Tiêu Tri Nghiên đương nhiên hiểu rõ Tiêu Hoài Huyền là người cực kỳ nhạy bén. Chỉ cần có chút gió lay cỏ động, hắn đều có thể lập tức phát hiện ra sự khác thường. Hiện tại tuyệt đối không phải lúc hành động thiếu suy xét, càng không thể để lộ bất cứ dấu hiệu nào khiến đối phương nghi ngờ.
Nhưng trong lòng hắn thật sự rất rối loạn, không thể nào ngừng nghĩ đến A Lê.
Sau một lúc nhấp môi, nhắm mắt trầm tư, Tiêu Tri Nghiên mới mở mắt ra, gật đầu nói:
“Chuẩn bị chút thứ cho A Lê, để nàng nhận được tín hiệu đó, biết là ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, để nàng không phải sợ hãi.”
Trần công công nghe xong liền vâng mệnh, lập tức cho người triệu tập nhóm Ám Quạ.
Sau khi giao nhiệm vụ cho bọn họ, Tiêu Tri Nghiên quay lại dặn Trần công công:
“Đợi đến khi hắn vừa chết, lập tức bảo vệ A Lê.”
Trong lòng Tiêu Tri Nghiên vẫn có chút lo lắng.
A Cát Vô là kẻ hung tàn, rõ ràng đến đây là để báo thù. Mà mọi chuyện lại bắt nguồn từ A Lê, y sợ rằng A Cát Vô sẽ đổi ý.
Trần công công cúi người lĩnh mệnh, không chút chậm trễ, lập tức đến gặp A Cát Vô.
A Cát Vô là ai?
Gã là em trai ruột của Agoura – Vương tử Yết Hồ.
Nửa năm trước, Agoura đến triều cống, chẳng ngờ vương huynh lại bỏ mạng nơi Đế đô, bị chính hoàng đế Trung Nguyên gi.ết ch.ết chỉ vì một nữ nhân!
Yết Hồ tuy nhỏ, chẳng thể sánh với đại triều Trung Nguyên, nhưng cũng là một phiên quốc danh chính ngôn thuận, sao có thể để người khác tùy ý giẫm đạp?
Tiêu Hoài Huyền thật sự quá kiêu ngạo, dám ngang nhiên khinh nhục bọn họ như vậy!
Máu phải trả bằng máu. Hôm nay A Cát Vô nhất định phải giết hắn để rửa nhục cho huynh trưởng, cũng là để đòi lại tôn nghiêm cho Yết Hồ.
Hắn đã đạt được thỏa thuận với Tiêu Tri Nghiên.
Gã Yết Hồ sẽ ra tay gi.ết ch.ết Tiêu Hoài Huyền. Đổi lại, khi Tiêu Tri Nghiên đăng cơ, sẽ che giấu toàn bộ chuyện này, tuyệt đối không truy cứu. Không những thế, còn hứa cho Yết Hồ rất nhiều lợi ích. Điều kiện duy nhất là: Không được làm tổn thương đến nữ nhân kia.
Đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.
A Cát Vô mang theo thần tiễn thủ lợi hại nhất của Yết Hồ đến báo thù, phần thắng nắm chắc trong tay.
Nhưng gã cũng biết rõ một chuyện — Tiêu Hoài Huyền tuy là thiên tử, nhưng thân thủ lại cực kỳ lợi hại. Nghe nói mạnh đến mức sâu không lường được. Đây là cơ hội duy nhất để ám sát hắn. Không thể thất bại. Một khi thất bại, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Khi A Cát Vô đang ngồi trong phòng trầm tư tính toán, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Thủ hạ vào báo — là thái giám bên cạnh Dực Vương, Trần công công đến.
Gã lập tức cho người mời vào.
Trần công công khoác áo choàng đen, đội mũ rộng vành, từ bên ngoài đi vào, vừa gặp A Cát Vô liền cung kính cúi người hành lễ.
Ông ta đã ngoài năm mươi, những nếp nhăn nơi khóe mắt và trán đã rất rõ ràng.
“Tạp gia bái kiến Nhị vương tử.”
A Cát Vô phất tay, dùng tiếng Trung Nguyên nói một cách trôi chảy:
“Trần công công miễn lễ. Không biết điện hạ có điều gì căn dặn?”
Trần công công đứng thẳng dậy, đôi mắt đục ngầu nhìn sang phía hắn, chưa vội trả lời mà hỏi ngược lại:
“Nhị vương tử thấy lần này có mấy phần nắm chắc?”
A Cát Vô vốn đang suy nghĩ chuyện đó, liền đáp ngay:
“Lần này trời giúp ta, địa lợi, nhân hoà đủ cả. Tên cẩu hoàng đế kia bên người chẳng có ai bảo vệ. Nếu là người thường, mười phần chắc chắn ta đều dám nói. Nhưng nghe nói hắn võ nghệ cao cường, thân thủ sâu không lường được. Dù không ai giúp, chính hắn cũng chưa chắc ngã xuống bởi một mũi tên. Ta đoán, có tám phần thành công.”
Trần công công khẽ gật đầu, tiếp lời chậm rãi:
“Nhị vương tử quả thật cẩn trọng, cũng là người có đầu óc. Quả thật lần này biến số lớn nhất chính là hắn. Đồn đãi không sai — Tiêu Hoài Huyền đúng là võ nghệ cực cao. Hắn từng là nửa người thầy của Khương Thừa Linh. Mà Khương Thừa Linh thì lại là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp. Nếu trò còn có thể vượt thầy, thì hắn, tuyệt đối không hề thua kém Khương Thừa Linh.”
Nghe ba chữ “Khương Thừa Linh”, cho dù hung hăng như A Cát Vô cũng không khỏi biến sắc. Trong lòng gã thoáng dâng lên chút sợ hãi.
“Hắn mạnh đến vậy sao? Nếu thật sự như lời ngươi nói, thì tám phần thắng cũng chưa chắc còn lại mấy phần rồi.”
“Chưa chắc đâu.”
A Cát Vô nghe ông ta đột nhiên phản bác, ánh mắt liền sáng lên: “Công công có cao kiến gì?”
Trần công công chậm rãi mở lời: “Tạp gia có một kế, có thể biến năm phần thắng thành mười phần.”
A Cát Vô lập tức đáp: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Trần công công hơi ngẩng đầu, sắc mặt trầm lặng, nắm lấy tay A Cát Vô, chậm rãi viết một chữ vào lòng bàn tay hắn. Đồng thời, ông ta cũng cất giọng nói: “Không cần bắn hắn, mà là... bắn nàng.”
Chữ viết vừa xong.
Đó rõ ràng là một chữ "Nữ".
A Cát Vô đột ngột ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Gã biết rõ "nàng" trong lời ông ta là ai.
Trần công công tiếp tục nói: “Tránh được mũi tên thì dễ, nhưng muốn cứu người lại khó. Nhất định sẽ trúng.”
A Cát Vô nhíu mày: “Chẳng lẽ làm vậy không phải rút dây động rừng? Ngươi có chắc chắn bao nhiêu phần trăm rằng hắn sẽ vì một nữ nhân mà chắn tên? Nói thật, ta đã đồng ý với Dực Vương rằng sẽ không động đến nữ nhân kia, nếu không sẽ sinh ra phiền phức lớn. Hơn nữa, Tiêu Hoài Huyền là kẻ tàn nhẫn, bên người cho dù có mỹ nhân tuyệt sắc thì cũng chỉ là một nữ nhân. Nếu đến thời khắc sinh tử, hắn lấy nữ nhân đó ra làm khiên thì sao? Ngươi thật sự tin hắn sẽ vì nàng chắn tên sao? Đáng cười!”
Trần công công không trả lời nhiều, chỉ dứt khoát nói một câu: “Mười phần chắc chắn.”
A Cát Vô nhìn thẳng vào ông ta.
Trần công công cũng không né tránh, ánh mắt già nua kia thâm trầm như đáy giếng.
Hai người đối diện nhau, thật lâu không nói gì thêm.
Ngoài phòng, gió lạnh thổi qua, cuốn theo tuyết rơi lả tả, gõ lộp bộp xuống nền đất lạnh băng.
Qua một hồi lâu, cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Trần công công chậm rãi bước ra khỏi phòng, khuôn mặt già nua lạnh băng, đôi mắt đục ngầu.
Gió lùa qua vạt áo, thổi lạnh tê tái dọc cánh tay trái đã trống không.
Ông ta chậm rãi bước đi giữa gió tuyết.
Đế vương một khi động tình, thì sẽ có nhược điểm.
Người càng mạnh, càng lạnh lùng, thì khi có người khiến hắn mềm lòng, cũng là lúc dễ bị giết nhất.
Trước đây Tiêu Hoài Huyền không ai giết nổi — bởi hắn không yêu ai cả.
Giờ thì khác.
Kế hoạch này kín kẽ không một kẽ hở. Ông ta không tin, Tiêu Hoài Huyền có thể trơ mắt nhìn nàng chết.
Lần này, Tiêu Hoài Huyền nhất định sẽ trúng tên. Mũi tên đó... có độc.
Hắn chắc chắn phải chết.
Còn về phần vương phi kia, thì xem nàng có số sống sót không.
Nếu nàng có thể chết vì đại kế của điện hạ, vậy cũng không uổng cuộc đời này.
Mà Trần Thuận ông đây, dù sau này có bị mang tiếng phản bội, có bị điện hạ xử tử, cũng không hối hận.
Chỉ cần lần này, giết được Tiêu Hoài Huyền!
Trong chùa.
Tiếng tụng kinh của tăng nhân còn văng vẳng bên tai.
Tiêu Hoài Huyền đặt tay bên hông Trình Lê, gắt gao giữ lấy nàng, khiến nàng dù có giãy giụa cũng không thể thoát khỏi.
Hai người mắt chạm mắt rất lâu. Trình Lê nghiêng đầu đi, cười lạnh:
“Cam tâm tình nguyện thì Phật Tổ mới phù hộ. Ngươi với ta là gì mà làm ra mấy chuyện thế này, Tiêu Hoài Huyền? Thật là có ý nghĩa sao?”
“Có.”
Hắn đáp bằng giọng lạnh lùng, đôi mắt cụp xuống nhìn nàng chằm chằm.
Trình Lê ngẩng đầu lên nhìn hắn, không cam lòng:
“Khi nào thì ngươi trở nên giả dối như vậy? Ngươi không giống người ta từng quen biết.”
Hắn cười lạnh: “Nàng hiểu trẫm sao? Hoá ra nàng chưa bao giờ hiểu trẫm.”
Trình Lê phản bác:
“Ta không muốn hiểu. Tiêu Hoài Huyền, ngươi không đáng để ta lãng phí cảm xúc. Dạo này, ngươi khiến ta cảm thấy thật trẻ con, ấu trĩ. Ngươi tưởng ta rung động ư? Ta thấy ngươi chẳng khác nào một kẻ điên đang tự biên tự diễn một vở kịch.”
Lời nàng vừa dứt, bên hông lập tức bị bóp mạnh, đau tê rần, khiến nàng không nhịn được bật ra một tiếng rên khẽ.
Hai người lại nhìn nhau.
Trình Lê thở gấp, ánh mắt ngập nước, vô thức tiến lại gần hắn hơn, cả người dán chặt vào lòng hắn.
Tiêu Hoài Huyền cúi đầu nhìn nàng, trong mắt không chỉ có giận dữ, mà còn có thứ gì đó khác... sâu hơn.
Lúc ấy, tiếng tụng kinh chấm dứt.
Trụ trì bước lên: “Bệ hạ, nghi thức đã hoàn tất.”
Ánh nến trong điện lay động. Hai người như bị bao phủ bởi ngọn lửa im lặng đó, bốn phía một mảnh tĩnh lặng.
Rất lâu sau, hắn mới buông nàng ra.
Bên ngoài trời đã ngả hoàng hôn. Từng đám mây dày nặng đè xuống, khí lạnh phủ kín chân trời.
Hai người bước ra khỏi chùa, một trước một sau.
Chùa dựa lưng vào núi, ba mặt là nước, xung quanh rừng cây um tùm. Từ vị trí cao có thể nhìn rõ cả bờ sông phía xa.
Tuyết không biết đã rơi từ khi nào, trải khắp mặt đất một tầng trắng xóa.
Hai người không nói gì, cách nhau chừng hai cánh tay.
Trình Lê đi sau lưng hắn, lòng đầy trăn trở. Nhưng đúng lúc đó — không hề có dấu hiệu báo trước, một tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên!
Như tiếng sấm xé rách trời đêm, một mũi tên lao vun vút tới từ phía nàng!
Trình Lê theo bản năng quay đầu, đôi mắt chợt trợn to — chỉ thấy một tia sáng lạnh lóe lên, mũi tên nhọn hoắt đang bay thẳng tới đầu nàng!
“Oành!”
Trong đầu nàng như nổ tung, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt — không kịp phản ứng!
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy — một bóng đen ập đến chắn trước người nàng!
“Phịch!”
Tiêu Hoài Huyền lao tới, ôm chặt lấy nàng, chắn trọn mũi tên vào vai mình.
“Phốc!”
Tiếng mũi tên xuyên da thịt vang lên rợn người.
“A!”
Trình Lê trắng bệch cả mặt, trăm triệu lần không ngờ, liền thét lên một tiếng!
Mũi tên cắm phập vào vai trái Tiêu Hoài Huyền, máu tươi thấm đỏ y bào, chậm rãi chảy xuống theo cán tên.
Trình Lê nghẹn họng. Tim nàng như bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
Không cho nàng kịp thở, từ phía núi thấp trước mặt, một bóng đen đột nhiên lao ra.
Là một thích khách Yết Hồ — thân hình thấp bé, mặc đồ đen, tay cầm nỏ mạnh!
Gã không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn họ, rồi cài tên, kéo dây, giương cung — động tác lưu loát không một khe hở!
Tiêu Hoài Huyền ôm Trình Lê chắn sau lưng, ánh mắt trầm lạnh.
Nhưng tay hắn không có binh khí, làm sao có thể cản được loạt tên dày đặc như mưa?
“Phốc!”
Mũi tên thứ hai găm vào đùi phải hắn!
Trình Lê bật khóc ngay tại chỗ.
“Tiêu Hoài Huyền!!”
Nhưng hắn sắc mặt vẫn lạnh băng, một lời không nói, chỉ càng ôm nàng chặt hơn.
Trình Lê lập tức hét lớn: “Hộ giá!”
Nhưng lần này hắn mang theo không nhiều thị vệ, phần lớn còn ở trên thuyền.
Trương Minh Hiền và hai mươi binh lính còn cách bọn họ một đoạn xa.
Từ phía xa, tiếng bước chân và tiếng hô hoán của hộ vệ đã vang lên.
Chỉ tiếc, khoảng cách ấy… vẫn là quá xa!
Mũi tên tiếp theo lại lao tới như chớp…