Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 69

“Nương nương, ngài xin đừng...”

“Bốp!”

Một tiếng vang giòn giã, Thẩm Tĩnh Nghi giơ tay, bất ngờ tát mạnh cung nữ kia một cái, sắc mặt hiện rõ lửa giận, giọng nói đầy căm phẫn.

“Hoang đường! Chủ tử của ngươi là dạy ngươi như thế sao? Trước mặt bản cung mà cũng tới phiên ngươi lên tiếng? Người đâu, đánh vào miệng nó cho ta!”

Lời vừa dứt, hai mụ ma ma phía sau lập tức xông lên, đè cung nữ kia quỳ xuống đất. Trong khoảnh khắc, hai cái tát nặng nề vang lên “bốp bốp”, bàn tay hằn rõ năm dấu đỏ.

Ra tay rất nặng, chỉ mấy chưởng mà khóe miệng cung nữ đã rớm máu, chẳng thể kêu xin nửa lời.

Những cung nữ khác định tiến lên can ngăn đều sợ đến run rẩy, không ai dám động đậy.

Trình Lê đau đầu muốn nổ tung, tất cả xảy ra trong chớp mắt.

Dù trong lòng không ưa Thẩm Tĩnh Nghi, cũng biết nàng ta không có hảo tâm, cố tình gây khó dễ mình. Nhưng nàng thật không hiểu vì sao tỳ nữ bên mình lại can đảm đến vậy, dám cắt ngang lời Hoàng hậu.

Cho dù là cung nữ có lỗi, trách phạt vài câu là đủ. Cớ gì lại nặng tay như thể muốn đánh chết người?

“Hoàng hậu nương nương có giận thì cũng không nên trút hết vào người khác như thế. Người xuống tay nặng như vậy, là muốn lấy mạng người hay sao? Việc của ta, để ta xử trí. Nếu không thì... ngươi cứ việc mời bệ hạ tới, để ngài định đoạt!”

Nghe hai chữ “bệ hạ”, trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi càng thêm giận!

Nàng là đang khoe khoang được bệ hạ sủng ái sao? Không đánh được nàng thì đánh cung nữ của nàng, chẳng lẽ còn không được?

“Ngươi nói đúng, bản cung chính là muốn đánh chết ả! Bản cung là Hoàng hậu, dù hôm nay có đánh chết cung nữ của ngươi, ngươi có thể làm gì được bản cung?”

Trình Lê chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, đau nhức đến cực điểm.

Nàng hiểu rất rõ, Thẩm Tĩnh Nghi chẳng qua là mượn cớ phát tiết. Cung nữ kia dù không cắt ngang lời, nàng ta cũng sẽ viện cớ khác để ra tay. Đòn này là đánh vào mặt nàng, chẳng phải vào người hầu.

Trình Lê sao có thể khoanh tay đứng nhìn người của mình bị đánh đến chết? Lập tức hạ lệnh cho hai thái giám tiến lên ngăn lại, kéo hai mụ ma ma ra.

Thẩm Tĩnh Nghi giận điên lên! Nàng ta cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

“Trình Lê, ngươi cũng là xuất thân danh môn, lại nhờ bệ hạ thiên vị mà quên mất thân phận của mình! Bản cung là Hoàng hậu, ngươi dù thế nào cũng chỉ là thiếp! Trong hậu cung, tôn ti phân minh, lời nói hành động đều có quy củ, há lại để cho ngươi tùy tiện làm càn? Ngươi, quỳ xuống cho bản cung!”

Dứt lời, hai mụ ma ma phía sau liền tiến lên một bước.

“Trình Quý phi, Hoàng hậu nương nương đã truyền lệnh, ngài không nghe thấy sao?”

“Thân là Quý phi, quỳ trước Hoàng hậu, đạo lý tất nhiên!”

...Nhị gả...

Đầu Trình Lê đau như muốn nứt toác, mắt hoa tai ù, hình ảnh trước mắt đều mơ hồ.

Hai mụ ma ma kia là người từ nhà mẹ đẻ Thẩm Tĩnh Nghi đưa vào cung, nàng còn nhận mặt được.

Nhưng bây giờ tai như ù đi, lời nói không còn lọt vào đầu, chỉ cảm thấy thiên quân vạn mã đang cuồn cuộn lao qua.

Ngay lúc hai người kia định cưỡng ép nàng quỳ xuống, một giọng thái giám truyền vào phá tan cục diện hỗn loạn.

“Bệ hạ giá lâm——!”

Hai ma ma đang đi về phía nàng lập tức khựng lại, chân như bị dán chặt xuống đất. Sắc mặt hoảng loạn, vội vàng lùi bước, run rẩy như lá trong gió.

Không chỉ các nàng, ngay cả Thẩm Tĩnh Nghi cũng tái mặt, tâm như nến trong gió, run bần bật. Hoàng thượng đang bận triều chính, nàng ta không ngờ ngài sẽ đến vào lúc này.

Tiêu Hoài Huyền bước nhanh vào, thậm chí có thể nói là vô cùng gấp gáp. Đến khi nhìn rõ sắc mặt Trình Lê, ánh mắt hắn khựng lại, mới chậm rãi dừng chân.

Cung nữ vừa lén đi báo tin giờ đã đứng cúi đầu sau lưng Trình Lê.

Tiêu Hoài Huyền nhìn nàng, thấy tiểu kiều nương ấy thần sắc mơ hồ, ánh mắt sũng nước, như chưa hoàn hồn. Vậy mà không hoảng loạn, chỉ là... trống rỗng.

Hắn vừa đến nơi, mọi người liền quỳ rạp xuống.

Duy chỉ có nàng, phản ứng chậm hơn mọi người một nhịp, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi quỳ xuống.

Đầu gối còn chưa chạm đất, Tiêu Hoài Huyền đã nghiêng người đỡ lấy tay nàng, nâng nàng dậy.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Trình Lê vẫn giữ nguyên vẻ ngây ngẩn ban đầu, mắt mờ mịt, nước long lanh chưa rơi, chỉ nhìn hắn như thể đang cố tìm lại điều gì quen thuộc.

Tiêu Hoài Huyền chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói với những người khác: “Nương nương không được khỏe, lập tức dìu nương nương hồi cung.”

Cung nữ thái giám bên người Trình Lê vội vàng ứng tiếng, tiến đến đỡ nàng.

Tiêu Hoài Huyền đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi khuất hẳn mới từ từ xoay người lại.

Khắp nơi đang quỳ rạp, Thẩm Tĩnh Nghi cùng hai mụ ma ma run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Tĩnh Nghi cố lấy dũng khí ngẩng đầu, giọng nói run rẩy: “Bệ hạ…”

Nửa năm rồi, kể từ sau đại hôn, đây là lần đầu nàng ta thấy lại hắn.

Tiêu Hoài Huyền rũ mắt, lạnh giọng: “Ngươi làm đủ chưa?”

Thẩm Tĩnh Nghi quỳ tại chỗ, môi mấp máy, ngực phập phồng dữ dội, lời đến miệng lại chẳng dám thốt ra.

Nàng ta dịu giọng giải thích: “Thần thiếp không phải nhằm vào Trình Quý phi. Là cung nữ của nàng vô lễ, dám cắt ngang lời thần thiếp. Thần thiếp là Hoàng hậu, chẳng lẽ ngay cả giáo huấn một cung nữ cũng không được?”

Nàng ta nói rồi, nước mắt lã chã, giơ khăn lau mặt.

Thế nhưng người kia chẳng buồn nghe, chỉ cúi người, nắm lấy cằm nàng, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi đã nói gì với nàng?”

Thẩm Tĩnh Nghi run lên, không dám nói thật.

Dù cho nàng ta chiếm lý, hắn cũng chẳng đứng về phía mình. Huống hồ... nàng ta vốn không có lý.

Chần chừ chỉ một thoáng, tay hắn liền siết chặt, ánh mắt lạnh như băng.

“Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi câm rồi sao?!”

Thẩm Tĩnh Nghi run lẩy bẩy, chưa kịp đáp, thì một ma ma bên cạnh đau lòng thay nàng ta, liền bò ra khấu đầu xin tha: “Bệ hạ khai ân, xin đừng…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Hoài Huyền đã tung chân đá thẳng vào người nàng ta.

Ma ma kêu thảm một tiếng, ngã lăn trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Tuy hắn nương tay vì nàng ta là nữ nhân, nhưng lực ấy với Thẩm Tĩnh Nghi đã là quá đủ.

Nàng ta ôm ngực, nước mắt rơi như mưa.

“Ngày đó, nàng từng nói với thần thiếp rằng... bệ hạ sẽ đưa nàng vào lãnh cung. Hài tử trong bụng cũng giao cho thần thiếp nuôi dưỡng… Thần thiếp chỉ là chất vấn nàng vì sao lừa gạt thần thiếp, thật sự không phải có ý làm càn…”

Nàng ta nghẹn ngào, thề sống thề chết cũng không dám nhắc lại hai chữ “nhị gả” kia.

Dứt lời, chỉ thấy hắn lạnh lùng cúi đầu, ánh mắt vô tình, giọng khàn mà hiểm:

“Không được nhắc đến chuyện trước kia với nàng. Ngươi nếu dám nói thêm nửa câu, trẫm phế ngươi!”

Nói rồi, hắn buông tay, ném nàng sang một bên như vứt rác.

Thẩm Tĩnh Nghi rên khẽ một tiếng, bị hắn đẩy ngã xuống đất. Cung nữ và ma ma phía sau vội vàng đỡ lấy nàng.

Nàng ta vừa khóc vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi cất bước rời đi.

Lòng Thẩm Tĩnh Nghi lạnh lẽo như tro tàn.

Yêu hay không yêu, thật sự cách nhau một trời một vực.

Dù nàng ta là chính thê, thì có sao? Hắn căn bản không yêu mình, thậm chí đến nửa phần cảm tình cũng không có. Nàng ta chẳng qua là một quân cờ, là sự lựa chọn thuận theo thế cục, là một Hoàng hậu đến từ môn phiệt mà thôi. Quân cờ này có thể là mình, cũng có thể là bất kỳ ai khác. Là ai cũng được, là ai cũng chẳng quan trọng!

Nếu như Trình Kinh Phú không gặp họa, không bị gán cho tội danh lớn như vậy, nếu Trình Lê chưa gả... hắn chắc chắn đã sớm hối hôn, vị trí này vốn là của Trình Lê, căn bản không đến lượt nàng ta!

Thẩm Tĩnh Nghi không cam lòng!

Chuyện giữa hai người họ, nàng ta không rõ hoàn toàn, nhưng là người trong cung, làm sao có thể không biết gì?

Nàng ta biết Trình Lê từng bỏ trốn.

Trốn hơn ba tháng, thậm chí còn giả chết!

Hắn không tiếc điều động quân đội để tìm nàng!

Nàng có tài đức gì?

Tội lớn khi quân như thế, hắn lại có thể tha thứ, lại còn sủng ái?

Sao nàng có thể tâm cơ thâm sâu đến vậy, thủ đoạn cao tay đến thế!

Thẩm Tĩnh Nghi, không cam lòng!

Tiêu Hoài Huyền từ hồ Thái Dịch quay về liền lập tức đến Cẩm Hoa cung.

Lúc đến nơi, hắn không để ai thông báo, chỉ gọi một cung nữ thân cận của nàng ra hỏi han tình hình.

Trước hết là hỏi: "Nương nương hiện giờ thế nào? Có gì bất thường?"

Cung nữ cúi đầu đáp khẽ: “Nương nương nhìn qua thì không có gì lạ, chỉ là có chút đờ đẫn, có chút hỗn loạn.”

Tiêu Hoài Huyền hỏi tiếp: “Có nói gì không?”

Cung nữ đáp: “Nương nương có hỏi nô tỳ và mấy người khác, rằng... Hoàng hậu nói nàng là ‘nhị gả’ là có ý gì?”

Nghe đến đó, Tiêu Hoài Huyền siết chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt sâu lạnh như đầm nước đóng băng.

Hắn biết nữ nhân kia không dám nói hết mọi chuyện, vậy nên mới hỏi thẳng cung nữ này.

“Lúc ấy Hoàng hậu đã nói những gì, ngươi một chữ cũng không được sót, kể lại toàn bộ cho trẫm nghe.”

Cung nữ lập tức tuân lệnh, một chữ cũng không thiếu, đem từng câu từng chữ Thẩm Tĩnh Nghi đã nói thuật lại.

Tiêu Hoài Huyền nghe xong, sát ý trong lòng dâng trào. Hắn hiện giờ, chỉ muốn lập tức phế hậu!

“Vậy các ngươi trả lời thế nào?” – hắn hỏi.

Cung nữ đáp: “Nô tỳ và những người khác khuyên nương nương đừng để tâm, nói ý của Hoàng hậu là chỉ nương nương từng đính hôn với người khác.”

Câu trả lời này xem như làm Tiêu Hoài Huyền hài lòng đôi chút.

Thế nhưng cung nữ lại không nhịn được mà lỡ miệng nói thêm một câu: “Bệ hạ, nhưng chuyện này... bên ngoài ai cũng biết cả rồi ạ...”

Nàng ấy nói chính là việc nương nương từng đính hôn với Thái tử tiền triều.

Một lời nói dối, sẽ phải dùng hàng loạt lời dối khác để che lấp.

Dối trá vĩnh viễn không phải sự thật. Rồi sẽ có ngày bại lộ.

Chẳng lẽ bệ hạ muốn giấu diếm nàng cả đời? Trừ phi không để nương nương tiếp xúc với người ngoài, nếu không, những chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết!

Nhưng vừa dứt lời, cung nữ đã lập tức hối hận, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, tự mình tát vào miệng.

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ lắm lời!”

Sắc mặt Tiêu Hoài Huyền trầm hẳn xuống.

Giữ nàng lại, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

Không giữ được thì…..

Nhưng Tiêu Hoài Huyền, chính là muốn giữ nàng lại!

Sau khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới dám bước vào phòng nàng.

Trình Lê tựa vào giường, ánh mắt vẫn mơ hồ, tim đập “thình thịch” không ngừng.

Nàng chỉ mất hai năm ký ức, đôi khi mơ hồ, đôi khi lúng túng, nhưng không phải ngu ngốc.

Vì sao khi nghe thấy ma ma nhắc đến cái tên "Khương Thừa Linh", nàng lại cảm thấy quen thuộc?

Vì sao khi nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói ra những lời kia, nàng cũng thấy lờ mờ như đã từng gặp qua?

Còn nữa... tại sao, khi nghe Tiêu Hoài Huyền kể về những chuyện giữa họ, nàng lại chẳng có lấy một chút cảm giác quen thuộc?

Nửa phần... cũng không có...

Đang mải suy nghĩ, rèm châu bất chợt va vào nhau, phát ra tiếng lanh canh.

Trình Lê quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy nam nhân kia, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào...

Bình Luận (0)
Comment