Kim Nhật Kim Sinh

Chương 4

Khi Kim Nhật tỉnh lại đã là giữa trưa.

Theo thói quen hắn vươn tay sờ tủ đầu giường tìm điện thoại, nhưng sờ sờ tìm tìm mãi cũng không thấy. Hắn liền mở to mắt. Di? Hình như đây không phải là phòng hắn, hắn ngồi dậy, đột nhiên có loại cảm giác đau nhức quen thuộc truyền đến. Chớp mắt ký ức như lùa về.

Bên cạnh đã không còn người, vị trí đệm lõm xuống nhắc nhở chuyện tối qua không phải là một giấc mộng. Trời ạ, Lạc Diệc sẽ nghĩ như thế nào, hắn làm sao dám đối mặt với hắn, tuy tối qua hắn uống say nhưng mỗi chi tiết, hắn lại nhớ rất rõ ràng, quan trọng là hắn là người đi quyến rũ.

Kim Nhật ảo não việc mình mượn rượu giả điên, chẳng lẽ hắn cứ không có nam nhân là không được? Chẳng lẽ thật sự phải giống như trước kia? Hắn đối với Lạc Diệc là nghiêm túc, rất nghiêm túc. . .

Nhưng Lạc Diệc có nghĩ như thế không? Giờ hắn không có ở đây, có phải hắn không muốn đối mặt hắn, có phải hắn hối hận chuyện xảy ra hôm qua, hắn. . . hắn sẽ xử lý như thế nào?

Kim Nhật hoảng hốt rối loạn, hắn không biết cách xử lý chuyện này, chuyện này chưa từng xảy ra, hoặc có thể nói là hắn chưa từng quan tâm những chuyện như thế này. Chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cho hắn trầm luân như vậy. Hắn biết rõ Lạc Hòa không phải là người đồng tính luyến ái, nhưng một người đồng tính yêu một người không phải đồng tính sẽ có kết cục gì?

Lạc Diệc sẽ có phản ứng gì, hắn sẽ mắng chửi mình sao? Thậm chí sẽ chán ghét chuyện phát sinh tối qua? Hay do mình không tin tưởng, có lẽ, có lẽ Lạc Diệc cũng không chán ghét, có lẽ, hắn sẽ tiếp nhận mình. Khả năng? Có khả năng sao? Coi như là có, nhưng mình và hắn có thể ở một chỗ không? Hắn sẽ không để ý mình trước kia chứ? Không, không, không có người biết đến chuyện đó, tất cả đã là quá khứ, tất cả đã là quá khứ, không phải sao? Không phải hắn đang học đang học đại học sao? Không phải mọi chuyện đã là quá khứ sao? Không một ai biết quá khứ của hắn, cũng không ai biết một chút quá khứ của hắn, không phải sao? Hắn đã chết một lần, chỉ cần hắn không nói, không ai có thể biết.

Kim Nhật cúi đầu, hai tay vòng quanh ôm chặt. Hắn không biết sẽ có cái gì chờ hắn, hắn sợ phải đối mặt với nó.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó, cửa mở, Kim Nhật mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Diệc đang đi đến bên giường.

“Ta. . . Ngươi”

“Chúng ta đều uống rượu, hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Lạc Diệc còn chưa nói xong, Kim Nhật đã rất nhanh chặt đứt lời của hắn.

Lạc Diệc thoáng nhíu mày, “Ngươi là muốn nói, cái kia, ân, giờ ngươi còn đau không?”

Mặt Kim Nhật xoát cái đỏ ửng, lúc này hắn mới chú ý tới thân thể của mình đã được xử lý cực kỳ sạch sẽ. Bất quá tối qua đúng là rất mãnh liệt, cũng không có sử dụng biện pháp an toàn, cái kia, hắn, hắn cũng giúp hắn xử lý sao?

“Ở đây ta không có. . . Không có chuẩn bị thuốc, cho nên đi ra ngoài mua một ít, ngươi, ân, lúc đó ngươi bị chảy máu chút ít, cần sát thương, còn có. . . Ngươi vẫn còn hơi sốt. . .”

Hiện tại Kim Nhật mới phát giác mình hơi sốt, hắn nhẹ cúi đầu,”Ta. . . Ta có thể tự mình.”

“Vậy được rồi.” Lạc Diệc cũng không kiên trì. “Ta đi chuẩn bị ít nước cho ngươi.”

“Cám ơn.”

Uống xong thuốc, cảm thấy có chút chóng mặt, Kim Nhật nằm xuống. Hắn lại nhớ tới trước kia mình cũng là như thế này, ngày hôm sau hơi hơi phát sốt.

Lạc Diệc nằm xuống bên cạnh hắn. Thoáng cái thân thể Kim Nhật cứng lại.

“Kim Nhật, ngươi thật sự muốn coi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh sao?” Lạc Diệc thở dài, nhẹ nhàng hỏi.

“Ta. . .”

“Kim Nhật, ta chưa từng thử cùng nam nhân làm loại sự tình này, hoặc là nói, chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nam nhân làm loại sự tình này.”

Ngực đau xót, thật sự muốn nói sao? Hắn hối hận sao. Không tự giác, nước mắt Kim Nhật chảy ra.

“Ta không phải là đồng tính luyến ái,” Lạc Diệc tựa hồ không muốn Kim Nhật trả lời, tiếp tục nói, “Nhưng, ta cũng không tự giác chú ý tới ngươi, quan tâm ngươi, đến gần ngươi. Lúc đầu, ta tưởng do ngươi quá đẹp, nên ta coi ngươi là nữ nhân, nhưng, sau này, ta lại phát hiện, ta không thể tìm kiếm bất cứ dấu vết của nữ nhân trên người ngươi. Ta bảo ngươi đến ở nhà của ta, thật ra là do ta muốn biết rõ cảm giác của ta đối với ngươi. Nhưng mà, càng ở lâu cùng ngươi, ta lại càng phát giác tầm quan trọng của ngươi trong tim ta. Càng không muốn rời khỏi ngươi, sợ hãi ngươi sẽ rời đi. Ta nghĩ, ta yêu ngươi. Không quan tâm ngươi là nam hay nữ, chỉ bởi vì ngươi là ngươi, Kim Nhật.”

Lạc Diệc quay sang nhìn Kim Nhật, lại phát hiện Kim Nhật nước mắt ràn rụa, làm hắn càng hoảng sợ, “Như thế nào? Kim Nhật, ta, có phải là ta nói quá trực tiếp. . . Hay là ngươi không thể tiếp nhận? Ta. . . Ta. . .”

Kim Nhật trở tay ôm chặt Lạc Diệc, đem mặt chôn vào vai hắn, “Ta là cao hứng, ta thật sự vô cùng cao hứng. . .”

Lạc Diệc thở phào một cái, chăm chú ôm lấy Kim Nhật, lộ ra một nụ cười, “Vậy sau này Kim Nhật học trưởng cần phải hảo hảo yêu gia, không thể khi dễ người ta.”

Kim Nhật ngẩng mặt lên, ngây ngốc nhìn hình tượng Lạc Diệc đột nhiên chuyển biến, còn không có phản ứng.

Lạc Diệc nhìn khuôn mặt Kim Nhật ngơ ngác, cười giảo hoạt một tiếng, ngăn lại môi Kim Nhật. . .

**********************************

“Kim Nhật học trưởng. . .”

Kim Nhật ngẩng đầu, nhìn nữ sinh đứng trước quầy bar.

“Kim Nhật học trưởng, ân, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Mặt nữ sinh phơn phớt hồng, tựa như cố gắng lấy rất lớn dũng khí.

Kim Nhật liếc nhìn nàng, trong trí nhớ của hắn giống như chưa từng gặp cô bé này.

Nữ sinh thấy Kim Nhật không có phản ứng, mặt lại càng đỏ hơn, như trứng tôm chín, chớp chớp đôi mắt, “Ta. . . Ta là Thân Nhã, bạn của Tiểu Tình.”

Kim Nhật đột nhiên nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng, dường như có chút quen thuộc, giống ai ta? A, đúng rồi, hắn nghĩ tới, là Lạc Hòa, không sai, hắn nhớ có một nữ sinh, đỏ bừng hai má làm hắn nhớ tới Lạc Hòa. Vừa nghĩ đến Lạc Hòa, biểu tình của Kim Nhật lại dịu xuống.

Thân Nhã cho rằng Kim Nhật nhớ đến nàng, bắt đầu hưng phấn lên, “Kim Nhật học trưởng, ngươi có nhớ ta không?” (Tử Hoa: dưa bở, dưa bở, có người ăn dưa bở)

Kim Nhật nhìn khuôn mặt giống Lạc Diệc, không thể lạnh đạm, hắn đành cười cười: “Ngươi vẫn khỏe chứ.”

Thân Nhã tựa hồ không thể tin được vận may của mình, Kim Nhật thật sự đáp lại nàng. Cả đám nữ sinh trước quầy bar đều nổi lên ghen ghét.

“Học trưởng, ha ha, cái kia, Tiểu Tình cùng Đường thiệp chút nữa sẽ tới.”

“Ngươi hẹn với bọn họ?” Kim Nhật lại cùng nàng trò chuyện.

“Đúng vậy, bọn họ bảo ta tới trước, bọn họ lập tức sẽ tới. Ha ha, ta nhìn thấy học trưởng ở đây một mình, cho nên tới tâm sự cùng học trưởng.” Biểu tình của Thân Nhã giống như vừa trúng giải nhất.

“A,” Kim Nhật cười yếu ớt,”Đã sáu giờ, buổi tối không có lớp sao?”

“Ân, không có, không có. . .”

“Muốn uống chút gì không?”

“A, tùy tiện.”

Kim Nhật cảm thấy biểu tình của Thân Nhã rất đáng yêu, càng nhìn càng thấy giống như Lạc Diệc đang làm nũng, hắn rót một chén nước trái cây cho nàng. Lúc này, Đường Thiệp cùng bạn gái Trương Bội Tình đã tới.

“Kim Nhật, đã lâu không gặp.” Đường Thiệp nhẹ nhàng vỗ vai Kim Nhật.

“Không lâu, không phải trước đó còn nhìn thấy tư thế oai hùng của ngươi, trong trận đấu bóng rổ lần trước a. Ngươi chơi rất hay.”

“Đúng vậy, ta quên mất.” Đường Thiệp giống như nhớ tới vấn đề gì, “Kim Nhật, ta thật sự không nghĩ tới ngươi sẽ đi xem trận đấu a. Làm ta càng nghĩ càng sợ.”

“Không có gì,” Kim Nhật đưa cho Đường Thiệp một chén ‘hồng sắc vi’, lại ngã chén nước trái cây cho Trương Bội Tình, “Đột nhiên muốn đi, nên đi.”

“Ngươi mà đột nhiên muốn đi,” Đường Thiệp hoài nghi nhìn hắn, tặc tặc nhìn chằm chằm Kim Nhật, “Không phải là. . . Coi trọng vị mỹ nữ nào đi?”

“Nói bậy.” Kim Nhật cúi đầu. Hắn không phải coi trọng vị mỹ nữ nào, nhưng cũng là vì người nào đó mà đến. Kim Nhật nghĩ nghĩ, bên tai lại đỏ, hắn vẫn cứ thẹn thùng như vậy.

“A, đúng rồi, Kim Nhật, sao hôm nay ngươi lại rảnh tới đây, không phải thường ngày đều do Trầm Phi trông coi sao?” Đường Thiệp không tiếp tục truy vấn, chuyển đổi chủ đề. Đây cũng là nguyên nhân Kim Nhật kết giao cùng Đường Thiệp, bởi vì hắn hiểu được lúc nào nên thu lại, sẽ không truy vấn khi người khác không muốn trả lời vấn đề.

“A, khuya hôm nay hắn có chút việc, cho nên bảo ta tới trông coi trong chốc lát, một chút sẽ tới.” Kim Nhật nhìn cửa tiến vào một người, cười nói với Đường Thiệp: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Đường Thiệp quay đầu, nhìn thấy Trầm Phi đang đi đến.

“Đường Thiệp, ngươi tới rồi.” Trầm Phi cười cùng Đường Thiệp chào hỏi.

“Đúng, còn ngươi đã tới rồi.”

“A, nói như vậy, ngươi không nguyện ý nhìn thấy ta.” Trầm Phi cười trêu chọc.

“Nào dám nào dám, nhìn thấy đại hiệp ngươi, thật đúng là tam sinh hữu hạnh a.” Vừa dứt lời, đã rước lấy một mảnh tiếng cười.

“Phi, xử lý tốt sao?”

“Ân, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành.” Trầm Phi cười cười, “Di, Lạc Diệc đâu?”

“Hắn, hắn lập tức sẽ tới.”

“Các ngươi nghiên cứu như thế nào rồi?”

“Không sai biệt lắm,” Kim Nhật cười cười, “Đêm nay sẽ đi gặp Du giáo sư.”

Thân Nhã đẩy đẩy Trương Bội Tình, hướng nàng nháy mắt.

“Ân,” Tiểu Tình mở miệng, “Cuối tuần chúng ta muốn đi chơi dã ngoại, Kim Nhật, ngươi có muốn đi không?”

“Đúng rồi,” Đường Thiệp cười cười, “Mục đính hôm nay chúng ta tới đây là để mời ngươi cùng đi chơi dã ngoại. Đã lâu chúng ta không ra ngoài chơi, có muốn đi không? Trầm Phi, ngươi cũng đi chứ?”

Kim Nhật suy nghĩ trong chốc lát, “Thứ bảy à?”

“Đúng vậy, Kim Nhật học trưởng,” Thân Nhã thấy Kim Nhật có chút do dự, vội vàng khuyên bảo, “Cùng đi đi. Càng nhiều người càng vui.”

“Chuyện gì mà càng nhiều người càng vui?” Kim Nhật ngẩng đầu, nhìn Lạc Diệc đi đến quầy bar.

“Tiểu học đệ, bọn họ mời Kim Nhật thứ bảy đi chơi du ngoại.” Trầm Phi như có điều suy nghĩ nhìn Lạc Diệc.

“A, thứ bảy?” Lạc Diệc nhìn về phía Kim Nhật, “Kim Nhật học trưởng, ngươi muốn đi sao?”

“Ta. . .”

“Kim Nhật học trưởng,” Lạc Diệc đi vào quầy bar, ôm bả vai Kim Nhật, “Nếu như ngươi muốn đi, mang ta đi luôn a, đã lâu ta cũng không có đi chơi.”

Kim Nhật nghiêng đầu nhìn Lạc Diệc “Ngươi muốn đi chơi?”

“Đúng, bởi vì Du giáo sư, đã lâu ta không đi đâu. Hiện tại, cũng sắp hoàn thành, chúng ta đương nhiên nên tự ban thưởng cho mình a.” Lạc Diệc mở to đôi mắt hướng Kim Nhật làm nũng.

“Tốt,” Kim Nhật sủng nịch nhìn Lạc Diệc, “Chúng ta phải chơi đùa thật đã.”

“Thật tốt quá. . .” Thân Nhã, Đường Thiệp, Tiểu Tình hoan hô. Trầm Phi nhìn hai người bọn họ, cười cười.

“Trầm Phi, ngươi cũng đi a?” Đường Thiệp chuyển hướng Trầm Phi.

“Tất cả mọi người đều đi, sao có thể thiếu phần của ta.” Trầm Phi nghĩ thầm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này, hảo hảo quan sát Kim Nhật cùng Lạc Diệc, nếu như ta không đoán sai, hai người bọn họ. . .

“Vậy chúng ta đi trước,” Kim Nhật cùng Lạc Diệc đi ra quầy bar.

“Tốt, gặp lại sau.”

Tại nhà trọ của Du giáo sư—

“Giáo sư.” Kim Nhật cùng Lạc Diệc đi vào phòng thí nghiệm của Du giáo sư.

“Các ngươi tới rồi?” Du giáo sư tựa hồ nghiêm túc hơn so với thường ngày. “Kim Nhật, Lạc Diệc, đến, ngồi đi, ta có việc cần nói với các ngươi.”

Kim Nhật cùng Lạc Diệc liếc nhau một cái, bọn họ chưa bao giờ thấy Du giáo sư nghiêm túc như vậy, chuyện gì đã xảy ra?

“Ta thật cao hứng, thành quả của chúng ta đã thành công, hơn nữa, thành quả này so với dự đoán, còn tốt hơn nhiều. Việc này một phần cũng do cố gắng của các ngươi.” Du giáo sư dừng một chút.”Thuốc này thành công ngoài dự kiến, không chỉ có thể sử dụng như đã dự kiến, mà khi dùng trong cơ thể sống, đối với tính kháng vi-rút gây ung thư cũng có hiệu quả rõ rệt. Điểm ấy, là do trong quá trình nghiên cứu, chúng ta đã phát hiện ra.”

Du giáo sư uống một ngụm nước, lại ngưng trọng nhìn hai môn sinh đắc ý, “Vốn ta cho là, để các ngươi trợ thủ, đối với các ngươi mà nói, là một lần rèn luyện rất tốt, hơn nữa, trong giới giáo dục có thể nhanh chóng nổi tiếng. Mà các ngươi trong quá trình nghiên cứu này, đã tạo nên thành tích rất tốt, so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói: các ngươi không chỉ là trợ thủ, mà còn là người hợp tác với ta. Chuyện này vốn nên là chuyện đáng mừng. Nhưng mà” Du giáo sư thoáng nhíu mày, “Bởi vì ta không nghĩ kết quả lại tốt như vậy, cho nên ngay từ đầu cũng không giữ bí mật tốt, nên hiện tại có rất nhiều người nhìn chằm chằm thành quả này, trước khi hiệu quả của thuốc được công khai, ta sợ có khả năng rất nhiều người sẽ đối các ngươi bất lợi.” (Tử Hoa: chém gió)

Du giáo sư đứng lên, “Ngày hôm qua ta mới nghe nói, tổ chức dược muốn mời ** một số người đến xử lý chuyện này, hiện tại ta rất lo lắng vấn đề an toàn của các ngươi.”

“**?” Kim Nhật khó thấy nhíu mày.

“Đừng sợ,” Lạc Diệc cười khờ dại: “Ta rất giỏi đánh nhau, bọn họ đánh không lại ta đâu.”

Du giáo sư nhìn Lạc Diệc, thở dài, “Ai, hài tử này.”

“Giáo sư, chúng ta sẽ chú ý.” Kim Nhật cũng đứng lên. Hắn nhìn khuôn mặt trẻ con của Lạc Diệc, nội tâm thầm hạ quyết định nhất định phải bảo vệ tốt Lạc Diệc.

“Vậy là tốt rồi.” Tâm trạng Du giáo sư vẫn còn nặng nề.

Kim Nhật đi đến bên cạnh, vỗ bả vai giáo sư, “Giáo sư, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, ngài không cần lo lắng cho bọn ta, chỉ cần chuẩn bị tốt, đem thành quả nghiên cứu công khai, tạo phúc cho nhân loại.”

Du giáo sư vỗ vỗ lên tay Kim Nhật, rốt cục vui mừng nở nụ cười.

Tại nhà của Lạc Diệc—

“Diệc, ngươi có lo lắng không?” Kim Nhật thư thư phục phục dựa vào Lạc Diệc xem TV, Lạc Diệc ngồi trên ghế, vòng tay ôm chặt Kim Nhật.

“Lo lắng?” Lạc Diệc quay đầu nhìn Kim Nhật, “Không có a, ta lo lắng nhất chính là. . .”

Kim Nhật ngẩng đầu nhìn Lạc Diệc, ánh mắt nghi hoặc.

Lạc Diệc cúi đầu, hôn một cái lên đôi môi đỏ tươi của Kim Nhật: “Ta chỉ lo lắng, Kim Nhật học trưởng ta yêu nhất không cho nhân gia hôn nhẹ.”

Mặt đỏ bừng, Kim Nhật đẩy Lạc Diệc ra, “Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.”

Lạc Diệc lôi kéo, kéo Kim Nhật vào trong ngực, “Ta cũng đứng đắn, những kia cái gì mà ** phần tử, ta thật sự không sợ. Ta chỉ sợ bên người ta không có ngươi.”

“Không chịu nổi.” Kim Nhật liếc mắt xem thường, vẫn còn có chút lo lắng, “Chính là những ** phần tử kia, bọn họ có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì.”

“Ân a, không có việc gì.”

“Nếu không, Diệc, thứ bảy này chúng ta đừng đi du ngoại nữa, chờ giáo sư công khai xong rồi đi được không?” Kim Nhật ẩn ẩn có chút bất an, hắn cũng không biết vì cái gì, có lẽ là do hắn sợ quá khứ của hắn sẽ bị phát hiện. Ông trời ơi, xin đừng để Trần Phong xuất hiện, hãy để cho hắn mãi mãi là quá khứ đi.

“Kim Nhật, đừng sợ. Đã lâu chúng ta không đi chơi, chơi đùa thoải mái một lần không được sao? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu.” Lạc Diệc an ủi Kim Nhật, hắn không muốn vì chút sự việc cỏn con này mà để Kim Nhật lo lắng, thân phận hắn đường đường là “Giáo tử”, những tiểu lâu la kia, không đáng lọt vào mắt hắn. “Huống hồ, chúng ta đã đáp ứng với bọn Đường thiệp, giờ lại thất tín, bọn họ nhất định sẽ rất thất vọng.”

“Nói cũng đúng,” Kim Nhật thở dài, “Không nên nghĩ nhiều như vậy, chơi đùa thoải mái một lần cũng tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy,” Lạc Diệc hôn má Kim Nhật, “Lúc này ngươi không cần suy tư nhiều như vậy, tốt nhất là nên chuyên tâm để ý đến nơi này của ta.” Lạc Diệc nói, kéo tay Kim Nhật xuống hạ thân của mình.

Cảm giác được Lạc Diệc phản ứng, mặt Kim Nhật đỏ lên, tranh thủ thời gian rút tay về, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đại sắc lang.”

Lạc Diệc ngăn lại môi Kim Nhật, “Ngươi không thích sao?”

“Ngô. . .” Kim Nhật đã phát không lên tiếng, hai tay của hắn ôm lấy cổ Lạc Diệc.

“Xem, ngươi cũng thích.” Lạc Diệc cười mập mờ, ôm lấy Kim Nhật, hướng gian phòng đi vào.

Trong phòng tràn ngập xuân sắc, ngay cả ánh trăng cũng thẹn thùng trốn vào trong mây.
Bình Luận (0)
Comment