Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát

Chương 164

Khương Nam Ngạn là lính mới nên tạm thời chưa nói đến, còn Vệ Phục Uyên đã gia nhập Tam Đồ Xuyên được bốn tháng, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một vụ án bất lực đến vậy.

 

Bởi vì họ hiện tại không thể làm gì cả, chỉ có thể đi ngủ.

 

Tất nhiên, Bắc Tuyền không phải là hoàn toàn không làm gì, cậu vẫn nhờ nhóm tài năng của "Đặc Thất" hỗ trợ điều tra.

 

Tuy nhiên, sau khi nghe yêu cầu của Bắc Tuyền, Thanh Trúc cho biết việc hỗ trợ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng để điều tra thông tin thật của một người dùng trên một diễn đàn nước ngoài quả thật hơi phiền phức, ít nhất cần một hoặc hai ngày.

 

Trong lúc chờ kết quả, mọi người chỉ có thể đợi.

 

"Được rồi, vậy ăn trưa, rồi đi ngủ trưa thôi."

 

Bắc Tuyền bảo Chu Lăng gửi tấm bài đăng đó đến điện thoại của Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn, yêu cầu họ rảnh rỗi thì thường xuyên xem, và cố gắng hình dung, tưởng tượng cụ thể dáng vẻ của cánh "Cổng" đó trong đầu.

 

Khương Nam Ngạn vốn là một (tự xưng) phật tu, trước đây khi tu luyện cũng đã thực hiện những bài tập thiền định tương tự, tuy không thấy hiệu quả gì rõ rệt nhưng ít nhiều cũng có kinh nghiệm, không đến mức không biết bắt đầu từ đâu.

 

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bối rối là, "Bắc Tuyền à, bây giờ mới chưa đến 10 giờ rưỡi, ăn trưa lúc này có phải quá sớm không?"

 

Bắc Tuyền hơi mỉm cười với Khương Nam Ngạn, "Cậu cũng có thể chọn đi ngủ ngay bây giờ mà."

 

"Không được!"

 

Khương Nam Ngạn lầm bầm, "Vẫn phải ăn cơm trước chứ!"

 

Nói rồi hắn mở phần mềm đặt đồ ăn ra, suy nghĩ xem nên ăn gì.

 

Sau bữa trưa, Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên trở về phòng.

 

Vệ Phục Uyên rất muốn thể hiện tốt trước mặt người yêu của mình, từ nãy đến giờ vẫn luôn dán mắt vào điện thoại, xem đi xem lại bài đăng mà Chu Lăng đã chia sẻ, từng câu từng chữ suy ngẫm ý nghĩa của từng từ trong bài văn dở tệ đó, thậm chí không bỏ qua cả những hình vẽ vụng về, nghiêm túc nghiên cứu từng đường nét, chỉ mong rằng mình vừa nhắm mắt là có thể mơ thấy "Lưỡng Cực Môn".

 

Đáng tiếc, càng bận tâm về chuyện này, tinh thần anh càng phấn chấn, hơn nữa thời gian còn sớm, Vệ Phục Uyên lại không có thói quen ngủ trưa, lúc này càng không có chút buồn ngủ nào.

 

Không còn cách nào, anh đành lôi điện thoại ra lần nữa, tiếp tục xem bài đăng, với ý đồ dùng những dòng chữ nhàm chán đó để ru mình vào giấc ngủ.

 

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

 

"Sao vậy?"

 

Bắc Tuyền cảm nhận được người bên cạnh lăn qua lộn lại như chiếc bánh rán, cậu nghiêng người về phía Vệ Phục Uyên, sờ lên mặt anh, "Không ngủ được à?"

 

Vệ Phục Uyên cười khổ gật đầu.

 

"Cách này thật sự có hiệu quả không?"

 

Anh nhàm chán lướt điện thoại.

 

"Hơn nữa, dù có mơ thấy cái 'Lưỡng Cực Môn' đó thật, cũng phải mất vài ngày mới có thể đi vào chứ? Chờ đến bao giờ mới giải quyết xong vụ án này đây?"

 

"Không sao, một ngày không được thì mấy ngày, một tuần không được thì mấy tuần thôi."

 

Bắc Tuyền cười đáp:

 

"Dù sao 'Lưỡng Cực Môn' chỉ có thể thấy khi chìm vào giấc mộng, đâu có ảnh hưởng đến việc chúng ta điều tra các vụ án khác."

 

Vệ Phục Uyên vỡ lẽ.

 

- Đúng vậy! Không ai quy định một vụ án chưa giải quyết xong thì không thể đi điều tra vụ án khác!

 

Họ hoàn toàn có thể vừa điều tra "Lưỡng Cực Môn" trong mơ, vừa mỗi tuần một lần thực hiện chương trình 《Kinh Hãi Dạ Thoại》!

 

Dù sao thì con người luôn cần ngủ, hai việc này không hề xung đột, lại còn có thể tận dụng tối đa thời gian.

 

"Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?"

 

Bắc Tuyền nhìn thấy cặp lông mày đang nhíu lại của Vệ Phục Uyên lại giãn ra, cậu cười xoa xoa khóe mắt anh, "Bây giờ, nhắm mắt lại, ngủ đi."

 

Vệ Phục Uyên ngoan ngoãn nhắm mắt.

 

Năm phút sau, anh lại lần nữa mở mắt, đối diện với đôi mắt cười híp lại như vầng trăng khuyết của Bắc Tuyền.

 

"Khụ."

 

Mặt Vệ Phục Uyên đỏ bừng, "Anh... không ngủ được."

 

"Được rồi, biết ngay là anh không ngủ được mà."

 

Bắc Tuyền thở dài một hơi.

 

Sau đó, cậu vén chiếc chăn mỏng đắp trên người cả hai, xoay người ngồi dậy, thuần thục đè lên hai chân của Vệ Phục Uyên.

 

"Đã như vậy, vậy chúng ta vận động một chút đi."

 

Bắc Tuyền từ từ cởi cúc áo của mình.

 

"Cách này có ích cho giấc ngủ..."

 

Ngày 27 tháng 8, thứ sáu, 3 giờ 45 phút chiều.

 

Bắc Tuyền mặc bộ đồ ngủ mỏng mùa hè đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng cẩn thận, rồi đi xuống lầu.

 

Ở phòng khách tầng một, Điền Gia Tân đang đứng trên ghế, tỉa cành lá cho chậu hoa đặt bên cửa sổ.

 

"Ồ, cậu tỉnh rồi à?"

 

Nhóc nghe thấy tiếng bước chân của Bắc Tuyền, ngẩng đầu lên, "Trong bếp có bánh hoa đào và bánh đậu xanh vừa làm xong, muốn ăn thì tự vào lấy nhé."

 

Bắc Tuyền quả thật cảm thấy hơi đói, cậu quay người vào bếp, bưng món điểm tâm ra bàn ăn, rồi pha cho mình một ly trà, bắt đầu ăn.

 

"Tôi nghe Chu Lăng nói, vụ án lần này của các cậu là cần 'ngủ', nên tôi không đi gọi các cậu."

 

Điền Gia Tân tiếp tục xén xén, vừa cắt vừa lải nhải:

 

"Nhưng cậu ngủ một giấc này cũng đủ lâu đấy! Thế nào, Tiểu Vệ vẫn chưa dậy sao?"

 

"Ừ, cứ để anh ấy ngủ thêm một lát nữa đi."

 

Bắc Tuyền đương nhiên sẽ không nói cho Điền Gia Tân sự thật là họ đã "vận động" cho đến gần 2 giờ chiều mới ngủ, cậu chỉ nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế ngồi, để chiếc lưng mỏi nhừ của mình có thể dựa vào lưng ghế.

 

Điền Gia Tân nhảy xuống ghế, chạy lộc cộc vài bước, từ xa ngắm nhìn hình dáng của chậu hoa.

 

"Thế nào, có tiến triển gì chưa?"

 

Bắc Tuyền lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa."

 

Điền Gia Tân "Ồ" một tiếng, phát hiện có chỗ chưa ưng ý, lại trèo lên ghế, tiếp tục làm việc.

 

Khoảng hai mươi phút sau, Vệ Phục Uyên cũng xuống lầu.

 

Anh bị đói bụng mà tỉnh giấc.

 

Vì thế, anh tự giác ngồi vào bàn ăn, ăn từng miếng từng miếng món điểm tâm chay kiểu Trung Quốc sở trường của Điền Gia Tân.

 

"Thế nào?"

 

Bắc Tuyền rót cho bạn trai mình một ly trà, "Mơ thấy 'Lưỡng Cực Môn' chưa?"

 

Vệ Phục Uyên lắc đầu, đồng thời tai anh đỏ bừng.

 

Lúc trước anh và Bắc Tuyền "đại chiến" một trận, lăn lộn ba hiệp, chiến đấu đến kiệt sức, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, vừa nhắm mắt rồi mở mắt ra, đã trôi qua hơn hai giờ.

 

Giấc ngủ này cực kỳ ngon và sâu, đừng nói là "Lưỡng Cực Môn", anh còn chẳng mơ thấy gì cả.

 

"Được rồi."

 

Bắc Tuyền bất lực buông tay, "Cả hai chúng ta đều thất bại, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Khương."

 

5 giờ 30 phút chiều, Khương Nam Ngạn đi vào Tam Đồ Xuyên.

 

"Tôi đã thấy nó!"

 

Hắn vừa vào cửa đã lao tới nắm lấy cánh tay Bắc Tuyền, kích động hét lên, "Tôi thật sự đã nhìn thấy 'Lưỡng Cực Môn'!"

 

Bắc Tuyền nhướng mày.

 

Đây là biểu cảm ngạc nhiên của cậu.

 

Sau khi cậu và Vệ Phục Uyên thất bại liên tiếp, Bắc Tuyền đã chuẩn bị tâm lý phải trì hoãn thêm vài ngày, không ngờ đồng chí Tiểu Khương lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ một giấc ngủ trưa đã thật sự thấy được "Lưỡng Cực Môn".

 

Khương Nam Ngạn buông tay Bắc Tuyền, nhanh chóng đi đến sofa phòng khách, ngồi phịch xuống, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể.

 

"Tôi nói cho các cậu biết, thật sự có một cánh cửa như vậy!"

 

Hai cánh tay hắn uốn lượn, rồi đan xen vào nhau, múa ra một hình "tròn" giữa không trung, "Giống như cá âm dương vậy, một nửa đen một nửa trắng, không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, rất đẹp..."

 

Bắc Tuyền giơ tay lên, ra hiệu "dừng lại".

 

"Tôi có một cách tốt hơn."

 

Cậu hơi mỉm cười với Khương Nam Ngạn, "Nhưng cần Tiểu Khương cậu phối hợp một chút."

 

Khương Nam Ngạn: "???"

 

Vệ Phục Uyên: "..."

 

- Lại nữa rồi!

 

Đồng chí Tiểu Vệ hét lên trong lòng.

 

Mỗi lần Bắc Tuyền lộ ra nụ cười này, chắc chắn lại đang suy tính cách hãm hại người khác!!

 

Đáng tiếc, đồng chí Tiểu Khương rốt cuộc mới gia nhập Tam Đồ Xuyên trong thời gian ngắn, sự hiểu biết về Bắc Tuyền còn chưa đủ, không thể cảm nhận được thâm ý đằng sau nụ cười của Bắc Tuyền, nên rất dứt khoát gật đầu, "Được, tôi cần phối hợp như thế nào?"

 

"Rất đơn giản."

 

Nụ cười của Bắc Tuyền càng sâu hơn, "Để tôi và Tiểu Vệ xem cảnh trong mơ của cậu."

 

Vệ Phục Uyên: "..."

 

- Tốt, anh sợ là lại sắp bị Bắc Tuyền dùng như một cây cầu để "đẩy" ra ngoài.

 

Chỉ là, lần này, Bắc Tuyền không định dùng cộng cảm.

 

"Cộng cảm tuy tiện lợi, nhưng mỗi lần chỉ có thể có một người cộng cảm với Tiểu Khương, quá phiền phức."

 

Bắc Tuyền giải thích:

 

"Hơn nữa, thường xuyên cộng cảm cũng sẽ khiến Tiểu Khương cảm thấy khó chịu."

 

Rốt cuộc, cộng cảm tương đương với việc một cơ thể tạm thời chứa hai linh hồn. Nếu ví với việc mặc quần áo, thì giống như hai người cùng mặc một chiếc áo, không chỉ chật chội mà còn dễ khiến cả hai đều cảm thấy không thoải mái.

 

Nếu là bình thường để tiện cho việc phá án, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thì không nói, nhưng hiện tại thời gian đầy đủ, không cần thiết phải làm khổ người nhà như vậy.

 

- Hơn nữa...

 

Bắc Tuyền cười cười.

 

- Nhìn tình hình hiện tại, rất có khả năng sẽ phải làm khổ không chỉ một lần.

 

Sau bữa tối, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn hợp sức dọn bàn trà và sofa ra, nhường lại không gian phòng khách, Chu Lăng và Điền Gia Tân thì ôm ba chiếc đệm ra, trải trên sàn nhà trống.

 

Bắc Tuyền thì mang một cái bàn nhỏ ra bên cạnh, chuẩn bị bày trận.

 

"Chúng ta cần làm một chút thủ thuật."

 

Bắc Tuyền triệu ra Bút Khuynh Quang Vạn Tượng, viết ba lá bùa, rồi gấp chúng lại, lần lượt bỏ vào túi áo của mình, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn.

 

"Chúng ta sẽ cùng Tiểu Khương chia sẻ một giấc mơ - như vậy có thể giữ cho tiến độ nhất quán."

 

"Tiến độ" trong miệng Bắc Tuyền, đương nhiên là chỉ tiến độ điều tra "Lưỡng Cực Môn".

 

Thuật đi vào giấc mơ đối với Bắc Tuyền chỉ có thể coi là "cơ bản", sử dụng không khó, hơn nữa đặc tính của "Lưỡng Cực Môn" chỉ xuất hiện trong giấc mơ, vừa hay có thể cho cậu dùng phương pháp này để "gian lận".

 

Bắc Tuyền đặt bùa xong, ra hiệu ba người lần lượt ngồi lên đệm.

 

Lúc này, Điền Gia Tân bưng tới ba ly trà thảo mộc có vị kỳ lạ.

 

Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn uống xong trà, nằm xuống đệm.

 

Điền Gia Tân lại giúp họ thắp hương.

 

Hương có mùi thơm ngọt ngào cực kỳ, vừa thắp lên, cả phòng khách giống như ngâm mình trong mật ong ngâm nhiều loại hoa.

 

"Hai tiếng sau, đánh thức chúng tôi."

 

Bắc Tuyền dặn dò Chu Lăng và Điền Gia Tân.

 

Sau đó, cậu đan tay trước ngực, nhắm mắt lại, "Được rồi, bây giờ ngủ thôi."

 

Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ giống nhau trong mắt đối phương.

 

- Mới vừa tỉnh được bao lâu đâu? Có ngủ được không đây?

 

Chỉ là không biết là trà thảo mộc có tác dụng an thần, hay là mùi hương ngọt ngào của hương có thể thôi miên, cả hai vừa nhắm mắt lại, đã bất tri bất giác mất đi ý thức.

Bình Luận (0)
Comment