng.
Nàng, không chạy được.
Khóc lóc, cầu xin hắn có lẽ cũng có chút tác dụng. Hắn không cuồng bạo như đêm hôm trước, hai lần qua đi liền buông nàng ra, tắm rửa xong, đứng trước giường chậm rãi mặc long bào.
Trình Lê quay lưng nằm trên long sàng, khẽ nức nở.
Mặc xong quần áo, Tiêu Hoài Huyền mị nhãn nhìn nàng một cái, khóe môi khẽ động, trong mắt không hề có tình cảm gì đáng nói, xoay người rời đi.
Hắn đương nhiên cũng biết chính hắn trên giường là cái đức hạnh gì.
Trình Lê nghe tiếng bước chân xa dần, mãi một lúc lâu sau mới dám xoay khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến nhòe nhoẹt lại. Cách màn lụa, nàng nhìn ra bên ngoài hồi lâu, không còn nghe thấy động tĩnh mới yên tâm. Đêm này vẫn như cũ trôi qua trong sự thấp thỏm, trong lòng nàng lo lắng, một là sợ đêm mai; hai là, qua đêm nay, khoảng cách Đông chí chỉ còn năm ngày.
Ngày thứ hai Trình Lê cả ngày không dậy nổi, cơm cũng không ăn.
Một là nàng là cố ý làm vậy, thứ hai, nàng quả thật rất mệt mỏi.
Nói đến cố ý, nàng muốn giả bệnhthử xem, dù sao Tiêu Hoài Huyền còn chưa muốn nàng c·hết, có lẽ có thể tránh được một ngày.
Trước mắt đối với nàng mà nói, tất nhiên là tránh được một ngày hay ngày đó.
Quả nhiên, nam nhân kia sau hoàng hôn liền trở về, nhưng không chạm vào nàng, lạnh giọng sai người truyền thái y đến.
Nghe thấy hai chữ thái y, lòng Trình Lê liền lại bắt đầu cuồn cuộn sóng gió.
May mắn kết quả vẫn yên ổn.
Ngày tiếp theo, khoảng cách Đông chíchỉ còn lại bốn ngày.
Lòng Trình Lê càng thêm sốt ruột, đã tính đến trường hợp xấu nhất, đành không thể không nhớ đến chiếc trâm cài tóc hình bướm lam kia.
Lúc cần thiết, nàng chỉ có thể dùng thứ đồ vật bên trong đó để thoát thân.
Nhưng người trong Triều Dương Cungquá nhiều, Trình Lê đắn đo suy nghĩ làm sao có thể tự mình đổi một địa điểm khác.
Nàng lại nghĩ tới Thanh Phong Các.
Nơi đó chỉ có mười mấy cung nữ hầu hạ, các viện cũng không lớn, hiển nhiên, hy vọng thoát đi so với Triều Dương Cung cao hơn rất nhiều.
Thế nên, tối hôm đó, trên giường, sau khi mọi chuyện đã xong, nàng nơm nớp lo sợ, thân mình run rẩy, thở hổn hển nói ra lời thỉnh cầu.
“Thiếp thân đã năm ngày chưa từng ra khỏi cửa… Ban ngày ngủ trưa mơ thấy hoa mai ở Thanh Phong Các, coó chút nhớ nhung. Hiện đã vào giữa đông, nghĩ đến hoa mai hẳn là nở rộ rất đẹp, thiếp thân có thể dọn đến đó ở hai ngày được không?”
Tiêu Hoài Huyền đang mặc quần áo. Nàng nói xong rất lâu nhưng nam nhân kia căn bản không để ý, cũng không đáp lại.
Ngực Trình Lê kinh hoàng, vốn đã lo lắng bất an, sợ rằng nói câu nào không đúng, dẫn đến sự nghi ngờ của nam nhân kia. Trong lòng đã có quỷ, mà hắn lại không tiếp lời, nàng càng thêm hoảng.
Nhưng khi nhớ đến Tiêu Hoài Huyền người này cuồng vọng tự đại. Điểm yếu lớn nhất của hắn đại khái cũng chính là sự cuồng vọng đó.
Nàng thoáng chút bình tĩnh.
Hắn rất dễ dàng khinh địch.
Nàng và Tiêu Tri Nghiên, thậm chí Môn phiệt Cửu tộc trong lòng hắn đều chỉ là con kiến.
Trên đời này không có người và việc nào khiến hắn thật lòng kiêng kỵ.
Đặc biệt là nàng và Tiêu Tri Nghiên, thế nên, hắn hẳn là không thể nghĩ rằng bọn họ dám chạy trốn.
Hắn cũng không cho rằng, bọn họ có thể thoát được ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nếu bây giờ tự hỏi lương tâm, Trình Lê cũng không cho rằng bọn họ có thể.
Nhưng trước mắt, đã đến lúc phải được ăn cả ngã về không.
Nàng tự nhiên muốn đánh cược.
Cho nên nàng có thể yên tâm một chút, việc đổi chỗ ở đại khái sẽ không bị hắn nghi ngờ gì.
Vừa mới nghĩ ổn, nam nhân kia cũng đã mặc xong quần áo, thắt chặt đai lưng, nghiêng đầu rũ mắt liếc nhìn về phía nàng, lúc này mới trả lời.
“Ngươi đã mở lời, Trẫm sao có thể nhẫn tâm không được?”
Trình Lê siết chặt chăn, co mình trong đó, bên ngoài chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Đôi mắt thủy linh kia nhìn hắn, lòng lại phát run, thân mình cũng vậy.
Nàng không dám rõ, đây có phải là hắn đồng ý hay không.
Lúc này, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đồng tử bắt gặp trong mắt nam nhân kia dấy lên điều gì đó, đó là ánh mắt mà nàng vô cùng quen thuộc. Trình Lê lập tức quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng hắn.
Tiêu Hoài Huyền khẽ động khóe môi, sửa lại y phục. Hắn thật sự, thiếu chút nữa lại lần nữa là thú tính quá độ.
Hắn quay người đi, không nói một lời, rồi sau đó, cất bước rời đi.