Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rất lâu.
Mãi đến lúc hoàng hôn, Huống Dã mới quấn khăn tắm cho bạn gái và bế ra ngoài, đặt vào chăn ấm trong phòng ngủ.
Đồ đạc do anh sắp xếp nên từ đồ lót đến váy ngủ ở đâu anh đều biết rõ. Tìm quần áo sạch thay cho cô xong, anh lấy máy sấy c*m v** ổ điện bên giường.
“Đau……” Cô gái rúc trong chăn r*n r*.
“Không rách.” Huống Dã trả lời thẳng thừng, lúc thay đồ cho cô anh đã kiểm tra rồi, chỉ hơi trầy đỏ một chút.
Hết cách thôi, vùng da bên trong đùi quá mỏng.
Mạnh Kinh Hồng lại lẩm bẩm gì đó nhưng vẫn không chịu dậy.
Không còn cách nào, chàng trai đành lấy thêm hai chiếc khăn khô, kiên nhẫn lau khô tóc cho cô từng chút một.
“Không muốn ăn lẩu nữa……” Mạnh Kinh Hồng nằm úp trên gối r*n r* làm nũng.
“Muốn ăn gì? Anh nấu.” Huống Dã dịu giọng nói: “Ra ngoài ăn cũng được.”
“Không đi.” Cô gái thở dài một hơi, những sợi tóc dài phủ lên mặt lay động nhẹ nhàng: “Em không muốn ăn gì hết……”
Huống Dã bật cười khẽ: “Xem ra là no rồi.”
“Nhưng mà không đúng——” Anh ném khăn qua một bên, chống tay nằm cạnh cô: “Chúng ta cũng có cho vào được đâu.”
Mí mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ lay động, cô đá anh một cái qua lớp chăn mỏng.
——Chân mềm nhũn không còn sức lực nên không đá trúng, lại khiến chính cô mệt đến nỗi nhăn mặt.
“Mệt chết mất……”
Huống Dã đưa tay vén tóc trên mặt cô ra, im lặng mỉm cười.
Sao mà không mệt cho được.
——Run rẩy, r*n r*, co giật, cầu xin, thậm chí lên cao trào, tất cả đều cần sức.
Mà cô thì không chỉ một lần.
“Mệt thì ngủ một lát đi.” Huống Dã ôm eo bạn gái, xoay người cô nằm thẳng lại, “Thức dậy rồi tính tiếp.”
Mạnh Kinh Hồng “Ừhm” khẽ, quay đầu nhìn anh.
——Đôi mắt trắng đen rõ ràng, mí lót sâu, nhìn vẫn rất tỉnh táo, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
“Anh đói thì cứ ăn trước đi.” Cô nói.
“Không đói.” Huống Dã lười biếng trả lời, anh vòng tay qua sau cổ bạn gái: “Em ngủ đi, anh ở đây.”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ lay động, cô kéo chăn trùm lên người anh.
Huống Dã nhếch môi, thuận theo chui vào chăn cùng bạn gái.
Anh cũng rất tự giác, giành lấy chăn, dùng cơ ngực làm gối cho cô. Cánh tay rắn chắc ôm trọn cô gái vào lòng, anh hôn nhẹ lên khóe mắt cô.
“Ngủ đi.”
Hàng mi vừa được hôn khẽ run hai cái, từ từ mở ra.
Huống Dã cũng đang nhìn cô chăm chú.
Trong lòng Mạnh Kinh Hồng bỗng trở nên mềm mại lạ thường.
Cô lại rúc vào lòng chàng trai, khẽ gọi: “Huống Dã.”
Huống Dã “Ừhm” khẽ: “Có gì dặn dò?”
Mạnh Kinh Hồng nhìn anh bằng ánh mắt long lanh trong vài giây, lại càng nép sát vào lòng chàng trai hơn.
Cô rất hiếm khi chợp mắt vào lúc này, ngoài việc bận rộn luyện múa mỗi ngày, còn có một lý do mà không ai biết: Cô hơi sợ phải đối mặt với buổi hoàng hôn sau khi tỉnh dậy.
Không giống như buổi sáng, ánh chiều tà luôn mang theo chút u buồn, cảnh vật gợi tình cảm, cảm giác cô độc rất dễ xâm chiếm căn phòng tối sau khi thức dậy, giây phút ấy luôn khiến cô bỗng dưng buồn bã không rõ lý do.
Hôm nay lại hơi khác.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ không còn khiến người ta muốn trốn tránh, nó khiến gương mặt góc cạnh của anh trở nên ôn hòa hơn, cũng khiến hàng mi rủ xuống của anh đổ bóng nhè nhẹ dưới mắt.
Giây phút ấy, trong đôi mắt anh chỉ còn lại sự dịu dàng, trên gương mặt anh chỉ còn lại nét tình tứ.
Mạnh Kinh Hồng khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì.”
Tạm thời chưa muốn nói cho anh biết, muốn giữ lại cảm giác háo hức này và anh cho riêng mình: Vì anh, thế giới mà em từng ghét dường như trở nên dịu dàng hơn.
Huống Dã im lặng mỉm cười, không nói gì.
Anh kéo mép chăn phủ lên vai cô gái, nhịp tim đập ngay bên tai cô: “Ngủ đi, bảo bối.”
“Anh luôn ở đây.”
–
Ngày hôm sau khi chuyển nhà xong thì Mạnh Kinh Hồng gặp lại Vưu Già. Đàn chị mang theo một bản hợp đồng và một người.
Hợp đồng là loại hình mà hai người từng bàn bạc trước đó: Mạnh Kinh Hồng đảm nhiệm vai chính trong vở múa ngắn do Vưu Già sản xuất, đồng thời tham gia vào quá trình sản xuất và sẽ được chia phần lợi nhuận sau khi phát sóng.
Hợp đồng hiện tại chỉ giới hạn trong một vở diễn, xem như bước thử nghiệm nhẹ nhàng: Nếu thành công, cả hai bên đều vui, việc hợp tác tiếp theo cũng không khó; Nếu thất bại, cũng có thể tự do rút lui tìm hướng đi khác.
Ngoài bản hợp đồng đầy thiện chí này, người mà Vưu Già đưa đến càng là nhân vật nặng ký hơn: Một đàn chị hơn họ vài khóa, sau khi tốt nghiệp đã chuyển hướng làm đạo diễn múa. Tác phẩm đầu tay của cô ấy đã giành được giải thưởng ‘Công trình Lao động ngày 1/5*’, những tác phẩm sau đó lại gây nhiều tranh cãi vì chủ đề táo bạo, phong cách tạo hình phóng đại. Tóm lại, cô ấy là một biên đạo và đạo diễn có tài năng, có trọng lượng và cũng gây nhiều tranh cãi.
(*giải thưởng Công trình Lao động ngày 1/5: Một giải thưởng văn nghệ lớn ở Trung Quốc, do Tổng Công hội Trung Quốc tổ chức, tôn vinh các tác phẩm xuất sắc phục vụ giai cấp công nhân và lao động)
——Lần này tham gia dự án của Vưu Già, cũng là đang dồn hết quyết tâm để đưa những ý tưởng từng bị chê là “Không đủ tầm nghệ thuật” lên màn ảnh.
Ba người hào hứng thảo luận suốt một buổi chiều về kịch bản nguyên tác.
Sau khi chia tay, Mạnh Kinh Hồng không hề thấy mệt mà tâm trạng lại tốt lạ thường.
Cô mua món điểm tâm mà bà ngoại cô thích nhất và lái xe về thăm bà, vừa hay gặp bà Đoạn chuẩn bị ra ngoài tăng ca.
Từ lần nói chuyện thẳng thắn với mẹ cô, hai mẹ con cô đã mấy ngày không nói chuyện. Thông qua người hộ lý biết được cô đã ký xong hợp đồng thuê nhà, bà Đoạn chủ động gọi điện cho con gái hỏi địa chỉ chỗ ở, bảo cô lúc nào rảnh thì về nhà thăm bà ngoại nhiều hơn.
Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên Mạnh Kinh Hồng gọi mẹ lại trò chuyện vài câu, sau đó kể luôn chuyện Huống Dã muốn mời hai người mẹ cùng ăn một bữa cơm.
——Chỉ tiện miệng nhắc đến thôi, vốn chẳng hy vọng mẹ cô sẽ đồng ý.
Bà Đoạn là người rất ít giao thiệp, ngay cả với mấy người bạn thân cũng lười gặp gỡ, huống hồ là ăn cơm với mẹ của bạn trai con gái.
Không ngờ, Đoạn Nhã Lan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Ngoài bất ngờ ra, Mạnh Kinh Hồng lại bắt đầu thấy lấn cấn: Để mẹ cô ăn cơm với cô Chu thế này, liệu có hơi không phù hợp không?
Rõ ràng bên nhà cô phải chủ động mời cơm để cảm ơn người ta đã giúp đỡ chuyện của bà ngoại cô, thế mà giờ lại thành ra như buổi gặp mặt chính thức của hai gia đình vậy.
Rõ ràng là hai người còn chưa quen nhau bao lâu……
Đã đồng ý rồi thì có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Mạnh Kinh Hồng lập tức liên lạc với bạn trai, Huống Dã phản hồi rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã chốt được thời gian và địa điểm ăn cơm.
——Ba ngày sau, tại một nhà hàng món gia truyền chưa từng nghe tên.
Lần theo địa chỉ bạn trai gửi, cô lái xe vòng quanh tại chỗ mấy vòng, cuối cùng phải nhờ Huống Dã gọi điện cho quản lý ra đón, hai mẹ con họ mới tìm được lối vào.
——Loại nhà hàng không có bảng hiệu, cực kỳ riêng tư theo hình thức hội viên như này, không cần đoán cũng biết lại có liên quan đến ông cậu nhà giàu kia của Huống Dã.
Khi được dẫn vào phòng riêng, tin nhắn wechat ghim đầu tiên của Mạnh Kinh Hồng nhảy ra một tin nhắn mới.
“Huống Dã bảo chuyến bay của cô Chu bị trễ một chút, họ sẽ đến muộn.” Cô trả lời tin nhắn wechat xong thì quay sang nói với mẹ: “Chúng ta gọi món trước đi ạ.”
“Không cần, khách tùy chủ.” Đoạn Nhã Lan nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Đợi họ đến rồi nói sau.”
Thấy mẹ đặt chén trà xuống với vẻ bình thản, Mạnh Kinh Hồng chủ động bắt chuyện: “À, cô Chu cũng tốt nghiệp từ Học viện múa Kinh Bắc đó ạ, cùng ngành với mẹ con mình.”
Đoạn Nhã Lan hơi khựng lại, “Ồ” lên một tiếng.
Bà ấy chợt nhớ ra gì đó: “Chỗ đoàn múa nhỏ mà con từng nói muốn vào, có phải là của cô ấy không?”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt: “Vâng……”
“Nhưng lúc cô Chu giới thiệu con vào đoàn múa thì con với Huống Dã vẫn chưa xác định quan hệ gì cả.” Cô vội vàng giải thích thêm: “Cô Chu từng xem con biểu diễn, rất công nhận năng lực của con……”
Đoạn Nhã Lan nhìn con gái hai giây với vẻ mặt không biểu cảm: “Con quen thân với mẹ người ta lắm à?”
Mạnh Kinh Hồng nghẹn lại: “Cô ấy từng làm giám chế trong đoàn diễn mà con tham gia trước đó.”
Đoạn Nhã Lan như bừng tỉnh, nói: “Lúc đó con mới quen Huống Dã? Mẹ cứ tưởng hai đứa bên nhau được một thời gian rồi……”
“Cũng không hẳn là lúc đó……” Mạnh Kinh Hồng bỗng không biết phải giải thích chuỗi trùng hợp giữa mình và chàng trai kia như thế nào, cô nghiêng đầu: “Cũng gần gần vậy.”
Câu trả lời ấp úng của con gái khiến Đoạn Nhã Lan nhếch khóe môi, như cười mà không phải cười: “Thì ra có những chuyện, con cũng khá là nhanh gọn đấy chứ.”
“……”
“Mẹ có thể đừng cứ nói bóng nói gió mãi được không ạ?” Mạnh Kinh Hồng đặt cái iPad gọi món xuống: “Có gì thì nói thẳng ra không được sao?”
“Được, vậy mẹ nói thẳng luôn——” Đoạn Nhã Lan hừ lạnh: “Mẹ đang thắc mắc, dạo này sao con tự nhiên mạnh mẽ thế, nào là quay video vở múa, nào là dọn ra ngoài ở……”
Mạnh Kinh Hồng không nói gì, môi mím chặt.
Đoạn Nhã Lan đột nhiên dừng lại, liếc mắt quan sát căn phòng riêng sang trọng được trang trí toàn gỗ đỏ quý.
“Điều kiện gia đình bọn họ không tầm thường đúng không, nghe nói có ông cậu làm ăn rất lớn, phải không?”
“Huống Dã từng nhắc qua——” Mạnh Kinh Hồng ngẩn người nhìn mẹ: “Sao mẹ biết?”
“Nghe bác sĩ Ngô nói qua.” Đoạn Nhã Lan ngừng một lúc, nhíu mày: “Chiếc xe con đi, căn nhà con thuê, rồi cả số tiền cần để khởi nghiệp, chắc đều là người ta lo hết cho con đúng không?”
“……”
Xe là mượn.
Nhà là con tự thuê. Lúc đó anh ấy còn chưa biết.
Khởi nghiệp càng chẳng liên quan gì đến anh ấy.
——Muốn phản bác như vậy, nhưng môi Mạnh Kinh Hồng mím chặt, chẳng hiểu sao lại không nói được lời nào.
Một lúc sau cô mới nhẹ giọng: “Ý mẹ là gì?”
“Con đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ chỉ muốn nhắc con——” Đoạn Nhã Lan khoanh tay nhìn con gái.
“Nếu con vì muốn chống đối mẹ, nên mới dọn ra khỏi nhà rồi đi tìm một chỗ dựa như thế——” Bà ấy dừng lại, liếc nhìn bức tranh quý treo trên tường: “Một ‘chỗ dựa’ thế này.”
“Thì mẹ khuyên con nên bỏ sớm cho lành. Con còn trẻ, có nhiều chuyện bây giờ vẫn chưa hiểu được.”
Mạnh Kinh Hồng khẽ bật cười, giọng nói pha lẫn sự tức giận: “Sao mẹ lại nghĩ con làm vậy chỉ để chống đối mẹ……”
Cô lắc đầu, không thể nói tiếp được nữa—— Hóa ra khi người ta cạn lời thật sự thì chỉ còn biết cười.
“Mẹ, mẹ có biết không? Trong tất cả những người xung quanh con, mẹ là người xem thường con nhất.”
Thôi không cười nữa, sắc mặt cô gái lạnh xuống, gằn từng câu từng chữ: “Người coi thường con nhất trên thế giới này, lại là chính mẹ ruột của con.”
Đoạn Nhã Lan như bị đâm trúng một đòn nặng, đồng tử co lại: “Mẹ không có ý đó——”
Miệng hơi há ra, giọng bà ấy dịu đi rất nhiều: “Mẹ đã gặp Huống Dã, mẹ cũng nhìn ra giữa hai đứa có tình cảm thật, nhưng có một số chuyện, không phải chỉ cần tình cảm là đủ.”
“Gia thế nhà họ lớn cỡ nào, nền tảng sâu ra sao, con có rõ không? Thôi, coi như con không rõ đi thì sự khác biệt giữa nhà họ và nhà mình lớn cỡ nào, con chắc cũng hiểu chứ?”
“Con cũng không còn là trẻ con nữa, đừng bảo là vẫn tin cái chuyện Lọ Lem – Hoàng tử ấy nhé—— Nhà giàu người ta rất coi trọng môn đăng hộ đối.”
Đoạn Nhã Lan thở dài: “Hai đứa quen nhau hai năm, sau này chia tay, con là đứa thật lòng sẽ đau khổ chưa nói, mà có khi còn ảnh hưởng cả quãng đời sau này.”
“Mẹ từng dạy dỗ rất nhiều cô gái trẻ, chính con ở trường cũng thấy đó. Có những cô gái xinh xắn nhưng điều kiện bình thường, không chịu nổi cám dỗ đã yêu mấy cậu con nhà giàu, thiệt thòi thì không nhắc đến, nhưng đã từng hưởng qua vinh hoa phú quý, mắt nhìn sẽ cao hơn người thường, đến cuối cùng thì cái gì cũng lỡ dở……”
“……”
Mạnh Kinh Hồng nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của bóng đèn pha lê in trên mặt bàn, ngẫm nghĩ hồi lâu không nói gì.
Lần trước cô còn sẵn lòng ngồi xuống thẳng thắn nói chuyện, nhưng hôm nay, cô hoàn toàn không muốn giải thích nữa.
“Những lời này, sao mẹ không nói từ khi mẹ bắt con đi xem mắt?”
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cười nhạt đầy giễu cợt: “Mấy người mẹ giới thiệu cho con, điều kiện chẳng phải cũng tốt đấy sao.”
Đoạn Nhã Lan nhớ lại và lắc đầu: “Những người đó cộng lại cũng không bằng——”
“Thôi đi.” Mạnh Kinh Hồng cắt lời mẹ, cô bật cười khinh thường: “Chẳng qua là vì Huống Dã không phải do mẹ chọn cho con thôi.”
“Dù sao thì miễn là thứ gì con tự chọn, mẹ đều có ý kiến, đúng không?”
“……”
Đoạn Nhã Lan nhìn con gái bằng ánh mắt phức tạp rất lâu.
“Kinh Hồng, giờ con xem mẹ là kẻ địch sao?”
Mạnh Kinh Hồng trầm mặc vài giây, cúi đầu lắc nhẹ: “Con cũng không biết nữa.”
“Mẹ, những thành tựu con có được hôm nay, phần lớn là nhờ mẹ.” Cô lẩm bẩm như tự nói với chính mình, cười khẩy: “Nhưng phần lớn đau khổ và dằn vặt trong con, cũng là do mẹ mang đến……”
Đoạn Nhã Lan sững sờ, hít mạnh một hơi.
Chưa kịp nói gì, Mạnh Kinh Hồng đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà ấy.
“Đã không chấp nhận chuyện của con với Huống Dã, sao mẹ còn đồng ý ăn bữa cơm này? Không thấy ngượng sao?”
Đoạn Nhã Lan chớp mắt, hoàn hồn lại.
“Chính vì mẹ không chấp nhận, nên mới phải đến.”
Bà ấy nâng chén trà lên uống cạn một hơi.
“Vừa hay mẹ cậu ấy cũng có mặt, có vài chuyện nên nói rõ ràng trước mặt hai bên gia đình.”
Sắc mặt Mạnh Kinh Hồng chợt tối sầm lại: “Nói rõ ràng là sao?”
Cô bật dậy, giọng cao vút: “Dựa vào đâu mà mẹ nói thay con?”
“Dựa vào đâu à?” Đoạn Nhã Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích, giọng nghiêm hẳn: “Dựa vào việc mẹ là mẹ con, dựa vào việc người ta mời mẹ con đi ăn cơm—— Con nghĩ hôm nay người ta đến đây là vì chuyện gì?”
Mạnh Kinh Hồng cười lạnh: “Dù sao cũng không phải như mẹ nghĩ. Nhưng giờ thì không cần ăn nữa đâu.”
Cô cầm lấy túi đặt trên ghế cạnh đó lên: “Mẹ như vậy chỉ khiến tất cả mọi người khó xử, đi thôi——”
Cô mở khóa điện thoại, đang định nhắn tin wechat cho bạn trai thì cửa phòng bao đột nhiên bật mở.
Tim như khựng lại một nhịp, Mạnh Kinh Hồng chết lặng tại chỗ.
——Xong rồi.
Người đến rồi.
Không biết có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ cô vừa rồi không……
Sự im lặng chết chóc còn dài hơn cô tưởng, ngoài Mạnh Kinh Hồng ra, người ngoài cửa còn sững sờ lâu hơn.
Mím môi mấy lần, cuối cùng Chu Thanh Dao cũng ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu Nhã?!”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt đầy mơ hồ, nhìn thấy cô Chu đi thẳng vượt qua mình, bước đến trước mặt mẹ cô.
“Nhã… Nhã Lan, là em sao?”