Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Chương 9

"Chờ Trẫm chơi đủ đã."

Trình Lê không nói nên lời, gương mặt trong khoảnh khắc đỏ bừng đến tận mang tai, bản năng cúi đầu.

Tiêu Hoài Huyền nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nhạt nhẽo ra lệnh: "Lại đây."

Lòng Trình Lê giật thót, chậm rãi nâng đôi mắt, đôi môi kiều diễm khẽ run rẩy, hai chân như bị đóng đinh xuống đất, hơi chững lại.

Chỉ một khắc ấy, liền thấy sắc mặt người đàn ông kia lập tức lạnh thêm vài phần, giọng nói cũng rõ ràng thiếu kiên nhẫn.

"Trẫm bảo ngươi lại đây."

Thân hình Trình Lê khẽ run lên, nhưng không dám không tuân theo, đành căng da đầu, cuối cùng cũng cất bước, như hắn mong muốn, tiến lại gần hắn.

Nàng dừng lại trước mặt hắn.

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi vươn người, bàn tay to hướng về phía nàng.

Giây lát, Trình Lê liền cảm thấy một lực đạo rắn chắc ập đến, cổ tay căng thẳng, bị hắn siết chặt, sau đó lại bị hắn chặn lấy bụng dưới, ấn lên đùi.

Hai người khoảnh khắc chỉ cách nhau gang tấc, da thịt thân mật, gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực cùng mùi Long Tiên Hương trên người hắn.

Ngực phập phồng, Trình Lê cúi đầu, cả người nóng ran, khẽ quay mặt đi, khó có thể giữ bình tĩnh, hơi thở càng thêm dồn dập, trong lòng sóng cuộn biển gầm. Dù chưa từng nhìn thẳng hắn, nàng cũng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, cuồng vọng của hắn.

Tiểu cô nương khẽ rên một tiếng, thân mình lay động, lại bị hắn chế trụ đầu.

Tiếp đó, Trình Lê liền cảm thấy môi hắn phủ lên nàng, hôn xuống.

"Bệ hạ, đừng..."

Một loại phản ứng bản năng khiến nàng khẽ né tránh. Tức khắc ngực Trình Lê đập càng mạnh, đặc biệt là khi nhận ra mình vừa làm gì, chỉ cần suy nghĩ thêm một giây nữa, nàng e rằng mình sẽ chẳng dám làm ra hành động này, vội vàng ngẩng mắt lên.

Trong đôi con ngươi ướt át kia, hơn nửa là kinh hoảng, còn lại là sợ hãi, đối diện với ánh mắt hắn.

Thể trạng hai người khác biệt quá lớn, nàng ngồi trên đùi hắn, gần như cả người đều bị hắn vây lấy.

Ánh mắt người đàn ông kia u ám, thái độ xa cách, sắc mặt rất lạnh, không nói một lời.

Sự tĩnh lặng đáng sợ như c·ái c·hết và khiến người ta khiếp sợ.

Sau khoảnh khắc ấy, Trình Lê qua cơn hoảng loạn chủ động mở lời.

"...Thực... rất đau, xin Bệ hạ cho thiếp thân hoãn mấy ngày, được không?"

Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không phải ở khoảng cách gần như vậy, Tiêu Hoài Huyền hẳn đã không nghe thấy nàng nói gì.

Người đàn ông kia khẽ kéo khóe môi, bàn tay to chế trụ đầu nàng chậm rãi buông ra, quay lưng dựa vào thành ghế, ngược lại bóp lấy mặt nàng, túm mạnh nàng lại.

Trình Lê làm sao chịu nổi sức lực của hắn, thân mình mảnh mai lần nữa chao đảo, đổ về phía đối phương, đôi bàn tay trắng nõn thon dài chống lên lồng ng.ực rắn chắc cứng cáp của hắn.

Tiêu Hoài Huyền hơi nhướng mày, khẽ cười.

"Thật ư? Nói đến Trẫm nghe cũng thấy đau lòng."

"Trẫm làm sao nỡ để tẩu tẩu đau, vậy ngươi, mau trở về đi thôi..."

Nói dứt lời, hắn lại thật sự buông nàng ra.

Lòng Trình Lê tức khắc kinh hoàng.

Ánh mắt hai người đối nhau, nàng thậm chí ngây ngốc một hồi lâu, chưa rời khỏi người hắn, không biết lời hắn nói là thật hay dối, là nói xuôi hay nói ngược...

Mặt ngoài tự nhiên đều là giả dối, nhưng câu "trở về" kia...

Chưa kịp nghĩ tiếp, người đàn ông kia đã lười biếng cất giọng.

"Trương Minh Hiền, phái người đưa Thái tử phi trở về, nhớ rõ, cấp Thái tử phi thuốc."

Lời tuy là nói với người khác, nhưng đôi con ngươi sâu thẳm kiêu ngạo kia lại trước sau không rời mặt nàng, Trình Lê kinh hãi tột độ.

Thái giám ngoài cửa nghe tiếng gọi, lập tức chạy đến, lĩnh mệnh xong, tức thì đi phân phó người đi.

Không lâu sau, liền có cung nữ bước vào.

Trình Lê cũng là lúc này mới hoàn hồn, biết hắn thật sự cho nàng trở về.

Tiểu cô nương đứng dậy, sắc mặt hơi tái nhợt, để cung nữ mặc áo choàng cho mình, thỉnh thoảng lại hết sức cẩn thận liếc nhìn người đàn ông kia một cái.

Trong lòng nàng bất an khôn nguôi, không hiểu rốt cuộc tâm tư của hắn ra sao.

Người đàn ông kia không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ dựa vào đó, thản nhiên uống trà.

Trình Lê bị đưa ra ngoài.

Huệ Hương đứng ngoài phòng, vốn đang lo lắng, thấy tiểu thư bước ra, nàng ấy rất đỗi bất ngờ, cũng rất vui mừng, nhưng tạm thời vẫn không dám biểu lộ.

Kiệu nhỏ đã chờ sẵn ngoài viện, Trình Lê bước lên, thỉnh thoảng kiệu được nâng nghiêng qua nghiêng lại, khẽ lắc lư.

Trình Lê an tọa bên trong, không hề động đậy, trong lòng như có vạn quân đang gào thét.

Dù ngàn vạn lần muốn trở về, nhưng thực sự bất an.

Vừa rồi sở dĩ có phản ứng bản năng kia, vì nàng thật sự quá đau.

Qua một nén nhanh, chủ tớ hai người đã được đưa về Đông Cung.

Chỉ mới hai ngày, lần nữa trở về, dường như đã trải qua mấy đời vậy.

Trình Lê lập tức đi nhìn Tiêu Tri Nghiên.

Trần công công nói: "Thái tử đêm trước dùng thuốc xong, đêm qua tỉnh một chút, nhưng người không mấy thanh tỉnh, cũng chỉ tỉnh không đến nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này không ngừng gọi tên Thái tử phi..."

Trình Lê không nói gì, chỉ nhận lấy khăn do cung nữ đưa, nhẹ nhàng lau trán cho Tiêu Tri Nghiên.

Tiểu cô nương dò hỏi chuyện bên Đông Cung.

Trần công công đáp: "Lương thực và đồ dùng qua mùa đông đều đã được đưa tới, tuy không thể sánh bằng trước kia, nhưng Đông Cung trên dưới không đến nỗi chịu đói nữa."

Trình Lê đã biết.

Nơi này chẳng hơn lãnh cung là bao, trong kế hoạch hiện tại, giữ được tính mạng đã là vạn hạnh.

Trình Lê cuối cùng hỏi: "Có tin tức gì từ bên ngoài không?"

Trần công công đè thấp giọng: "Có."

Thân mình Trình Lê khẽ run lên, đôi mắt đẹp ngấn nước, nhìn về phía vị công công kia.

Người đó lại không nói tiếp, mà lảng sang chuyện khác.

"Thái tử phi là ân nhân của điện hạ, cũng là ân nhân của lão nô cùng toàn bộ Đông Cung..."

Trong đôi mắt hơi vẩn đục của ông ta thoáng hiện ánh lệ mông lung, suýt nữa thì rơi xuống.

Ánh mắt Trình Lê né tránh một chút, dời đi tầm nhìn, không hỏi lại, cũng không nói thêm gì nữa.

Nàng biết, Trần công công ắt đoán được, nàng đã dùng gì để đổi lấy sự bình yên ngắn ngủi cho Đông Cung.

Trình Lê đứng dậy: "Chăm sóc điện hạ cho tốt."

Nói xong, nàng dẫn cung nữ rời đi.

Trần công công chậm rãi vâng lời, cúi thấp lưng, rất lâu, rất lâu.

Trên đường trở về Trọng Hoa Cung.

Huệ Hương nhỏ giọng mở miệng: "Bên ngoài có tin tức gì vậy? Trần công công vì sao không nói, Thái tử phi cũng không hỏi?"

Trình Lê không trả lời.

Nàng không biết là chuyện gì, nhưng nàng hiểu nếu mình biết sẽ không có lợi lộc gì.

Một hồi lâu, nàng mới mở miệng: "Hoặc có lẽ là đang bảo vệ chúng ta…"

Huệ Hương bừng tỉnh, nói nhỏ hơn: "Vậy, bên điện hạ có biện pháp gì không?"

Trình Lê vẫn lắc đầu, nàng ấy không hiểu được.

Đôi mắt tiểu cô nương khẽ chuyển động, nhìn nhìn xung quanh: "Tai vách mạch rừng, đừng hỏi lại nữa, chúng ta mau về thôi."

Lúc này trời đã tối, hai nàng chỉ thắp một chiếc đèn lồng nhỏ, bầu trời đêm không một vì sao, mây ép xuống khá thấp, nhìn như sắp mưa. Trình Lê gan rất nhỏ, thật ra có chút sợ bóng tối. Hơn nữa, Tiêu Hoài Huyền đột nhiên đổi ý cho nàng trở về, trong lòng nàng rất bất an, không biết hắn có mục đích gì khác không.

Nàng tự nhiên không cảm thấy hắn thật sự đột nhiên động lòng trắc ẩn.

Hai người bước chân nhanh hơn.

Vừa đến Trọng Hoa Cung, bên ngoài mưa liền rơi xuống.

Như Thúy và Xuân Hỷ nhìn thấy tiểu thư hai người cuối cùng cũng trở về, ai nấy đều vui mừng, nước mắt lưng tròng mà bật khóc.

Chủ tớ ba người nói chuyện một lát, Như Thúy đột nhiên nhớ ra, đi đến bàn trang điểm của tiểu thư, lấy ra một hộp thuốc mỡ.

"Thái tử phi, cái này, vừa nãy tiểu thái giám Xuân Sơn đưa tới."

Trình Lê tiếp nhận, nhìn thấy chữ trên hộp, mặt lập tức đỏ bừng, nhớ lại chuyện Tiêu Hoài Huyền phân phó Trương Minh Hiền trước khi nàng rời Vũ Hoa Các vào lúc hoàng hôn.

Nàng thật sự vẫn còn đau, không biết sẽ đau mấy ngày nữa.

Bữa tối, Trình Lê tắm rửa xong, ra ngoài.

Nàng tự mình trở về giường, bảo cung nữ lui xuống hết, hạ rèm che dày đặc xuống, lấy hộp thuốc mỡ ra, khuôn mặt nóng ran tự mình bôi.

Màn đêm buông xuống, nàng ngủ cũng không yên ổn, gần nhất vẫn là vì đau đớn, thứ hai là con đường phía trước mịt mờ, nàng không biết liệu bọn họ còn hy vọng thoát đi không, khi nào có thể thoát đi...

Hôm sau, cả ngày, Trình Lê chỉ quan tâm một chuyện, đó là Đông Cung có thay đổi gì không, Tiêu Hoài Huyền mang đến phiền toái gì nữa không.

Về chuyện hôm qua, nàng vẫn không tin người đó có thể đại phát từ bi, cực kỳ sợ hắn là muốn cho nàng một bài học.

May mắn thay, một ngày bình yên, liền đến ngày thứ ba, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Đợi đến ngày thứ tư, một tin tức truyền đến.

Buổi chiều, Trình Lê đang ở trong phòng đọc sách, tiểu thái giám An Phúc đột nhiên vội vã chạy tới.

"Thái tử phi!"

Y đưa cho Trình Lê một tờ giấy.

Tiểu cô nương vừa tiếp nhận.

Đã nghe An Phúc nói: "Lúc nãy có mấy thái giám đến thiện phòng đưa đồ ăn cho mấy ngày tới, trong đó có một người đột nhiên nhét cho nồ tài cái này."

Trình Lê sớm đã mở ra, nhanh chóng nhìn, càng xem lòng càng thắt lại.

Chữ viết trên đó nguệch ngoạc, cũng không thiếu lỗi chính tả, nhưng tin tức truyền lại thì nói rất rõ ràng.

Đó là tin tức *****ên về mẫu thân nàng.

Trong giấy nói: Mẫu thân nàng sớm đã bị nhị thúc đuổi ra khỏi gia môn từ nửa tháng trước, hiện giờ bên người chỉ còn lại hai người Lý ma ma và Tú Liên. Người đang tạm trú ở Bình Tộ Phường, gần đây sinh bệnh, không có tiền chữa trị.

Tay Trình Lê đều run rẩy.

Bình Tộ Phường là nơi nào?

Đó là nơi bẩn thỉu nhất, khốn cùng và tuyệt vọng nhất toàn bộ Thượng Kinh.

Mẫu thân nàng xuất thân cao quý, làm sao có thể chịu đựng được nỗi khổ đó?

Ngày xưa mẫu thân nàng đối xử với gia đình nhị thúc không tệ, thế mà nhị thúc nàng lại dám đuổi mẫu thân nàng ra ngoài!

Tờ giấy không có ký tên, nhưng cuối thư vẽ một hồ nước và một bông sen.

Trình Lê không cần tốn quá nhiều công sức suy nghĩ, lập tức đã biết người truyền tin cho nàng là ai.

Đó là chuyện từ một năm trước.

Nàng vào cung chơi, đã cứu một tiểu thái giám bị người khác bắt nạt đẩy xuống hồ sen.

Tiểu thái giám đó tên là Ninh Nguyên.

Nghĩ đến y cũng là người trọng tình nghĩa, để báo ân năm đó, không tiếc hiểm nguy, truyền tin tức này cho nàng.

Trong phòng Trình Lê vẫn còn chút vàng bạc, nhưng nàng không thể ra ngoài, lại không biết phải làm sao!

Trong thoáng chốc, nàng đã bật khóc, thật sự đau lòng cho mẫu thân.

Huệ Hương ba người cũng như kiến bò trên chảo nóng.

An Phúc an ủi nói: "Thái tử phi đừng vội. Nếu tiểu thái giám này đã có thể biết được chuyện của Trình phu nhân, thì rất có khả năng là đã ra cung. Nô tài sẽ nghĩ cách, xem có thể liên lạc lại với hắn không, thế nào?"

Bây giờ bên ngoài Đông Cung, các nàng không có người đáng tin cậy, càng không có người nào sẵn lòng giúp đỡ mình. Biện pháp của An Phúc không nghi ngờ gì trở thành biện pháp duy nhất.

Trình Lê gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment