Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát

Chương 112

Vệ Phục Uyên nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện khi bị người chạm vào.

 

Trong bóng tối, anh chạm vào một vùng ấm áp và mềm mại.

 

Xúc cảm quen thuộc lập tức khiến Vệ Phục Uyên, người ban đầu còn hơi bối rối, không còn nghĩ ngợi gì nữa.

 

Anh nâng gáy Bắc Tuyền, giống như một lữ khách khát nước giữa sa mạc cuối cùng cũng uống được ngụm sương ngọt đầu tiên, đè lên người Bắc Tuyền mà hôn và cắn dữ dội, quấn lấy môi lưỡi đối phương, dây dưa không ngừng nghỉ với khí thế như muốn cướp đoạt cả hơi thở.

 

Môi Bắc Tuyền rất mềm, lưỡi anh cẩn thận nếm thử, còn có mùi máu nhàn nhạt, đó là vết thương do cậu cắn ra để cứu anh trước đó.

 

Tất cả những điều này quá đỗi tốt đẹp, Vệ Phục Uyên cảm thấy một sự k*ch th*ch đến từ bản năng.

 

Thật sự quá ngon.

 

Cho đến khi phổi gần như cạn kiệt không khí, Vệ Phục Uyên mới buông Bắc Tuyền ra.

 

Anh cảm thấy cơ thể mình có phản ứng rõ rệt.

 

Rất tốt.

 

Vệ Phục Uyên nghĩ thầm trong lòng:
Nếu có cảm giác như vậy, xem ra mình đối với Bắc Tuyền quả thực là chân ái.
Nghĩ đến đây, Vệ Phục Uyên quyết tâm, dứt khoát nhắm mắt lại và bắt đầu sờ xuống.

 

Khoan đã!

 

Khi chạm vào vòng eo mềm dẻo của Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó dường như không ổn.

 

Mặc dù Vệ Phục Uyên lúc này toàn thân nóng bừng, d*c v*ng khó kiềm chế, nhưng chung quy anh vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ.

 

Anh nhớ rõ ràng, trong mắt ann, Bắc Tuyền là một tráng sĩ cao lớn thô kệch, cao gần 1m9, da màu đồng, cơ bắp cuồn cuộn - nếu quả thật là như vậy, sao xúc cảm khi sờ vào lại có thể tinh tế và mềm mại đến thế này chứ!?

 

Vệ Phục Uyên đột nhiên mở to mắt.

 

Bắc Tuyền, hay nói đúng hơn, là dáng vẻ mà anh quen thuộc nhất của Bắc Tuyền, đang ngửa mặt nằm trên giường, hai mắt cong thành hình trăng non, tròng mắt màu hạt dẻ ẩn hiện ánh nước, đôi môi mỏng bị hôn và cắn đến sưng đỏ một cách hơi thô bạo, đang mỉm cười dịu dàng với anh.

 

"Cậu..."

 

Vệ Phục Uyên ngẩn ngơ:

 

"Cậu không phải... cái kia..."

 

Anh dùng hai tay khoa chân múa tay trước ngực mình mô tả hình dáng cơ ngực.

 

Bắc Tuyền cuối cùng không nhịn được mà bật cười lớn.

 

"Ha ha, ha ha ha ha..."

 

Bắc Tuyền cười đến mức cuộn tròn như con tôm trên giường:

 

"Ha ha ha, ha ha ha ha..."

 

Vệ Phục Uyên: "..."

 

Ngay cả một con Husky lúc này cũng nên hiểu ra rằng - mình đã bị Bắc Tuyền lừa rồi!

 

"Vậy đó hoàn toàn không phải dáng vẻ 'kiếp trước' của cậu, đúng không!?"

 

Trong cơn thẹn quá hóa giận, Vệ Phục Uyên túm lấy vai Bắc Tuyền và lật người cậu lại.

 

"Cậu --"

 

Anh tức giận đến mức giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:

 

"Phí công tôi đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy!!"

 

"Ha, ha ha..."

 

Bắc Tuyền giơ tay lau đi giọt nước mắt vì cười mà chảy ra.

 

"Tôi biết thuật che mắt... Cậu quên chuyện mang theo Mang Bách Kiềm sao?"

 

Vệ Phục Uyên chán nản.

 

Thật ngốc! Mình thật sự quá ngốc!

 

Anh điên cuồng lẩm bẩm trong lòng.

 

Khi đi đến Hoa Kỳ, Bắc Tuyền đã từng dùng thuật che mắt để biến thành dáng vẻ của Bách Kiềm, mạo danh người khác, ngay cả hải quan cũng bó tay.

 

Vừa rồi Bắc Tuyền chín phần là giở trò cũ, biến mình thành một tráng sĩ cơ bắp hoàn toàn nằm ngoài gu thẩm mỹ của anh, không biết là để thử thách anh, hay để trêu chọc anh, tóm lại chắc chắn là cố ý rồi!

 

Nghĩ thông suốt tầng này, Vệ Phục Uyên càng tức giận hơn.

 

Anh giận từ trong lòng, ác từ gan sinh ra, không nói hai lời đè người lại, vừa hôn vừa cắn, vừa l**m vừa gặm, dùng sức mạnh gần như muốn lột da xé xương đối phương ra nuốt vào bụng, x** n*n Bắc Tuyền một phen dữ dội.
Hôn hít, phản ứng vốn đã rõ ràng lại càng thêm mãnh liệt.

 

Khi máu dồn thẳng lên đầu, Vệ Phục Uyên suýt nữa đã muốn mặc kệ mà "xử tử tại chỗ" đối phương.

 

Chẳng qua anh dù sao cũng là người sớm nhận ra mình là gay, tuy chưa từng tự mình thử, nhưng trong xã hội hiện đại bùng nổ thông tin, chỉ cần có lòng tìm hiểu, không có "kiến thức" nào là không tra được.

 

Cho nên đối với những chuyện lằng nhằng giữa đàn ông và đàn ông, Vệ Phục Uyên rất rõ ràng, biết rằng trong tình huống không có sự chuẩn bị nào, nếu làm bừa, bất kể là bên tấn công hay bên chịu đựng, ai cũng không thể cảm nhận được sự sảng khoái trọn vẹn, hơn nữa còn có khả năng bị thương.

 

Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể kiềm chế một số bộ phận quan trọng đang rục rịch, hít sâu một hơi rồi buông Bắc Tuyền ra, ngồi dậy.

 

"Vậy kiếp trước của cậu rốt cuộc trông như thế nào?"

 

Vệ Phục Uyên dùng mu bàn tay lau lau đôi môi ướt át, hỏi với vẻ bực bội.

 

Bắc Tuyền cong môi cười, dùng câu nói vàng ngọc vạn năng:

 

"Tôi không nhớ rõ."

 

Thật ra, mặc dù Bắc Tuyền đã quên hầu hết chuyện cũ, nhưng dáng vẻ kiếp trước của mình thì hắn vẫn nhớ.

 

Bởi vì cậu chết trong một khu dưỡng xác, thi thể ngâm trong dòng suối tích tụ âm khí và oán khí, mấy trăm năm qua không hề mục rữa chút nào.

 

Cho nên Bắc Tuyền có thể nói là đã luôn canh giữ thi thể của mình, cho đến khi cậu tu thành nửa quỷ tiên.

 

Tuy nhiên, chính vì Bắc Tuyền nhớ rõ, nên cậu không muốn hiện hình dáng thật của kiếp trước trước mặt Vệ Phục Uyên.

 

Thứ nhất là vì thời gian đã trôi qua hơn 650 năm, Bắc Tuyền thực sự không muốn hồi tưởng thêm nữa, thứ hai là vì Bắc Tuyền biết rằng, dáng vẻ kiếp trước của mình cũng rất hợp khẩu vị Vệ Phục Uyên, thậm chí có thể dễ dàng khiến đối phương nảy sinh thiện cảm hơn cả cơ thể hiện tại.

 

Bắc Tuyền thừa nhận, mình có chút ghen với chính mình.

 

"Được rồi, đừng nghĩ nữa."

 

Bắc Tuyền cũng ngồi dậy khỏi giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt giận dỗi của Vệ Phục Uyên:

 

"Thời gian không còn sớm, còn hai tiếng nữa mới rạng đông, tranh thủ chợp mắt một lát đi."

 

Nói rồi, cậu khẽ mỉm cười:

 

"Cậu định ngủ ở chỗ tôi? Hay về lại gác mái của mình?"

 

Vệ Phục Uyên sửng sốt một chút, rồi trong giây lát tỉnh táo lại.

 

Đây là cơ hội trời cho, long trời lở đất, sấm sét vô địch tốt đẹp đến nhường nào vậy!!?

 

Bạn học Tiểu Vệ thông minh lập tức nhận ra đây là thời cơ tốt nhất để anh đường hoàng vào nhà, nói không chừng không những có thể ở lại Tam Đồ Xuyên, mà còn có thể từ biệt gác mái nhỏ của mình, từ nay về sau ngủ cùng giường với Bắc Tuyền.

 

"Tôi, hành lý của tôi vẫn còn ở căn hộ khách sạn mà!"

 

Anh lập tức trưng ra vẻ mặt hung hăng, thành thạo cởi áo khoác, một tay túm lấy chăn của Bắc Tuyền mà trải ra, "Tôi, tôi sẽ ngủ ở đây!"

 

Bắc Tuyền gật đầu, cười nói "được".

 

Không nói thêm lời nào, cậu cũng c** q**n áo của mình, nằm cùng Vệ Phục Uyên trong cùng một chăn.

 

Ngày 3 tháng 8, 5 giờ sáng.

 

Trong một căn hộ cũ kỹ, một cô gái bỗng nhiên bừng tỉnh.

 

"Ưm, khụ khụ!"

 

Hứa Lôi vừa mở mắt, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, căn bản không thể phân biệt đông tây nam bắc, tự nhiên cũng không chú ý rằng mình đã nằm cạnh giường, vì thế cô giãy giụa muốn xoay người, vừa động liền lăn từ chiếc giường đơn chật hẹp xuống, ngã mạnh xuống đất, chưa kịp cảm thấy đau đớn đã ôm ngực, nôn ra một trận trời đất tối tăm.

 

Cho đến khi cô nôn hết cả những thứ trong dạ dày, thậm chí cả mật vàng nâu cũng không thể nôn ra được nữa, Hứa Lôi mới cảm thấy cái cảm giác buồn nôn gần như làm người ta nghẹt thở cuối cùng cũng dịu đi một chút.

 

Đây không phải là lần đầu tiên cô có "giấc mơ tiên tri", nhưng lại là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng như vậy về ý nghĩa thực sự của giấc mơ của mình.

 

Đúng vậy, Hứa Lôi cuối cùng cũng nhận ra một điều, đó là, cái gọi là "giấc mơ tiên tri" của cô có lẽ không phải chỉ là một giấc mơ đơn thuần, mà là một hành vi giết người vô ý thức nhưng có chủ đích.

 

"Không... không thể nào..."

 

Hứa Lôi nằm trong bãi nôn của mình, dùng đôi tay bẩn thỉu ôm lấy cánh tay, móng tay cắm sâu vào thịt, vô thức véo ra từng vết máu hình bán nguyệt.

 

"Không... không phải như thế này..."

 

Giọng cô bị axit dạ dày làm đau rát, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:

 

"Mình... Mình... không phải mình, không phải mình..."

 

Nhưng cho dù cô có phủ nhận thế nào đi nữa, Hứa Lôi vẫn có thể nhớ rõ ràng mọi thứ trong giấc mơ.

 

Hứa Lôi biết mình đã đi "tìm" Vệ Phục Uyên, và suýt nữa đã cùng đàn anh nhảy từ tầng cao nhất của căn hộ khách sạn xuống.

 

Và lý do cô làm vậy, chỉ là theo bản năng muốn biến "giấc mơ tiên tri" thành hiện thực mà thôi.

 

Cho đến nay, những gì Hứa Lôi đã chống cự sâu sắc, dùng mọi cách để phủ nhận "sự thật", lúc này lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Đúng vậy, từ khi bố cô gặp tai nạn, đến tai nạn xe cộ của chị gái cô, cùng với hàng loạt vụ tự sát của các streamer, tất cả đều do chính cô gây ra!

 

Nghĩ đến đây, cô gái cắn môi, nước mắt trào ra.

 

Cô vừa khóc vừa cười:

 

"Mình giết người... Ha ha ha... Mình giết người..."

 

Hứa Lôi loạng choạng đứng dậy, vô thức gãi vào cánh tay, cố gắng dùng nỗi đau để bình tĩnh lại.

 

Nhưng điều này không có tác dụng chút nào.

 

Lừa dối bản thân 20 năm, khi sự thật thực sự phơi bày trước mắt, Hứa Lôi gần như phát điên, căn bản không biết phải đối mặt như thế nào.

 

Khó trách chị nói mình đừng nói ra!

 

Khó trách không thể nói!

 

Nếu không phải như vậy!

 

Nếu mình có thể nhịn được không nói thì...

 

Hứa Lôi điên cuồng túm tóc mình.

 

Nếu mình không nói gì cả, bọn họ sẽ không bao giờ chết!

 

Trong khoảnh khắc này, Hứa Lôi nghĩ đến việc tự kết liễu.

 

Sau khi hại chết nhiều sinh mạng và phạm phải nhiều tội lỗi như vậy, Hứa Lôi cảm thấy mình đã mất đi dũng khí để sống sót.

 

Nghĩ đến đây, cô kéo ngăn kéo, rút ra một con dao rọc giấy từ bên trong, và cứa vào cổ tay dính đầy vết bẩn.

 

Đầu tiên là một cảm giác lạnh lẽo, sau đó là cơn đau nhói như bị thiêu đốt.

 

Một vết máu mảnh mai hiện lên trên cổ tay gầy guộc của cô gái, không sâu, nhưng cảm giác đau đớn thì rất rõ ràng.

 

Hứa Lôi chợt giật mình, bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại.

 

Cô đứng đơ như tượng gỗ bên bàn làm việc, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vết máu trên cổ tay mình, hồi lâu không nhúc nhích.

 

Vết thương rất nhanh liền ngừng chảy máu.

 

"Không..."

 

Môi cô gái khẽ hé mở, thốt ra những tiếng nín thở mơ hồ:

 

"Mình... Mình không muốn chết..."

 

Dù là "giấc mơ tiên tri" hay năng lực giết người, đều không phải là điều cô muốn.
Chưa từng có ai nói cho cô biết tất cả những điều này rốt cuộc là chuyện gì, càng không có ai dạy cô phải làm gì.

 

"Đúng vậy..."

 

Cô gái lẩm bẩm như nói một mình:

 

"Đây không phải lỗi của mình... Đây đâu phải lỗi của mình..."

 

Nếu không phải lỗi của cô, tại sao lại phải để cô chết chuộc tội chứ?

 

Cô buông dao rọc giấy, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt hướng về màn đêm sâu thẳm nhất trước bình minh ngoài cửa sổ.

 

Nếu không có ai khác biết chuyện này thì...

 

Hứa Lôi nghĩ:

 

Vậy có lẽ mình không cần phải chết?

Bình Luận (0)
Comment