Kinh Khủng Tu Tiên Lộ (Dịch)

Chương 117 - Chương 117. Khuyết Thiếu Mấu Chốt, Thất Bảo Thư Hội

Chương 117. Khuyết thiếu mấu chốt, Thất Bảo thư hội Chương 117. Khuyết thiếu mấu chốt, Thất Bảo thư hội

Một bóng người xuất hiện trong Tắc Hạ Học Cung.

Người giấy Lý Thanh bố trí trước đại môn học cung phát hiện ra cách đó không xa.

"Chu Tố Hoa, hắn đến rồi sao? Hẳn là có âm mưu gì."

Trong ánh mắt lộ ra một tia suy tư, hắn không tiến tới, mà lẳng lặng ăn thức ăn của mình.

Suốt một đêm, hắn điều khiển người giấy Bách Ảnh tìm tòi hết thảy, cả một đêm không chợp mắt.

"Từ từ đi, thời gian còn dài lắm."

...

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày, Lý Thanh nhíu chặt lông mày, cả người có chút mỏi mệt.

Hai ngày này ngoài ăn cơm ra, gần như hắn không biết nghỉ ngơi là thế nào cả.

Một ngày mười canh giờ đều đang làm việc, tìm kiếm tất cả dấu vết khả nghi và người.

Hắn đã đào ra 10 người nghi là Ám tử Ma đạo, trên người những người này đều có dấu vết của công pháp Ma đạo.

Tuy rằng dốc sức che giấu, nhưng trong mắt hắn, che giấu điều này rất dễ dàng bại lộ ra.

Dù sao tổng hợp bách gia, mỗi loại công pháp đều hiểu rõ một phần tỉ mỉ, một chút chấn động nhỏ đều bị hắn phát hiện ra.

Thậm chí hắn còn cho Bách Ảnh lẻn vào nha môn điều tra đủ loại ghi chép về nha môn, bao gồm lương thực, vật tư lẫn tin tức nhân viên.

Thậm chí một ít nhà giàu tàng thư, cũng bị hắn nhìn rõ, toàn bộ đều ghi vào trong ngọc bản.

Hiện giờ, Lý Thanh gần như đã vượt qua tất cả mọi người biết về Long Đạo thành, cho dù gia tộc có truyền thừa vô số đời ở đây cũng không sánh bằng hắn.

Nhưng đáng tiếc, ám tử hắn tìm ra đều phi thường thấp kém, tu vi không thuộc loại cao tầng, nhiều nhất cũng chỉ là cấp Trúc Cơ.

Hơn nữa âm mưu của Chu gia cũng không có bất cứ tin tức gì.

"Không thích hợp, ta nhất định còn thiếu tin tức mấu chốt nào đó."

"Cho nên, ngọc bản không thể suy diễn toàn bộ âm mưu."

"Âm mưu này nhất định cực kỳ trọng yếu, nếu không sẽ không bí ẩn như vậy, góp nhặt nhiều tin tức như vậy cũng không tính ra được."

Lý Thanh trong lòng có chút phiền muộn, "Lại tới Tàng Thư Các hỏi đi, xem có sách nào mà ta chưa từng đọc hay không."

"Nhân Kiếp này thật đúng là không dễ dàng phá như vậy."

"Không hổ là kiếp số do thiên cơ vận mệnh dẫn dắt tới."

Nỉ non tự nói, Lý Thanh rời khỏi gian phòng của mình, lại bố trí xong một sợi tơ.

Dừng trong một góc cửa, bỏ lại chỗ tóc lấy được từ Chu Hưng Long.

Cười lạnh, "Một lần ngươi không phát hiện được, hai lần, ba lần, bốn lần, kiểu gì cũng có một lần ngươi sẽ phát hiện, ha ha."

...

Đi nhanh vào Tàng Kinh Các, Từ lão vẫn ngồi nơi đó đọc sách tự tiêu khiển.

Nhìn thấy Lý Thanh đến, trên mặt lộ ra nụ cười, "Sao ngươi trông mệt mỏi quá vậy? Gặp phải vấn đề gì sao?"

Lý Thanh khẽ gật đầu: "Đúng là có chút phiền phức."

"Nhân Kiếp của bằng hữu ta có chút manh mối, nhưng cứ cảm thấy còn thiếu thứ gì đó."

"Hắn hình như còn thiếu một ít tin tức mấu chốt, mấy ngày nay ta và hắn đều phân tích những gì chúng ta đã thấy về Long Đạo thành."

"Trong lòng có chút phiền muộn, cho nên muốn trở lại hỏi một chút."

"Trong Tàng Thư Các còn có tin tức gì liên quan tới Long Đạo Thành mà ta không nhìn thấy sao?"

Từ lão nghe vậy hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút nói.

"Long Đạo thành còn có chút bí mật không ghi trên sách vở bình thường."

"Đều là một ít thư tịch cấm kỵ, không cho phép người khác xem."

"Trừ phi có phu tử cho phép."

Lý Thanh nghe vậy có chút thất vọng, "Thật đúng là có chút phiền phức."

"Ta rất tò mò tại sao bằng hữu của ngươi lại muốn tin tức của Long Đạo thành?"

"Lẽ nào kiếp nạn của hắn có liên quan đến quá khứ của thành Long Đạo?"

"Nếu thật sự không được thì cứ để hắn tị kiếp đi, một khi kiếp số liên lụy đến quá khứ hoặc bí mật cổ xưa, nói không chừng sẽ dẫn tới quái dị khủng bố."

"Đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mà chết."

Lý Thanh gật gật đầu: "Ta sẽ nói với hắn, là bằng hữu của ta có phần muốn chết."

Từ lão lắc đầu, "Có đôi khi chết vì tâm nhãn cũng không tốt."

"Đúng rồi." Từ lão tựa hồ nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

"Ngươi tựa hồ rất thích đọc sách, mấy ngày gần đây có thư hội, ngươi có hứng thú tham gia không?"

"Đều là thương nhân đến từ các nơi Bắc Chu, bọn họ thường xuyên lui tới các nơi, tìm đến các loại thư tịch mới, thoại bản, hoặc là một ít cổ tịch cô bản."

"Nói không chừng lại có thú vị, muốn đi xem một chút không? Thuận tiện giải sầu, suy nghĩ đổi một góc độ khác, nói không chừng có thể phát hiện ra."

Lý Thanh nghe thế ánh mắt sáng lên: "Cũng được, đi đâu?"

"Thất Bảo tháp ở thành tây, nơi đó được bố trí thành sân bãi của thư hội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đọc sách đi."

"Thời gian ngay tại ngày mai, nếu ngươi muốn đi thì tốt nhất sớm một chút, nếu không nói không chừng sách sẽ bị người khác mua hết."

Ánh mắt Lý Thanh sáng lên: "Được, ngày mai ta sẽ tự đi dạo một vòng."

Từ lão gật gật đầu, "Có gì nghĩ không rõ có thể đến hỏi ta, ta rất vui lòng khuyên can người trẻ tuổi."

"Ha ha ha, vậy thì đa tạ, Từ lão." Lý Thanh cười ha ha nói.

...

Ngày thứ hai, Lý Thanh cũng không đi Thất Bảo tháp, chỉ phái ra một người giấy, lặng yên không một tiếng động trà trộn vào trong đó.

Hắn sẽ không quên mình đắc tội Chu gia, còn có Nhân Kiếp, một khi rời khỏi Tắc Hạ học cung quá xa, nói không chừng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.

Trước khi chưa triệt để biết rõ toàn bộ nội dung của Nhân Kiếp, hắn sẽ không phớt lờ.

Ngay cả mua tài liệu, cũng lợi dụng người giấy mặc áo đen đi mua.

Là loại người cực kỳ cẩu, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Người giấy Bách Ảnh có ký thác tinh thần của Lý Thanh, đã đi tới Thất Bảo tháp.

Thất Bảo Tháp tổng cộng có 7 tầng, do một tăng nhân đã từng đến Bắc Châu truyền đạo thành lập.

Đáng tiếc, mặc cho cái miệng của tăng nhân kia nở hoa sen, cũng không có bao nhiêu tín đồ, cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực mà kết thúc.

Thất Bảo tháp cũng đã trở thành một chỗ phong cảnh nổi tiếng, thỉnh thoảng có văn nhân mặc khách ở nơi này ngắm cảnh mặt trời lặn.

Hôm nay nơi này xuất hiện rất nhiều thương nhân, bọn họ đem quầy sách bày ở bên trong Thất Bảo tháp.

Người muốn mua thư tịch, có thể từng tầng từng tầng đi lên, sau đó từng tầng từng tầng đi xuống.

Sáng sớm đã tới không ít người đọc sách, trong đó có người trẻ tuổi, cũng có người trung niên, thậm chí còn có ông lão.

Bóng ảnh của Lý Thanh ẩn nấp trong bóng dáng của một người.

Lúc này cửa tháp còn chưa mở ra, một đám người đọc sách đang trò chuyện.

Chỉ nghe một thiếu niên thư sinh mười lăm mười sáu tuổi nói.

"Các ngươi nghe nói chưa, gần đây thành đông có không ít hài tử như biến thành thây khô."

"Có người nói là do yêu ma gây nên."

Một lão thư sinh khác nghe vậy nhất thời nhướng mày.

"Người quân tử không nói chuyện yêu ma quỷ quái, loại tin đồn trên phố này ngươi cũng coi là thật? Thật không biết ngươi đọc sách thánh hiền gì."

Thư sinh thiếu niên kia bị lão giả làm giật mình một cái, lập tức sắc mặt đỏ lên, thì thầm hai tiếng.

"Lão hủ nho, vốn chỉ là tin đồn trên đường, nói cũng cãi."

"Gia hỏa này cậy già lên mặt."

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Lý Thanh phụ thân hóa thân người giấy nghe được lời này, bỗng nhiên linh quang lóe lên.

"Ta bị ngốc sao."

Bình Luận (0)
Comment