Thẩm Tĩnh Nghi không hỏi được gì từ miệng Trình Lê, nhưng có một điều nàng ta vừa nghe đã khiến mình khiếp sợ không thôi.
Hoàn toàn khác so với những gì nàng ta vẫn tưởng.
Nàng ta không nghĩ tới Trình Lê lại ở trong tình cảnh như vậy.
Nàng ta cho rằng Bệ hạ rất mực yêu thích nàng. Có lẽ không chỉ mình mình cho rằng vậy, mà đại đa số mọi người cũng đều nghĩ như thế.
Trở lại Phượng Nghi Cung, Thẩm Tĩnh Nghi gọi mấy vị cung nữ có kinh nghiệm lâu năm đến dò hỏi, nhưng cũng không được thông tin gì hữu hiệu từ miệng họ.
Nguyên nhân không gì khác, là vì họ thực sự không biết.
Chuyện của hai người họ chỉ có những người ở ngự tiền mới có thể biết đôi chút, nhưng miệng của những người ấy lại rất kín kẽ, tin tức không hề truyền ra ngoài. Chỉ có chuyện bỏ trốn kia gây ra động tĩnh quá lớn, khiến mọi người bắt gió bắt bóng (nghe phong thanh), nhưng cũng không ai dám nói bậy.
Chuyện tiền thái tử chạy trốn, Thẩm Tĩnh Nghi biết đôi chút, là từ miệng phụ thân nàng ta, dù sao động tĩnh lúc ấy quá lớn. Nhưng người đó sau cùng sống hay ch·ết, kỳ thực không ai xác định được.
Nghe đồn chuyện đó là do huynh trưởng nàng, Trình Trạch An, mưu tính. Trình Trạch An vốn là kẻ kháng chỉ bất tuân, là khâm phạm triều đình bị hoàng đế tự mình hạ lệnh truy nã. Lẽ nào tình cảnh hôm nay của Trình Lê có liên quan đến ca ca nàng?
Nhưng lại cũng không đúng lắm, thời gian không khớp.
Rốt cuộc nàng là người sau chuyện đó được Bệ hạ lực bài chúng nghị (bất chấp sự phản đối của mọi người), phong làm Quý phi.
Nguyên bản Thẩm Tĩnh Nghi cho rằng, tiền thái tử chạy trốn, Trình Lê liền ủy thân Bệ hạ, mới có được ngày hôm nay.
Dù sao nàng cũng có một khuôn mặt khiến nàng ta ghét bỏ, nhưng nam nhân lại yêu thích.
Bệ hạ ẩn giấu thân phận thật sự của nàng; cho nàng ở tại Triều Dương Cung; ngày Tết Thượng Nguyên lại khoa trương bao trọn toàn bộ Minh Nguyệt Lâu vì nữ nhân này, khiến toàn kinh thành đều biết.
Thẩm Tĩnh Nghi thực sự cho rằng, hắn yêu nàng đến cực điểm.
Thực tế, lại là không yêu sao?
Trình Lê nếu biết trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi nghĩ Tiêu Hoài Huyền yêu nàng đến cực điểm, thật sự sẽ bật cười thành tiếng.
Điều đó quá đỗi buồn cười.
Hắn đối với nàng không chỉ không có tình yêu nam nữ, mà ngay cả ân tình của ân nhân cứu mạng, thứ tình cảm bình thường nhất giữa người với người, cũng không có nửa phần.
Thẩm Tĩnh Nghi đi rồi, nàng liền lại quay về nằm trên trường kỷ.
Tính đến nay, Trình Lê hồi cung tám ngày, thai nhi trong bụng đã được tám tháng linh tám ngày.
Nhiều nhất lại hai tháng nữa, nàng e là sẽ phải lâm bồn. Gần đây, cảm ứng giữa Trình Lê và đứa bé ngày càng nhiều. Trước đây không nghĩ tới, mấy ngày nay nàng cũng không khỏi nghĩ ngợi, nó sẽ là con trai hay con gái?
Màn đêm buông xuống, không hề có sự chuẩn bị, Tiêu Hoài Huyền lại đến.
Cũng như hôm qua, hắn chỉ đơn thuần chung giường với nàng mà ngủ.
Có hắn ở bên cạnh, Trình Lê thật sự là gò bó, khó chịu vô cùng.
Hắn sẽ sờ vào thai động của đứa bé. Trình Lê không biết hắn là thấy hay ho hay mới lạ, liên tiếp đến năm ngày. Hai người gần như không nói một lời nào, chỉ lác đác vài câu, tất cả đều là những mệnh lệnh lạnh lùng băng giá của hắn.
Trình Lê không dám không tuân theo hắn. Từ đêm đó, nàng thậm chí còn không nói nhiều lời với hắn, tránh cho hắn lại cảm thấy nàng quản chuyện nhàn rỗi của hắn.
Năm ngày sau hắn mới không đến nữa, Trình Lê cũng mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Không ngờ sự thoải mái này chỉ kéo dài ba ngày. Sáng ngày thứ tư, nàng đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái, bụng dưới có chút cảm giác nặng trĩu, tụt xuống. Vừa lúc gặp thái y đến bắt mạch, Trình Lê liền nói với y.
Thái y Tống nhíu mày, tỉ mỉ bắt mạch cho nàng, rồi sau đó nói:
“Nương nương có lẽ sẽ lâm bồn trong vài ngày tới.”
Trình Lê trong lòng không hề chuẩn bị, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm mồ hôi: “Sao lại nhanh như vậy?”
Tống thái y nói: “Long duệ có dấu hiệu sinh non, nhưng nương nương chớ lo lắng, thần đã khám xét kỹ lưỡng, thân thể nương nương khỏe mạnh, thai nhi cũng không trở ngại. Nương nương chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Vi thần cùng toàn bộ Thái Y Viện đã chuẩn bị thỏa đáng, sẵn sàng đợi lệnh, bà đỡ cũng vậy, đều là những người kinh nghiệm phong phú, tay nghề thành thạo. Nương nương yên tâm, chớ có sợ hãi.”
Trình Lê gật đầu, nhưng nàng chung quy tuổi tác không lớn, lại là lần đầu, không thể không sợ hãi chút nào.
Tống thái y an ủi nàng xong, lập tức cáo lui, xin diện thánh ngay.
Nửa canh giờ sau, Trình Lê liền nghe thấy tiếng bước chân.
Tiêu Hoài Huyền mang theo mấy bà đỡ đến.
Hắn tiến vào đến trước sập, khom lưng, hỏi nàng, giọng nói hiếm thấy hiện vài phần ôn hòa: “Không thoải mái?”
Trình Lê gật gật đầu. Tiêu Hoài Huyền nói: “Không cần sợ hãi, thái y nói, ngươi mọi thứ đều tốt, đều sẽ rất thuận lợi, hửm?”
Giọng nói tuy trước sau như một trầm, nhưng ngữ khí đã thay đổi, hắn hiếm hoi dỗ dành nàng hai câu.
Trình Lê lại gật đầu.
Ngày hôm đó Tiêu Hoài Huyền không đi, ngủ lại đó. Các bà đỡ kiên nhẫn trò chuyện với Trình Lê, chỉ dạy nàng cách sinh nở, vừa dạy vừa dỗ dành, lại nói thêm vài câu hỉ ngôn. Nam nhân kia thì vẫn luôn dựa vào sập nhìn và nghe.
Thời gian rất nhanh trôi đi. Đến ngày hôm sau, Trình Lê vẫn cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, nhưng ngày đó cũng bình thường trôi qua. Vài bà đỡ không rời khỏi bên cạnh nàng, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc, hỏi han ân cần. Cảm giác này vẫn kéo dài năm ngày, cho đến ngày thứ sáu, chiều ngày mười lăm tháng sáu, nàng đột nhiên thấy ra máu.
Nắng gắt treo cao, ánh mặt trời đổ xuống trên ngói lưu ly, xuyên qua song cửa sổ khắc hoa, chiếu xuống những vệt sáng loang lổ trong phòng.
Trong phòng sinh của Cẩm Hoa Cung, bức màn đóng chặt, cung nữ ra ra vào vào, bước chân vội vàng nhưng có trật tự. Trên giường sản, sắc mặt Trình Lê tái nhợt, cắn chặt hàm răng, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, đôi tay nắm chặt mép chăn gấm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rê.n rỉ thống khổ. Các bà mụ ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
Ngoài tấm màn, trên đại điện, hơn mười vị thái y mồ hôi đầy trán.
Tiêu Hoài Huyền vẻ mặt lạnh lùng, nhắm mắt lại, lưng quay ra đứng đó, trong tay cầm Phật châu, thỉnh thoảng khẽ vuốt. Đã hơn một canh giờ (hai tiếng), hắn hiển nhiên không còn kiên nhẫn, trợn mắt nghiêng đầu về phía thái y, lạnh giọng hỏi: “Còn phải chờ bao lâu nữa?”
Thái y lau mồ hôi, cung kính đáp: “Nương nương mọi thứ đều tốt, vừa rồi bà mụ đã báo, thai vị rất chuẩn, nương nương chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa, hẳn là sẽ nhanh thôi.”
Tiêu Hoài Huyền không nói một lời, sắc mặt vẫn rất lạnh. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, tiếp tục đợi hơn một canh giờ nữa. Cho đến khi trời đất đều tối sầm, phòng sinh bên trong mới chợt vang lên một tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non. Lần lượt sau đó là tiếng hoan hô của cung nữ, bà mụ, nữ y và những người khác.
Trên điện, đôi mắt Tiêu Hoài Huyền bỗng dưng mở to, ánh mắt rất rõ ràng có sự thay đổi. Hắn vung Phật châu ra, quấn vào cổ tay, xoay người cất bước đi về phía phòng sinh.
Vừa đi được vài bước, bà mụ ôm trẻ sơ sinh bên trong đã vui mừng đi ra.
“Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, nương nương đã sinh cho Bệ hạ một vị tiểu hoàng tử!”
Bà mụ nói xong, cung nữ, thái giám trên điện cùng các thái y, thêm cả những người trong phòng sinh đều đồng loạt quỳ xuống, giọng nói vui mừng: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương!”
Tiêu Hoài Huyền khẽ cười, giơ tay lột ra tấm tã bọc đứa bé.
Bà mụ nâng cánh tay lên, đưa đứa trẻ sơ sinh trong lòng ng.ực cho hoàng đế xem.
Tiêu Hoài Huyền mỉm cười trong mắt, đôi môi mỏng khẽ mím. Hắn hạ mắt, nhìn vật nhỏ kia một cái, rồi vén mí mắt hỏi: “Nương nương thế nào rồi?”
Bà mụ sớm đã vui mừng đến cười không thấy mắt, cười trả lời: “Nương nương mọi thứ đều tốt, chỉ là rất mệt…”
Tiêu Hoài Huyền chưa nghe bà ta nói xong, đã đẩy rèm châu đi vào, đến bên giường, rũ mắt nhìn tiểu cô nương đã sớm sức cùng lực kiệt kia.
Toàn thân Trình Lê đều là mồ hôi, tóc đen dính bết vào khuôn mặt, ngay cả tóc cũng như vừa thấm nước vậy. Chỉ là dù trong bộ dạng đó, nàng vẫn là một mỹ nhân hiếm thấy trên đời.
Tiêu Hoài Huyền mở miệng: “Nhìn thấy đứa bé chưa?”
Trình Lê đã thấy, sau khi sinh ra, bà mụ cho nàng nhìn thoáng qua.
Nàng cũng chỉ nhìn một cái đó thôi, gật đầu, không có chút sức lực nào để nói chuyện với hắn, nhưng nghe nam nhân kia lại nói: “Trẫm có thể đồng ý với ngươi một chuyện. Ngươi không cần nói cho Trẫm ngay bây giờ, có thể suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Hắn dứt lời khom người, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tiến gần về phía mặt nàng.
Trình Lê cảm thấy hơi thở của hắn, còn chưa kịp né tránh, quả nhiên, hắn nâng đầu nàng lên, lập tức hôn đến trên môi nàng.
Trình Lê trong khoảnh khắc hơi thở càng thêm dồn dập vài phần, nàng vô lực giãy giụa một chút, nhưng hắn đã cạy răng nàng ra, quấn lấy lưỡi nàng, rất lâu sau.
Trình Lê vô lực, nhưng vẫn dùng hết chút sức lực cuối cùng, đẩy hắn ra, trợn mắt giận dữ nhìn hắn, rồi quay mặt đi.
Khóe môi Tiêu Hoài Huyền khẽ động, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, căn bản không để bụng. Chợt hắn liền ngồi xuống, giơ tay ôn hòa sửa lại mái tóc đen bên mặt nàng, lần nữa hướng về phía nàng tiến lại gần, giọng khàn khàn mở miệng: “Trẫm sẽ mang đứa bé đi. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, hửm?”
Trình Lê không cãi lại. Hắn quay người lại, lại giơ tay dùng khăn lau mồ hôi cho nàng.
Trình Lê lần nữa động đầu, từ chối hắn.
Tiêu Hoài Huyền “A” một tiếng, bỏ qua chiếc khăn, vẫn như cũ không để bụng. Tiếp theo hắn liền đứng thẳng người cất bước đi, trên đường đi cũng không quên phân phó cung nữ.
Chăm sóc nương nương cho tốt. Nương nương phàm là có một chút không hài lòng, Trẫm sẽ sung quân các ngươi đến Dịch Đình.”
“Vâng ạ.”
Mọi cung nữ lập tức đều cúi thấp người, liên tục dạ vâng.
Tiêu Hoài Huyền ra khỏi phòng sinh, rồi đi ra ngoài.
Hắn đi ở phía trước, vài bà mụ ôm đứa bé đi theo phía sau.
Thoáng chốc tất cả đều rời đi…