Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 66

Nàng vừa nhìn hài tử được ma ma bế tới, vừa đưa tay khẽ vuốt bụng mình, một chút cũng không nhớ nổi... Nàng thực sự đã sinh con rồi sao?

Tiểu hài tử tinh thần phấn chấn, dáng dấp xinh xắn đoan chính, da thịt trắng mịn nõn nà, ánh mắt to tròn sáng ngời, cười lên như chuông bạc reo vang, nằm trong lớp tã gấm thêu kim tuyến hình rồng, đầu đội khăn vấn nhỏ, tay chân mũm mĩm cử động không ngừng, khua khoắng loạn xạ, cất tiếng ê a đầy phấn khởi.

Dù đang cuốn tã, cũng có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt mang năm sáu phần tương tự nàng, không nghi ngờ gì, đích thị là hài tử của nàng.

Tiêu Hoài Huyền vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn không mấy để tâm, song ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt nàng, chăm chú quan sát phản ứng.

Cũng may hài tử này giống nàng nhiều hơn một chút.

Khóe môi nam tử hơi động, dời ánh mắt đi, chậm rãi bước đến cuối giường, lười biếng lên tiếng:

"Đưa cho nương nương ôm một cái."

Trình Lê tuy có chút hoảng loạn, nhưng rõ ràng là có chờ mong, vội vàng đưa tay đón lấy.

Ma ma mặt mày hớn hở, khoé miệng kéo dài đến tận mang tai, vui sướng đến độ mắt híp lại, ánh nhìn đầy lấy lòng, bước chân nhẹ nhàng, gần như chạy chầm chậm lên, hai tay cẩn trọng, nâng tiểu hoàng tử như nâng trân bảo, rồi cung kính trao vào lòng Trình Lê. Ngay sau đó, miệng ma ma như mở máy hát, từng tràng lời nói ngọt ngào tuôn ra không dứt:

"Ai da, nhìn tiểu điện hạ của chúng ta thật là hoạt bát đáng yêu! Vừa thấy mẫu phi, trong lòng vui vẻ không kể xiết! Nhìn là biết thân thiết với mẫu phi, về sau nhất định là đứa nhỏ hiếu thuận!"

Trình Lê cũng không kìm được mà hé môi mỉm cười.

Phải chăng là mẫu tử liên tâm? Vừa vào lòng nàng, tiểu Tông Nhi đã giơ tay nhỏ chạy nhào về phía trước, nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt trong veo, không ngừng vung tay múa chân, miệng ê a trò chuyện.

Trong lòng Trình Lê dâng lên một cảm xúc vi diệu, chưa thể tiếp nhận hoàn toàn chuyện này là thật, song lại thấy lòng mình dần mềm ra, cũng có chút yêu thích hài tử kia.

Nàng đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé, cánh tay, cẳng chân, từng ngón chân nhỏ xíu... trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.

Tiêu Hoài Huyền vẫn dựa ở góc kia, thoạt nhìn như không mấy hứng thú, thực chất từng ánh mắt, từng biểu cảm của nàng đều không thoát khỏi tầm nhìn hắn.

Rõ ràng, hắn… vô cùng hài lòng.

Trình Lê cùng tiểu hài tử nô đùa chừng một canh giờ, đợi đến lúc Tông Nhi đòi bú sữa, mới được ma ma và nhũ mẫu bế đi.

Trùng hợp tiền triều có việc, Tiêu Hoài Huyền cũng rời đi theo.

Người đã đi cả, Trình Lê ngồi một mình trên giường hồi lâu không động đậy, trong đầu vẫn là hình bóng hài tử kiai.

Nàng đã mất đi ký ức suốt hai năm, trong trí nhớ, bản thân chỉ mới mười sáu.

Đột nhiên có một đứa con... quả thực khó tiếp nhận. Thế nhưng cảm giác này lại rất kỳ diệu, rất khó gọi tên, tựa như — có chút vui mừng.

Đêm đến, nàng tắm gội sạch sẽ, trở về nằm lên giường, đang mải nghĩ ngợi chuyện ban ngày, thì nghe tiếng bước chân của nam nhân kia đến.

Trình Lê lập tức khẩn trương, đặc biệt là khi nhớ đến nụ hôn vừa rồi.

Dù đã sinh con đẻ cái, trở thành phu thê, nhưng nàng — không nhớ gì cả.

Cho nên với nàng, hắn chẳng khác gì người xa lạ.

Bước chân kia không hề chậm, nam nhân ấy một đường đi thẳng đến bên giường.

Trình Lê trốn ở đầu giường, hơi thở dồn dập, nhịp hít thở mỏng manh vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, bàn tay siết chặt lấy góc chăn, đốt ngón tay trắng bệch. Nàng chỉ hé đầu ra một chút, như nai con kinh hãi, hai mắt ầng ậc hơi nước, mông lung nhìn về phía màn lụa, nín thở không dám cử động, trơ mắt nhìn nam nhân kia vén tấm màn mỏng, thân hình cao lớn lộ ra trước mắt nàng.

Hắn dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan lập thể, khóe môi vương ý cười, ánh mắt hơi rũ. Đó là một đôi mắt đào hoa cực đẹp, song lại mang theo vẻ ngạo mạn, tự nhiên cao quý, khó gần, cao không thể với — lại có chút khí độ hoang dã trời sinh.

Ngoại trừ gương mặt kia, quả thực... không có chỗ nào hợp với sở thích của Trình Lê.

Nàng vẫn luôn thích nam tử ôn nhuận như ngọc, chẳng hạn như… Tiêu Tri Nghiên.

Hắn bảo rằng đôi bên đã sớm tương tư, huống chi lại có hài tử nối dõi.

Trình Lê thầm nghĩ, hẳn là trong những năm qua đã xảy ra chuyện gì đặc biệt.

Nàng đang mải suy tư, chợt thấy hắn đã tiến lại gần.

Tiêu Hoài Huyền ngồi bên mép giường nàng, khẽ nghiêng đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp:
“Trẫm cùng Lê Lê, hài nhi của chúng ta đáng yêu chứ?”

Trình Lê gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng, thanh âm mềm mại như mèo con.

Tiêu Hoài Huyền lại hỏi: “Lê Lê có thương hài nhi không?”

Trình Lê thành thật đáp, lại gật đầu, giọng ôn nhu nhỏ nhẹ: “Thương.”

Tiêu Hoài Huyền mỉm cười, đưa tay khẽ vu.ốt ve má nàng, thong dong nói:
“Ngày trước, Lê Lê ngọc thể bất an, trẫm lo lắng không nguôi, bèn giữ ấu tử lại tẩm cung của trẫm để nuôi dưỡng. Nay nếu Lê Lê muốn tự tay chăm sóc, trẫm tất nhiên sẽ chiều theo ý nguyện, đưa hài nhi về bên Lê Lê. Ý nàng thế nào?”

Trình Lê trong lòng khẽ động, thử hỏi có bậc mẫu thân nào lại không muốn tự tay nuôi nấng, ngày ngày nhìn thấy con mình? Nàng lập tức gật đầu.
“Ừm.”

Tiêu Hoài Huyền lại cười, gương mặt tuấn tú kề sát nàng, ánh mắt u ám, giọng khàn khàn:
“Vậy ngày mai, trẫm sẽ cho người đưa Tông Nhi trở về.”

Dứt lời, hắn đổi giọng, ngữ điệu lười biếng mà lưu luyến, ánh mắt ẩn chứa kiều diễm, nhìn nàng khẽ nói:
“Đã tắm rửa sạch sẽ chưa?”

Trình Lê không ngốc, lập tức hiểu ý hắn. Thực ra từ khi hắn trở về, trong lòng nàng đã thoáng có dự cảm. Dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn “xoạt” một cái, đỏ rực như son.

“Thiếp… e là không thể…”

Nàng nói thật lòng. Ký ức của nàng dừng lại ở năm mười sáu tuổi, chưa từng học qua việc hầu hạ nam nhân, chỉ mơ hồ hiểu đôi chút, tự thấy bản thân không đủ khả năng.

Tiêu Hoài Huyền đáp: “Trẫm sẽ dạy nàng.”

Dứt lời, hắn nhìn nàng hồi lâu, rồi đứng dậy, bước vào phòng tắm.

Trình Lê nắm chặt chăn gấm, đôi mắt long lanh ngấn nước, ngực phập phồng, hồi lâu vẫn chưa thể bình tâm. Trong lòng nàng rối như tơ vò, căng thẳng khôn nguôi, cho đến khi tiếng bước chân lại vang lên bên tai.

Hắn đã trở lại.

Long bào đã cởi, trên người chỉ còn một lớp y phục mỏng, vạt áo rộng mở, không buộc dây, lồng ng.ực rắn rỏi thấp thoáng trong ánh sáng nhập nhoạng.

Nhiệt ý nóng bỏng từ gương mặt lan đến mang tai, Trình Lê chỉ thoáng nhìn, liền vội vã dời mắt.

Hắn tiến đến mép giường, chăm chú nhìn nàng, ngón tay thon dài thong thả cởi bỏ y phục, động tác tùy ý, tiện tay ném đi, chẳng biết rơi ở nơi đâu.

Trình Lê theo bản năng quay đầu, nhưng cảnh tượng lọt vào mắt khiến nàng hối hận không thôi, thà rằng không nhìn còn hơn.

Hắn đã lên giường, nhẹ nhàng áp sát, thân thể hai người hòa quyện.

Nàng ở dưới thân hắn, nhỏ bé như cánh hoa.

Trình Lê không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy khô nóng khắp người.

Ngược lại, hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
“Há miệng.”

Trình Lê vô thức làm theo, rồi bị hắn quấn lấy, hôn sâu.

Hắn không dừng lại, tay luồn vào váy nàng, khiến nàng khẽ rên lên, thân thể bản năng co rúm.

Hắn hôn nàng thật sâu, vu.ốt ve nàng thật lâu, đến khi buông ra, tay hắn đã ướt đẫm một mảng.

“Lau sạch cho trẫm đi.”

Trình Lê nước mắt lưng tròng, chưa kịp hoàn hồn, thấy hắn thong thả đưa khăn tới.

Nàng tiếp lấy, mặt đỏ như phát ban, từng chút từng chút lau sạch cho hắn.

Tiêu Hoài Huyền khóe môi luôn nở nụ cười, đợi nàng xong xuôi, hắn cầm khăn ném xuống đất, rồi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, kéo nàng vào lòng.

Trình Lê cắn chặt môi, toàn thân như bị thiêu trong lò lửa, bên tai vang vọng tiếng nước, trong phòng tĩnh lặng, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng.

Nàng rối bời, đặc biệt khi nhìn gương mặt xa lạ của hắn, chỉ muốn tìm một kẽ đất mà chui xuống. Hắn quá mạnh mẽ, chỉ vài ba lượt, nàng đã không chịu nổi, cắn chặt môi, nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, lắc đầu, nước mắt chực trào. Hắn không nói lời nào, ra vào mạnh mẽ, biên độ cực lớn. Chưa đến nửa khắc, Trình Lê đã không chịu nổi, kêu lên: “Dừng lại!”

Nhưng hắn chẳng có ý ngừng, chỉ mỉm cười, tốc độ chậm lại đôi chút, cúi xuống.
“Trẫm yêu nàng…”

Trình Lê chẳng hiểu vì sao hắn bất chợt nói vậy, khóc nức nở:
“Thiếp không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Người có thể nói cho thiếp nghe, mấy năm qua đã xảy ra những gì không?”

“Thiếp và người… chúng ta… sao lại…”

Nàng vừa khóc vừa nói, cảm thấy mình không nên yêu hắn mới phải.

Tiêu Hoài Huyền đáp: “Trẫm sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”

Trình Lê khóc ròng: “Giờ nói không được sao?”

Nàng nghĩ mình có thể thích gương mặt hắn, nhưng lại không thích sự mãnh liệt ấy, cũng không ưa tính tình cuồng ngạo của hắn. Nàng vốn thích nam tử ôn nhuận hơn.

Tiêu Hoài Huyền vẫn mỉm cười, động tác không ngừng: “Bắt đầu từ đâu đây?”

Trình Lê nói: “Người nói xem, vì sao lại đón thiếp vào cung?”

Tiêu Hoài Huyền nhíu mày: “Trẫm đã nói, trẫm yêu nàng.”

Trình Lê lắc đầu, không dễ bị lừa: “Người chưa từng gặp thiếp, thiếp cũng chưa từng thấy người. Sao có thể nói là yêu? Nếu thiếp nhớ không lầm, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần khi còn bé, thiếp thậm chí không nhớ rõ người trông thế nào.”

Tiêu Hoài Huyền kề sát bên tai nàng, chậm rãi nói: “Vậy Lê Lê hãy nhìn túi thơm của nàng, rồi nhìn kỹ trẫm.”

Trình Lê trong đầu bỗng “ầm” một tiếng, kinh ngạc tột độ, hơi thở càng thêm dồn dập.

Túi thơm không ở bên, nàng không thể xem, nhưng nàng nhớ rõ trong đó có gì.

Nam nhân trước mặt, nàng nhìn rõ.

Ký ức trở về năm mười ba tuổi, gương mặt nàng từng nhìn thoáng qua giờ đây trùng khớp với gương mặt Tiêu Hoài Huyền.

Trình Lê kinh ngạc đến không thốt nên lời, cũng không dám tin.

Bởi lẽ, ngoài gương mặt, nàng cảm thấy Tiêu Hoài Huyền chẳng có chút gì giống thiếu niên trong mộng của nàng.

Nhưng nàng không thể nghi ngờ, vì gương mặt này của hắn, vì túi thơm mà hắn nhắc đến, chính là gián tiếp muốn nói về khối bạch ngọc của nàng.

Hồi lâu, nàng không thốt được lời nào, cũng chẳng có cơ hội nghĩ nhiều. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể nàng lại phản ứng theo bản năng, đầu óc trống rỗng, cả người run rẩy, một dòng nước ấm lại tuôn trào. Trình Lê “ô” một tiếng, bật khóc.

“Dừng lại!”

Tiêu Hoài Huyền vẫn không buông tha, lại kề sát nàng: “Lê Lê, trẫm yêu nàng, trẫm nhớ nàng suốt bốn năm.”

Trình Lê tâm thần rối rắm, đầu óc hỗn loạn.

Hắn vẫn cười nói với nàng, đầy vẻ hài hước.

Nhưng lại có cảm giác hoài nghi với lời mà hắn nói. Trong lòng nàng, Tiêu Hoài Huyền không thể là vị thiếu niên nọ.

Với nàng, hắn chỉ là Dĩnh Vương.

Mà Dĩnh Vương và thiếu niên ấy, giờ khắc này, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt.

“Ngươi lừa ta…”

“Ngươi không phải người ấy…”

Bình Luận (0)
Comment