Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 53

Bị hóa đá hai giây, Mạnh Kinh Hồng hét thất thanh trong câm lặng.

Sau đó lập tức giật chăn cuốn chặt lấy mình.

Cô giống như sâu bướm giãy dụa trên giường, lại giống chú mèo nhỏ r*n r* cái gì đó khe khẽ.

Huống Dã đã nghe hiểu.

——Mất mặt chết đi được.

Không muốn sống nữa.

Tất cả đều tại anh.

Ghét anh……

Chàng trai khẽ bật cười, cúi người ôm lấy cô gái đang xấu hổ: “Không sao đâu. Bọn họ chắc chắn nghĩ thứ anh cất cũng là tiền.”

Chỉ tiền thì sao đủ.

Trong mối quan hệ này, anh yêu đến chết tâm, dốc hết tim gan và cả ví tiền.

Còn dốc luôn cả nguồn cội của mạng sống……

“Anh im đi.” Mạnh Kinh Hồng trùm chăn ngắt lời chàng trai: “Vậy thì bọn họ cười cái gì……”

“Xem náo nhiệt thôi. Cũng ghen tị nữa.” Huống Dã chạm vào cái đầu tròn bị chăn bao kín, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ghen với chuyện tình tốt đẹp của bọn mình.”

Là cô hồ đồ mới nói hết ra những lời riêng tư và thật lòng, còn anh thì hoàn toàn mất kiểm soát một cách rõ ràng.

——Sau khi tuần tra trở về và biết tin cô đã hôn mê bất tỉnh, anh suýt chút nữa hồn bay phách lạc.

Mạnh Kinh Hồng rất phấn khích khi nghe chuyện đó, cô lập tức thò đầu ra khỏi chăn hỏi chàng trai mất kiểm soát như thế nào.

Nhưng Huống Dã nhất quyết không chịu nói, chỉ bảo rằng giờ cả đại đội đều biết đại đội trưởng Huống là người sợ vợ, hình tượng nghiêm túc lạnh lùng ngày thường đã tan vỡ hoàn toàn.

Nói về mất mặt, thì vẫn là anh mất mặt nhiều hơn.

Chuyện mất mặt có người cùng gánh nên Mạnh Kinh Hồng bỗng thấy yên tâm hẳn, tinh thần cũng khá lên rõ rệt.

Huống Dã lại ôm cô dỗ dành một hồi, anh hôn lên gương mặt khô khốc của cô: “Đi tắm đi, anh xuống bếp làm chút đồ ăn cho em.”

Mạnh Kinh Hồng cũng rất ghét dáng vẻ đầu bù tóc rối của mình, cô xuống giường chui vào phòng tắm.

Điều kiện phòng nghỉ ở đây không tính là vượt trội, nhưng cũng đủ thoải mái, máy sưởi và nước nóng đều đầy đủ, hơi nước bốc lên khiến lỗ chân lông và dây thần kinh người ta đều giãn ra.

Tắm một trận sảng khoái, tâm trạng Mạnh Kinh Hồng tốt lên, cô vừa hát vừa từ tốn thu dọn hành lý.

Huống Dã bưng hộp cơm trở về, vừa đẩy cửa ra đã thấy cảnh tượng này: Cô gái vừa tắm xong đã thay bộ đồ ngủ trắng mềm mại, tóc dài hơi ướt xõa trên vai, giống y một đóa sen vừa nhô khỏi mặt nước.

Chiếc vali to mở toang trên sàn, lúc cô cúi người nhặt đồ, tóc dài quét vệt nước sẫm trên lưng, bờ hông được lớp vải mềm ôm lấy vừa tròn vừa cong……

Huống Dã quay mặt đi: “Ăn cơm trước đã.”

Mạnh Kinh Hồng uể oải “Ờ” khẽ, lắc lư đi tới bên bàn.

Chàng trai mở nắp hộp cơm đặt trước mặt cô gái, nhét muỗng vào tay cô như chăm trẻ con: “Ăn tạm chút đi, không bằng ở nhà đâu.”

Mạnh Kinh Hồng cười tít mắt: “Thế này là tốt lắm rồi mà.”

——Cháo thịt nạc ấm bụng, trứng luộc bổ sung đạm.

Cô cũng thật sự rất đói, bưng hộp cơm lên, một hơi uống hết nửa bát cháo.

“Đúng rồi……” cũng chẳng quan tâm hình tượng gì nữa, cô gái vừa nhồm nhoàm vừa mở miệng: “Đây là phòng của anh à?”

“Phòng anh ở chỗ khác.” Huống Dã giơ tay lau phần lòng trắng trứng dính nơi khóe miệng cô gái: “Chỗ này là để người nhà của quân nhân đến thăm ở tạm.”

Mạnh Kinh Hồng ngừng nhai: “Vậy…… em ở đây có hợp không?”

Chàng trai nhíu mày: “Có gì mà không hợp?”

“Em đâu phải người nhà của quân nhân.” Cô gái chu môi: “Em thế này…… cũng không tính a.”

Huống Dã bật cười: “Sao lại không tính?”

“Lặn lội từ xa đến, còn ầm ĩ đòi Huống Dã, mua quà cho Huống Dã——” anh nở nụ cười gian, khẽ nhướng cằm về phía cô: “Còn hào phóng và nhiệt tình hơn cả người nhà quân nhân ấy chứ.”

Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi: “Anh……”

Cô đá chân anh dưới gầm bàn: “Không được nhắc chuyện đó nữa!”

Chàng trai bị đá cười hớn hở đồng ý, tay dưới bàn giữ lấy cổ chân cô gái.

Mạnh Kinh Hồng dứt khoát gác chân lên đầu gối anh, chẳng buồn ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục ăn cơm.

Nhìn chằm chằm bạn gái ăn hết sạch hộp cháo một cách chẳng thùy mị, Huống Dã bỗng thở dài.

Mạnh Kinh Hồng liếc anh một cái từ trên hộp cơm: “Lại sao nữa đấy, đại thiếu gia của em?”

“Không sao.” Huống Dã nhẹ giọng: “Chỉ là có lúc, cũng hơi ghen tị với mấy người nhà quân nhân hợp pháp thôi.”

“Người ta giới thiệu thì có thể đường đường chính chính mà nói là vợ mình.” Anh liếc cô một cái đầy ẩn ý: “Kỳ nghỉ cũng dài hơn mấy người không có giấy chứng nhận.”

Mạnh Kinh Hồng cầm quả trứng đã bóc sẵn lên một cách tự nhiên, cố tình không trả lời chàng trai.

Dụ dỗ cô cũng vô ích.

Anh còn chưa cầu hôn nữa……

Lông mày cô khẽ động: “Anh không có giấy, em có nè.”

Huống Dã không hiểu: “Gì cơ?”

Mạnh Kinh Hồng cầm trứng đi đến trước vali, rút từ ngăn giữa ra một túi tài liệu.

“Đây này, cô Chu bảo anh cần mấy loại giấy tờ này, dặn em mang cho anh.”

Huống Dã bừng tỉnh và giơ tay nhận lấy, lại như chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt càng dịu lại: “Nghe mẹ anh nói, Tết em có đến nhà anh hả?”

Cô gái gật đầu, chậm rãi kể cho anh nghe đủ thứ chuyện: Đến nhà anh chúc Tết, còn được lì xì to nên thấy ngại; Cô Chu và cô Đoạn mùng Hai đã cùng đi Nhật chơi rồi; bà ngoại cô vẫn không chịu mổ, cả nhà rất lo lắng;

Trước Tết, sau khi đóng máy Trang Ý đã đưa Tiểu Oa đi, giờ ‘cún con’ đang chơi tuyết ở quê của nữ diễn viên ở Đông Bắc……

——Đều là những chuyện vụn vặt thường ngày không thể bình thường hơn, vậy mà Huống Dã nghe xong khóe môi lại khẽ cong lên, tim như căng đầy cảm xúc.

Biên cương luôn là gió sương nối tiếp, cát vàng không dứt.

Cô đến rồi, mùa Xuân mới đến……

Mạnh Kinh Hồng nhét nửa lòng đỏ trứng chưa ăn hết vào miệng bạn trai.

“Bà ngoại em còn đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ nữa đó.”

Cô nghiêng đầu: “Cũng không tính là đan cho anh đâu, bà cứ nhắc mãi là đan cho Diệu Văn……”

Huống Dã nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Sao lại không tính, cháu rể với con rể cũng gần giống nhau mà.”

Thấy cô gái lại muốn đứng dậy, anh ấn chân cô xuống: “Để anh tự lấy.”

Chàng trai rất tự nhiên uống sạch phần cháo còn lại của người ta rồi mới đứng dậy đi đến chỗ vali: “Ở đâu vậy?”

“Hình như em nhét vào một góc nào đó……” Mạnh Kinh Hồng nhớ lại rồi đột nhiên sực nhớ ra: “Ờ, để em tìm thì hơn——”

Vừa nói cô vừa lê dép chạy tới, kịp thời ngăn tay chàng trai đang lục vali.

Huống Dã liếc cô một cái không biểu cảm, không động vào hành lý cô nữa.

Mạnh Kinh Hồng lôi ra một chiếc khăn quàng cổ dài màu xám tro, quàng lên cổ chàng trai và cười tươi rói: “Ở đây lạnh, vừa hay dùng được.”

Huống Dã quấn khăn lại: “Giúp anh cảm ơn bà.”

Ngừng một chút, tầm mắt anh liếc qua vali: “Giấu cái gì vậy? Khai thật đi.”

Mi mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ động: “Không có.”

Chàng trai bật cười khẽ bằng giọng mũi: “Mang quà gì cho anh vậy?”

“Chẳng phải còn chưa mua sao……” Mạnh Kinh Hồng lảng tránh, tháo khăn từ cổ bạn trai xuống, dùng hai tay đẩy anh: “Anh cũng đi tắm đi, râu ria mọc dài rồi……”

Bị cô đẩy lùi mấy bước, Huống Dã cười khẽ và giơ tay cởi áo ngoài.

Chiếc áo sơ mi xanh lính bay lên đầu cô gái, anh ung dung đi vào phòng tắm.

Lông mi Mạnh Kinh Hồng run lên mấy cái rồi mới kéo chiếc áo sơ mi của chàng trai xuống.

Vải áo lướt qua chóp mũi, toàn là hơi ấm và mùi hương của anh.

Cánh cửa phòng tắm khép hờ, cô gái thò đầu nhìn lén, lại ngồi xuống bên vali, từ một góc lôi ra hai chiếc hộp nhỏ.

Mím môi nhét chiếc hộp vuông nhỏ vào dưới gối, cô lại cầm chai dưỡng da, ngồi lên giường bôi bôi trét trét.

Chàng trai tắm rất nhanh gọn, lúc để trần nửa thân trên bước ra, liếc mắt đã thấy cô gái đang ngồi xổm bên giường.

“Làm gì vậy?”

“Cái tủ này cứ rung lắc.” Cô gái mặc đồ ngủ nhẹ cau mày đẩy đẩy tủ đầu giường: “Cọt kẹt mãi……”

Huống Dã ném khăn lau tóc sang một bên bước tới, kéo tay cô lên: “Đứng dậy để anh xem.”

Bàn tay to lớn kéo nhẹ, chiếc tủ gỗ nặng nề bị kéo ra.

Đẩy và lắc nhẹ chiếc tủ, chàng trai lại lôi từ gầm giường ra một hộp dụng cụ.

Mạnh Kinh Hồng đá dép ra ngồi trên mép giường, lắc lư hai chân trắng nõn nhìn anh bận rộn.

Nhìn một lúc, tầm mắt từ chiếc tủ chuyển dần sang chàng trai.

——Nói chính xác là, lên cơ thể chàng trai.

Anh vừa tắm xong, nửa thân trên tr*n tr** vẫn còn phủ hơi nước, khí nóng hầm hập bốc lên bắp chân và mu bàn chân cô.

Nhìn thế này thì đúng là chàng trai có gầy đi, nhưng là kiểu gầy rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn càng thêm cường tráng, phần eo bụng cực kỳ săn gọn đầy sức mạnh.

“Cộp”, “Bộp”——

Chiếc búa từng nhát nện xuống tủ gỗ, cánh tay đang phát lực của chàng trai càng lộ rõ đường nét, kéo theo cả cơ bụng, từng khối cơ hiện lên rõ rệt, bên cạnh đường cơ bụng hằn lên những đường gân xanh nhỏ……

Mãi đến khi Huống Dã ném rầm chiếc búa vào hộp dụng cụ, Mạnh Kinh Hồng mới rời mắt đi.

Cô nuốt khan cổ họng khô rát, giọng hơi căng thẳng: “Sửa xong rồi?”

Chàng trai nhướng mắt nhìn cô, hờ hững đáp “Ừhm”.

Đẩy tủ đầu giường về chỗ cũ, anh lại cầm chai nước khoáng chưa mở nắp trên mặt tủ lên.

Chân dài bước hai bước về phía giường, dí sát mặt cô gái, Huống Dã cầm chai nước lướt nhanh một cái qua phần eo của mình.

——Dùng cơ bụng mở nắp chai.

Miệng chai tràn nước được đưa tới trước môi Mạnh Kinh Hồng, khóe môi chàng trai nhếch lên.

“Nhìn đến khát rồi đúng không?”

“……”

Đôi mắt hạnh đỏ bừng của cô từ từ ngước lên nhìn anh, trong mắt là giận dỗi, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.

“Đáng ghét……” Mạnh Kinh Hồng giận dỗi đẩy tay chàng trai ra.

Huống Dã ngoan ngoãn đặt chai nước về đầu giường.

——Giờ không uống, lát nữa làm xong thì từ từ uống.

Khẽ cười, Hống Dã không nói hai lời bèn nằm người lên giường, trực tiếp đè cô gái xuống dưới thân mình.

“Đợi, đợi chút——” Hai tay Mạnh Kinh Hồng chống vào ngực chàng trai, lồng ngực đầy đặn phập phồng th* d*c.

“Yên tâm.” Huống Dã bóp một cái vào phần mông cô: “Cái giường này anh gia cố từ mấy hôm trước rồi, không sập đâu.”

“Anh nói cái gì vậy……” Mạnh Kinh Hồng véo tay chàng trai một cái, tay lại sờ đến dưới gối, nhét chiếc hộp nhỏ vào lòng bàn tay đang nóng rực của anh.

Huống Dã cầm lên nhìn một chút rồi khẽ nhướng mày lên.

Là loại hai người họ dùng thường xuyên nhất.

Loại hạt mà ban đầu cô kêu không chịu nổi, sau đó lại rất thích.

Còn là vị dâu tây……

Huống Dã cũng nhận ra ngay: “Cái này là thứ em giấu trong vali hả?”

Mặt Mạnh Kinh Hồng đỏ như máu, cắn môi không trả lời.

“Có gì mà ngại.” Chàng trai khẽ hừ, mở ngăn kéo tủ đầu giường vừa sửa xong.

Một hộp, hai hộp, ba hộp, bốn hộp……

Anh lấy hết ra đặt bên gối.

Đồng tử Mạnh Kinh Hồng hơi giãn ra: “Tất cả là anh mua sao?”

“Hôm trước vào thành phố làm báo cáo tiện thể mua luôn.”

Huống Dã vừa nói vừa mở bao bì bằng một tay: “Đạn dược dồi dào, trang bị đầy đủ——”

Anh cười nửa miệng ôm chặt cô gái trong lòng: “Xin chỉ thị của vợ, tiếp theo có mệnh lệnh gì không?”

Mạnh Kinh Hồng khẽ cười thành tiếng rồi nhanh chóng hôn nhẹ lên môi chàng trai.

“Chồng à, phải nhẹ nhàng một chút nhé.”

Bình Luận (0)
Comment