Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 5

Không có nhạc nền, nhưng nhịp điệu đã sớm thuộc lòng.

Mạnh Kinh Hồng thầm ngân nga, tay áo lụa cũng tung bay theo điệu múa.

Lưu loát như mây trôi nước chảy, thanh thoát như thần tiên.

Lần cuối cùng vung tay áo lụa về phía mây và trăng, cô gái đã hoàn thành điệu múa cùng tên với mình một cách hoàn hảo.

Cách đó năm mét, khán giả duy nhất của cô vẫn chăm chú nhìn cô từ đầu đến cuối.

Sau khi điệu múa kết thúc anh vẫn đứng yên không động đậy, qua vài giây sau chàng trai mới chậm rãi vỗ tay từng tiếng một.

Tiếng vỗ tay bôm bốp khiến mặt Mạnh Kinh Hồng thoáng nóng bừng. Cô chớp mắt rồi khẽ cúi đầu một cách duyên dáng, kết thúc màn diễn.

Trong tầm mắt cúi thấp, đôi giày tác chiến của chàng trai chậm rãi bước tới.

Anh cởi áo khoác ra và đưa lại cho cô, không nói gì.

Lòng cô trào lên một cảm giác mất mát khó hiểu, Mạnh Kinh Hồng mím môi nhận lấy áo khoác.

“Cảm ơn.”

Mặc áo và cầm đồ đạc xong, hai người cùng nhau lên núi.

Khi đến chân núi, chàng trai bỗng lên tiếng: “Khoan đã.”

Mạnh Kinh Hồng dừng lại, thấy anh bước qua gỡ hai sợi dây leo núi từ trên vách núi xuống.

Cô chợt hiểu ra, con tim cũng vì thế mà dao động.

——Thì ra thật sự có người “từ trên trời giáng xuống” đến để cứu cô……

Sau khi cất gọn trang bị xong chàng trai mới nghiêng đầu ra hiệu cho cô gái đi trước: “Đi thôi.”

Mạnh Kinh Hồng đi trước trên đường núi nhỏ, chàng trai theo sau cô.

Đi thêm một lúc lâu mà vẫn không nói chuyện.

Nghĩ kỹ thì hai người chưa thật sự nói chuyện tử tế với nhau, nếu không cãi cọ thì cũng là im lặng.

Lúc này cũng vậy, đang im lặng.

Nhưng hình như có điều gì đó…… đã khác.

——Giữa họ đã không còn sự đối đầu.

Mạnh Kinh Hồng liếc sang, khóe mắt lặng lẽ nhìn ra phía sau.

Chàng trai phía sau luôn giữ khoảng cách chừng một mét với cô, anh cất bước vững vàng không nhanh không chậm.

Trên mặt đất, chiếc bóng của anh cũng cao lớn và dễ dàng bao phủ bóng cô.

Khi bóng dáng hai người chồng lên nhau làm một, Mạnh Kinh Hồng mới chợt nhận ra điều gì đó.

Từ lúc gặp chàng trai này và bị mắc kẹt một cách khó hiểu ở đây, cô đã dán nhãn nguy hiểm cho anh và cố tình giữ khoảng cách.

——Nhưng dường như tiềm thức của cô không nghĩ vậy.

Khi ở cạnh xe, ánh mắt cô luôn vô thức tìm kiếm bóng hình anh.

Ngọn lửa và ánh đèn anh thắp lên chính là sự ấm áp mà cô vô thức muốn đến gần.

Trải qua vụ việc với tên b**n th** vừa rồi, chàng trai này đã trở thành sự tồn tại đáng tin cậy duy nhất của cô trong đêm khuya ở nơi hoang vắng……

“Á——”

Bất giác thất thần, Mạnh Kinh Hồng không chú ý thấy trên đường có một cái hố nhỏ.

Dưới chân vừa mất thăng bằng thì eo cô đã được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy.

“Cẩn thận.”

Bàn tay chàng trai vắt ngang eo cô, sức mạnh và độ ấm đều đáng kinh ngạc.

Tim Mạnh Kinh Hồng hẫng một nhịp, hơi thẹn thùng quay người: “Cảm ơn ……”

Chàng trai đứng yên, cúi đầu nhìn đôi giày múa bằng satin của cô: “Có bị trẹo chân không?”

Mạnh Kinh Hồng lắc đầu.

Kéo lại khóa chiếc áo khoác trên người, lại nhìn bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của chàng trai chỉ mặc áo ba lỗ trước mặt, cô nói rất khẽ: “Anh…… không bị thương chứ?”

Như thể không ngờ mình lại được quan tâm, chàng trai thoáng nhếch mày rồi cười khẽ: “Loại người đó, mười tên cũng không đánh lại tôi đâu.”

“Tôi không nói chuyện vừa rồi.” Mạnh Kinh Hồng quét mắt qua vết bầm do bị dây kéo xe siết trên vai anh, nói, “Trước đó……”

“Trước đó?” Huống Dã phản ứng lại, chạm ngón tay vào má phải, “Ồ—”

Ánh nhìn anh trao cô có chút ý vị khó tả, đến cả giọng điệu cũng thế: “Bây giờ không còn đau nữa.”

Phải ngây người mất một giây Mạnh Kinh Hồng mới phản ứng lại, mặt cô cũng nóng bừng.

Bàn tay phải từng tát chàng trai giờ rụt rè nắm chặt, cô muốn nói lại thôi, quay người đi tiếp.

Cái anh chàng này thật là……

Ai bảo anh không nói không rằng đã phá xe rồi bế cô lên chứ?

Anh hành động cấp bách, cô cũng coi như tự vệ chính đáng.

Còn nữa, “bây giờ” không đau nữa là sao?

Đá văng một hòn đá nhỏ, Mạnh Kinh Hồng khẽ nói: “Ai bảo anh không nói rõ ràng trước……”

“Cô đang nói gì vậy?” Huống Dã không nghe rõ, cất giọng trầm thấp hỏi lại từ đằng sau.

Cô gái quay đầu liếc anh: “Không có gì.”

Cũng giống như trước đó, cô gái này luôn có vẻ mặt không tốt khi nói chuyện với anh, động một tí là giận dỗi.

Lại có gì đó khang khác, ánh mắt cô vừa quay lại nhìn anh sao mà sâu thẳm, như thể đuôi mắt cô có chiếc móc nhỏ, nhìn không giống như đang giận mà giống đang…… hờn hờn dỗi hơn.

Thoáng cong môi, chàng trai nở nụ cười: “Lực tay khá khỏe đấy.”

Mạnh Kinh Hồng chun mũi, cô quay phắt đầu lại nhìn chàng trai bằng gương mặt nhỏ nhắn giận dỗi.

Đủ rồi đấy nhé.

Huống Dã cười khẽ: “Tôi muốn nói về tay áo lụa của cô lúc nãy. Bộ tay áo lụa cuộn đèn đó người không đủ sức sẽ không múa được đâu.”

Sắc mặt Mạnh Kinh Hồng dịu đi: “Anh có thể nhận ra tay áo lụa cuộn đèn sao?”

Chàng trai khẽ nhướng mày: “Tại sao tôi không thể nhận ra?”

Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, khá ngạc nhiên.

——Một chàng trai cứng rắn khô khan như vậy lại hiểu về múa, đoán chừng bình thường xem không ít.

Có lẽ nào……

Bạn gái của anh cũng là vũ công?

Lòng cô chợt thắt lại một cách khó chịu, khi nhìn chàng trai lần nữa, ánh mắt của cô gái đã mang theo vài phần thắc mắc: “Anh còn nhận ra gì nữa?”

Huống Dã đút một tay vào túi quần, khá hứng thú: “Nhìn vóc dáng và kỹ thuật thì hẳn cô đã tập múa hơn 10 năm, cô là vũ công chuyên nghiệp sao?”

Khá chuẩn.

Mạnh Kinh Hồng mỉm cười không nói gì, nghiêng đầu hỏi lại: “Còn gì nữa không?”

Nhớ lại hồi nhỏ xem mẹ anh diễn kịch múa ở nhà, Huống Dã khẽ tặc lưỡi: “Thể lực hơi yếu.”

“Sao lại yếu?” Mạnh Kinh Hồng cảm thấy không phục, cô “hừ” khẽ, “Thể lực là thế mạnh của tôi đấy.”

Dường như không biết bắt đầu cuộc trò chuyện từ đâu, họ đã trở về chiếc xe trên núi mà không hay.

Mở cốp xe G-Class, Huống Dã lấy một chai nước đưa cho cô gái: “Vậy tại sao nhảy múa xong cô lại th* d*c?”

Khát nước cả đêm, Mạnh Kinh Hồng không kịp trả lời, vừa nhận chai nước đã uống ừng ực.

Huống Dã nhìn cần cổ thon dài của cô gái đang nuốt nước, kéo theo lồng ngực phập phồng, trong đầu anh chợt hiện lên một nốt ruồi son chói mắt……

Mi mắt anh hơi giật nảy, anh quay đi và cũng cầm chai nước lên uống một ngụm nước lạnh thật to.

Uống một hơi hết nửa chai, Mạnh Kinh Hồng mới dừng lại, hít vào rồi nói tiếp: “Một lần múa điệu múa Kinh Hồng tương đương với chạy bộ nửa tiếng đồng hồ đấy.”

Liếc nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của chàng trai, cô nhỏ giọng: “Không thể lấy anh làm tiêu chuẩn được, như anh là mình đồng da sắt, da dày thịt béo……”

——Chê bai đấy, nhưng nghe thì lại……

Rõ ràng lại rất tán thưởng.

Chậm rãi nhếch một bên chân mày, Huống Dã cười.

“Tôi da dày thịt béo, mình đồng da sắt vậy cô là gì?”

Ánh mắt anh đảo một vòng quanh eo nhỏ của cô rồi lại nhìn vào mặt cô: “Trong nhu có cương, da thịt non mềm?”

Tim Mạnh Kinh Hồng đập nhanh hơn, vì ánh mắt sâu thẳm của chàng trai và cũng vì nụ cười của anh lúc này.

——Gương mặt vừa rắn rỏi vừa cương nghị của anh thế mà lại có một lúm đồng tiền rất sâu bên má trái lúc mỉm cười.

Lúm đồng tiền vừa xuất hiện, cảm giác áp bức và nghiêm nghị trên người anh giảm hẳn, nhường chỗ cho vẻ phóng khoáng bất kham…… đầy mê hoặc.

Mạnh Kinh Hồng cúi đầu uống thêm một ngụm nước khoáng: “Điệu múa Kinh Hồng vốn dĩ là trong nhu có cương mà.”

Cô lái câu chuyện về nhảy múa, nhưng trong lòng cô biết mấy từ dùng để hình dung kia của chàng trai không chỉ miêu tả điệu múa: “Cần sự dẻo dai và cũng cần sức bật.”

Huống Dã chậm rãi khoanh tay dựa vào cửa xe: “Còn cần gì nữa?”

Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu suy tư rồi nói: “Còn cần cảm giác vũ đạo, và, ừhm… sự nhập tâm về mặt cảm xúc.”

“Cảm xúc?” Chàng trai lặp lại từng chữ một, chân mày anh nhíu lại như kiếm, nhìn cô mỉm cười như có như không.

“Sao tôi lại nghe nói điệu múa Kinh Hồng là múa cho người mình thích xem?”

Hơi thở Mạnh Kinh Hồng nghẹn lại, hàng mi cô run lên: “Không…… không phải, không giống điệu múa Kinh Hồng trong phim truyền hình, đây là điệu múa do chúng tôi tự biên đạo……”

Cô vừa giải thích vừa cúi đầu đỏ bừng mặt: “Kinh Hồng – một điệu quân quên sầu, không phải múa cho người mình thích xem, mà là hy vọng người xem có thể thích——”

“Thích.”

Chữ thích trầm thấp của chàng trai vang lên đầy khí phách.

Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu, lại chìm vào biển mắt sâu thẳm ấy.

Anh khẽ nhắm mắt: “Tôi thích.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì, nhiệt độ trên mặt cô càng nóng hơn—— lần này ngay cả vành tai cô cũng đỏ bừng.

Cô quay lưng cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Nhìn cô gái cúi đầu im lặng, Huống Dã đưa tay vò mái tóc ngắn của mình, tự thấy mình quá đường đột.

Lại còn thích.

Ai hỏi anh chứ……

Chạm khẽ ngón tay vào gò má đang nóng bừng, Mạnh Kinh Hồng vặn nắp chai lần thứ ba.

Giọng chàng trai chợt vang lên sau lưng cô: “Bắt lấy!”

Cô quay đầu, đón lấy vật thể bay theo đường parabol về phía mình.

——Chìa khóa xe hình ngôi sao ba cánh rơi vào lòng bàn tay cô.

Chàng trai vỗ cửa xe G-Class: “Khóa cửa xe cẩn thận trước khi ngủ, nửa đêm có đợt không khí lạnh.”

Mạnh Kinh Hồng nhìn anh rồi quay đầu nhìn chiếc xe việt dã, cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, rõ ràng đang do dự điều gì.

Hiểu được sự lúng túng của cô, Huống Dã bất lực cười khẽ: “Bất kể cô ngủ ở đâu, sáng mai tôi cũng sẽ đưa cô về Kinh Bắc.”

Lướt ngón tay qua chìa khóa xe, Mạnh Kinh Hồng cụp mắt: “Tại sao anh…… nhất định phải bắt tôi về?”

“Nhận lời ủy thác, làm việc hết mình.” Huống Dã nói ngắn gọn rồi dừng lại, anh nói thêm, “Tôi nhận nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại.”

“……”

Nhìn chàng trai nói một là một trước mặt, Mạnh Kinh Hồng hơi nản lòng: “…… Vậy anh có khác gì bắt cóc đâu?”

Chàng trai phì cười: “Được thôi.”

Anh tháo dây thừng ở eo mà như thể đang tháo thắt lưng: “Vậy sáng mai tôi sẽ trói cô lại và đưa cô về.”

“……”

Cứng rắn không được, Mạnh Kinh Hồng bèn chuyển sang chính sách lôi kéo.

Cô dịu giọng: “Không thể…… thương lượng được sao?”

Chàng trai cúi đầu mỉm cười, vòng dây leo núi quanh cổ tay cô: “Vậy để tôi buộc cho cô một cái nơ con bướm?”

“……”

Mạnh Kinh Hồng cạn lời.

Ném sợi dây về phía chàng trai, cô liếc xéo anh rồi xoay người đi về phía cốp xe việt dã.

Huống Dã nhếch môi cười, sải bước dài đi về phía chiếc xe con của cô gái.

Mạnh Kinh Hồng thản nhiên ăn hết nửa gói bánh lương khô, lại uống gần hết một chai nước rồi thỏa mãn thở dài.

Ngẩng đầu đánh giá chiếc lều trên nóc xe, cô bám vào chiếc thang cạnh xe rồi cẩn thận trèo lên.

Vén rèm, cô không khỏi “ồ” lên một tiếng.

Bên trong lều rộng đến bất ngờ và trang bị đầy đủ.

Tấm lót chống ẩm, túi ngủ, chăn và đèn cắm trại đều đồng bộ màu xanh quân đội, thậm chí tấm chăn lông còn được gấp thành hình miếng đậu vuông vắn.

Cởi giày múa rồi duỗi thẳng đôi chân nhức mỏi, Mạnh Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm.

Rũ mi mắt nhìn chiếc áo khoác vẫn đang mặc trên người, cô chớp mắt rồi thò đầu ra khỏi lều.

Ánh sáng từ chiếc xe con bên kia trông yếu ớt hơn đèn đóm bên này nhiều.

Anh cầm chiếc đèn pin nhỏ, đang cúi người lục lọi gì đó ở ghế sau

——Cúi người thôi đã khó khăn, chàng trai cao vậy mà ngủ trong chiếc xe con chắc sẽ khó chịu lắm.

Di chuyển tầm mắt sang hàng ghế trước, Mạnh Kinh Hồng thấy chiếc váy mã diện dùng để che chỗ vỡ vẫn còn treo trên cửa kính xe.

Vạt váy đang phất phơ trong gió đêm……

Mạnh Kinh Hồng rụt vào lều, cặp chân mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại.

v**t v* vạt áo do dự hồi lâu, cô hít sâu một hơi rồi trèo thang xuống xe.

Vừa chuyển hết hành lý sang ghế trước, Huống Dã đã nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy một bóng hình mặc váy đỏ đẹp như tranh.

“Lấy đồ?” Anh hỏi cô.

Cô gái mím môi không nói gì chỉ cởi áo khoác, gấp lại rồi đưa cho chàng trai.

Huống Dã nhận lấy.

Thấy cô không định rời đi, anh bèn dùng ánh mắt dò hỏi.

Mạnh Kinh Hồng chậm chạp mở lời: “Tôi thấy ghế sau của anh còn có một cái chăn……”

Huống Dã lơ đãng nói “ừhm”: “Cô lạnh thì cứ đắp.”

Mạnh Kinh Hồng: “……Anh không lạnh sao?”

Huống Dã cong môi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Không phải tôi da dày thịt béo sao.”

Anh cầm chiếc áo khoác vừa nhận được: “Cái này thôi là đủ.”

Nói rồi chàng trai vươn tay mở áo khoác ra.

——Một luồng hương nhài thoang thoảng bay vào mũi.

Tâm trí Huống Dã thoáng chao đảo, trong đầu anh chợt nảy lên một ý niệm: Chỉ e đêm nay không ngủ được.

“Không phải anh đã nói nửa đêm sẽ có đợt không khí lạnh sao.” Giọng cô gái cũng mềm mại và kéo dài như hương thơm thoang thoảng.

Cô cụp mắt không nhìn anh, gương mặt lại đỏ bừng—— Đỏ hơn những lần trước rất nhiều.

“Hay là…… anh cũng lên xe lớn ngủ đi?”

Bình Luận (0)
Comment