Kim Giác Quái Đàm Tập 2: Tiểu Lôi

Chương 5

Yêu nhau thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng thời điểm, đâm xuyên qua lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia thôi.

Đây là kinh nghiệm tôi được “Thánh tìm người tình” Trần Vĩ truyền dạy cho.

Tôi vừa mới nghĩ là rất đơn giản, thì nó lại nói:

Sớm quá hay muộn quá đều không được.

Chỉ một bước bất cẩn thôi là cả bàn mất hết.

"Vậy thì rốt cuộc phải làm như thế nào hả?”

"Thì dựa theo tình hình thôi!"

Lúc đó tôi không hiểu, giờ thì đã hiểu.

Tôi đã nghiên cứu làm sao để ngỏ lời trong rất nhiều ngày, nhưng đều không biết phải làm sao.

Chỉ cảm thấy như Tiểu Lôi lúc xa lúc gần, lúc nóng lúc lạnh.

Dường như giữa chúng tôi vẫn còn cách một cái gì đó.

Rốt cuộc là cái gì đây?

Tôi cũng không thể nói rõ được.

Trong mắt trực nam, tờ giấy ngăn giữa nam và nữ kia, thật sự chính là một tấm thép.

Nhưng tôi không ngờ rằng tấm thép giữa tôi và Tiểu Lôi, thế mà lại bị xuyên qua theo cái cách mà tôi hoàn toàn không ngờ tới như vậy.



Hôm đó, khi tới phòng vẽ tĩnh vật...

Hồi ấy, luyện vẽ tĩnh vật có hai loại, một loại là vẽ xong trong một ngày, loại còn lại là bài tập dài hạn vẽ trong ba tối.

Đó là ngày thứ hai của một bài tập dài.

Tôi đến studio mỹ thuật sớm, thì phát hiện ghế và giá vẽ của mình đã bị người ta vứt sang một bên.

Vị trí ngồi của tôi và Tiểu Lôi đã bị Đại Long và bạn gái hắn chiếm mất.

Đại Long và tôi học cùng trường nhưng không cùng lớp, hắn thân cao mét tám, mắt nhỏ, trên mặt đầy mụn.

Trong trường học hắn đã đánh nhau mấy lần, ngoài trường còn có mấy đứa bạn du côn nữa, ở đây cũng coi như có chút tiếng tăm, không ai dám chọc hắn.

Thời đó, thi mỹ thuật là con đường tắt để học lên cao nên nhiều học sinh kém như hắn đều chuyển sang học vẽ giữa chừng.

Tôi nhìn hắn, hơi sợ hãi, nhưng vẫn bước tới, gượng cười, nhỏ giọng nói với hắn:

“Anh Long, em… thế này thì em không ngồi được nữa rồi.”

Đại Long đang v3 vãn với bạn gái mới của mình, không thèm quay đầu lại.

“Thế thì dịch đi chỗ khác đi.”

Tôi lấy bức tranh màu nước của mình ra cho hắn xem.

"Chuyển đi thì góc độ bị thay đổi mất…”

"Thế mày ngồi đằng sau đi!”

“Đúng đấy, đừng có chen vào chỗ chúng tôi.” Bạn gái của Đại Long cũng phụ họa.

Nếu tôi ngồi đằng sau, thân thể cao mét tám của Đại Long sẽ chắn hết cả mẫu vật, tôi thật sự không thể thấy gì cả.

Tôi thở dài, nhưng lại không biết phải nói gì với Đại Long.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Tiểu Lôi đang đứng bên cạnh nhìn mình.

Cô ấy cũng hiểu rằng chỗ ngồi của chúng tôi đã bị Đại Long và bạn gái hắn chiếm mất.

Thấy vẻ mặt của Tiểu Lôi, tôi lại bước đến bên cạnh Đại Long, nói:

"Nếu không thì hai người lùi về sau chút đi, chúng tôi ngồi trước cũng được.”

Đại Long vốn đang cười đùa cợt nhả với bạn gái, đột nhiên ngoảnh đầu lại, chỉ vào mũi tôi nói:

"Ê? Sao hôm nay tao muốn tát mày thế nhỉ?”

Nói thật, lúc đó tôi có hơi sợ, nhưng nhìn Tiểu Lôi đang ở bên cạnh, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên cao giọng nói:

"Đây vốn là chỗ ngồi của tôi!"

Đại Long đứng bật dậy.

“Mày nói lại lần nữa xem? Nói lại xem?”

“Đi mau đi, lằng nhà lằng nhằng phiền quá…” Bạn gái của Đại Long cũng đầy chán ghét nhìn tôi.

“Đây vốn là chỗ của tôi, tại sao tôi lại phải đi?” Tôi lại đề cao giọng lên.

Mấy học sinh bên cạnh cũng nhìn sang chỗ chúng tôi.

Đại Long bất ngờ đá văng cái ghế ra, túm lấy cổ áo tôi.

Tôi hơi sợ, dùng sức đẩy mạnh, nhưng không thể đẩy hắn ra được.

Tôi cảm thấy tay chân bủn rủn, thở gấp liên tục, nhưng trên mặt vẫn y nguyên vẻ giận dữ, hét lớn:

"Cậu muốn làm gì!"

Các học sinh khác thấy thế, vội vàng chạy lên can ngăn, ai cũng bảo thôi bỏ đi.

Đại Long buông tôi ra, cười lớn, đột nhiên quay người lại, đá đổ giá vẽ và ghế của tôi và Tiểu Lôi, cọ vẽ cùng màu nước đổ đầy khắp sàn nhà.

Sau đó rút con dao rọc giấy, đẩy lưỡi dao ra chĩa về phía tôi.

"Tao dám móc mắt mày ra đưa về nhà mày đấy, mày tin không?”

Không biết là tức giận hay sợ hãi, mà khi đó tôi đứng nguyên tại chỗ, thân thể run cả lên.

Tiểu Lôi vội chạy lên, đứng chắn trước mặt để bảo vệ tôi.

Lòng tôi chợt nóng lên, thế rồi lại càng tức giận hơn, tôi cũng chộp lấy con dao rọc giấy dưới đất, hét vào mặt Đại Long:

“Mày thử xem!”

Đại Long chửi tục một tiếng, vơ lấy cái ghế định ném về phía tôi.

Tôi thấy dáng vẻ của hắn rất đáng sợ, vội vàng che chở cho Tiểu Lôi rời đi.

Trợ giảng nghe thấy âm thanh liền chạy tới, chỉ vào Đại Long yêu cầu hắn đặt ghế xuống.

Đại Long vừa thấy thế, lập tức lại cười híp mắt, cứ như không có việc gì ngồi lại.

"Ối chà, em với Kim Giác chỉ đang đùa thôi mà, phải không?”

Tôi đứng bên cạnh bảo vệ Tiểu Lôi, thấy bộ dạng đểu giả của Đại Long, tức muốn chết, thở hổn hển hồi lâu, cảm giác vừa sợ hãi vừa tủi nhục.

Tiểu Lôi không nói gì cả, ngồi xổm nhặt giá vẽ và màu của chúng tôi trên mặt đất lên.

"Kim Giác, chúng ta đừng vẽ trong phòng này nữa.”

Tôi đứng đó sững sờ bất động, chợt cảm giác được cô ấy nắm lấy tay tôi, cười với tôi:

"Cùng mình đi vẽ tranh chân dung đi.”

Sự khó chịu trong lòng tôi lúc này đã hoàn toàn biến mất, tôi theo Tiểu Lôi đổi sang phòng vẽ chân dung.

Sau giờ học, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu thì Đại Long ôm bạn gái hắn từ cửa studio đi ngang qua.

Đại Long thò đầu vào mỉm cười với tôi.

“Kim Giác, tao đợi mày ngoài cổng.”



Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, nháy mắt lan ra khắp cơ thể.

Tôi từng thấy Đại Long đánh nhau rồi.

Hắn đã cầm chân ghế đánh đập một nam sinh năm nhất đến mức cả đầu và tay của cậu ta đều chảy đầy máu.

Đáng sợ nhất không phải là cái đó, mà là mấy ngày sau.

Người bị đánh còn phải mời Đại Long và mấy tên bạn hư hỏng của hắn dùng bữa, vừa phải khom lưng, vừa phải nâng cốc chúc rượu, thế mới coi như hòa giải.

Cuối cùng, Đại Long không phải nhận bất cứ hình phạt nào, sự việc cứ thế trôi qua.

Tôi hơi sợ.

Trần Vĩ không ở đây, tôi không có bạn trong studio, lão Tề cũng đã đi rồi, cho dù ông ấy có không đi, thì chuyện bên ngoài studio, cho dù có là giết người thì cũng không liên quan gì đến ông ấy.

Tôi đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.

Thật hối hận.

Hối hận vì mình đã đánh giá thấp sự tồi tệ của Đại Long, hối hận vì sao vừa nãy mình không chạy luôn về nhà.

Tôi không muốn Tiểu Lôi thấy bộ dạng mình bị đánh.

Thế nên tôi chậm chạp thu dọn đồ đạc, suy nghĩ xem lát nữa nên nói chuyện thế nào với Đại Long.

Tiểu Lôi nhìn thấy sự hoảng loạn của tôi, nói:

“Không sao đâu, mình sẽ đi nói chuyện với cậu ta.”

“Đừng!” Tôi vội vàng nói.

Đại Long từng đánh một nữ sinh học múa, suýt nữa đánh bất tỉnh cô gái đó.

Chỉ vì khi hắn sờ mông cô gái kia, bị cô ấy mắng một câu “lưu manh”.

Tôi tuyệt đối không thể để Tiểu Lôi bị thương được, nhưng cũng không muốn cô ấy thấy tôi cầu xin Đại Long.

Nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác.

Tiểu Lôi vỗ nhẹ vào tôi, ghé vào tai tôi thì thầm:

“Hắn ta ở cổng chờ cậu, chúng ta có thể trèo tường ra ngoài mà.”

Đây quả thực là một phương án hay.

Tiểu Lôi kéo tôi, đi theo đám người xuống lầu.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau trước mặt nhiều người như vậy, trái tim tôi đập thình thịch, cứ thế mơ màng theo Tiểu Lôi ra ngoài.

Một mặt tôi sợ chết khiếp, nhưng mặt khác, tôi lại cảm thấy rất yên tâm.

Tôi vừa mới đi được vài bước thì đã thấy Đại Long ôm bạn gái đang đi phía trước, hắn rất cao, chỉ liếc mắt cái là nhận ra.

Tôi vội vàng né sang một bên, muốn đợi Đại Long ra ngoài trước đã.

Tiểu Lôi lại đột ngột buông tay tôi ra, tự mình bước lên trước.

Tôi muốn cản lại, nhưng không dám hét to.

Chỉ chớp mắt, Tiểu Lôi đã đi sau Đại Long chỉ hai ba bước chân.

Vóc dáng cô ấy nhỏ bé, rất nhanh tôi đã không thể nhìn rõ bóng lưng nữa, tôi đang định đi lên xem thì đám đông đột nhiên vang lên một giọng nữ hét thất thanh, đồng thời còn có tiếng huỳnh huỵch huỳnh huỵch.

Hành lang tức khắc loạn cả lên, tầng dưới còn có nhiều tiếng hét của các cô gái hơn.

Tôi thấy không ổn nên cũng chẳng màng sợ hãi nữa, chạy thật nhanh xuống lầu.

Sau khi lách qua đám đông, tôi lập tức sợ đến mức ngây người.

Đại Long đang nằm trên cầu thang tầng một.

Tư thế của hắn ta rất kỳ dị, úp mặt xuống đất, thân thể vẫn ở trên bậc thang, mông ưỡn cao, hai chân vặn vẹo uốn éo, tạo thành tư thế mà người bình thường không thể làm được, hắn còn bị rơi mất một cái giày, giống như một con tôm bị chiên nát vậy.

“A… a… a…”

Đại Long vẫn đang thở hổn hển, như thể hắn muốn bò dậy, nhưng hắn đã cố gắng hết sức mà cũng chỉ có thể vặn vẹo một chút.

Bạn gái của Đại Long ở bên cạnh la hét, muốn đi qua đỡ hắn dậy nhưng trợ giảng bên cạnh cản lại.

“Đừng động vào, có thể xương bị gãy rồi, chúng ta không thể đụng vào được, mau, mau gọi xe cấp cứu đi.”

Những người khác nhìn hắn một lát rồi ai về nhà nấy, chỉ còn lại hai trợ giảng, bạn gái Đại Long, cùng với mấy học sinh có quan hệ tốt với Đại Long đứng canh chừng bên cạnh.

Tôi nhân cơ hội lẻn ra khỏi cửa, nấp sau gốc cây nhìn Đại Long từ xa, tim đập loạn xạ, định chạy về trước.

Bỗng có một bàn tay giữ lấy tôi.

Tiểu Lôi lại không biết xuất hiện bên cạnh từ lúc nào.

"Đừng đi.”

Tiểu Lôi ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn tôi, đôi mắt to của cô ấy dường như đen láy đến khác thường.

"Ban nãy cậu không giận sao?” Cô ấy hỏi tôi.

“Giận.”

"Vậy thì lại xem một lát đi.”

Tôi không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt cứ thế dính trên mặt đất của Đại Long, miệng vừa bốc lên hơi nhiệt, vừa sùi bọt mép, đáy quần dần dần xuất hiện dấu vết, giống như không tự chủ được đại tiểu tiện.

“Giờ cậu còn giận hắn không?” Tiểu Lôi hỏi.

"Hả?"

Tôi bị bộ dạng của Đại Long dọa sợ, không để ý Tiểu Lôi đang hỏi mình, sau khi phản ứng lại thì vội lắc đầu.

“Không giận nữa, không giận nữa.”

“Nhưng mình thấy giờ cậu vẫn không vui.” Tiểu Lôi cau mày nhìn tôi.

Tôi thầm nghĩ, mình sắp sợ chết khiếp rồi, còn đâu tâm trạng vui vẻ nữa?

Tiểu Lôi ôm cánh tay của tôi, nhẹ nhàng đung đưa, nghiêng đầu nhìn tôi nói:

"Kim Giác, đừng kiềm chế nữa, ở đây không có ai đâu.”

Tim tôi đập thình thịch, không biết Tiểu Lôi đang có ý gì.

Tiểu Lôi nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói:

"Cậu có thể hả hê trên nỗi đau của hắn mà.”

“Hả?”

Một thứ gì đó trong lòng tôi dường như đã bị kích hoạt.

Phải đấy, với loại người như Đại Long, vừa rồi tôi đã nguyền rủa hắn đi chết đi không biết bao nhiêu lần trong lòng.

Nhưng sau khi hắn thực sự biến thành bộ dạng này, tôi lại bắt đầu thấy tội nghiệp hắn.

Hắn tội nghiệp cái quái gì chứ?

Nếu hắn đứng dậy được, thì hắn sẽ vì ban nãy tôi tội nghiệp hắn mà không đánh tôi à?

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Đại Long, trong lòng tôi dần cảm thấy hả dạ.

“Đáng đời hắn!”



*Người tốt cho dù có bị xúc phạm thì vẫn sẽ thấy tội nghiệp cho kẻ xấu nếu kẻ đó gặp phải bất trắc, nhưng kẻ xấu thì không bao giờ, cho dù người khác có đáng thương thật thì những kẻ đó cũng sẽ chẳng hề thương xót họ. Đó là lý do kẻ xấu luôn bắt nạt được người tốt.
Bình Luận (0)
Comment