Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát

Chương 118

Ngày 6 tháng 8, thứ sáu, 7 giờ 32 phút sáng.

 

Mặc dù miệng luôn nói "Chuyện cũ năm xưa đã vứt bỏ hết rồi", tiếc rằng Khương Nam Ngạn đến nay vẫn chưa thể thoát khỏi hồng trần, trong lòng còn mãi không buông bỏ được bạn gái cũ. Sau khi biết người gặp chuyện là Tô Lan, đêm đó hắn đứng ngồi không yên, gần như cả đêm không chợp mắt.

 

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến bình minh, Chu Lăng đã mang đến cho họ thông tin về Thái Minh Kiện và Tô Lan.

 

May mắn thay, ít nhất cho đến bây giờ, cả hai vẫn còn sống.

 

Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn mang bữa sáng vào thư phòng, vừa ăn vừa xem tài liệu.

 

Đúng như "A Kiện" đã nói trong điện thoại, hai người liên quan đến vụ việc là một cặp vợ chồng mới cưới, vừa đăng ký kết hôn không lâu.

 

Hai người học cùng một trường đại học, là quan hệ học trưởng và học muội. Nhà trai là người địa phương thành phố Phụng Hưng, còn nhà gái thì ở lại thành phố này sau khi tốt nghiệp.

 

Tình hình gia đình của Thái Minh Kiện khá tốt, cha mẹ một người là kỹ sư, một người là giáo viên, đều có chút địa vị xã hội. Có lẽ gia giáo cũng rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn lý lịch học tập đều rất đẹp.

 

Chẳng qua bản thân Thái Minh Kiện tướng mạo bình thường, không liên quan gì đến hai chữ "anh tuấn", nhiều nhất có thể nói là chất phác thành thật, hơn nữa chưa đến 30 đã có xu hướng hói đầu, trong ảnh nhìn già dặn hơn tuổi thật.

 

Còn Tô Lan thì sinh ra trong một gia đình khá giả, quê quán ở một thành phố nhỏ cách đó 300 km, bản thân là con út trong nhà.

 

Tài liệu kèm theo không ít ảnh chụp, có ảnh thẻ tiêu chuẩn ba đình ngũ nhãn, nhiều hơn là ảnh sinh hoạt do chính Tô Lan đăng trên các ứng dụng mạng xã hội.

 

Trong ảnh, cô gái lông mày thanh tú, mắt to, gương mặt xinh xắn, không phải là tuyệt sắc, nhưng cũng xứng với hai chữ "hoa khôi lớp".

 

Bắc Tuyền lướt qua một tấm ảnh Tô Lan tốt nghiệp đại học, quả nhiên tìm thấy đồng chí Tiểu Khương lúng túng không nhìn ống kính ở góc ảnh.

 

Cậu mỉm cười đầy thấu hiểu, rồi nhìn Khương Nam Ngạn đang thất thần, trong lòng thầm thở dài, sau đó nói:

 

"Thái Minh Kiện và Tô Lan hiện không ở Phụng Hưng."

 

"A!?"

 

Khương Nam Ngạn đột nhiên hoàn hồn, rời mắt khỏi đống ảnh trên bàn: "Có ý gì?"

 

"Này, xem chỗ này."

 

Bắc Tuyền chỉ vào một trang trong tài liệu, trên đó có hai thông tin mua vé tàu cao tốc, "Tuần trước họ đã về quê Tô Lan."

 

"Ồ..."

 

Khương Nam Ngạn chậm rãi gật đầu.

 

Con người khi gặp biến cố đột ngột luôn đặc biệt muốn trở về nơi mang lại cảm giác an toàn nhất cho mình, có lẽ Tô Lan cũng vậy.

 

"Được rồi, việc này không nên chậm trễ."

 

Bắc Tuyền nhanh chóng lướt qua tài liệu một lần, xác định mình không bỏ sót gì, liền xếp chồng những tờ giấy in và ảnh rải rác trên bàn lại, cất vào túi giấy, tiện tay đưa cho Khương Nam Ngạn đang chăm chú nhìn cậu.

 

"Hôm nay chúng ta sẽ đi xe đến xem tình hình hiện tại của Thái Minh Kiện và Tô Lan."

 

Vệ Phục Uyên không hề phản đối, còn Khương Nam Ngạn thì ước gì được đi ngay bây giờ.

 

Ba người nhanh chóng đặt vé tàu cao tốc chuyến gần nhất, mỗi người trở về thu dọn hành lý.

 

Tuy nhiên, đúng lúc họ tập trung ở Tam Đồ Xuyên, chuẩn bị đi ra ga tàu, chiếc điện thoại Nokia trăm năm không dùng của Bắc Tuyền đột nhiên reo lên.

 

-- Thế mà lại có người gọi điện thoại cho Bắc Tuyền!

 

Vệ Phục Uyên vô cùng tò mò, rướn cổ nhìn một cái, phát hiện trên màn hình xanh nhỏ không hiện tên, cũng không hiện số, trông giống hệt điện thoại lừa đảo.

 

Nhưng Bắc Tuyền không nói hai lời lập tức bắt máy.

 

Trong điện thoại mơ hồ truyền đến một giọng nam trầm thấp, Vệ Phục Uyên cảm thấy giọng nói nghe có vẻ hơi quen tai, nhưng anh ta dựng tai nghe rất lâu cũng không nghe rõ đối phương rốt cuộc nói gì.

 

"Là tôi."

 

"Ừm."

 

"Được."

 

"Tôi biết rồi."

 

Bắc Tuyền trả lời vô cùng đơn giản, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào.

 

Nhưng Vệ Phục Uyên hiểu Bắc Tuyền, chỉ cần nhìn biểu cảm nghiêm túc không một nụ cười của cậu là có thể đoán ra, chuyện nói trong điện thoại chắc chắn là chuyện quan trọng mà ngay cả Bắc Tuyền cũng cảm thấy khó giải quyết.

 

Bắc Tuyền không nói chuyện với người gọi đến quá lâu.

 

Khoảng hai phút sau, cậu cúp điện thoại.

 

"Kế hoạch thay đổi tạm thời."

 

Bắc Tuyền quay đầu, nghiêm túc nói với Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn:

 

"Tôi phải đi nơi khác trước, sẽ không đi thành phố T."

 

"Cái gì!?"

 

Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn đồng thanh kêu lên.

 

"45 phút nữa tàu cao tốc sẽ chạy, bây giờ cậu nói cậu không đi?"

 

Khương Nam Ngạn quả thực hận không thể trói Bắc Tuyền lại nhét vào tàu cao tốc:

 

"Hơn nữa, tình hình bên Tiểu Lan họ cậu cũng không phải không biết! Cô ấy mỗi ngày đều rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, lỡ mà có chuyện thật xảy ra -- thì tôi, tôi..."

 

Hắn vốn định nói "thì tôi phải làm sao", nhưng ngay sau đó ý thức được cô gái đã không còn liên quan gì đến mình, liền sửa lời giữa chừng:

 

"Thì tôi sẽ thật có lỗi với cô ấy!"

 

"Cậu nói không sai, bất kể là Tô Lan hay quỷ khuể, đều không thể cứ thế mà bỏ mặc."

 

Bắc Tuyền vỗ vai Khương Nam Ngạn, ra hiệu hắn đừng gấp:

 

"Cho nên, tôi chỉ nói tôi không đi thành phố T thôi, còn các cậu, vẫn cứ theo kế hoạch đã định mà đi tìm Thái Minh Kiện và Tô Lan."

 

Khương Nam Ngạn sững sờ, không hiểu Bắc Tuyền có ý gì.

 

Còn Vệ Phục Uyên đã nhạy bén nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

 

"Em không đi cùng?"

 

Anh níu lấy Bắc Tuyền, "Là vì cuộc điện thoại vừa rồi sao? Em định làm gì? Sẽ có nguy hiểm không?"

 

Không đợi Bắc Tuyền trả lời, Vệ Phục Uyên đã vội phủ nhận:

 

"Không được, vết thương của em còn chưa lành mà? Một mình quá nguy hiểm! Tuyệt đối không được! Ít nhất cũng phải đưa anh đi cùng chứ!"

 

Bắc Tuyền duỗi tay ôm lấy Vệ Phục Uyên, trấn an v**t v* sau lưng anh.

 

"Yên tâm, không phải em đi một mình."

 

Bắc Tuyền giải thích:

 

"Người của 'Đặc Thất' sẽ hành động cùng em."

 

Nói rồi, cậu ngửa đầu hôn nhanh một cái lên môi Vệ Phục Uyên:

 

"Hơn nữa cũng không phải nhiệm vụ nguy hiểm gì, chỉ là đi điều tra một vài việc thôi."

 

Vệ Phục Uyên nhăn mày:

 

"Vậy không thể đợi bọn anh về rồi cùng đi sao?"

 

Anh quay đầu nhìn Khương Nam Ngạn vẫn còn vẻ mặt mơ hồ, bĩu môi khó chịu:

 

"Hoặc là Tiểu Khương tự đi thành phố T, để anh đi cùng em không được sao?"

 

Bắc Tuyền cười cười.

 

Đối với công việc vuốt lông cho chó lớn, cậu đã luyện thành thục.

 

"Sợ rằng một mình Tiểu Khương thì không được."

 

Cậu ghé sát tai Vệ Phục Uyên, nhẹ giọng nói:

 

"Anh là tiền bối, có kinh nghiệm hơn cậu ấy, có anh đi cùng, em mới có thể yên tâm."

 

Vệ Phục Uyên quả nhiên được câu này làm xuôi lòng.

 

"Vậy... được rồi..."

 

Anh hậm hực cúi đầu, cắn mạnh một miếng lên môi Bắc Tuyền, "Em bảo đảm mình sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

 

"Có thể có nguy hiểm gì?"

 

Bắc Tuyền l**m l**m khóe môi đau nhức, cười đáp: "Em còn sợ hai người đối phó với quỷ khuể sẽ có nguy hiểm ấy chứ."

 

"Vậy anh có thể gọi điện cho em không?"

 

Vệ Phục Uyên nghĩ nghĩ, móc điện thoại của mình ra khỏi túi:

 

"Nếu gặp vấn đề gì, em phải chi viện từ xa cho bọn anh đấy."

 

Bắc Tuyền đương nhiên không có lý do gì để không đồng ý.

 

Miệng cậu thì ừ ừ ừm ừm, nhưng trong lòng lại nghĩ -- sợ rằng lúc đó mình đang ở nơi mà di động, Viettel và Mobifone đều không phủ sóng được mất.

 

"Thôi được rồi."

 

Vệ Phục Uyên lúc này mới miễn cưỡng buông Bắc Tuyền ra:

 

"Vậy anh và Khương Nam Ngạn sẽ đi thành phố T thu phục quỷ khuể trước vậy."

 

Khương Nam Ngạn đứng ngoài cuộc: "..."

 

-- Sao cả quá trình không ai hỏi ý kiến tôi vậy!?

 

Bắc Tuyền đương nhiên không bỏ lại hai người mới mà đi ngay.

 

Cậu đưa Mê Thần Phiên cần thiết để phong ấn quỷ khuể cho hai người, còn kèm theo một Tố Ảnh, dặn dò họ phải hết sức cẩn thận, không được hành động bốc đồng. Sau đó, cậu mới tiễn hai người lên chuyến tàu cao tốc đi thành phố T.

 

Tiếp theo cậu quay trở lại Tam Đồ Xuyên, xe của "Đặc Thất" đã đợi sẵn cậu.

 

Bắc Tuyền mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Trong xe có một nam một nữ.

 

Người đàn ông lái xe là gã râu quai nón mà Bắc Tuyền đã gặp hai lần, không rõ tên thật, chỉ biết danh hiệu của hắn là "Thanh Trúc".

 

Còn ở ghế phụ là một cô bé trẻ tuổi, chừng tuổi học sinh trung học, mặc một chiếc váy áo kiểu cân vạt màu trắng ngà, thắt hai bím tóc dày, rất có phong thái tiểu thư khuê các thời dân quốc.

 

Nhưng khí chất quanh cô gái đọng lại và tĩnh lặng, đôi mắt có màu nâu nhạt rất hiếm thấy ở người châu Á. Khi cô quay đầu nhìn, đồng tử có một thoáng biến thành hình quả trám, trông như ánh mắt của một loài động vật máu lạnh nào đó.

 

Bắc Tuyền lập tức đoán được thân phận đối phương.

 

Cậu mỉm cười dịu dàng với cô bé, nói: "Liễu tiểu thư."

 

Cô bé bím tóc gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của Bắc Tuyền.

 

Xe hướng về phía ngoại ô phía đông, đích đến là một sân bay quân sự nhỏ mà ngay cả người địa phương cũng không biết rõ.

 

"A Liễu, nói chuyện với Bắc Tuyền đi."

 

Thanh Trúc râu quai nón vừa lái xe vừa nói với cô bé bím tóc ở ghế phụ.

 

A Liễu gật đầu.

 

"Hôm qua, ở thành phố C phát hiện một thi thể nam."

 

Giọng cô bé rất nhỏ, từng chữ nói ra mang theo hơi thở mỏng manh, dường như cơ thể rất yếu, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ khó khăn.

 

Nhưng Bắc Tuyền biết, người nhà họ "Liễu" bẩm sinh giọng điệu là như vậy.

 

"Thi thể đó được đội công trình tu sửa đường tìm thấy ở một khe suối, công an địa phương điều tra sơ bộ, phát hiện thi thể có lẽ đã chết hơn ba ngày, vì phơi bày ngoài hoang dã nên đã bị kiến và các loài thú nhỏ phá hoại đến không còn hình dạng."

 

Bắc Tuyền hỏi:

 

"Tôi nghe Thanh Trúc nói trong điện thoại, tình trạng thi thể rất 'kỳ lạ'..."

 

"Không sai."

 

A Liễu tiếp tục nói:

 

"Thi thể đó, bị lột da."

 

Bắc Tuyền kinh ngạc mở to mắt.

 

Kiểu chết giết người lột da này thực sự quá bất ngờ, cậu sớm nên đoán được rằng vụ án làm kinh động đến "Đặc Thất" chắc chắn sẽ không đơn giản.

 

Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Người chết có thân phận gì?"

 

"Người chết là một thôn dân địa phương."

 

A Liễu trả lời:

 

"Gia đình người chết nói anh ta vốn đi làm công ở nơi khác, vì cha già đột nhiên bệnh nặng nên vội vàng xin nghỉ về nhà, không ngờ trên đường mất liên lạc -- khi tìm thấy người thì đã là một thi thể."

 

"Thì ra là vậy..."

 

Bắc Tuyền lại hỏi:

 

"Thôn dân bị giết có điểm gì đặc biệt không?"

 

A Liễu nghe vậy, nhìn Bắc Tuyền qua gương chiếu hậu một cái.

 

"Anh đoán không sai."

 

Cô bé trả lời:

 

"Bát tự của người chết rất đặc biệt."

Bình Luận (0)
Comment