Mạnh Kinh Hồng quay đầu ở lối ra cao tốc tiếp theo rồi men theo đường cũ trở về Kinh Bắc.
Chuyến hành trình đầy bất ngờ đã để lại cho cô quá nhiều điều khó quên này cũng đã đến lúc kết thúc.
Nên đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt.
Mạnh Kinh Hồng lái xe đến hãng thuê xe để trả xe trước. Vì xảy ra tai nạn nên việc đàm phán giữa hai bên tốn không ít công sức. May là hôm qua khi thuê xe cô có mua thêm bảo hiểm nên cũng không đến mức phải bồi thường quá nặng.
Sau một hồi trao đổi và xử lý xong xuôi, khi cô về đến nhà thì đã hơn 9 giờ tối.
Nhà của Mạnh Kinh Hồng nằm trong một khu dân cư ở trung tâm phía Tây thành phố, là một trong những khu nhà được định vị là cao cấp đầu tiên ở khu này—— Tuy gọi là cao cấp sang trọng, nhưng thực tế môi trường cũng rất bình thường, dù sao tòa nhà cũng đã hơn 30 năm, các loại cơ sở vật chất đều đã cũ kỹ và lỗi thời.
Căn nhà được bố mẹ cô mua vào năm họ kết hôn, năm đó, bọn họ đều thăng quan tiến chức thuận lợi: Việc làm ăn của bố cô phát triển nhanh, trường dạy múa của mẹ cô cũng khai trương thành công, học viên đến nườm nượp.
Thoắt cái Mạnh Kinh Hồng đã 5 tuổi. Năm ấy, bố cô qua đời vì tai nạn xe hơi.
Hiện tại, tuy phòng dạy múa của mẹ cô không còn thịnh vượng như trước nhưng cũng tạm ổn. Vấn đề là trong nhà chỉ có một người kiếm tiền, người nhỏ thì học múa và luyện thi Nghệ Thuật cũng tốn kém không ít, người già mua thuốc và phẫu thuật cũng tốn tiền nên những năm qua cuộc sống của họ tuy không khó khăn, nhưng cũng chẳng dư dả gì……
Một nửa số căn hộ trong khu này là nhà thông tầng, nhà của Mạnh Kinh Hồng cũng vậy, tầng một còn có một sân nhỏ.
Bước chân tăng tốc, cô đã nhìn thấy cái bóng đen đang vẫy đuôi lia lịa trước cửa sân từ phía xa.
“Soái Oa! Tiểu Oa! Oa Oa! Cục cưng——” Thấy ‘Cún con’ của mình, Mạnh Kinh Hồng cũng biến thành “cái kẹp lớn*”, gọi chú chó Doberman bằng đủ kiểu ngọt ngào.
(*Cái kẹp lớn: Một thuật ngữ mạng Trung Quốc thường dùng để chỉ người tỏ ra cưng nựng, nhõng nhẽo, yêu chiều động vật một cách thái quá, giống như kiểu fan cuồng của thú cưng)
Thú cưng của người đẹp múa nhỏ nhắn mềm mại là một chú chó trông oai phong lẫm liệt, đen bóng, con Doberman to lớn nặng gần 80 cân*—— Nhiều người nghe xong đều rất ngạc nhiên, nhưng thật ra việc Mạnh Kinh Hồng nhận nuôi nó chỉ là tình cờ.
(*Cân: 1 cân ở Trung Quốc thường bằng 0,5kg, tám mươi cân là khoảng 40kg)
Một năm trước cô và Trang Ý đi chơi thì tình cờ cứu được Tiểu Oa: Mấy người đàn ông nói là chó bị người khác bỏ rơi, định đem đi làm thịt. Bọn họ đi ngang qua, thật sự không đành lòng nên bỏ tiền ra để đưa chó đi.
Lúc Tiểu Oa được cứu thì khoảng một tuổi. Trang Ý nói nó “Ngồi xuống là như một người lính, oai phong lẫm liệt lại đẹp trai”, nên đặt tên là “Soái Oa*”.
(*Soái Oa: Nghĩa là Oa đẹp trai)
Một tháng sau, Trang Ý bắt đầu vào đoàn phim, đồng thời bắt đầu cuộc sống không có chỗ ở cố định nên Soái Oa đã được Mạnh Kinh Hồng đưa về nhà, cô nuôi một lần là suốt hai năm.
Mạnh Kinh Hồng từng nghĩ đến việc đổi tên cho Soái Oa, cô cảm thấy gọi chú chó với cái tên này thật sự xấu hổ. Nhưng dường như chú chó thấy cái tên đó rất hợp với nó, gọi tên khác thì nó sẽ không phản ứng. Hết cách, cô bèn đặt thêm cho nó một biệt danh: Tiểu Oa.
Là một chú chó cỡ lớn, nhưng Tiểu Oa lại cực kỳ ngoan ngoãn, không bao giờ chạy loạn hay phá nhà, ngoài việc ăn hơi nhiều thì chẳng có tật xấu nào cả.
Sau khi âu yếm v**t v* Tiểu Oa một lúc lâu, Mạnh Kinh Hồng mới lấy chìa khóa mở cửa.
Phòng khách không có ai nhưng phía phòng ăn vẫn sáng đèn. Hít một hơi thật sâu, cô đặt hành lý xuống rồi đi về phía đó.
Khi đi đến sau cánh cửa, Mạnh Kinh Hồng sững người—— Có một nhóm người đang chen chúc trong phòng ăn: Mẹ cô ngồi sau bàn ăn, khóc đến mức trở thành một người toàn thân đẫm lệ; Bà ngoại cô ngồi bên cạnh thì vẫn vui vẻ gắp đồ ăn, dáng vẻ như chẳng liên quan gì. Mấy dì mấy thím quen thuộc cũng đến đây, vẻ mặt đầy lo lắng vây quanh mẹ cô.
Ngoài ra, còn có hai người cảnh sát mặc đồng phục ngồi bên bàn.
Cảnh sát là người đầu tiên chú ý đến Mạnh Kinh Hồng, sau đó tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang——
Bỗng chốc im phăng phắc.
“Con nhóc chết tiệt kia!”
Một tiếng hét của Đoạn Nhã Lan giống như sấm sét giữa trời quang, bà ấy đứng dậy chạy về phía con gái: “Con chạy đi đâu vậy hả?”
Mạnh Kinh Hồng sợ đến đến mức không dám nhúc nhích: “Con, chẳng phải con đã nói với mẹ là đi giải khuây——”
“Vậy con cũng không thể không nghe điện thoại của mẹ chứ!”
Mạnh Kinh Hồng nhỏ giọng: “Không phải mẹ đã chặn số con rồi sao.”
“Chẳng phải lúc đó mẹ đang giận quá hay sao!” Đoạn Nhã Lan lấy điện thoại ra, đưa cho cô xem lịch sử cuộc gọi: “Con nhìn xem, mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc! Trang Ý nói con không đến tìm con bé, mẹ hỏi khắp nơi, ai cũng nói không gặp con……”
Ánh mắt Mạnh Kinh Hồng lóe lên: “Chẳng phải người mẹ thuê đã tìm thấy con rồi sao……”
Đoạn Nhã Lan nhíu mày: “Người mẹ thuê gì?”
Hai mắt Mạnh Kinh Hồng mở to: “Không phải mẹ thuê một chàng trai đến bắt con về sao?”
Đoạn Nhã Lan trừng to mắt nhìn con gái: “……Con đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Trong đầu Mạnh Kinh Hồng “ầm” một tiếng, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung.
“Được rồi——”
Cảnh sát kịp thời bước đến, cắt ngang hai mẹ con: “Đã tìm thấy người rồi, vậy chúng tôi sẽ không lập hồ sơ mất tích nữa.”
Những người xung quanh liên tục phụ họa: Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi……
Cảnh sát nhìn sang Đoạn Nhã Lan, câu chuyện đột ngột chuyển hướng một cách sắc bén: “Con gái cô vừa nói cô thuê một người đàn ông đến bắt cô ấy—— Chuyện đó là sao?”
Đoạn Nhã Lan vội xua tay: “Không có chuyện đó đâu! Kiểu dân thường nhỏ bé như chúng tôi làm sao có thể thuê người đi bắt người chứ—— Tưởng đang quay phim chắc!”
Bà ấy nhìn sang Mạnh Kinh Hồng, ánh mắt vừa dò xét vừa lo lắng: “Con bé này…… Có phải va đầu vào đâu không?”
“……”
Tiếng ầm vang trong đầu lại càng dữ dội.
Mạnh Kinh Hồng nhìn mẹ một cách bình tĩnh, không nói được câu nào.
–
Phía Đông thành phố, vùng ngoại ô.
Huống Dã mở mắt ra trong bóng tối, anh giơ tay khua một cái ở đầu giường.
“Bíp” một tiếng, rèm chắn sáng tự động từ từ mở ra.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, tạm thời biến căn phòng ngủ tông xanh trắng thành một không gian ấm áp.
Chàng trai miễn cưỡng ngồi dậy, đưa tay gãi mái tóc ngắn.
Tối qua ở ngoài trời, anh hoàn toàn không ngủ và phải tắm nước lạnh bên hồ suốt nửa đêm.
Sau khi lái xe về anh đã ngủ bù đến tận lúc mặt trời lặn, nhưng vẫn không thể ngủ ngon.
——Trong giấc mơ hỗn loạn, liên tục xuất hiện gương mặt cô gái đỏ bừng vì xấu hổ và đôi mắt đỏ ửng vì khóc.
Bàn tay mảnh mai khẽ đặt lên cổ tay rắn chắc, lần này anh không hề từ chối mà dùng một tay vòng ra sau lưng ôm bổng cô lên
Cơ thể có làn da trắng như tuyết, mềm như kem nhanh chóng tan chảy trong ngực……
Nhắm mắt, đưa tay ấn lên huyệt thái dương đang giật nhẹ, Huống Dã xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Bước xuống cầu thang một cách thong thả, một tay anh đút túi, tầm mắt lướt qua phòng khách.
——Phòng khách rộng 6 đến 7 mét, đủ để đậu một chiếc Rolls-Royce bản dài.
Căn nhà này là do gia đình lo liệu mua từ hai năm trước, thuộc khu biệt thự cao cấp chú trọng dịch vụ xa hoa, muốn mua phải xét duyệt đủ điều kiện từ trước. Nói cách khác, những người sống ở đây đều có gốc gác.
Vốn Huống Dã đã từ chối căn nhà kiểu mẫu thế này, nhưng lại không chịu nổi việc mẹ anh cứ cằn nhằn mãi. Bà ấy bảo năm nay anh cũng lớn tuổi rồi, cũng đã đến lúc mua nhà lấy vợ rồi…… Sau khi bị nói mòn lỗ tai, Huống Dã đã ném thẻ lương của mình ra, phần tiền nhà còn lại thì bảo Chu Chính lấy phần của anh từ quỹ gia tộc bù vào.
Nhà thì cũng đã mua, nhưng rồi sao chứ? Đừng nói đến chuyện cưới vợ, hai năm nay thời gian anh ở đây cộng lại cũng chỉ được hai tháng—— Trong đó có một tháng chắp vá sau khi bị đình chỉ công tác.
Dạo này ở nhiều hơn, Huống Dã mới phát hiện ra ưu điểm lớn nhất của căn nhà này: Yên tĩnh, tính riêng tư cực cao.
Kiểu bố cục khá giống kiểu nhà riêng ở Nhật, nhà ở đây đều là nhà đơn lập dành riêng cho một hộ, có sân vườn và gara riêng. Ngoài sân xây tường rào để đảm bảo riêng tư là vẫn chưa đủ, một số nhà thậm chí còn có lối đi xe riêng biệt…… Tóm lại, chỉ cần không muốn thì ở đây cả đời cũng không phải gặp mặt hàng xóm.
Còn mấy thứ như đồ ăn giao tận nơi hay hàng chuyển phát thì càng không cần nói, tất cả đều phải dừng lại ở ngoài khu nhà, sau đó sẽ được quản gia phục vụ 24/24 mang đến tận cửa từng nhà.
Đứng sau bàn bếp đảo bằng đá cẩm thạch, Huống Dã nhìn những gói hàng quản gia mang tới—— Tất cả đều là nguyên liệu tươi mới nhất.
Đồ đã đến, hẳn là người cũng sắp đến rồi.
Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa vang lên.
Mở khóa bằng giọng nói, Huống Dã lấy một chai nước ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra, thong thả đi ra sân trước.
Chiếc Bentley của Chu Chính từ từ lái vào sân, lại là một chiếc xe mới. Huống Dã từng thấy chiếc xe màu trắng của anh ấy, còn chiếc này là một chiếc màu xanh chim công cực kỳ chói lóa.
Xe vừa dừng lại, Chu Thanh Dao từ ghế phụ bước xuống. Nhìn thấy bãi cỏ lớn xanh mướt trong sân của con trai, đôi mắt nghệ sĩ múa tối sầm lại.
“Không phải đã nói hai ngày nữa công nhân sẽ đến làm cảnh quan sao? Con làm cả một bãi cỏ lớn thế này là để đá bóng hay huấn luyện binh lính hả?”
Huống Dã không để ý đến sự bất mãn của mẹ mình, anh nheo mắt đánh giá bãi cỏ mình vừa trồng mấy hôm trước: “Nhìn thấy dễ chịu.”
Chu Thanh Dao quay người lườm anh: “Nhà mẫu còn có sức sống hơn nhà con.”
Người ta thường nói đàn ông lôi thôi, nhưng con trai bà ấy thì chẳng giống tí nào. Tính cách được rèn trong quân đội, lúc nào anh cũng chỉnh tề gọn gàng. Mọi việc nhà cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chỗ nào trong nhà cũng sạch—— Sạch đến mức quá đà.
Căn nhà này anh ở bao lâu rồi, đừng nói tới cây hoa ngọn cỏ, đến ly nước mà anh cũng lười mua thêm, mọi thứ vẫn y như lúc mới chuyển vào, chẳng có chút hơi ấm.
Ôi, đúng là trong nhà phải có một người phụ nữ. Bao giờ mới cưới được vợ – lúc không có việc gì thì khiến anh ngột ngạt một chút, rảnh rỗi thì giúp anh tiêu tiền, có như vậy cái nhà này mới ấm cúng lên được……
“Chị này, chị không hiểu rồi.” Chu Chính vừa đỗ xe xong cũng lên tiếng bênh vực: “Giờ người ta chuộng trồng cỏ mà, nước ngoài cũng thế, khu nhà cao cấp là phải có bãi cỏ lớn với hồ bơi lớn.”
Chu Thanh Dao cười khẩy: “Nếu không phải chị đã từng sống ở nước ngoài thì đã tin em rồi.”
Cả nhà vừa trò chuyện vừa bước vào trong.
Hai chàng trai dựa vào ghế sofa, còn Chu Thanh Dao thì cầm nguyên liệu nấu ăn quản gia mang đến đi vào bếp.
Năm phút sau, bà ấy bưng một bát nhỏ đựng cherry và việt quất ra.
“Xong rồi.”
Nghe vậy, Huống Dã và Chu Chính lập tức đứng dậy nhường chỗ trên sofa.
Nghệ sĩ múa từ từ ngồi xuống ghế quý phi*, vừa ăn trái cây vừa xem phim.
(*Ghế quý phi: Một loại ghế nằm ngắn có tựa một bên, dùng để nằm nghỉ, tựa lưng, hoặc tiếp khách trong không gian trang trọng)
Hai chàng trai thì đã vào bếp, đeo tạp dề bắt đầu nấu ăn.
“Sao bố cháu không đến?” Cuối cùng Huống Dã cũng nhớ tới bố mình.
“Có tiết mà.” Chu Chính đang xử lý con cá mú một cách điêu luyện: “Nói là thêm một buổi tọa đàm.”
Huống Ngật đang công tác tại một trường Đại học ở Kinh Bắc, tính ra thì cũng xem như một nửa đồng nghiệp với con trai—— Là giảng viên tại một trường Đại học quân sự.
Nhà họ Huống là một gia tộc trí thức đúng nghĩa, Chu Thanh Dao trong giới múa cũng rất có danh tiếng, Chu Chính làm ăn càng thuận buồm xuôi gió, mỗi người trong nhà đều có tài riêng, cũng sẵn sàng giúp đỡ Huống Dã. Ai ngờ anh lại quyết tâm tự lập, quay đầu báo danh vào Học viện quân sự với số điểm cao ngất.
——Mọi người trong nhà cũng rất ủng hộ. Vào quân đội chẳng có gì không tốt, đúng lúc nhà có người ở mọi lĩnh vực.
“Đúng rồi, xe cháu bị đâm có nghiêm trọng không?” Chu Chính hỏi: “Hay là để cậu tìm người kiểm tra kỹ cho?”
“Không cần.” Huống Dã trả lời một cách thản nhiên: “Đã đưa đến cửa hàng 4S để sửa rồi.”
“Vậy thì tốt.” Chu Chính cười hơi bất lực: “Cháu nói xem, xe tăng còn lái được mà sao đi cao tốc lại đụng xe thế, lại còn làm rơi mất điện thoại nữa……”
——Trên đường về, Huống Dã chỉ nói với người ta thế này: Gặp tai nạn, mất điện thoại, xe không chạy được nữa.
Không còn cách nào để đuổi theo cô Mạnh kia.
Chu Chính không nghi ngờ gì cả. Vốn là chuyện giúp đỡ bạn bè, đương nhiên vợ chồng nhà họ Mạnh cũng chẳng nói gì, còn chủ động đề nghị bồi thường……
“Còn bên ông Mạnh thì——”
Chu Chính vừa định mở miệng nói gì đó thì Chu Thanh Dao đột nhiên đi tới cửa bếp: “Này trai đẹp, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con——”
Trong lòng Huống Dã khẽ “xì” một tiếng.
Ba người đàn ông trong nhà họ đều xác định rất rõ vị trí của mình: Người hầu trung thành số một, số hai và số ba của quý bà Chu.
Một khi người hầu bị gọi bằng mấy từ nịnh nọt như “trai đẹp” thì chắc chắn là có việc nặng nhọc đang chờ.
Mặt Huống Dã trầm lặng như nước, ánh mắt nhìn mẹ như muốn hỏi.
Chu Thanh Dao dựa vào khung cửa: “Dì Quách của con mới mở một vở diễn mới, bối cảnh là về múa Dân tộc, mời mẹ làm cố vấn chuyên môn. Đoàn phim cách nhà con không xa, nếu con không bận thì lái xe đưa đón mẹ được không?”
“Là cái phim trường ở phía Đông thành phố à?” Chu Chính trả lời trước: “Hay để em gọi tài xế đưa chị đi?”
Chu Thanh Dao nhón lấy một quả cherry, lắc đầu: “Người ta còn có hai cảnh quay cưỡi ngựa nữa, muốn để Dã Tử đi theo trông chừng một chút.”
“Được thôi.” Huống Dã đáp: “Khi nào mẹ đi thì nói với con.”
Nhà họ không thiếu tài xế, chắc chắn đoàn phim cũng không thiếu cố vấn, nhưng đứa con trai như Huống Dã thì lại quá thiếu sự hiện diện.
Mấy năm nay anh đi làm nên hầu như không lúc nào ở nhà, vì tính chất bảo mật nên nhiều khi ngay cả người nhà cũng không biết anh đang ở đâu.
Nhiệm vụ căng thẳng, thậm chí những dịp lễ Tết anh cũng không thể gọi điện về.
Thật lòng mà nói, anh mắc nợ người nhà rất nhiều.…..
Quý bà Chu hài lòng trở lại tiếp tục xem phim.
Chẳng bao lâu, dàn âm thanh vòm vang lên câu thoại đã được phát không dưới mấy chục lần: “……Mẹ nói, điệu múa Kinh Hồng là để múa cho người mình yêu, còn con thì đúng là không cần múa nữa rồi……”
Tay đang ướp bít tết của Huống Dã khựng lại.
Anh bình tĩnh liếc nhìn Chu Chính: “Cậu vừa nói nhà họ Mạnh sao thế?”
“À——” Chu Chính nói tiếp: “Sau khi cháu không thể đến được bên này thì vợ chồng ông Mạnh lập tức đổi chuyến bay giữa chừng để bay sang Hồng Thành.”
Lòng Huống Dã trầm xuống.
Hồng Thành.
Vậy là cô vẫn đi tìm anh ta..….
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Hai vợ chồng họ vừa xuống máy bay đã gặp ngay con gái ở sân bay, còn cả cái thằng vệ sĩ tóc vàng nữa. Cháu đoán xem——” Chu Chính vừa vung dao vừa kể lại đầy sinh động: “Lúc đó hai người đang cãi nhau ngay trong phòng chờ!”
“Thường ngày cô gái nhà họ Mạnh chi cho anh ta không ít, ban ngày ăn bám, ban đêm livestream làm đại ca top 1, còn nhắn tin riêng cho người ta ‘cho xem chân’. Nếu không phải thẻ của Mạnh Giác bị khóa và phải dùng điện thoại anh ta mua vé máy bay thì chắc còn lâu mới phát hiện ra.”
Chu Chính cười haha: “Lúc trước cậu cứ tưởng đầu óc con bé đó chỉ có yêu đương, kết quả nghe ông Mạnh kể rằng người ta gọi luôn cả cảnh sát và luật sư đến sân bay, lôi hóa đơn ra tính sổ tại chỗ, đòi chàng trai kia trả từng đồng, không thiếu một xu!”
Huống Dã không nói gì, khi xoay người đi mở lò nướng khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Đầu lưỡi xoay một vòng bên má phải, anh hỏi: “Cô ấy không tát cho anh chàng kia hai cái à?”
“Cái đó thì cậu cũng không biết.” Chu Chính nhún vai: “Nhưng mà nghe ông Mạnh nói bây giờ con bé đã tỉnh táo rồi, nó bảo sau này nhất quyết không quen ai mà bố mẹ không thích.”
“Bà Mạnh còn nói đùa rằng chủ yếu là con gái bà ấy chưa từng gặp được người tốt, nếu hai nhà có dịp gặp mặt, chờ Tiểu Mạnh gặp cháu thì chắc chắn chướng mắt người khác——”
Bỗng chốc khựng lại giữa chừng, Chu Chính cảm thấy không ổn: Cậu chủ này vốn ghét nhất là bị gán ghép lung tung.
Phía bên lò nướng không có động tĩnh một hồi lâu.
Chu Chính liếc qua, không ngờ lại không thấy vẻ mặt âm u khó chịu.
Ngược lại, lông mày lẫn khóe mắt đều giãn ra, trông có vẻ…… Khá vui.
Trong đầu Chu Chính “đinh” lên một tiếng—— Có hy vọng rồi!
Biết đâu người ta lại thích tính cách dám yêu dám hận của cô Mạnh, vừa hay hợp với vẻ ngoài cứng rắn của anh.
Suy nghĩ một lát, Chu Chính thử mở lời: “Tiểu Mạnh đó, cậu gặp hai lần rồi, là một cô gái rất tốt—— Tính cách tốt, học vấn tốt, vẻ ngoài lại càng tốt.”
Nói xong, anh ấy lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp trong buổi tiệc cuối năm của tập đoàn, ba người nhà họ Mạnh ngồi ngay hàng ghế đầu: “Nhìn xem, cao hơn mét bảy đó——”
Huống Dã liếc nhìn màn hình điện thoại của Chu Chính, ánh mắt khẽ dao động.
Nhìn kỹ lại lần nữa, anh sững người.
Trong bức ảnh được phóng to là một gia đình gồm ba người đang đứng, cô gái ở giữa cười rạng rỡ, tóc ngắn ngang vai.
–
“Hồng Hồng, Hồng Hồng—— Ngủ chưa đấy?”
Đằng sau cánh cửa vang lên tiếng bà ngoại đang hạ thấp giọng. Mạnh Kinh Hồng vội vàng đặt điện thoại xuống, đi ra mở cửa phòng ngủ.
Bà cụ thấy cô, lập tức tươi cười rạng rỡ, lấy bát giấu trong lòng ra: “Mau lên, mẹ cháu ngủ rồi, bà lén nấu cho cháu đấy, mau ăn đi!”
Mạnh Kinh Hồng nhận lấy bát bánh trôi nhỏ, cong mắt cười: “Cảm ơn bà ngoại!”
“Ăn nhiều một chút, đừng nghe mẹ cháu suốt ngày bắt cháu giảm cân.…..” Bà cụ khẽ sờ gương mặt nhỏ nhắn gầy gò của cháu gái, mắt đầy thương xót: “Mai tan học bà đón cháu, chúng ta lén đi ăn lẩu nồi đồng!”
“Dạ!” Mạnh Kinh Hồng áp má vào má bà cụ, nói một cách nũng nịu: “Bà ngoại là tuyệt nhất!”
Bà cụ mãn nguyện đi xuống lầu, Mạnh Kinh Hồng bưng bát bánh trôi ngồi trở lại bên giường rồi lại cầm điện thoại lên.
“A lô? Bà ngoại lại mang đồ ăn cho cậu à?” Trang Ý ở bên kia đầu dây hỏi.
“Đúng rồi.” Mạnh Kinh Hồng thở dài: “Tớ cảm giác thời gian bà bị hồ đồ càng ngày càng dài.”
Bà ngoại tự nhốt mình trong thời gian cháu gái còn nhỏ, ở trong mắt bà ấy, Mạnh Kinh Hồng vẫn là cô bé cần đưa đón đi học mỗi ngày, điều phiền não lớn nhất là bị mẹ quản lý cân nặng không cho ăn vặt, còn có lúc đau đến mức ch** n**c mắt vì tập ép dẻo..….
Trang Ý cũng thở dài theo: “Ôi, chẳng phải nói thuốc đặc hiệu đó rất hiệu quả à?”
“Chỉ có hiệu quả với chức năng cơ thể thôi, sức khỏe của bà tớ vẫn rất tốt.” Mạnh Kinh Hồng cúi đầu nhìn bát bánh trôi: “Nhưng trí nhớ thì chắc không thể tốt lên được nữa rồi……”
“Vậy thì cậu cứ tranh thủ lúc nào bà còn tỉnh táo để nói chuyện với bà nhiều vào.…..”
Hai cô gái trò chuyện về chuyện của bà cụ một lúc rồi chuyển sang đề tài lần này Mạnh Kinh Hồng đi xa.
“Dì gọi điện nói không tìm được cậu nữa, lúc đó tớ sợ chết đi được biết không!” Giọng điệu Trang Ý đầy sợ hãi: “Quản lý bắt tớ nhất định phải quay xong cảnh đó, tớ NG hơn 10 lần, quay xong tớ lập tức khóc luôn—— Đạo diễn còn tưởng tớ bị dọa sợ nên không dám mắng.…..”
“Sau đó xe tớ đã quay đầu chạy về rồi thì trợ lý mới nhận được điện thoại của cậu—— Nhỏ chết tiệt này! Dù có giận đến mấy cũng không được chơi trò mất tích chứ!”
“Ôi không phải đâu——” Mạnh Kinh Hồng áy náy nói: “Tớ thật sự không cố ý, điện thoại bị rơi hỏng mà..….”
“Chẳng lẽ chỗ đó không có điện thoại công cộng nào à? Vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đâu? Ngủ trong xe cả đêm à?”
“Ừhm..…. Gần như vậy.” Mạnh Kinh Hồng trả lời ậm ờ—— Không phải cố tình giấu bạn thân, chỉ là…… Chính cô bây giờ cũng không dám chắc…
Chiếc thìa khuấy nhẹ dưới đáy bát, giọng cô gái rất nhỏ: “Trang Nhi, cậu nói xem, có khi nào thật sự tồn tại không gian song song hay gì đó không?”
Trang Ý sững sờ: “Hả?”
“Tức là.…..” Mạnh Kinh Hồng khẽ gẩy móng tay, giọng càng nhỏ: “Liệu có một ngày nào đó, cậu đột nhiên quen một người, giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tách ra, cậu phát hiện người đó…… Hình như chưa từng tồn tại?”
“Gì vậy chứ?” Trang Ý nghe mà không hiểu gì cả: “Cậu xuyên không rồi à? Xuyên thành ai?”
Thấy chưa, ai nghe cũng sẽ nghĩ cô đang nằm mơ giữa ban ngày.
Mạnh Kinh Hồng cười chua chát, lắc đầu: “Không có, chỉ là..…. Đột nhiên nghĩ tới thôi.”
Trang Ý cũng không hỏi thêm nữa, dạo này tâm trạng của bạn thân không tốt, còn cô ấy thì ngày nào cũng phải quay cảnh đêm trong đoàn phim, không thể ở bên cạnh người ta……
“Đúng rồi——” Trang Ý chợt nhớ ra điều gì: “Hôm nay tớ vừa chốt được vai diễn tiếp theo rồi, vai nữ phụ số ba đó!”
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Chúc mừng, cố lên, sắp được đóng vai chính rồi!”
Trang Ý cười “hihi”, nói tiếp: “Bộ phim này có bối cảnh múa Dân tộc, cần mấy nữ diễn viên biết múa, cậu có muốn tham gia một vai khách mời không?”
Mạnh Kinh Hồng từ chối khéo: “Tớ đâu biết diễn xuất gì đâu.”
“Không sao đâu, vai này diễn không nhiều, chủ yếu là phải múa đẹp, tiếp đó phải ăn hình—— Chẳng phải chính là cậu à!” Trang Ý vừa năn nỉ vừa quấn lấy, nói: “Ôi chao cậu tới đi mà, cậu ở nhà cũng đâu có vui, qua đoàn phim trải nghiệm một chút, tiện thể kiếm thêm chút thu nhập, quan trọng nhất là hai chúng ta có thể lấy cớ công việc để gặp nhau đó!”
Mạnh Kinh Hồng hơi do dự: “Để tớ nghĩ thêm đã……”
Đầu dây bên kia có người gọi quay phim, Trang Ý vội vàng nói: “Cậu nghĩ xong thì lập tức nói cho tớ biết nhé, tớ đi tìm phó đạo diễn đây.”
“Biết rồi, cậu mau đi đi. Quay xong sớm thì nghỉ sớm.”
Sau khi cúp máy, Mạnh Kinh Hồng ngồi ngẩn người hồi lâu.
Chiếc thìa múc một viên bánh trôi đã nguội và đưa vào miệng, cô nhai một cách máy móc.
Một lát sau cô đột ngột đứng dậy, bước thẳng tới vali ở cửa.
Chiếc vali bị đẩy ngã, khóa kéo được mở ra và từng món đồ được lấy ra.
Màn hình điện thoại đen ngòm, một góc màn hình vỡ như mạng nhện.
Máy ảnh vẫn còn một nửa pin, bên trong lưu lại một đoạn ngẫu hứng tối qua ở bên hồ của cô; Mặt vải sa tanh của đôi giày múa phủ đầy bụi đất;
Cuối cùng, Mạnh Kinh Hồng lấy chiếc váy múa màu đỏ kia ra.
Đầu ngón tay lướt qua sợi chỉ sờn trên tà váy, mọi thứ đều đã thực sự xảy ra.
Mọi thứ đều có dấu vết để lần theo.
Mọi thứ, ngoại trừ chàng trai đó.
Tựa như một giấc mộng rực rỡ mà hoang đường, anh chẳng để lại gì cho cô cả.
Ngoại trừ……
Mạnh Kinh Hồng đặt tay lên ngực, thở dài một hơi thật sâu.
——Ngoại trừ trái tim này, vẫn không ngừng rung động mỗi khi nghĩ đến anh.