Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát

Chương 166

Khương Nam Ngạn hỏi: "Sư tổ là ai?"

 

Con chó máy lông vàng ngừng lại, đứng yên trong hai giây.

 

Sau đó, nó trả lời:

 

【 Sư tổ là Chân Tiên Quân. Ngài sẽ dạy ngươi cách Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư, Hoàn Hư Hợp Đạo, để đạt tới cảnh giới Chân Nhân. 】

 

"Ha."

 

Bắc Tuyền nghe vậy, khẽ cười một tiếng.

 

Ngay cả "vị kia" trong bí cảnh Chu Lăng cũng chưa từng xưng mình như vậy, cậu muốn xem xem ai lại có đủ tự tin để nói ra ba chữ "Chân Tiên Quân".

 

"Ồ?"

 

Khương Nam Ngạn không nhịn được hỏi:

 

"Vậy ta có thể thỉnh giáo tên của tiên quân được không?"

 

Con chó lông vàng nghiêng đầu

 

【 Xin hãy đổi cách hỏi khác. 】

 

Khương Nam Ngạn nghĩ một lát, đổi một câu hỏi đơn giản hơn:

 

"Ta hỏi là, sư tổ tên là gì?"

 

Lần này, con chó lông vàng đã hiểu, 【 Đạo hiệu của sư tô là Thiên Uyên. 】

 

Bắc Tuyền lại im lặng cười.

 

Thiên Uyên chân nhân của thành Thiên Uyên sao?

 

Đạo hiệu trùng với tên thành, thật là dễ nhớ.

 

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi theo con chó lên một cầu thang cuốn hình xoắn ốc.

 

Cuối cầu thang là một cánh cửa đá hình vòm.

 

Cánh cửa không có cánh, nhưng khi đứng ở ngoài, Bắc Tuyền và mọi người chỉ thấy một luồng xoáy mờ ảo đang chuyển động, không thể thấy được cảnh tượng bên trong.

 

Con chó lông vàng dẫn họ xuyên qua lớp sương mù đó.

 

Phía sau cánh cửa đá là một đại điện làm bằng đá cẩm thạch, phía trước hẹp, phía sau rộng, dài chừng 30 mét. Phần rộng có hình cung tròn, nhìn từ trên xuống có lẽ là một hình quạt tiêu chuẩn.

 

Lối vào đại điện nằm ở giữa cạnh dài của hình quạt.

 

Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn vai kề vai bước vào đại điện, ngay lập tức nhìn thấy một bục cao 3 mét ở cuối sảnh chính. Trên bục đặt một chiếc bảo tọa được thiết kế hoa mỹ, và có một người đang ngồi trên đó.

 

Khi Vệ Phục Uyên nhìn thấy chiếc bảo tọa, trong lòng đã không nhịn được muốn than phiền.

 

Thật sự là bởi vì chiếc bảo tọa đó, cả về kích thước lẫn hình dáng, đều dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến "Ngai Sắt" nổi tiếng trong "Trò Chơi Vương Quyền".

 

Chỉ là những thanh kiếm ban đầu đã được thay bằng những góc cạnh điêu khắc từ đá cẩm thạch, mất đi vẻ sát phạt của kim loại, mà hoàn toàn biến thành một phong cách nặng nề, thâm trầm và cực kỳ phô trương.

 

Còn về "người" đang ngồi trên bảo tọa, người đó mặc một bộ trường bào màu trắng tinh xảo, vạt áo chạm đất, cổ tay áo và vạt áo thêu rồng bằng chỉ vàng.

 

Mái tóc dài trắng như tuyết không hề có một sợi tạp sắc, không đội mũ, buông xõa tự nhiên, rất có phong thái của danh sĩ thời Ngụy Tấn.

 

Toàn thân người ngồi trên bảo tọa tỏa ra một tầng ánh sáng trắng mờ ảo, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo, chỉ có thể đoán từ vóc dáng cao gầy và kiểu quần áo rằng đó là một người đàn ông trưởng thành.

 

Phía dưới bục cao, chia ra hai bên, có tám hàng với tổng cộng 64 chiếc bồ đoàn. Trong đó đã có không ít người đang ngồi.

 

Nghe thấy tiếng cửa mở, những người này đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Bắc Tuyền và những người khác.

 

Khác với trang phục cổ phong rộng tay của người đàn ông trên bảo tọa, những người ngồi trên bồ đoàn đều mặc thường phục bình thường. Đa số nam giới mặc áo phông, áo sơ mi, các cô gái đều ăn mặc thoải mái, tươi tắn như mùa hè, thậm chí có hai người mặc cả bộ đồ ngủ.

 

Khi cánh cửa mở, người trên bảo tọa có động tác hơi cúi người về phía trước, đồng thời mở miệng nói:

 

"Chào mừng các... ngươi."

 

Giọng nói của đối phương chậm rãi, trầm thấp, nặng nề, âm cuối hơi khàn khàn, nghe có vẻ là một lão giả khoảng sáu, bảy mươi tuổi, hoàn toàn phù hợp với hình tượng "cao nhân ẩn dật" trong suy nghĩ của đa số người.

 

Giọng điệu nói chuyện của lão giả quá kiểu cách, đến mức người ta dễ dàng bỏ qua khoảng dừng có phần không tự nhiên khi ông ta nói.

 

Nhưng Bắc Tuyền lại chú ý đến điều đó. Cậu không nói gì, chỉ nhếch mép, im lặng cười.

 

"Thành Thiên Uyên hôm nay lại có thêm ba vị đệ tử tài giỏi, quả là chuyện may mắn! May mắn thay!"

 

Lão giả dùng giọng nói hùng hồn ha ha cười lớn, đồng thời chỉ tay xuống phía dưới bục cao, "Nếu đã vậy, hãy ngồi xuống nghe lão phu giảng đạo đi."

 

Khương Nam Ngạn nhướng mày, liếc nhìn Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên, rồi quay sang lão giả đang ngồi trên bảo tọa: "Chúng tôi còn chưa quyết định có muốn bái nhập môn hạ của ông đâu!"

 

"Ha ha ha! Thú vị, thật thú vị!"

 

Thiên Uyên chân nhân cười lớn, "Không muốn bái nhập môn hạ của ta, lão phu quả thực chưa từng gặp qua."

 

Ông lại chỉ vào bồ đoàn phía dưới bục cao, "Các ngươi cứ ngồi xuống trước, nghe ta giảng đạo rồi hãy quyết định có nhập sơn môn của ta hay không!"

 

Dứt lời, lão giả ra hiệu cho họ cứ tự nhiên, và tiếp tục bài giảng đạo vừa rồi.

 

Bắc Tuyền, Vệ Phục Uyên và Khương Nam Ngạn nhìn nhau, tìm ba chiếc bồ đoàn trống song song ở phía sau rồi ngồi xuống.

 

Họ muốn nghe xem vị đạo nhân tự xưng "Thiên Uyên" này rốt cuộc có thể giảng ra cái gì.

 

"... Đạo pháp tất cả đều có lời hứa, hiện trên con đường chân thật, thể hiện pháp tướng này, thì có thể nắm giữ, có thể bình ổn chúng duyên, vĩnh viễn trừ bỏ phiền não, ngoại duyên không xâm nhập... Thể tính trầm tĩnh không nơi nương tựa, sắc tâm đều tịch một Chân Tông..."

 

"... Tâm, là nơi chứa nguyên thần của chúng ta, thức thần và nguyên thần đều nằm trong đạo chân thật... Cho nên các ngươi phải dựa vào trai giới, làm bến đò và cầu nối để tu đạo thành tiên, cũng là biểu hiện của con đường tu chân chân thật..."

 

Thiên Uyên chân nhân thao thao bất tuyệt trên bảo tọa, giọng nói trầm bổng, hùng hồn, đầy nhịp điệu, mỗi chữ đều tuân theo âm luật, giống như đang ngâm tụng một bài phú dài vạn chữ.
Đáng tiếc, cho dù giọng giảng kinh của lão giả có mang vẻ tiên khí đến đâu, thì nội dung vẫn cứ khúc mắc, khó hiểu.
Người bình thường không có cơ sở về đạo pháp, chỉ nghe bằng tai, rất có thể ngay cả những từ ngữ ông ta đang nói cũng không hiểu, càng không nói đến việc có thể lý giải thâm ý trong đó.

 

Thế nên, nói đây là giảng đạo, không bằng nói là thôi miên thì đúng hơn - nghe một lúc là có thể khiến người ta ngồi ngủ gật.

 

Vệ Phục Uyên chỉ nghe vài câu đã thấy chán. Nếu không phải Bắc Tuyền và Khương Nam Ngạn còn ngồi ngay ngắn bên cạnh, anh đã chống tay lên trán, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật rồi.

 

Giọng nói của Thiên Uyên chân nhân vẫn vang vọng trong đại sảnh rộng lớn, tựa như có hiệu ứng âm thanh lập thể.

 

Thế nhưng, một điều kỳ lạ là Vệ Phục Uyên lại vô thức nghe đến say sưa.

 

Rõ ràng vẫn là những từ ngữ thâm sâu khó hiểu, nhưng giọng nói của lão giả truyền vào đại não thông qua tai, từng câu từng chữ dường như đánh thẳng vào tâm linh, gõ vào linh hồn, tạo ra sự cộng hưởng với một cảm xúc khó diễn tả ở sâu thẳm trong thần hồn.

 

Sách giáo khoa trung học có câu "Tử tại Tề nghe 《 Thiều 》, ba tháng không biết mùi thịt".

 

Khi đó, Tiểu Vệ hoàn toàn không thể hiểu, một bản nhạc Thiều hay đến mức nào mới có thể khiến người ta mê mẩn đến mức không muốn ăn thịt.

 

Nhưng ngay tại lúc này, khi Vệ Phục Uyên nghe giảng đạo của lão giả, anh lại có một cảm giác tâm thần hoàn toàn bị cuốn hút, chỉ muốn cứ như vậy, cứ như vậy, cứ như vậy mà nghe mãi, cho đến khi trời đất hoang tàn - dường như ngoài đạo pháp của chân nhân ra, không còn bất cứ thứ gì khác có thể khiến anh hứng thú...

 

...

 

Bỗng nhiên, Vệ Phục Uyên giật mình, không hề có dấu hiệu báo trước.

 

Anh bừng tỉnh, đồng thời cảm thấy tay phải mình nóng lên.

 

Vệ Phục Uyên theo phản xạ cúi đầu, phát hiện trong lòng bàn tay phải đang buông thõng bên người có thêm một lá bùa nhỏ.

 

Anh kinh ngạc nhìn sang Bắc Tuyền đang ngồi bên cạnh.

 

Bắc Tuyền cười với anh, giơ ngón trỏ lên, lặng lẽ ra hiệu "im lặng".

 

Nhờ sự ăn ý với người yêu, Vệ Phục Uyên hiểu ngay ý của Bắc Tuyền.

 

Dù cho Tiểu Vệ hoàn toàn mù mờ về đạo pháp và huyền thuật, nhưng đến lúc này cũng đã nhận ra, bài giảng đạo của vị Thiên Uyên chân nhân này có vấn đề lớn.

 

Vệ Phục Uyên lén nhìn sang Khương Nam Ngạn.

 

Khương Nam Ngạn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, lưng thẳng, hai tay đặt quy củ trên đầu gối, cằm hơi nhếch lên, mặt hướng về bục cao, hai mắt nhìn chằm chằm lão giả không rõ mặt mũi trên bảo tọa, trên mặt đầy vẻ say mê, hiển nhiên đã nghe đến nhập thần.

 

Tiểu Khương rõ ràng là nửa người của Phật môn, nhưng lúc này lại đắm chìm trong điển tịch Đạo gia, dường như không còn biết mình là ai.

 

Vệ Phục Uyên còn định quay đầu lại, nhưng cảm thấy Bắc Tuyền nhẹ nhàng chạm vào tay phải của anh.

 

Anh hiểu đây là Bắc Tuyền đang nhắc nhở mình, không được gây sự chú ý của người trên bục cao.

 

Thế là Vệ Phục Uyên không còn lộn xộn nữa, ngồi thẳng người, tiếp tục nghe lời của đạo nhân Thiên Uyên.

 

Tuy nhiên, lần này, Vệ Phục Uyên không còn cảm nhận được sức hấp dẫn như muốn câu hồn đoạt phách từ những lời cao đàm khoát luận của đối phương, mà chỉ cảm thấy vô cùng khô khan và vô vị...

 

Ngày 31 tháng 8, thứ Ba, 6 giờ 35 phút sáng.

 

Bắc Tuyền mở mắt.

 

"Cậu tỉnh rồi à?"

 

Điền Gia Tân nghe thấy động tĩnh, nhảy xuống ghế chạy đến bên cạnh cậu, "Nén nhang còn một đoạn nhỏ, tôi định 20 phút nữa mới đánh thức mọi người."

 

Bắc Tuyền xua tay, rồi đứng dậy đi gọi Vệ Phục Uyên đang ngủ bên cạnh.

 

Mấy ngày nay để tiện cho mọi người cùng nhau đi vào giấc mơ của Tiểu Khương, ba người họ đều ngủ dưới sàn nhà trong phòng khách.

 

Điền Thất và khí linh không cần ngủ nên chịu trách nhiệm canh chừng bên cạnh. Nếu đến giờ mà vẫn chưa tỉnh, họ sẽ tìm cách đánh thức.

 

"Tiểu Vệ."

 

Bắc Tuyền vỗ vài cái vào vai Vệ Phục Uyên, "Dậy đi."

 

Vệ Phục Uyên nhíu chặt mày, vẻ khó chịu, nhưng không có ý định tỉnh lại.

 

Bắc Tuyền rạch ngón tay, nhanh chóng vẽ một đạo bùa trong lòng bàn tay phải của Vệ Phục Uyên.

 

Sau đó, cậu bấm tay niệm chú, thì thầm nhanh:

 

"Ngoại tà không nhiễu, minh tâm tĩnh khí; tam hồn quy vị, linh đài an tĩnh, cấp tốc nghe lệnh!"

 

Vệ Phục Uyên đột nhiên mở hai mắt.

 

Rồi lảo đảo bò dậy, chạy vội vào góc tường, nôn ọe một cách dữ dội.

 

"Chết tiệt!"

 

Nôn xong, Vệ Phục Uyên vịn tường, lảo đảo đứng lên.

 

Sau một giấc ngủ, dạ dày anh trống rỗng, chỉ nôn ra mật, giờ trong miệng đầy vị chua cay đắng, khó chịu muốn chết.

 

"Anh cảm thấy... y như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc ba vòng mười lần vậy."

 

Ann nhận lấy khăn giấy từ tay Bắc Tuyền, lau miệng, nhìn Bắc Tuyền:

 

"Sao lại khó chịu như vậy?"

Bình Luận (0)
Comment