Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 48

Trình Lê nghe xong liền nhìn về phía cửa, mím môi, theo bản năng giơ tay vén tóc.

Một trong số các tỳ nữ Yết Hồ trong phòng tiến đến mở cửa.

Thoáng chốc, tiểu nhị kia mặt mày hớn hở bước vào.

Tỳ nữ Yết Hồ nhận lấy chậu nước trên tay ‘hắn’, dùng tiếng Trung Nguyên không chuẩn nói với người này: “Đưa cho ta là được, ngươi ra ngoài đi.”

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười hì hì liên tục nói vâng, ánh mắt lại hướng về phía Trình Lê trên giường.

Trình Lê đối diện với ‘hắn’, lặng lẽ trao đổi ánh mắt một phen.

Tiểu nhị lặng lẽ đóng cửa, nhưng không đi ra ngoài, đột nhiên giơ tay đánh một cái vào gáy tỳ nữ Yết Hồ kia. Cùng lúc đó, một tay tiếp lấy chậu nước đang rơi khỏi tay nàng ta.

Tỳ nữ Yết Hồ khẽ rên một tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức ngã xỉu xuống.

Nước trong chậu chao đảo, tràn ra ngoài, đổ xuống mặt đất.

Trong chớp mắt, cùng lúc đó, một người tỳ nữ khác đang ở trước tủ lấy đồ nghe tiếng chợt quay đầu lại, đồng tử giãn lớn. Không đợi nàng ta kêu lên, tiểu nhị kia nhanh nhẹn vứt chậu nước trong tay xuống, hai ba bước đã vọt đến trước mặt đối phương, nâng bàn tay lên, đột nhiên cũng đánh một cái vào gáy nàng ra một cái.

Người này cũng như người trước, chậm rãi ngã xuống.

Trình Lê tim đã nhảy đến cổ họng, hơi thở dồn dập, vội vàn chạy tới.

“Ngươi là Linh Diên?”

Tiểu nhị biến trở lại giọng nữ, liên tục gật đầu: “Dực vương phi?”

Trình Lê không có cơ hội nhiều lời, nhìn hai người đang bị đánh ngất xỉu trong phòng, nói với Linh Diên: “Còn một người, đi gọi món ăn, e là sắp trở về rồi.”

Linh Diên hiểu ý, rất nhanh nhẹn, lập tức kéo hai người ngã xuống vào chỗ ẩn nấp trong phòng.

Trình Lê ở cửa giúp nàng ấy trông chừng động tĩnh.

Vừa làm xong những việc này, tiếng bước chân liền vang lên. Qua khe cửa, có người trên hành lang đang đi về phía phòng các nàng, chính là người tỳ nữ Yết Hồ còn lại kia. Trình Lê lập tức nhỏ giọng gọi Linh Diên.

“Đến rồi!”

Linh Diên bước nhanh đến bên cạnh cửa, quay lưng đứng sang một bên.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Trình Lê ở ngay cạnh cửa, nhưng tạm thời chưa mở ra, liếc nhìn Linh Diên, thấy nàng ấy gật đầu với mình, nàng lúc này mới kéo chốt cửa.

Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng, bị mở ra.

Tỳ nữ kia bước qua ngưỡng cửa tiến vào, thấy nương nương tự mình mở cửa cho mình, bèn hỏi: “Hai người họ đâu?”

Trình Lê nói: “Ở bên trong.”

Dứt lời, nàng liền đóng cửa phòng và cài chốt.

Tỳ nữ đi vào trong phòng hai bước, hoàn toàn không biết phía sau có người, mà bàn tay người đó đã vồ tới gáy nàng ta.

Cũng như hai người trước, Linh Diên vẫn là một cú đánh mạnh vào gáy.

Người đó liền ngất đi.

Linh Diên kéo nàng ta đến góc phòng nơi hai tỳ nữ kia đang nằm, bịt kín miệng rồi dùng dây thừng trói ba người lại với nhau.

Trình Lê vẫn luôn ở phía sau, đôi tay run rẩy không ngừng đưa đồ vật cho nàng ấy.

Mãi đến khi mọi việc hoàn tất, Linh Diên đứng lên, hai người mới bắt đầu nói chuyện.

“Vương phi làm sao lại chạy ra ngoài?”

Trình Lê nói ngắn gọn: “Ta lợi dụng Vương tử Yết Hồ, để hắn ta mang ta ra khỏi cung. Hiện nay hắn ta hẳn là đã trở về Tứ Phương Quán. Trong cung rất nhanh sẽ phát hiện ta mất tích, và cũng rất nhanh có thể thông qua môn tịch hôm nay để nghi ngờ Agoura. Tiêu Hoài Huyền khả năng cao sẽ tìm đến hắn ta trước tiên. Làm sao để chu toàn, làm sao để lấp ***** , liệu hắn ta có thể vượt qua cửa ải này hay không chúng ta khó mà biết được. Nếu vượt qua, người đến sẽ là hắn ta; nếu không qua được, chờ đợi chúng ta chính là Tiêu Hoài Huyền. Nơi đây không nên ở lâu, ngươi đi mua cho ta một bộ quần áo bình thường, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Có nơi nào an toàn để ở không?”

Trình Lê vừa nói đã cầm một túi tiền đồng đưa cho Linh Diên.

Linh Diên một mặt nhận lấy, một mặt đáp: “Có! Trong thành còn có đồng bạn, điện hạ đã an trí rồi, vẫn luôn tìm kiếm thời cơ cứu vương phi. Ta bây giờ liền đi sắm sửa quần áo cho người! Vương phi chớ sợ, cứ ở đây chờ ta!”

Trình Lê đáp lời: “Được.”

Linh Diên quay người liền ra cửa.

Trình Lê khẽ run tay cài chốt cửa, quay lưng dựa vào cửa, trong lòng kinh hãi, nghĩ về lời Linh Diên vừa nói.

Nàng ấy nói Tiêu Tri Nghiên đã an trí người trong thành, tức là, người giúp đỡ không chỉ có một mình Linh Diên.

Trước mắt nàng đã chạy trốn hơn nửa canh giờ.

Nàng không biết trong cung ai sẽ là người *****ên phát hiện nàng mất tích, có thể kéo dài bao lâu, hiện nay liệu đã bị bại lộ chưa?

Nàng một mình ở trong phòng, nơi này còn có ba tên tỳ nữ bị đánh ngất xỉu kia. Trình Lê rất sợ các nàng đột nhiên tỉnh lại, vô cùng bất an.

May mắn thay, khoảng ba mươi phút sau, Linh Diên liền quay trở lại.

“Vương phi…”

Trình Lê lập tức thay bộ quần áo tỳ nữ Yết Hồ ra. Rồi sau đó cùng Linh Diên khóa cửa phòng ngủ này, một trước một sau, lần lượt ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.

Nàng bảo Linh Diên thuê xe ngựa. Việc cấp bách trước tiên là nàng cần nhanh chóng thoát khỏi thượng kinh.

Nếu không, một khi bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sự việc bại lộ, Tiêu Hoài Huyền sẽ lập tức phong thành! Lấp kín đường trốn của nàng!

May mắn thay mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa thuận lợi qua khỏi cửa thành, chạy như bay đi…

Đại Minh Cung, Bích Tiêu Điện

Tiêu Hoài Huyền hạ triều xong liền vẫn luôn ở thư phòng xử lý chính vụ.

Khi thức dậy vào buổi sáng, hắn thực sự chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng đi ra ngoài hóng gió một chút liền minh mẫn trở lại.

Gần đây chính vụ trong triều và ngoài triều rất nặng nề, các pháp quy mới ban bố, công trình thủy lợi phương nam, sổ sách thuế má các nơi, cứu trợ thiên tai phương bắc, cung ứng binh khí lương thảo trong quân, còn một núi những việc cơ mật cần phải thảo luận với mấy vị đại thần nữa..

Mọi việc kết thúc thì đã gần giữa trưa. Hắn khẽ động ngón tay, bảo vài tên thân tín lui xuống.

Hắn dựa trên long ỷ , con ngươi khẽ híp, ngón tay nhẹ điểm trên ngọc án. Lúc nhàn rỗi như thế này, hắn lại nhớ đến nữ nhân kia.

Nàng không mấy thích hợp.

Nếu nàng cứ thế mà khuất phục, thì thật là tốt. Nhưng Tiêu Hoài Huyền cảm thấy nàng không thật lòng. Cũng lúc này hắn nhớ đến lời nàng nói với hắn vào buổi sáng, rằng muốn thăm hài tử.

Suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài của Tiêu Hoài Huyền điểm càng lúc càng chậm, chợt dừng lại, hắn gọi Trương Minh Hiền.

Trương Minh Hiền đang ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh lập tức bước vào.

“Nô tài có mặt.”

Tiêu Hoài Huyền trầm giọng hỏi: “Tông Nhi buổi sáng thế nào?”

Trương Minh Hiền đã đi xem từ sớm. Mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều y nhất định sẽ tự mình đến Triều Dương Cung nhìn tiểu hoàng tử, bởi vì Bệ hạ đôi khi sẽ hỏi thăm đột xuất.

Trương Minh Hiền cười mỉm mà trả lời: “Tiểu hoàng tử mọi việc đều tốt, buổi sáng chơi gần nửa canh giờ, ma ma nói rất hăng hái.”

Hiện nay tiểu hoàng tử có hai bà vú và sáu ma ma chăm sóc.

Tiêu Hoài Huyền nghe xong cúi đầu muốn đứng dậy, vừa định bảo Trương Minh Hiền đi Cẩm Hoa Cung truyền Trình Lê, con ngươi đột nhiên dừng lại ở bên hông mình.

Mắt hắn khẽ nâng lên, sắc mặt chợt biến đổi, bởi vì bên hông hắn thiếu một thứ, đó là lệnh bài tùy thân.

Gần đây Tiêu Hoài Huyền vẫn luôn mang lệnh bài theo người, hắn xác định đeo vào.

Mà tối qua hắn uống quá nhiều, sau đó ngủ lại ở Cẩm Hoa Cung.

Quần áo là Trình Lê giúp hắn cởi, buổi sáng, cũng là Trình Lê hầu hạ hắn mặc vào.

Đồ vật của hắn cũng không ai dám chạm vào, càng không ai dám lấy đi. Không đợi hắn nghĩ thêm, trong đầu đột nhiên hiện lên điều gì đó.

Tiêu Hoài Huyền lập tức đứng dậy, không nói một lời, sắc mặt cực kỳ trầm trọng, cũng không dặn dò Trương Minh Hiền gì nữa. Chân dài bước đi, cất bước thẳng đến cửa điện, sau khi ra ngoài, thẳng tiến đến Cẩm Hoa Cung.

Trương Minh Hiền run rẩy tâm thần đi theo.

Không bao lâu, Tiêu Hoài Huyền đến nơi.

Hắn vừa bước vào, liền thấy các cung nữ trong phòng có chút hoảng loạn, nhìn thấy người đến, tất cả lập tức quỳ xuống.

Tiêu Hoài Huyền lạnh giọng hỏi: “Quý phi đâu?”

Một trong số đó ngẩng đầu lên: “Hồi Bệ hạ, Quý phi nương nương sáng nay giờ Thìn đã đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về ạ.”

Con ngươi Tiêu Hoài Huyền khẽ động, dừng lại trên mặt cung nữ đang nói chuyện kia.

“Giờ Thìn?”

Giờ Thìn cách lúc này đã gần hai canh giờ.

Cung nữ đáp lời: “Dạ, là giờ Thìn ạ.”

Tiêu Hoài Huyền hỏi tiếp: “Đi đâu?”

Cung nữ đáp: “Nô tỳ không biết ạ, nương nương chỉ dẫn theo hai cung nữ ra ngoài, chúng nô tỳ muốn đi theo cùng đi, nương nương không đồng ý, nói không cần nhiều người như vậy. Nương nương đã khăng khăng, nô tỳ cũng không dám không tuân theo.”

Tiêu Hoài Huyền không hỏi lại, cũng tạm thời không phái mọi người đi ra ngoài tìm, trực tiếp gọi Trương Minh Hiền, giọng nói lạnh lẽo như băng.

“Đi Kiến Phúc Môn, hỏi nương nương có từng đi ra ngoài không?”

Trương Minh Hiền khó hiểu. Kiến Phúc Môn là cánh cổng lớn giữa hậu cung và tiền triều. Nương nương không được Bệ hạ chấp thuận, không thể ra khỏi Kiến Phúc Môn. Nhưng y tự nhiên không hỏi nhiều, vâng lời, nhanh chóng hành động.

Khoảng mười lăm phút sau, Trương Minh Hiền sắc mặt tái nhợt, sốt ruột vội vàng trở về, toàn thân mồ hôi lạnh, vừa vào liền khom người xuống, báo cáo với Tiêu Hoài Huyền: “Bệ hạ, lính canh Kiến Phúc Môn nói, nương nương giờ Thìn cầm lệnh bài của Bệ hạ đi ra ngoài, nói muốn đi Đông Cung một chuyến…”

Quả nhiên là nàng!

Tiêu Hoài Huyền nắm chặt tay, đôi con ngươi đen nhánh lập tức biến đổi, cắn chặt răng, tiếp đó không nói một lời, xoay người liền bước đi, thẳng tiến đến Đông Cung.

Đến nơi, Vũ Lâm Vệ đi đầu, rất nhanh liền có hồi bẩm.

“Bệ hạ, trong hầm sau phòng Trọng Hoa Cung có người gõ cửa kêu cứu.”

Tiêu Hoài Huyền đi thẳng tới.

Khi hắn đến, hầm đã được mở ra, hai cung nữ kia cũng được đưa ra ngoài.

Một người trong số đó cầm lệnh bài của hắn.

Nhìn thấy Tiêu Hoài Huyền, hai người hai chân run rẩy càng thêm dữ dội, lần lượt quỳ xuống.

Trương Minh Hiền lập tức tiến lên nhận lấy, trả lại cho Tiêu Hoài Huyền.

Tiêu Hoài Huyền giọng nói tàn nhẫn, chỉ một chữ: “Nói!”

“Dạ, dạ.”

Hai cung nữ mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống, đứt quãng ngươi một lời ta một lời mà kể lại tất cả sự việc đã trải qua.

Vừa mới nói xong, Vũ Lâm Vệ tới báo, gần Cẩm Phúc Uyển có dấu vết, phát hiện một bộ y phục trong một căn phòng trống.

Binh lính mang bộ y phục đó lên, Tiêu Hoài Huyền rũ mắt xuống, rõ ràng chính là quần áo của nữ nhân kia!

Người đó thế nhưng to gan lớn mật đến mức này, lại dám bỏ trốn, mà còn thành công!

Nếu nàng chỉ có một mình sao có thể thành công?

Nàng, có đồng lõa!

Ai, ai dám hiệp trợ nàng trốn đi!

“Lập tức đi tra cho môn tịch cho Trẫm Trẫm xem hôm nay trong cung, trước giờ Thìn, có ai đã xuất nhập!”

“Ngoài ra, truyền lệnh Kim Ngô Vệ đại tướng quân Tần Túc, tức khắc phong tỏa cửa thành!”

Binh lính lĩnh mệnh lập tức đi.

Không bao lâu, mười một vị thủ vệ thống lĩnh cửa thành đều mang môn tịch chạy đến, đem danh sách tất cả các vị đại thần vào cung hôm nay, tất cả chi tiết rõ ràng đều bẩm báo ra.

Vương tử Yết Hồ Agoura có hiềm nghi lớn nhất!

Không cần phải tra thêm gì nữa, lửa giận trong lòng Tiêu Hoài Huyền bốc lên.

Hắn nhớ rất rõ ràng, ngày yến hội hai người đó từng lần lượt đi ra ngoài.

Đến lúc này, tất cả những điểm không mấy thích hợp đều được giải đáp.

Nàng đột nhiên khuất phục, rồi lại nhắc đến yến tiệc phiên bang triều cống, đòi đi xem cảnh náo nhiệt.

Là muốn gài bẫy hắn để hắn mang nàng tham dự yến hội.

Nguyên lai là đã sớm có tâm tư và đối sách, tìm cách liên hệ với Agoura kia.

Một tên man nhân ngoại bang!

Nàng thế mà không tiếc thông đồng với một tên man nhân ngoại bang, cũng muốn rời xa hắn!

Tiêu Hoài Huyền nắm chặt tay, rồi sau đó cất bước, mang binh, tự mình ra cung, thẳng tiến đến Tứ Phương Quán!

Bình Luận (0)
Comment