Nàng bị hắn ôm ngang lên, hai chân cong đặt trên cánh tay rắn chắc đầy lực của hắn.
Bên ngoài song cửa khắc hoa, bóng đêm đã buông xuống, đặc quánh như mực. Trong phòng, ánh nến lay lắt chiếu lên từng mảng ánh sáng mờ ảo, tỏa khắp gian phòng một vẻ kiều diễm khó tả.
Tiếng giày dẫm nước vang vọng bên tai, như mưa gió đan xen, dồn dập mà không dứt. Rất lâu sau.
Ban đầu nàng còn ôm lấy cổ hắn, nhưng không biết từ lúc nào, sức lực đã chẳng đủ, bàn tay mềm nhỏ phải siết lấy cánh tay đầy cơ bắp kia để chống đỡ. Khuôn mặt nàng đỏ ửng như được phủ một lớp phấn đào, cả người như đóa hải đường trong cơn mưa gió, run rẩy mà kiều mị. Mà đóa hải đường ấy, lại tựa như được phủ lên một tầng sương mỏng, vừa diễm lệ vừa thoát tục.
Ánh mắt hắn sáng rực, gắt gao nhìn nàng không rời.
Trong đầu Trình Lê lúc thì lóe lên vài mảnh ký ức, lúc thì hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ đều tan biến.
Ví dụ như hiện tại, nàng không còn cảm thấy hắn giống với thiếu niên ngày xưa. Nhưng cảnh tượng hai người dây dưa thân mật thế này, gương mặt này, lại là thứ nàng cực kỳ quen thuộc.
Hắn đang lừa nàng ư?
Vì điều gì?
Chỉ vì hai chuyện kia, hay còn nhiều chuyện khác nữa?
Chuyện chiếc bình sứ thì nhỏ, hắn nhớ lầm thời gian cũng không phải không có khả năng. Nhưng chuyện Thẩm Tĩnh Nghi lại là chuyện lớn.
Nếu hắn thật sự từng nói muốn đưa nàng vào lãnh cung, vậy thì giữa hai người họ nhất định đã từng xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Còn có cái gọi là “tái giá” trong miệng Thẩm Tĩnh Nghi.
Cung nữ tuy có giải thích với nàng, nhưng quá gượng ép. Trình Lê ngoài mặt không hỏi thêm, nhưng trong lòng căn bản chẳng tin lấy một lời.
Nàng chỉ mới nghĩ được chút đó, nhưng ý niệm vừa xuất hiện đã lập tức bị thổi bay sạch sẽ như bị cuồng phong cuốn lấy. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể kết nối được gì. Tất cả tinh thần của nàng đều bị kéo về thực tại, hòa vào những tiếng thở gấp, khô nóng, uyển chuyển dồn dập vang vọng trong căn phòng. Đột nhiên, cơn mưa cuồng loạn như trút xuống đất.
Trình Lê lập tức nhắm chặt mắt lại, nước mắt lưng tròng, thân thể vẫn còn không ngừng run rẩy, một tay che mặt, tay kia đánh lên cánh tay hắn: “Ngươi, dừng lại!”
Đối phương chẳng hề dừng, ngược lại còn cười nặng nề hai tiếng.
Trình Lê không thể nhận ra người trước mặt. Nàng không tin đại ca ca của mình lại có ý đồ như vậy. Nhưng cảnh tượng này, nàng lại không hề thấy xa lạ.
“Ta không chịu nổi nữa rồi.”
Hắn vẫn chưa chịu nghe, mặt thì ghé sát nàng, môi dán bên tai, giọng khàn khàn: “Thật sao?”
Trình Lê gật đầu liên tục, nhưng lại nghe hắn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Vậy… nàng không thích sao?”
Mặt nàng đỏ rực như đèn cầy chảy sáp, dừng một nhịp rồi chém đinh chặt sắt lắc đầu: “Không, không thích.”
Tiêu Hoài Huyền khẽ cười: “Lê Lê làm sao mà không thích cho được.”
Trình Lê xuất thân danh môn, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, nổi tiếng hiền thục ở Thượng Kinh. Nàng dịu dàng, hiểu chuyện, nói năng luôn mềm mỏng nhỏ nhẹ. Trong lòng nàng, mọi thứ đều phải văn nhã, ngay cả chuyện phòng the cũng nên ôn nhu nhẹ nhàng, từ tốn dịu dàng.
Nhưng hắn… mỗi lần đều rất mãnh liệt.
Trình Lê thấy xấu hổ vô cùng. So với khoái cảm, nàng càng sợ bản thân mất hết thể diện. Chỉ cần vừa phải là được rồi, nhưng hắn thì không.
Sau câu nói đó, hắn nâng cánh tay nàng lên, gân xanh trên cánh tay hiện rõ, khiến nàng một lần nữa không chịu nổi, chẳng màng hình tượng, cuối cùng… tiểu ra. Sau đó, nàng liền khóc mãi không thôi.
Nàng khóc, hắn lại cười.
Động tĩnh kéo dài rất lâu, hắn cũng phải dỗ nàng mãi.
Trời dần tối, Trình Lê không còn sức để nghĩ đến những chuyện khác nữa, chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cũng như mọi khi, Tiêu Hoài Huyền đã lên triều.
Trình Lê nằm trong lớp chăn mềm ấm, mở mắt lặng lẽ nằm suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa gọi người. Nàng có nghi vấn trong lòng, về những chuyện hôm qua.
Nàng muốn gặp Thẩm Tĩnh Nghi.
Trực giác mách bảo, những người trong cung sẽ không nói thật cho nàng biết điều gì. Nàng không thể từ họ mà tìm được câu trả lời.
Nếu không thể gặp Thẩm Tĩnh Nghi, vậy thì chỉ còn cách từ người tên Khương Thừa Linh kia.
Nàng muốn thông qua hắn ta, xem có thể nhớ lại điều gì hay không.
Nhưng hắn ta là nam tử bên ngoài, nàng không thể tùy tiện gặp mặt.
Trình Lê suy nghĩ trên giường khoảng nửa canh giờ mới gọi người đến giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Sau bữa sáng, các ma ma và bà vú bế Tông Nhi đến.
Vừa chơi với Tông Nhi, nàng vừa cố tình dẫn dắt các ma ma trò chuyện, tìm cơ hội dò hỏi vài lời.
Tông Nhi giờ đã biết ngồi, biết vung chân múa tay, bụng lật lật như muốn bò, nhưng lại chưa thể nhấc người lên được. Đứa nhỏ này tính nôn nóng, món đồ chơi rơi hơi xa mà không với tới, bò cũng không được, tức tưởi "oa" một tiếng rồi bật khóc.
Trình Lê đang cùng các ma ma nói chuyện, thấy vậy vội vàng nhặt đồ chơi cho Tông Nhi, đau lòng bế bé lên, tiện miệng trêu: “Không phải đang nhớ sư phụ đấy chứ? Lâu rồi Tông Nhi chưa gặp sư phụ!”
Nàng vừa nhắc đến, các ma ma liền cười rộ lên.
“Đúng thế, Khương đô đốc chắc cũng nhớ tiểu hoàng tử lắm, không biết khi nào mới được gặp nhau nữa!”
Trình Lê cười: “Nếu vậy, đợi Tông Nhi biết bò, để con tự bò đến nhà sư phụ, chơi với sư phụ và sư nương nhé!”
Mấy người cười ầm lên, một ma ma trêu: “Muốn chơi với sư phụ thì dễ, còn sư nương thì khó đấy. Biết khi nào mới có sư nương?”
Trình Lê cười nhạt, thuận miệng hỏi: “Khương đô đốc vẫn chưa thành thân à?”
Một người trả lời ngay: “Đúng vậy, nghe nói bệ hạ bảo tùy ý chọn, nhưng ai ngài ấy cũng chê, dù có không ít tiểu thư để ý đến hắn.”
Người khác nói tiếp: “Vừa có tài vừa có tướng mạo, lại còn tiền đồ rộng mở.”
Người thứ ba lại thêm: “Tuổi còn trẻ, nhìn vẫn như một thiếu niên thôi, chắc cũng chưa vội.”
Trình Lê hỏi: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi?”
Người cuối cùng đáp: “Mới mười tám hay mười chín gì đó.”
Trình Lê nghe xong liền hiểu đại khái. Tiếp đó nàng không hỏi thêm gì nữa, tránh để lộ vẻ quan tâm quá rõ ràng. Nhưng cũng không khó để nhận ra, bốn ma ma và hai bà vú kia đều rất quý mến Khương Thừa Linh, thậm chí còn rất thích nhắc đến người này.
Trình Lê thầm đoán được dáng dấp Khương Thừa Linh: Tuổi mười tám mười chín, chắc chắn rất tuấn tú.
Không hiểu sao, sau khi nghĩ vậy, nàng lại nhớ đến lần đầu gặp Tiêu Hoài Huyền năm xưa trong sơn động.
Khi ấy hắn cũng khoảng mười tám mười chín tuổi, cũng vô cùng tuấn tú.
Buổi chiều, Trình Lê vào gian bếp nhỏ trong Cẩm Hoa cung, đích thân nấu canh cho Tiêu Hoài Huyền. Nàng dùng lửa nhỏ ninh suốt hơn một canh giờ. Khi nếm thử thấy vị ngọt thanh, liền vui vẻ cho vào hộp, đích thân đem đến Bích Tiêu điện.
Nàng dẫn theo tám cung nữ, đến nơi thì thấy cửa điện đóng chặt, hơn hai mươi Vũ Lâm Vệ đứng nghiêm nghị trước bậc thềm, cấm người lạ tới gần. Nàng hiểu, chắc chắn Tiêu Hoài Huyền đang bàn chuyện cơ mật với các đại thần.
Trình Lê không quấy rầy, chỉ đứng bên ngoài chờ.
Chưa đợi lâu, chừng mười lăm phút sau, nàng nghe tiếng động. Ngẩng đầu nhìn, thấy cửa điện mở ra, bốn người lần lượt bước ra.
Một người trong số đó khoảng hơn bốn mươi tuổi, Trình Lê từng gặp lướt qua bên xe ngựa ở Duyên Hi môn.
Ba người còn lại nàng đều không quen. Nhưng ánh mắt nàng lập tức dừng lại ở người trẻ tuổi nhất đi ở phía trước.
Người đó rất tuấn tú, tuổi khoảng mười tám mười chín.
Chỉ vừa gặp, nhưng Trình Lê lập tức xác định: Hắn chính là Khương Thừa Linh.
Một luồng cảm giác quen thuộc từ tận đáy lòng nàng ùa về.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Bốn người cùng lúc nhìn về phía nàng.
Trình Lê nhìn rất rõ, ánh mắt của Khương Thừa Linh khác hẳn ba người còn lại.
Người khác thì bình thản.
Chỉ có hắn ta là thoáng ngây ra.
Dù chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng nàng luôn chăm chú nhìn, nên đã kịp thời bắt lấy ánh mắt ấy.
Nàng khẳng định, giữa hai người bọn họ nhất định từng có những tiếp xúc không hề ít.
Vậy thì, những lời nói, cảm giác quen thuộc trong mơ kia… chính là ký ức nàng đã đánh mất.
Trình Lê khẽ run.
Lúc này, bốn người kia đã từ trên bậc thềm bước xuống, khẽ gật đầu chào nàng, rồi rời đi.
Trương Minh Hiền đứng ở bậc thềm, hơi khom người, cười nói vài câu. Trình Lê lại chẳng nghe rõ gì.
Trong đầu nàng loạn như tơ vò, lòng cũng tràn đầy sợ hãi.
Nàng sợ ai?
Tiêu Hoài Huyền.
Hắn đang giấu nàng điều gì đó.
Ít nhất, một vài chuyện hắn không hề nói thật.
Ví dụ như chuyện Thẩm Tĩnh Nghi từng nói.
Nếu đúng là thật… thì hắn từng muốn đưa nàng vào lãnh cung.
Như vậy quan hệ giữa hai người họ, tuyệt đối không đơn giản.
Đang suy nghĩ thì Trương Minh Hiền lại cất tiếng gọi: “Nương nương?”
Cung nữ bên cạnh cũng khẽ gọi khiến Trình Lê giật mình, hoàn hồn lại.
“Công công truyền lời, bệ hạ thỉnh nương nương vào điện.”
Trình Lê đáp khẽ, rồi cất bước đi vào.
Vừa vào bên trong, khuôn mặt nàng đã hơi tái nhợt. Đi qua bình phong, nàng lập tức thấy được hắn.
Tiêu Hoài Huyền hạ bút lên giá, đôi mắt rơi xuống người nàng, lưng tựa vào ghế, bật cười: “Lê Lê sao lại tới đây?”
Trình Lê thực lòng là muốn mang canh cho hắn, nhưng lúc này trong lòng có chút dao động. Là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Hoang mang chiếm phần nhiều.
Nàng cố kiềm chế, cố gắng không để lộ sơ hở, vì biết nếu mình thất thủ thì sẽ không tìm được chân tướng, chỉ đành nở nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn chút đi lên bậc thềm, đặt hộp đồ ăn xuống bàn, dịu dàng nói: “Thiếp ninh canh cho người.”
Vừa nói vừa mở nắp hộp.
Nào ngờ chưa mở xong, hắn đã đứng bật dậy, bắt lấy tay nàng, lập tức ôm chặt nàng vào lòng, kéo nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay siết lấy.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn dán sát nàng, hơi thở nóng rực phả bên tai nàng, giọng khàn khàn nói:
“Trẫm nhớ nàng. Vừa rồi đang cùng các đại thần bàn việc triều chính, nhưng tâm trí trẫm một khắc cũng không tập trung nổi. Đại thần nói một chữ, trẫm nghe chẳng vào tai. Trong đầu chỉ toàn là hình bóng nàng.”
Trình Lê nghe mà tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, sắc mặt lập tức đỏ rực như hoa đào đầu xuân nở rộ.
Không biết có phải vì hắn chính là thiếu niên năm xưa, nên nàng… lại muốn tin lời hắn.
Vậy thì, tại sao hắn phải lừa nàng? Năm xưa lại vì cớ gì mà đưa nàng vào lãnh cung?
Trình Lê muốn biết rõ chân tướng.
Cho nên, giờ nàng phải tiếp tục che giấu, nũng nịu dựa vào vai hắn, dịu giọng nói:
“Lê Lê cũng vừa mới nghĩ tới người…”