Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 82

Trình Lê theo người phụ nữ kia rời khỏi núi, khẽ hỏi:

"Ta có thể ở nhờ nhà tỷ hai ngày được không?"

Nàng vừa nói, vừa tháo một chuỗi vòng tay đang đeo trên cổ tay xuống, đưa cho người kia:

"Hiện tại ta không mang theo bạc, nhưng chiếc vòng này hẳn là có chút giá trị. Tỷ xem thử có được không?"

Người phụ nữ đó là người hiền lành, chất phác. Nàng ấy vội vàng đẩy tay Trình Lê ra, không nhận:

"Không cần đâu cô nương, trong nhà chỉ có ta với đứa nhỏ. Ta thấy sắc mặt cô không tốt, chắc là mệt mỏi lắm rồi, cứ nghỉ ngơi vài hôm là được. Chỉ cần cô không chê nhà ta nghèo nàn là được."

Trong lòng Trình Lê vô cùng cảm kích, nhưng vẫn cố chấp nhét vòng tay vào tay người phụ nữ ấy:

"Tỷ cứ cầm lấy. Cả chiếc giường, chăn đệm, đều là do bạc mà có. Ta cũng cần ăn uống nữa."

Thấy Trình Lê khăng khăng như vậy, người phụ nữ đành nhận lấy chuỗi vòng:

"Được, vậy ta xin nhận."

Trình Lê gật đầu, khẽ mỉm cười rồi đi theo nàng về nhà.

Ngôi làng nhỏ đơn sơ, nhà người phụ nữ kia cũng chẳng khá giả gì. Trong phòng rất đơn giản, nhưng vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.

Người phụ nữ quét dọn một gian phòng nhỏ cho Trình Lê, mời nàng vào nghỉ ngơi.

Sau khi cảm ơn, Trình Lê đóng cửa lại, nằm lên chiếc sập gỗ.

Nước mắt cứ chực trào nơi khoé mắt.

Rất lâu, nàng vẫn chưa động đậy, chỉ im lặng nhìn chằm chằm một góc giường.

Nhìn mãi, nhìn mãi, cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Nàng nhắm mắt, quay đầu về phía lò sưởi, trong tim lại một lần nữa đau thắt.

Không biết từ lúc nào, trời bên ngoài trở nên u ám, gió nổi cuốn theo mây đen tản mát, trên mặt đất vương đầy cành khô, thỉnh thoảng còn rơi xuống vài bông tuyết.

Trình Lê kéo chăn lên đắp kín người, nhưng không cách nào cảm thấy ấm áp. Trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh lúc hôn mê: hắn cởi áo, bất chấp đau đớn, ôm chặt lấy nàng, truyền hơi ấm cho nàng.

Toàn thân nàng lại dấy lên từng đợt run rẩy, như thể cảm giác lúc ấy vẫn còn nguyên.

Đúng lúc này, người phụ nữ gõ cửa phòng.

Trình Lê lập tức lau khô nước mắt, đáp khẽ một tiếng rồi xuống sập, mở cửa.

Người phụ nữ bưng vào một bát nước ấm và chút lương khô:

"Cô nương, uống chút nước cho ấm người."

Trình Lê nhận lấy, khẽ cảm ơn.

Hai người cùng ngồi xuống trước chiếc bàn gỗ nhỏ. Trình Lê nâng bát nước lên, chậm rãi uống mấy ngụm.

Bỗng nghe người phụ nữ nhẹ giọng hỏi:

"Hắn… có phải đã ch·ết rồi không?"

Trình Lê chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt người phụ nữ ấy.

"Ta… không biết."

Người phụ nữ dè dặt hỏi thêm:

"Cô nương, hắn… kỳ thật là phu quân của cô phải không?"

Trình Lê lại nhìn nàng ấy, không đáp.

Nhưng người phụ nữ vẫn tiếp tục:

"Cô nương à, tỷ nhìn ra được… cô rất đau lòng. Hắn đối với cô rất tốt, quan hệ hai người nhất định không đơn giản. Nhưng hắn trúng độc rồi, chắc là… không sống được bao lâu."

Ngón tay Trình Lê khẽ run lên, giọng nói của người phụ nữ bỗng trở nên mơ hồ như vọng lại từ xa xăm:

"Mũi tên găm vào vai trái hắn… có độc. Máu chảy ra là màu đen..."

Mấy canh giờ trước – gần khu Phạn Âm Tự

Một sát thủ đã thoát ra ngoài, quay về phục mệnh.

A Cát Vô và Trần công công đang ở trong phòng.

"Khởi bẩm vương tử, hắn thật sự vì nữ nhân kia mà chắn mũi tên. Mũi tên *****ên trúng vai trái hắn, mũi thứ tám găm vào đùi phải, sau đó hắn mang theo cô ta nhảy xuống vực."

Hai ánh mắt sáng rực trong căn phòng tối.

Nghe đến đoạn cuối, cả A Cát Vô và Trần công công đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, tiếng cười rộ vang lên.

Là tiếng cười thô bạo của A Cát Vô, xen lẫn tiếng cười hỗn loạn của Trần công công.

Hai người nhìn nhau, A Cát Vô giơ ngón tay cái lên khen:

"Trần công công, mưu kế tuyệt hảo! Lần này Tiêu Hoài Huyền chắc chắn mất mạng! Nếu đã rơi xuống nước mà vẫn chưa chết, thì với mũi tên *****ên có độc kia, cho dù hắn có dùng nội lực khống chế, cũng tuyệt đối không cầm cự nổi quá nửa ngày!"

Mũi tên do thích khách Yết Hồ sử dụng là loại nỏ đặc chế, đầu mũi tên rỗng, bên trong giấu một túi độc.

Vì trời đông giá rét, độc dược không thể bôi trực tiếp lên mũi tên như trước, dễ bị mất hiệu lực, nên bọn họ đã cải tiến thiết kế, nhét túi độc vào bên trong.

Túi độc dung tích nhỏ, mũi tên thứ tám có lẽ không còn độc, nhưng mũi *****ên nhất định có!

Tiêu Hoài Huyền lần này, quá nửa là không còn đường sống!

Nửa canh giờ sau – tại Vân Nguyệt Các

Một tiếng "choang" vang dội – ly trà vỡ vụn.

Tiêu Tri Nghiên nổi trận lôi đình, túm lấy cổ áo Trần công công, hét lên:

"Ngươi vừa nói gì?!"

Hắn ta vốn chẳng màng sống chết của Tiêu Hoài Huyền, nhưng nghe tin hắn chết, không hề có lấy một tia vui mừng.

Hắn ta để tâm chính là A Lê!

"Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta, tự ý hành động! Trần Thuận!!"

Trần công công mặc cho hắn phát tiết, không mở miệng nửa câu.

Tiêu Tri Nghiên giận dữ ném hắn xuống đất, rồi lại nhào tới, túm chặt áo hắn:

"Ngươi biết rõ cô yêu nàng đến thế nào! Ngươi biết rõ! Vậy mà dám lấy nàng ra làm mồi nhử! Trần Thuận! Nếu nàng có mệnh hệ gì, cô nhất định không tha cho ngươi!"

Trần công công đợi hắn ta xả giận xong, mới bình tĩnh đáp:

"Chỉ có cách này mới là có phần thắng lớn nhất. Nếu vương phi phúc dày, tự nhiên sẽ không chết. Nếu nàng phúc mỏng mà mất mạng… thì cũng là mệnh số. Chỉ cần có thể giết Tiêu Hoài Huyền, giúp điện hạ đoạt lại những gì vốn thuộc về mình, thì nàng chết cũng không uổng. Lão nô, cũng không tiếc!"

Tiêu Tri Nghiên giận đến cực điểm, lập tức ra lệnh:

"Truyền lệnh cho sát thủ! Truy tìm dọc theo hạ lưu con suối, lục tung mọi ngóc ngách —— phải tìm được nàng!"

Trình Lê toàn thân run rẩy, rất lâu mới có thể trấn định lại.

Ngoài trời, tuyết đã rơi.

Một màu trắng xoá, cuồn cuộn bay trong gió.

Nàng ngồi lặng trước bàn, nước mắt từng đợt rơi xuống, từng đợt khô đi, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng đứng dậy.

Dấn thân vào gió tuyết, bước từng bước quay lại núi, trở về hang động kia.

Trong động, đống lửa vẫn cháy bập bùng, phát ra tiếng lách tách đều đều.

Ngoài cửa, gió lạnh căm căm cắt da cắt thịt.

Trong ánh lửa lập lòe, nàng trông thấy hắn.

Nam nhân ấy.

Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, mắt nhắm nghiền, dựa vào vách đá, không hề động đậy.

Vẫn là tư thế khi nàng rời đi.

Vẫn là chỗ cũ, dáng vẻ cũ, biểu cảm cũ.

Nàng chậm rãi bước đến gần, hắn vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Tựa như… đã ngủ thiếp đi.

"Tiêu Hoài Huyền…"

Nàng gọi tên hắn, nhưng không nhận được một lời hồi đáp, cũng không có cử động gì.

Vẫn như cũ, nhắm mắt, bất động.

Dưới ánh lửa, Trình Lê nhìn gương mặt quen thuộc ấy.

Hắn chưa từng yên tĩnh như vậy.

Tim nàng run rẩy, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng đặt sát gần gương mặt hắn, dò hơi thở.

Chỉ chạm một cái, trái tim như rơi xuống vực sâu.

Toàn thân Trình Lê mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Cơ thể run lên từng chập, nước mắt lại ào ào rơi xuống.

Nàng gắng gượng đứng dậy, nâng cánh tay, đưa ngón tay áp vào dưới mũi hắn, vẫn là hơi lạnh, vẫn là… yên lặng.

Không cam tâm, nàng lại tiếp tục lần tìm, nắm lấy tay hắn, dò mạch đập…

"Tiêu Hoài Huyền..."

"Tiêu Hoài Huyền..."

Bình Luận (0)
Comment