Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 31

Trình Lê bị đưa tới Triều Dương Cung, giống như trước đây, ngay lập tức được cung nữ hầu hạ tắm rửa, dùng bữa, nghỉ ngơi.


Nàng ngoan ngoãn nghe theo, không hề phản kháng.


Hắn muốn nàng tối nay thị tẩm, nàng sẽ không từ chối.


Với sự cuồng nộ cố hữu của hắn, chính hắn sẽ tự tay làm đứa con của mình sảy mất.


Với nàng mà nói, đỡ việc, vừa khéo nàng không có người nào để nhờ vả, không ai giúp nàng thứ thuốc phá thai dày vò kia.


Màn đêm vừa buông xuống, ánh nến lung lay, bên ngoài phòng ngủ liền truyền đến tiếng vấn an nghiêm trang của cung nữ.


“Bệ hạ…”


Tiêu Hoài Huyền giơ tay, mọi người đều đứng dậy.


Hắn kéo áo khoác ngoài ra, tự mình cởi xuống, tùy ý ném cho một trong số đó. Đôi con ngươi từ khi bước vào vẫn luôn dừng lại ở tấm rèm châu trong phòng ngủ.


Rèm châu lộng lẫy, đặc biệt dưới ánh đèn lay động, dường như có lưu quang uyển chuyển uốn lượn.


Tiêu Hoài Huyền vén màn bước vào, vừa đi vào liền nhìn thấy mỹ nhân đang ngồi trên giường.


Long sàng chế tác từ gỗ mun ngàn năm được chạm khắc tinh xảo, bên trên phủ chăn gấm, thêu kim long đằng vân. Màn che tơ vàng treo cao từ đỉnh khung rủ xuống từng lớp từng lớp, lúc này liền dừng lại ngay cạnh nàng.


Nàng mặc sa y mỏng manh, cổ áo lộ ra một đoạn trắng như tuyết. Tóc đen xõa dài, rủ đến eo thon. Nhìn từ xa, hai tròng mắt như thu thủy hàm tinh, sóng mắt long lanh ngập nước,mặt như hoa đào hé nở, da thịt tinh tế như sứ, phiếm sắc hồng hào, môi như anh đào vừa chín tới, không cần điểm tô cũng đã đỏ mọng , kiều diễm ướt át, đẹp không giống như người phàm trên nhân gian.


Nhìn thấy hắn tiến đến, nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi liền dời tầm mắt đi.


Tiêu Hoài Huyền nhìn chằm chằm nàng một lát rồi mới bước vào phòng tắm.


Tiếng nước vang lên, nửa khắc đồng hồ sau, hắn thoải mái bước ra, lồng ng.ực mở rộng, *****.


Nhẹ nhàng chậm rãi đi đến trước giường, ngay lập tức một tay của hắn ôm lấy vòng eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, toàn thân áp xuống, một tay khác gạt rơi tấm sa mỏng.


Thoáng chốc hai người đã gần đến mức da thịt kề sát, hơi thở quấn quýt.


Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền như núi, mặt lạnh tanh, hung tợn nhìn chằm chằm nàng. Thỉnh thoảng môi mỏng hé mở, khẽ “A” một tiếng, mang theo nụ cười như có như không.


Trái ngược hẳn với hắn, Trình Lê sớm đã quay mặt đi, cổ áo khẽ xô lệch. Không biết có phải vì nàng dùng sức quá không, mà xương quai xanh dưới cổ nhìn càng thêm rõ ràng.


Hơi nóng ập vào mặt. Trong phòng vốn đã rất ấm, thêm nữa lại cùng hắn áp sát vào nhau, toàn thân nàng rất nhanh liền nóng lên, hơi thở dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, càng ngày càng dồn dập.


Hương khí trên người nàng thấm vào hơi thở Tiêu Hoài Huyền. Nam nhân híp mắt lại, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, sau đó bật cười thành tiếng.


Hắn tiến sát khuôn mặt tuấn tú về phía nàng, hơi liễm mi, phả ra sóng nhiệt vào tai nàng, khàn giọng mở miệng: “Ngươi thật sự là một vưu vật, sao ngươi lại ***** đến vậy?”


Trình Lê không để ý đến hắn, thậm chí không quay đầu lại, lệ nóng doanh tròng.


Hắn rất thích nói những lời không đứng đắn trên giường.


Người này ngày thường lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng trên giường thì khác, chơi rất phóng túng, có khi rất bất cần đời, cợt nhả, nhưng thật ra tất cả đều là hư tình giả ý, nói đổi sắc mặt là đổi sắc mặt.


Trước đây, nàng đã không muốn tiếp lời của hắn. Lúc này thì càng không, tự nhiên là bỏ ngoài tai tất cả.


Nàng chỉ muốn hắn nhanh chóng làm cho xong đi, để diệt trừ luôn đứa con của hắn trong bụng.


“Hửm?”


Nhưng hắn không chịu bỏ qua, lại hỏi thêm một lần. Vừa hỏi, vừa ngậm lấy vành tai nàng.


Trình Lê siết chặt chiếc chăn dưới thân, thân mình càng mềm nhũn, phát ra tiếng r.ên rỉ rất nhỏ nhẹ, hơi thở cũng nặng hơn vài phần. Hắn khẽ cười một tiếng bên tai nàng, tiện đà lần nữa mở miệng, giọng nói cực thấp: “Ngươi thích chỗ nào? Tư thế nào? Lúc nào là thoải mái nhất? Nói cho Trẫm biết, lát nữa phải kêu thật to hai tiếng cho Trẫm nghe, Trẫm muốn ngươi.”


Hắn cợt nhả mà nói, thân mình tiến sát đến trước mặt nàng, hút mạnh cánh môi để đầu lưỡi của mình thâm nhập quấn quýt cuốn lấy lưỡi nàng.


Chẳng bao lâu Trình Lê liền cảm thấy được điều đó. Hắn cũng dần dần dừng lại, liễm mi “Tê” một tiếng, kéo dây lưng bên hông ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thong thả ung dung dẫn dắt nàng nắm chặt.


“Bàn tay nhỏ này sao lại mềm mại trơn tru như vậy?”


Trình Lê có chút cầm không vững, trên mặt sớm đã ửng đỏ, không muốn cũng không dám nhìn hắn.


Nhưng hắn vốn dĩ tâm rất độc, rất xấu xa. Càng nhìn ra nàng không muốn thế nào, hắn lại càng thích ép buộc nàng thế đó. Một tay khác bẻ mặt nàng quay lại, cố tình bắt nàng nhìn hắn, dẫn dắt tay nàng chậm rãi chuyển động. Đôi con ngươi nửa mị nhìn nàng chợt cười một tiếng, cụp mắt xuống cất giọng hỏi: “Ngươi nói Tiêu Tri Nghiên phục độc lâu như vậy, còn có thể thành công sao?”


Trình Lê theo bản năng siết chặt tay, nhưng cũng từ lời hắn nói mà có được một tin tức.


Trong lòng hắn đại khái là đã nhận định Tiêu Tri Nghiên còn sống.


Tiêu Hoài Huyền tiếp tục: “Chọn ngày, Trẫm và Lê Lê làm lễ phát tang cho hắn được không?”


Lời này vừa nói xong, hắn liền ôm lấy vòng eo nàng ngồi dậy, ra lệnh cưỡng chế nàng: “Làm cho nó thỏa mãn.”


Trình Lê nhịn xuống, nghe lời làm theo những gì hắn chỉ dạy.


Tiêu Hoài Huyền dựa vào giường, nửa híp mắt, cực kỳ thả lỏng và nhàn nhã. Rất lâu, rất lâu, rất lâu, pháo hoa rơi rụng. Nam nhân kia cười khẽ, rất vừa lòng, ngược lại liền đứng dậy đi về phía nàng.


Giữa long sàng đặt lư hương, trong lư hương mùi trầm hương ngào ngạt lan tỏa, bay lên thành khói nhẹ lượn lờ tựa sa mỏng nhẹ vòng, giữa ánh đuốc đan xen, biến ảo thành khói tơ linh động, phảng phất như một bức tranh tả ý thủy mặc phóng khoáng thanh nhã chậm rãi trải ra trong phòng.


Trên màn lụa, in bóng hai người, hoàn toàn tương phản với vẻ uyển chuyển nhu hòa lúc đầu. Cứng rắn, cực nóng, kịch liệt, cùng với tiếng nức nở liên miên không dứt của tiểu cô nương, rất lâu, rất lâu, rất lâu.


Hắn liên tiếp giày vò ba lần. Cuối cùng là sau lần thứ ba, hắn xuống giường, đi vào phòng tắm. Trình Lê cuộn chặt chăn, hai chân run rẩy, toàn thân đẫm mồ hôi.


Sau khi nam nhân kia xuống giường nửa khắc đồng hồ, nàng hoàn toàn không phòng bị, đột nhiên cảm thấy bụng dưới một trận đau đớn kịch liệt, cùng với một tiếng r.ên rỉ không thể khống chế, Trình Lê kêu lên thành tiếng.


Cung nữ bên ngoài nghe thấy, lập tức có bốn người tiến vào, bước nhanh đến cạnh long sàng dò hỏi.


“Vương phi, sao vậy ạ?”


Rất lâu sau, Trình Lê mới nói ra lời: “Đau, bụng ta… đau…”


Rồi sau đó liền có một cung nữ mắt sắc, nhìn thấy trên giường có máu chảy xuống.


“Máu… Vương phi!”


Chợt bốn người kia lập tức cũng đều nhìn thấy, lập tức có cung nữ run rẩy, chạy về phía phòng tắm, đến bẩm báo Bệ hạ.


Người đó đứng ở ngoài cửa, giọng nói hoảng loạn: “Bệ hạ, Vương phi nàng, nàng nói đau bụng, chảy rất nhiều máu…”


Tiêu Hoài Huyền vừa mới từ trong hồ nước bước ra, nghe vậy ánh mắt trong khoảnh khắc biến đổi, ánh mắt chợt dừng lại ở cửa, tiếp đó vội vàng mặc quần áo vào, đi ra ngoài.


Nhìn thấy hắn đã đến, các cung nữ đang vây quanh lập tức tản ra thành lối.


Tiêu Hoài Huyền không hỏi, đi đến liền một phen vén chăn nàng lên. Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, đồng tử nam nhân hơi phóng lớn, chợt liền nói:


“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi Thái y!”


Các cung nữ trong phòng nghe xong, vội vàng chạy ra ngoài.


Ánh mắt Tiêu Hoài Huyền khẽ động, trong giây lát liền ý thức được điều gì, cúi người một phen nắm lấy mặt Trình Lê.


“Đây là chuyện gì?”


Trình Lê ***** dồn dập, thân mình hơi run, cánh môi hơi trắng bệch, mày đẹp nhíu lại, chịu đựng cơn đau, đối diện với ánh mắt Tiêu Hoài Huyền.


Nàng không nói một lời, cũng không trả lời lời câu hỏi của hắn.


Tiêu Hoài Huyền cắn chặt răng, đã đoán được điều gì.


Hắn nói nàng sao lại ngoan ngoãn như vậy.


Giọng nam nhân lạnh lẽo, nhướng mày: “Ngươi mang thai? Ngươi chính là biết ngươi mang thai mà vẫn cố ý… Hửm?”


Gân xanh trên trán Tiêu Hoài Huyền nổi lên, ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm.


Trình Lê cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắn.


Nàng đau bụng rất dữ dội, lại còn chảy máu rất nhiều, nàng cảm thấy đứa bé này tám chín phần mười là sẽ mất, cũng không có gì không dám thừa nhận. Nghĩ vậy, nàng liền thở hổn hển ứng tiếng, đáp lời nam nhân kia.


“Đúng vậy.”


“Ta sao có thể giữ lại con của ngươi…”


Tiêu Hoài Huyền ngẩn ra, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó. Chợt liền cắn chặt răng, bàn tay to từ mặt nàng di chuyển đến cổ nàng, siết chặt.


“Ngươi lại dám gi·ết con của Trẫm!”


Trình Lê không né tránh nửa phần, thẳng tắp đối diện.


Rõ ràng thấy được ánh mắt hắn trở nên đỏ ngàu, gân xanh trên trán giật lên bần bật.


Chỉ cần hắn dùng thêm một phần sức lực, nàng chắc chắn sẽ chết.


Nhưng hắn đương nhiên không dùng đến phần sức lực đó, giằng co giây lát, ngược lại buông lỏng nàng ra, hướng ra ngoài bạo liệt cất giọng:


“Người đâu! Đem tất cả Thái y trong Thái Y Viện, đều gọi đến cho Trẫm!”


Nói xong lại gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang run rẩy, bóp chặt hai vai nàng, mang theo vài phần cố chấp và điên cuồng như nhau:


“Ngươi nghe đây, Trẫm, càng muốn nó tồn tại!”

Bình Luận (0)
Comment