Kim Giác Quái Đàm Tập 3: Âm Phụng Hoàn Sào

Chương 7

Sau khi về nhà, trời đã rạng sáng, tôi ngã vào trên kháng lập tức ngủ thiếp đi.

Ngủ không bao lâu, mẹ đã đánh thức tôi dậy, bảo phải đi tế tổ.

Lúc này tôi mới phản ứng kịp, nay chính là rằm tháng bảy.

Đầu óc tôi vẫn ong ong, toàn thân đều đau đớn, nhớ đến chuyện đêm qua còn hơi kinh hồn chưa định, nên hỏi có thể không đi được không?

Mẹ tôi nói, cả thôn đều có thể không đi, nhưng riêng tôi thì không thể.

"Mộ tổ nhà ta cũng đã bốc khói xanh lên cho con rồi, nếu con không đi viếng mộ, thì người ta sẽ bảo con là không có lương tâm.”

Tôi không thể làm gì khác hơn là ráng chống người dậy.

Năm nay rằm tháng bảy viếng mộ, người trong nhà vô cùng coi trọng.

Ngoại trừ hương nến giấy bạc, thỏi vàng, pháo thông thường, họ còn đặc biệt mua thủ lợn đuôi lợn, chưng màn thầu, mua hoa quả điểm tâm, cha tôi chuyên môn tìm người kết vòng hoa, nhà giấy, quần áo giấy, TV giấy.

Cha tôi dẫn theo tôi và Tiểu Dũng, xách đám đồ đó, gióng trống khua chiêng mà đi.

Sắc trời u ám, mây xám trắng bao phủ tầng trời thấp, tôi có hơi không thở nổi.

Vừa tới cạnh mộ tổ ở phía Tây thôn, đã nghe thấy một đám người la hét ầm ĩ.

Nhà họ Kim cùng nhà họ Điêu hình như sắp đánh nhau rồi.

Cha Hiểu Văn – Lai Khánh thúc - đang kêu gào:

"Đứa con gái đột tử này không nên được nhập mộ tổ, các người đang muốn làm gì thế hả?”

Điêu Lai Ngân đã dẫn theo năm đứa con trai nhà mình đến, đằng sau còn đứng mấy đứa cháu trai.

Điêu Lai Ngân mặt đầy uất ức, nói:

"Lai Khánh, đã là thời đại nào rồi hả? Lại còn nói mấy thứ mê tín kia làm gì”"

Lai Khánh nói:

"Thế tôi cũng không nói đến phong kiến mê tín nữa, phần mộ nhà họ Điêu các người tại sao lại chạy đến đất nhà họ Kim tôi làm gì?”

Kim Điêu Đồn chủ yếu là hai họ Kim và Điêu, mộ tổ hai nhà đều tọa ở hai bên sườn núi này.

Họ Kim ở phía Đông, họ Điêu ở phía Tây.

Thời Minh triều, hai nhà từ gốc hòe Sơn Tây đi tới đây, định ra mộ tổ, còn dựng cả cột mốc nữa.

Theo lời một âm dương tiên nói, sườn núi này phong thủy tốt, họ Kim chiếm quý, họ Điêu chiếm phú.

Nhưng lúc xây mộ tổ, nhà họ Điêu luôn tìm cách nhích sang hướng Đông.

Đời đời luôn muốn chiếm chút tiện nghi.

Lúc này càng quá đáng hơn, đột nhiên tu một phần mộ ở ranh giới giữa hai nhà.

Sau khi đi qua xem, tôi mới phát hiện là mộ của Thu Ca.

Trước đó mọi người đều bảo nhà họ Điêu đã chôn Thu Ca ở loạn táng cương ngoài thôn, ai ngờ lại đuổi trước rằm tháng bảy dời trở về.

Mặc dù mộ phần của Thu Ca được xây rất to cao, nhưng không hiểu sao, cứ cảm thấy lẻ loi trơ trọi.

Điêu Lai Khánh đứng trước mộ Thu Ca, híp mắt nhìn lên trên sườn núi.

"Lại lệch hả?"

Rồi tiếp:

"Hơn nửa đêm xây nên không nhìn rõ.”

Những người khác liền hô:

"Phần mộ của mấy con dâu nhà họ Điêu các người đều ép sang phía họ Kim nhà chúng tôi rồi, mau chuyển về đi!”

Điêu Lai Ngân cười khổ nói:

"Xây đều đã xây xong rồi, làm gì có đạo lý chuyển trở về nữa?”

"Với lại, con dâu Thu Ca nhà tôi này, chẳng phải cũng là khuê nữ họ Kim các người sao?”

"Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời cơ mà, tại sao Thu Ca lại không thể có nổi miếng đất trong mộ tổ hả?”

Nói xong, Điêu Lai Ngân lại hỏi Thạch Đầu thúc.

"Thạch Đầu, Thu Ca sinh tiền khổ, giờ đã đi rồi, phần mộ xây cho tử tế chút không được sao?”

Lại nhìn chúng tôi nói:

"Các người cũng đều là chú bác của Thu Ca, huynh đệ à, một chút tình cảm cũng không có sao?”

Điêu Lai Ngân không hổ là trưởng thôn, lý do thoái thác này vừa nói ra, mọi người đều không lên tiếng nữa.

Ông nội của Hiểu Văn, chủ nhiệm thôn Kim Tam Gia liền nói:

"Cứ để Thu Ca lại đây đi, mọi người viếng mộ đi, đừng lỡ mất thời gian.”

Thế là hai nhà không nhao nhao nữa, ai về viếng mộ nhà nấy.

Lúc đi về phía mộ tổ, tôi cứ cảm thấy mí mắt giật liên tục.



Trước mộ cụ cố vừa xây mới một bàn thờ đá to rộng, tôi cùng cha dọn đồ cúng lên, thắp hương, châm nến, đốt pháo xong thì hóa thỏi vàng, bạc lá, quần áo, nhà cửa, đồ gia dụng bằng giấy, rồi bắt đầu dập đầu lạy.

Thần ba quỷ bốn nhân một.

Viếng mồ tổ tông phải dập đầu bốn cái.

Kim Tam Gia dẫn theo đám hậu bối chúng tôi bắt đầu dập đầu.

Trước mộ, tiền giấy vàng thỏi năm nay đặt rất nhiều, hỏa thiêu cũng vượng, khói theo ngọn lửa bốc lên cao.

Sau khi dập đầu cái thứ nhất, khói đặc dần lan tràn giữa các nấm mồ, tôi mơ hồ nghe thấy trên bàn thờ có tiếng vang.

Ngẩng đầu nhìn, mọi thứ đều bình thường.

Cái dập đầu thứ hai, thứ ba.

Dù có thể nghe được tiếng vang trên bàn thờ, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy vẫn bình thường.

Lúc dập đầu đến cái thứ tư, tôi không cúi nữa, lặng lẽ nhìn xem.

Xuyên qua ngọn lửa, khói đặc với tro giấy bay tán loạn, tôi thấy trên bàn thờ đang ngồi đầy người.

Những người này tóc rất dài, gần như kéo lê trên mặt đất, mặc áo liệm rách rưới, trên người còn đeo đầy trang sức vàng bạc, phụ kiện châu ngọc.

Tất cả đều là phụ nữ trẻ tuổi, có bốn người.

Bàn thờ cũng thay đổi, vốn chỉ là một đống giấy vàng gấp thành thỏi vàng, giờ lại lấp lánh biến thành thỏi vàng chân chính.

Tầng tầng lớp lớp chồng lên, cao hơn một trượng, kim quang lóng lánh.

Giữa ánh lửa và sương khói, thỏi vàng tiền đồng rơi như mưa vào bàn thời và mặt đất xung quanh.

Đám phụ nữ này hai tay nắm lấy thỏi vàng lớn bằng cái màn thầu, ngoác to miệng nuốt nguyên cả thỏi xuống.

Thỏi vàng vào yết hầu, cổ của đám phụ nữ như cóc phình to lên, rách da, xương cốt lộ cả ra ngoài, phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.

Mặt đám phụ nữ bị nghẹn đến phát tím, mạch máu nổi lên, đôi mắt trợn tròn, như sắp lồi cả ra vậy, trông có vẻ cực kỳ thống khổ.

Khi thỏi vàng xuống bụng, những vết thương trên cổ nháy mắt khép lại.

Đám phụ nữ lại cầm thỏi vàng lên, bắt đầu nuốt tiếp, lặp đi lặp lại.

Mỗi khi nuốt xuống thỏi vàng và tiền đồng, trong bụng đều phát ra âm thanh leng keng.

Bụng đám phụ nữ đều trướng rất lớn, bụng nứt toác, lộ cả ra dưới áo liệm.

Dưới làn da xám xanh, mạch máu màu đen trông hệt như những con giun quằn quại.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi ngây dại cả người.

Sau đó lại thấy một phụ nữ khác từ dưới đất chui lên.

Người này trông có chút quen mắt.



Váy dài đỏ tươi, đầu đầy trang sức vàng, móng tay móng chân mọc rất dài, trên mặt vẽ nùng trang, mặt trắng như tuyết, má và môi bôi đỏ tươi như máu, y hệt một con nhện chân dài lớn bò đến, nhặt thỏi vàng trên đất lên cũng bắt đầu nuốt ăn.

Vừa mới há cái miệng đen ngòm ra muốn ăn thì đột nhiên sững sờ.

Cô ta nhìn thấy tôi.

Cô gái kia vứt thỏi vàng đi, chầm chậm bò về phía tôi.

Há to mồm, rít lên từng hồi.

Sau đó lại hóa thành tiếng gào thê lương mà ai oán.

Cách khói đặc cùng ngọn lửa, bỗng nhào mạnh vào tôi, túm tôi kéo về phía cô ta.

Tôi bị cô ta giật qua, một cước đạp lên ngọn lửa, tro giấy bắn khắp người.

Tôi quên cả đau, chỉ cứ thế bị cô ta kéo đi.

Chờ phản ứng lại, Tiểu Dũng đã ở bên kéo tôi lại.

“Sao thế? Sao thế?”

Cô gái trước mặt hình như rất e ngại những người khác, sợ tới mức buông lỏng tay tôi ra bò về phía sau, lúc bò đến bên bia mộ lại xoay người nhìn tôi, há miệng gầm rú, dùng tay làm một thủ thế trên cổ.

Thủ thế cắt cổ.

Tôi sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất, lúc này mới tỉnh táo lại.

Dụi dụi con mắt nhìn lại.

Hết thảy trước mắt đều không có gì khác thường, trên bàn thờ vẫn là thỏi vàng bện từ giấy.

Tôi đứng dậy, nhìn chỗ cô gái kia mới bò lên, bên cạnh là bia mộ, bên trên viết tên Kim Thu Ca.

"Thu Ca! Vừa rồi Thu Ca đến!”

Mọi người vừa nghe thấy tôi hô như thế, đều nhìn quanh.

Nhưng mọi thứ rất bình thường.

Điêu Thế Đạt lại thương tâm, vừa hóa vàng mã vừa khóc.

"Thu Ca ơi, bà vợ mệnh khổ của tôi!”

Cha tôi lại duỗi tay phất phất trước mặt tôi.

"Con trông thấy Thu Ca làm gì vậy?”

"Thu Ca đang ăn chồng vàng thỏi nhà ta!” Tôi nhỏ giọng nói.

"Không thể nào.” Cha tôi nói, “Đây là phần mộ của nhà họ Kim, giờ con bé là người nhà họ Điêu, cho dù có lãnh đồ vật, thì cũng phải đến nhà họ Điêu lãnh chứ.”

Đúng vậy.

Tại sao lại như vậy nhỉ?



Tôi không về nhà mà đơn độc đi tìm Lục thúc.

Vừa vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng quăng quật đồ vật.

Lục thúc đã điên rồi, đập nát nhừ cả nhà, co quắp lại trên giường, trong miệng hô to liên tục:

"Không phải ta muốn hại ngươi, không phải ta muốn hại ngươi!"

Sau khi tôi đi vào, Lục thúc nhận ra tôi đến, run lẩy bẩy nhìn tôi.

“Triều Dương?”

Sau đó lại nhìn sau lưng tôi, dọa đến co rúm cả người.

"Ngươi tìm hắn! Ngươi tìm hắn! Đừng đến tìm ta!"

Tôi nhìn thấy cảnh đó, cũng không dám hỏi nữa, vội vàng ra ngoài.

Nhưng trong lòng đã hiểu rõ, hôm đó Lục thúc căn bản không trị được Thu Ca.

Tôi đột nhiên lại nhớ tới một người.

Lần thứ nhất lão gặp tôi, đã phát hiện ra có chuyện không ổn.
Bình Luận (0)
Comment