Hai ngày sau, Huống Dã chính thức nộp đơn xin đi đến biên phòng lên cấp trên, đồng thời cũng báo cho gia đình biết quyết định sẽ đến biên phòng.
So với việc vào Cục Cảnh Vệ năm xưa, người nhà ngược lại thì càng ủng hộ quyết định của anh—— Ít nhất sẽ không đến mức cứ ba ngày hai bữa lại mất liên lạc.
Hơn nữa, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm cơ sở, hai ba năm sau quay lại thì bất kể là vào cơ quan nhà nước hay chuyển về địa phương, con đường phát triển sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Chỉ khổ cho bạn gái anh.
——Người nhà họ Huống cơ bản đều nói như vậy, đặc biệt là cô Chu.
Chu Thanh Dao khi thì trách con trai làm lỡ dở một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa có tiền đồ, khi lại đau lòng cho bạn thân đã độc thân nhiều năm mà chỉ có một đứa con gái, giờ còn bị nhà họ Huống dụ mất……
Bà ấy cũng là người thẳng thắn nên nhanh chóng biến hết thảy cảm xúc thành bù đắp thiết thực: Đầu tiên là đầu tư một khoản không nhỏ vào studio mới thành lập của nhóm Mạnh Kinh Hồng, sau đó còn huy động các mối quan hệ, giải quyết vấn đề cấp thiết là chưa tìm được nam chính phù hợp cho vở kịch múa.
Mạnh Kinh Hồng rất cảm động và biết ơn, dưới sự gợi ý của mẹ cô, cô xách quà đến nhà chào hỏi, đúng vào sinh nhật của bạn trai, chính thức gặp mặt gia đình anh.
Cô gặp bố của Huống Dã – một giáo sư lớn hơn cô Chu mười mấy tuổi. Hiện đang công tác tại một trường Đại học công nghiệp quân sự.
Sự tu dưỡng của mấy đời dòng dõi nho học đã được truyền lại nơi ông ấy – một bậc phụ huynh vô cùng hiền hòa và nhã nhặn.
Cô cũng gặp cậu của Huống Dã, vị thương nhân giàu có trong truyền thuyết—— Chu Chính bất cần đời, suốt buổi cứ bông đùa trêu chọc cặp đôi, hoàn toàn chẳng giống một người lớn trong nhà……
Sinh nhật đầu tiên có bạn gái bên cạnh, cũng là sinh nhật hiếm hoi trong mấy năm qua anh được đón ở nhà, Huống Dã cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tối hôm đó về nhà còn hài lòng hơn nữa.
Nghĩ đến việc chàng trai sắp nhập ngũ, lại là sinh nhật anh nên Mạnh Kinh Hồng vô cùng phối hợp với anh.
Từ bàn bếp đảo đến phòng sách, rồi đến hồ bơi sân sau, chưa nói tới thay đổi địa điểm liên tục, thậm chí một số tư thế táo bạo đến mức gần như phi lý, cô cũng không nói lấy một chữ “Không”……
Tuy rằng cả hai đều tận hưởng, nhưng thể lực và sức bền được rèn luyện suốt nhiều năm huấn luyện đặc biệt của chàng trai, cô quả thực không đủ khả năng chịu đựng.
Huống hồ tên xấu xa này nói một là muốn hai, đúng kiểu được đằng chân lân đằng đầu. Sau khi ‘Phá giới’ thì đều đặn mỗi ngày không thiếu một ngày nào, mà mỗi lần còn phải hành cô đến mức kiệt sức mới chịu dừng……
——Những ngày sống như không biết trời cao đất dày ấy cứ kéo dài cho đến khi dì cả của Mạnh Kinh Hồng ghé thăm.
Sau đó, chàng trai bị gọi trở lại đơn vị, bước vào giai đoạn bàn giao công việc theo chế độ khép kín. Còn phía Mạnh Kinh Hồng cũng bắt đầu bận rộn không ngừng, cả hai lại trải qua hơn nửa tháng gần như không gặp nhau mấy.
Thời gian cứ thể mà bước sang cuối tháng Chín.
Thời gian nhập ngũ của Huống Dã đã xác định: Anh sẽ phải đi sau kỳ nghỉ Quốc Khánh mùng Một tháng Mười.
Mạnh Kinh Hồng cũng đã đăng tải video chính thức công bố về vở kịch múa dạng phim ngắn trên tài khoản mạng xã hội.
Trong đoạn trailer dài 30 giây, cô gái mặc trang phục nhà Thanh trang điểm đậm đà kiều diễm, khung cảnh vườn hoa trong đêm càng làm nổi bật bầu không khí ma quái đầy mê hoặc.
Tiếng nhạc hôn lễ vang vọng giữa những lời chúc tụng, rõ ràng là giai điệu vui tươi, vậy mà điệu múa cô thể hiện lại mang theo cảm giác như thể người sống bị đè nén tới chết.
Vừa khóc vừa cười bái đường, vừa cười vừa khóc uống rượu, chiếc váy cưới đỏ rực bỗng hóa thành trang phục trắng tinh.
Máy quay chuyển góc, khung cửa sổ hành lang phủ lên một lớp giấy Tuyên Thành, ô cửa sổ trở thành khung tranh.
Cô gái đang múa nhanh nhẹn xoay người, mỗi dáng vẻ đều đẹp như tranh vẽ.
Trên tờ giấy chỉ phác thảo bóng dáng mờ đen, nhưng dáng múa của cô lại càng thêm yêu kiều, mê hoặc lòng người.
Tiếng nhạc hôn lễ dừng lại, một làn khói xanh bốc lên từ ngón tay búp lan đang định hình của cô, xoáy vòng tạo thành một hàng chữ:
Mời chàng bước vào tranh, một giấc mộng dài.
——Đây chính là nguyên mẫu của kịch bản《Họa Trung Tiên》mà studio đã dày công trau chuốt suốt gần hai tháng.
Tuy biên kịch kiêm đạo diễn chính chuyên về múa đương đại, cuối cùng họ vẫn quyết định để vở kịch múa đầu tiên mang phong cách cổ điển.
——Theo dữ liệu lớn mà Vưu Già thu thập và khảo sát được cho thấy thời đại video ngắn hiện nay, những thứ mang yếu tố “Cổ đại” luôn có độ phổ biến cao hơn hiện đại: Nhạc phong cách cổ, phim cổ trang, múa cổ điển.
Hơn nữa Mạnh Kinh Hồng là nữ chính, vai diễn rất nặng. Múa đúng chuyên môn, cô càng dễ phát huy thế mạnh.
Tuy chỉ là một đoạn trailer ngắn nhưng độ hot và phản hồi lại vượt xa mong đợi.
Vưu Già có tiền và hào phóng, phần phục trang được đầu tư cực kỳ tinh xảo, khung cảnh thực tế của khu vườn cũng rất đẹp.
Vũ đạo của nữ chính đầy sức truyền tải, rất có câu chuyện. Trong phần bình luận có không ít người suy đoán nội dung vở diễn.
——Để người ta đoán trúng thì mất hay. Thế mà dân mạng lại tưởng tượng phong phú, có vài người thật sự đoán gần đúng.
Studio lại phải thức đêm làm thêm, sửa đi sửa lại mấy phiên bản mới chốt được kịch bản cuối cùng.
Trước khi chính thức quay, Mạnh Kinh Hồng đặc biệt xin nghỉ một ngày—— Đã là tháng Mười rồi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, chàng trai từng nói trước khi nhập ngũ sẽ dành thời gian ở bên cô, vậy mà chớp mắt đã phải đi rồi, họ còn chưa kịp làm gì cả.
Có lẽ như thế cũng không phải điều xấu. Nếu hai ba năm cũng có thể trôi qua nhanh như vậy thì anh cũng sẽ sớm quay về……
Ngày Quốc khánh mùng Một tháng Mười, Mạnh Kinh Hồng và Huống Dã mang theo ‘cún con’ lên xe từ sớm, hòa vào dòng người đi chơi ngày lễ.
Huống Dã cố ý mượn Chu Chính một chiếc xe điện kiểu địa hình, như vậy thì bọn họ không chỉ có thể nướng cá mà còn có thể kéo rèm lên xem phim, ban đêm trời có hạ nhiệt cũng không lo.
Trời rất ủng hộ, mưa rả rích mấy hôm vừa hay tạnh hẳn, trời quang mây tạnh rất thích hợp để cắm trại.
Tất cả đều ổn. Chỉ tiếc đúng dịp cao điểm, xe vừa lên cao tốc đã bị kẹt.
Nhìn bản đồ hiển thị tình trạng tắc đường đỏ rực đến mức gần như màu đen, Mạnh Kinh Hồng khẽ thở dài.
——Kẹt xe thế này, đợi đến nơi thì chắc trời cũng tối đen mất rồi.
Nướng cá, xem phim không kịp thì thôi, nhưng thứ cô chuẩn bị riêng cho anh thì nhất định đừng có lỡ mất……
Bị dòng xe ép đi từ từ mấy tiếng đồng hồ, họ rẽ vào một trạm dịch vụ bên đường.
Dắt chó đi dạo, xếp hàng sạc điện cho xe, vậy mà chàng trai lại không lái xe quay lại đường cao tốc.
——Tay lái bẻ sang một hướng khác, rẽ vào con đường gần như không có ai đi.
Cao tốc nhanh chóng biến mất, dòng người và xe cộ cũng không còn.
Con đường nhựa biến thành đường nông thôn, rõ ràng là càng đi càng xa khu trung tâm.
“Đang đi đâu thế?” Mạnh Kinh Hồng hạ cửa kính nhìn ra ngoài.
Trên đường gần như đã không còn thấy bóng người, chỉ còn mặt trời duy nhất đang lặn về phía Tây đồng hành cùng họ suốt chặng đường.
“Trên bản đồ có tuyến đường này sao?”
Lông mày rậm dưới kính râm của chàng trai nhướng lên: “Không nhớ à?”
Mũi Mạnh Kinh Hồng hơi nhăn lại, vẫn chưa hiểu.
Huống Dã tặc lưỡi: “Hôm đó em xuống nhầm cao tốc từ đoạn này, quên rồi à?”
Cô gái nhíu mày, ký ức hiện lên: Đó là lần đầu tiên cô lái xe trên cao tốc, vừa lúc mẹ gọi đến, hai mẹ con cãi nhau một trận.
Lúc đó suýt nữa đâm phải xe phía sau, hoảng quá bèn lao thẳng ra khỏi cao tốc——
“Ồ——” Mắt Mạnh Kinh Hồng sáng lên: “Hôm đó em đúng là đi nhầm từ đoạn này!”
Tầm mắt nhìn về tòa nhà đã xây xong bên đường, cô mỉm cười: “Chỗ này khi đó còn là một công trình xây dựng……”
Lông mi khẽ rung, lúc này cô gái mới phản ứng lại, nhìn bạn trai: “Anh đã thấy em từ trên cao tốc rồi?”
Lông mày Huống Dã khẽ động: “Không thì sao. Anh đuổi theo em suốt cả quãng đường.”
Có những chuyện, có lẽ ngay từ đầu đã là định mệnh.
——Anh vừa thấy cô đã lập tức đuổi theo không dừng.
Xe dừng trước tòa nhà duy nhất nằm giữa vùng hoang vu hẻo lánh.
Thì ra đó là một viện nghiên cứu thực vật.
Không biết là người như thế nào lại cam tâm ở dưới chân núi hoang vu cằn cỗi này, giữa cuối mùa Thu lại trồng được cả một cánh đồng hoa hải đường rực rỡ đến thế.
Họ không xuống xe—— Có một số phong cảnh không nên quấy nhiễu, chỉ cần nhìn từ xa đã đủ đẹp.
Huống Dã tháo kính râm, đôi mắt đen sáng lên: “Lần trước đến đâu có đẹp thế này.”
“Lần trước?” Mạnh Kinh Hồng theo trí nhớ quay đầu quan sát: “Lần trước…… Mình đâu có đi vào trong này đâu, đúng không?”
Chàng trai khẽ cười: “Lần trước—— Là lần anh tiễn em rời đi.”
“Em lái xe đi tiếp, anh rời trạm dịch vụ rồi lại lái xe quay về chỗ này.”
Mạnh Kinh Hồng sững người: “Anh tự lái xe quay lại à?”
“Ừhm.” Huống Dã ngửa đầu dựa lên ghế, những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên vô lăng.
“Hồi đó chỗ này còn chưa xây xong, cỏ dại cây hoang vẫn mọc um tùm. Anh nhớ có một cây hoa nghênh xuân, trên cành vừa nhú chồi.”
“Lúc đó nhìn thấy những nụ hoa kia——” Chàng trai dừng lại, quay đầu nhìn cô gái, ánh mắt rất sâu: “Đột nhiên, anh rất muốn đi tìm em về.”
Muốn cùng em ngắm hoa nghênh xuân nở.
Muốn cùng em trải qua cả mùa Xuân dài miên man……
Ánh mắt chạm nhau khẽ lay động, Mạnh Kinh Hồng từ từ mỉm cười.
“Vậy sao anh không đuổi theo em?”
Huống Dã chậc lưỡi, nghiêng đầu: “Lúc đó không phải anh tưởng em đi tìm người khác rồi à.”
Anh đưa tay gãi mái tóc húi cua: “Anh đây ‘tình duyên chớp nhoáng’, biết điều thì nên biến mất.”
Mạnh Kinh Hồng bật cười. Cô mím môi chớp mắt rồi mở cửa xe bước xuống.
“Chờ em một chút.”
Cô chạy từ từ vào viện nghiên cứu, không bao lâu sau lại quay trở ra.
——Trên tay có thêm một bó hoa hải đường đỏ đang nở rộ đúng độ đẹp nhất.
“Nè——” Ngồi vào trong xe, cô đưa bó hoa đến trước mặt chàng trai, nụ cười rạng rỡ như hoa: “Không còn hoa nghênh xuân nữa rồi.”
“Nhưng may là hoa vẫn nở rất đẹp.”
May là, chúng mình không bỏ lỡ nhau.
Huống Dã khẽ nhếch môi, đón lấy bó hoa rồi nhìn thật sâu trong hai giây.
Anh giơ tay, cài hoa tươi vào sau tai cô gái.
“Hoa nở thật đẹp. Có em bên cạnh càng đẹp hơn.”
Anh đạp ga, khởi động xe.
Mạnh Kinh Hồng nhìn qua cửa sổ chỉnh lại đóa hải đường bên tóc, mỉm cười.
“Nhìn đường kỹ vào nhé, lần này em không muốn đi nhầm nữa đâu.”
Huống Dã rút một tay khỏi vô lăng, đan mười ngón tay vào tay cô gái.
“Đi nhầm cũng không sao.”
——Ở bên cạnh em là được rồi.
Hoa tàn hoa nở, Xuân đi Thu đến.
Chỉ cần đồng hành cùng nhau, dọc đường đều là cảnh đẹp.