Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 47

Mạnh Kinh Hồng sững người, mở to mắt: “Gì cơ?”

“Lần trước chẳng phải anh nói có thể sẽ được phục chức sao? Anh còn lập công mà……”

Huống Dã cong khóe môi, nụ cười vừa đắng chát vừa bất lực: “Cho nên mới nói, công trạng không dễ gánh.”

Công thần của phe mình, chính là cái gai trong mắt kẻ thù.

Chàng trai bật cười lắc đầu: “Đám ‘Tây’ đó giờ này chắc gần như đã điều tra được hết thông tin của anh rồi.”

Trong nhiệm vụ cùng Ngài Cận, anh thể hiện quá xuất sắc, nói một mình anh đấu cả đội quân cũng không ngoa.

——Phe ta hết lời khen thưởng, phe địch đương nhiên cũng đặc biệt cảnh giác.

Những đoạn video và tài liệu nổi như cồn trong nước, phía đối phương tất nhiên cũng sẽ xem qua.

——Chỉ là điểm chú ý khác nhau thôi.

Dân mạng trong nước thì khen anh cao ráo, đẹp trai, tràn đầy hormone nam tính. Còn đám chuyên gia nước ngoài thì từ những chi tiết nhỏ cũng có thể nhận ra anh bắn súng thuận cả hai tay. Đào sâu thêm chút nữa, có khi cả thói quen di chuyển của anh cũng bị lần ra……

Đó là chuyện rất đáng sợ.

——Vốn dĩ người hộ vệ nên là một khối thép vững chắc, nhưng khi bị nghiên cứu bóc tách kiểu này thì chẳng khác gì bia sống trên chiến trường……

Nghe xong Mạnh Kinh Hồng không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ thở dài: “Sao lại thành ra thế này……”

Hiệu ứng cánh bướm cũng chỉ đến thế.

Một khoảnh khắc tưởng như không đáng kể, có thể thay đổi hướng đi của cả đời người.

Ví dụ như khoảnh khắc camera lia trúng Huống Dã khi anh đang hộ vệ Thủ tướng nước Lê.

Ví dụ như lúc trong phòng tập mướt mồ hôi, cô ấn đăng đoạn video động tác “Xoắn chân bật nhảy” do Trang Ỷ quay……

“Vậy tình hình bây giờ thế nào?” Mạnh Kinh Hồng lại hỏi: “Không thể phục chức thì…… sau này anh sẽ làm gì?”

“Hai lựa chọn.” Huống Dã ngồi trên tay vịn ghế sofa, cạnh bạn gái: “Một là đến đơn vị khác, có thể là Học viện chỉ huy quân đội hoặc có thể vào viện nghiên cứu.”

Anh dừng lại một chút, mắt đen rũ xuống: “Nhưng mà, anh không có nhiều kinh nghiệm cơ sở, vào mấy chỗ đó cũng chưa chắc lọt được vào bộ phận cốt lõi.”

“Vậy còn lựa chọn thứ hai là gì?” Mạnh Kinh Hồng hỏi.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào huy hiệu quân nhân trước ngực, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Cởi bỏ quân phục, giải ngũ.”

Anh quay đầu cười nhẹ với cô: “Sau này sống cuộc đời yên ổn.”

Mạnh Kinh Hồng không cười.

Cô cảm thấy cả hai lựa chọn đều không phải điều Huống Dã mong muốn—— Dựa vào trực giác và sự thấu hiểu của cô về anh.

“Vậy, anh định thế nào?” Cô khẽ hỏi: “Đã có quyết định chưa?”

Huống Dã không trả lời, anh quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật tạo hình ghép đôi trên bàn trà.

Khoảng lặng kéo dài chưa từng có.

Mãi đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang hơn, Tiểu Oa đã vứt quả bóng, lười biếng nằm trước cửa hưởng điều hòa, anh mới trầm giọng lên tiếng: “Bé cưng.”

Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run, cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh.

Tim đột nhiên hẫng mất nửa nhịp, cô không hiểu sao lại nhớ tới ngày đầu tiên nhìn thấy anh qua cửa kính xe.

Ánh mắt của anh vẫn như lần đầu gặp—— Sắc bén mà thẳng thắn.

“Anh muốn đến cơ sở.” Huống Dã nói.

“Gì cơ?” Mạnh Kinh Hồng không hiểu ý anh.

“Anh muốn đến đơn vị biên phòng.” Huống Dã nói từng câu từng chữ, rõ ràng mà kiên định: “Đến tuyến đầu biên giới, giữ gìn vùng biên.”

Lần này thì cô đã hiểu.

Dường như có gì đó nổ tung trong đầu cô.

“Anh……” Dù ngạc nhiên và hoang mang, giọng cô vẫn rất bình tĩnh: “Tại sao lại muốn như vậy?”

Chàng trai quay đầu nhìn chú chó nhỏ đang gối đầu lên quả bóng chày say ngủ, khẽ tặc lưỡi.

“Lộ trình của anh không giống người khác, cũng không theo lối thông thường.”

“Tốt nghiệp trường quân đội, nhiều người sẽ vào đơn vị cơ sở trước, không ít bạn học của anh giờ vẫn ở tuyến đầu. Còn kiểu vừa ra trường đã vào cơ quan trung ương như anh rất hiếm. Dù có vào, trong thời gian ngắn cũng khó tiếp cận được đơn vị cấp quân sự. Như anh, có thể làm cận vệ cho thủ trưởng——”

Anh lắc đầu: “Gần như là trường hợp duy nhất.”

Anh đúng là rất có thực lực, từ năng lực, võ nghệ đến lý lịch kiểm tra, thậm chí là tư tưởng chính trị đều đủ sức qua mọi thử thách nghiêm ngặt—— Nếu không anh đã không được nhìn trúng và được trọng dụng.

Được phát hiện bởi con mắt tinh tường, lại gặp lúc vị trí trống nên thuận lợi vào làm, cũng có phần may mắn của thiên thời địa lợi nhân hòa.

“Vì thế, bạn học và đồng đội của anh đều rất ghen tị, nói anh một bước đã vượt qua chặng đường mấy năm họ mới đi được; Tất nhiên cũng có người không phục, nói mỉa là anh đi đường tắt, vào Cục Cảnh Vệ để tạo quan hệ.”

Huống Dã cười khẩy: “Mặc kệ thiên hạ nói gì, anh không thẹn với lòng—— Anh dựa vào năng lực mà đi tới đây, cũng chưa từng quên lý do bắt đầu là gì.”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu khẽ “Ừhm”, cô đá giày ra trèo lên ghế sofa, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn bạn trai: “Dù là vào quân đội hay Cục Cảnh Vệ cũng đều là để bảo vệ đất nước, hoàn thành sứ mệnh.”

“Đúng vậy.” Huống Dã ngừng lại, khẽ cười tự giễu: “Anh vẫn luôn nghĩ như thế.”

“Chuyện bị đình chỉ cứ kéo dài mãi, có một giọng nói cứ hỏi mãi trong lòng anh: Vì sao anh lại muốn ở lại Cục Cảnh Vệ đến vậy, có thực sự chỉ vì công việc này không?”

“Cho đến sáng nay khi xác nhận là không thể ở lại nữa, anh mới thật sự hiểu ra, hay đúng hơn là cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận——”

Chàng trai cụp mi mắt, khẽ nói ra bóng tối sâu kín nhất trong lòng mình với người thân thiết nhất:

“Hồi đó khi người khác ghen tị ngưỡng mộ, cảm giác ưu việt và lòng hư vinh trong anh được thỏa mãn vô cùng. Bây giờ, khi thường xuyên tiếp xúc với những nhân vật mà nhiều người cả đời cũng không gặp được, anh tự cảm thấy mình cũng có một loại hào quang phi thường—— Có lẽ, chính những điều đó mới là sự cố chấp khiến anh không cam lòng rời đi.”

Anh cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng trầm hơn: “Có lẽ, lý tưởng ban đầu của anh đã dần thay đổi từ rất lâu mà anh không nhận ra……”

“……”

Mạnh Kinh Hồng lặng lẽ nhìn chàng trai, ánh mắt dao động không nói nên lời.

Huống Dã hít sâu một hơi: “Cho nên, anh muốn tranh thủ lúc bản thân còn chưa đánh mất hoàn toàn lý tưởng ban đầu, tìm lại nó càng sớm càng tốt.”

“Muốn nghiêm túc đi lại con đường mà trước đây nhờ may mắn nên đã bỏ qua.”

Anh quay sang nhìn người yêu, đôi mắt đen sáng rực: “Không chỉ có hộ vệ thủ trưởng mới là bảo vệ quốc gia. Sa mạc Bắc Loan cần người canh gác, núi tuyết Gobi cũng cần người bảo vệ.”

“Lần này, anh muốn đến nơi Tổ quốc cần nhất.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng chăm chú nhìn bạn trai một lúc, rồi khẽ thở dài: “Em hiểu ý anh rồi.”

Huống Dã nhìn cô gái đang thu mình trong ghế sofa, ánh mắt thoáng lay động.

“Nếu thật sự đến biên phòng, có lẽ sẽ mất hai năm, có khi còn lâu hơn, trong thời gian đó chắc cũng khó mà về thăm nhà.”

Anh nhướng mày nhìn khuôn mặt mờ tối của cô: “Em……”

“……”

Quay đầu đối mặt với ánh mắt do dự của chàng trai, Mạnh Kinh Hồng mím môi không nói nên lời.

Nhưng ngay sau đó, cô hít sâu một hơi như đã hạ quyết tâm, bất ngờ đứng bật dậy.

Đi giày và chạy nhanh vào hành lang, chưa đến hai phút đã chạy rầm rập quay lại.

Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Trong lòng ôm một bó hoa thật lớn.

Lông mày Huống Dã giật nhẹ: “Đây là——”

Mạnh Kinh Hồng vui vẻ đưa bó hoa ra trước mặt anh, nụ cười càng tươi hơn: “Tặng anh!”

Ánh mắt Huống Dã khẽ rung động, lúm đồng tiền hiện rõ: “Con gái sao lại tặng hoa cho con trai chứ.”

——Mặc dù nói vậy, nhưng người mặc quân phục đã đứng thẳng người, như thể đang nhận huân chương.

Mạnh Kinh Hồng đặt bó hoa vào tay anh: “Tại sao lại không được chứ, hoa thì làm gì có giới tính.”

Cô dừng lại, đôi mắt ngước lên chân thành và rực rỡ: “Nó chỉ đại diện cho tình yêu thôi.”

Chính anh là người đã cho cô biết, được nhận tình yêu rực rỡ và tươi đẹp là điều ngạc nhiên biết bao.

Cô cũng muốn dùng tình yêu và sự bất ngờ ấy đáp lại anh—— Vào ngày sinh nhật của anh.

……Dù rằng đã nhầm lẫn, nhưng cũng xem như là sai trúng đích.

——Hôm nay, cũng là một ngày rất có ý nghĩa……

Ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa – chàng trai lần đầu nhận hoa, lúm đồng tiền càng sâu hơn.

——Mạnh Kinh Hồng không ngờ có một ngày mình lại dùng từ này để miêu tả chàng trai này: E thẹn.

“Cũng là hoa hồng à?” anh hỏi.

“Ừhm.” Cô gái nhướng mày nhìn anh: “Ngầu chứ?”

Đóa hồng có cánh nhọn, chuyển dần sắc đen từ đầu cánh sang màu trắng ở nh** h**, mang một cảm giác lãng mạn kiểu đốt cháy đến tận cùng, một sự lãng mạn không bao giờ chết.

Cô nói tiếp: “Chủ tiệm bảo loại này gọi là Kỵ sĩ đen, ý nghĩa là: Người bảo vệ giữa cơn lốc.”

——Giống như anh luôn kiên định bảo vệ cô.

Thở ra một hơi, Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng trai.

“Huống Dã, anh đi đi.”

“Người bảo vệ giữa cơn lốc, không nên chỉ thuộc về một mình em. Giống như anh nói, sa mạc Bắc Loan cần người canh gác, núi tuyết Gobi cũng cần người bảo vệ—— Năng lực và lòng trung thành của anh nên thuộc về những vùng đất rộng lớn đó.”

“Em biết anh đang lo lắng điều gì.” Cô gái khẽ cười: “Đừng nghĩ rằng đến biên phòng là bắt em chờ đợi, lại càng đừng nghĩ điều đó sẽ làm lỡ dở em. Dù là anh hay em, đây đều là chặng đường phải trải qua để trưởng thành. Chúng ta còn trẻ, ngoài tình yêu, trong đời còn rất nhiều điều quan trọng cần làm.”

“Hơn nữa, hai ba năm thôi, đâu có lâu.” Khóe môi cô vẫn cong lên nhẹ nhàng, nhưng khóe mắt lại bất chợt đỏ lên: “Thời gian chúng ta bên nhau còn cả chặng đường dài phía sau.”

“……”

Huống Dã nhìn cô thật sâu, rất lâu không rời mắt.

Buông tay đặt bó hoa lên sofa, anh ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn bên tai cô.

“Cảm ơn em.”

Đáy mắt dần ươn ướt, nụ cười của anh cũng từng chút lan ra.

“Đáng giá.” Anh nói.

“Bị đình chỉ công tác vì một cái video, trước giờ anh luôn không hiểu nổi, thấy vô lý, thấy mình xui xẻo, giờ nhìn lại——”

Huống Dã siết chặt người trong lòng, nụ cười càng sâu hơn: “Tất cả đều xứng đáng.”

Gặp được em, anh tha thứ cho mọi phi lý bất công mà thế giới này đã mang tới cho anh.

Trên đầu là giọng nói vững vàng như chém đinh chặt sắt của chàng trai, bên tai là nhịp tim gần như cuồng nhiệt của anh, Mạnh Kinh Hồng khẽ nhắm mắt, không nói gì, khóe mắt dần dần thấm ướt.

Cô khẽ hỏi: “Khi nào anh đi?”

“Nhanh thì cũng phải đến mùa Thu.” Huống Dã đáp: “Không biết có kịp xem vở múa bọn em dựng không.”

Mạnh Kinh Hồng thở phào: “Tiến độ của bọn em, ai mà nói chắc được……”

Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, ngẩng mặt cười với anh: “Nhưng mà, chắc chắn sẽ kịp sinh nhật thật của anh vào tuần sau.”

Chàng trai cười, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô: “Trước tiên cứ ăn mừng hôm nay đã.”

Một tay anh xách bánh và hoa, một tay nắm tay bạn gái đi về phía bàn bếp đảo.

Mấy con hàu vừa nãy chưa xử lý xong được giao lại cho anh, Mạnh Kinh Hồng thì lấy dao cắt bánh.

Nhìn dòng chữ “Happy birthday” trên lớp kem, cô bỗng nhớ ra gì đó: “Ơ, mà sao sinh nhật của anh lại khai là ngày hai mươi hai nhỉ?”

“Nếu chỉ cần hợp điều kiện nhập học thì chọn tháng Tám là được mà, sao không khai sát hơn tí—— Ba mươi hay ba mươi mốt không phải tốt hơn à?”

“Cạch” một tiếng giòn tan, Huống Dã dứt khoát cạy mở vỏ hàu.

“Chẳng phải là do cô giáo Chu của các em quyết định sao, bà ấy nói Xử Nữ không tốt, tiện thể đổi luôn chòm sao—— Hồi trẻ bà ấy tin mấy thứ này lắm.”

Anh cười khẩy: “Toàn nhảm nhí.”

Mạnh Kinh Hồng cười: “Thì ra là vậy.”

“Cô giáo Chu cũng hài hước thật, chòm sao mà cũng đổi được, anh chẳng phải vẫn là Xử Nữ sao.”

“Chứ còn gì, đúng là tự lừa mình dối người.” Huống Dã đặt con hàu cuối cùng đã cạy lên bàn: “Nói đi cũng phải nói lại, Xử Nữ tốt xấu thế nào anh không rõ——”

Anh dừng lại, liếc sang cô đầy ẩn ý: “Chứ anh thì đúng là làm trai tân suốt hai mươi lăm năm.”

Dao cắt bánh bỗng khựng lại, tay cầm cán dao của Mạnh Kinh Hồng khẽ run lên.

Lông mi run nhẹ, cô liếc xéo anh:

“Nghe có vẻ, anh hơi tiếc nhỉ.”

“Tiếc thì không.” Huống Dã sải bước đến đứng sau lưng cô—— Rõ ràng là cố ý áp sát, khóa thắt lưng chạm sát vào tà váy đỏ ôm khít mông, bàn tay to cũng trùm kín bàn tay nhỏ đang nắm cán dao.

“Nhưng đúng là thấy hơi chán rồi.”

Lưỡi dao dính kem cọ qua khẩu súng tiểu liên trang trí trên bánh, môi chàng trai cũng nhẹ nhàng cọ sát sau gáy cô gái.

“Trước tuổi 26, cho chúng ta ăn mặn một lần——”

“Được không?”

Bình Luận (0)
Comment