Trên thuyền con trên mặt hồ, khóe miệng Lý Thanh mang theo vẻ tươi cười, toàn bộ đám người giấy âm thầm trở lại dưới chân hắn, bắt đầu thúc đẩy thuyền con hướng phương xa mà đi.
Kế tiếp hắn muốn tiến lên ba trăm dặm, đi tới thành Thủy Uyên, hoàn thành tạo dựng mạng lưới tin tức.
Hắn chỉ có một trăm người giấy Bách Ảnh, chỉ có thể xây dựng ra một trăm mạng lưới tin tức.
"Đáng tiếc, dường như người giấy Bách Ảnh chỉ có thể duy trì một trăm."
"Nhưng điều này cũng không có cách nào, dù sao trên ngọc bản chỉ có thể ưu hóa, dung hợp công pháp nguyên thủy, cũng không chịu sự khống chế của ta, hoàn toàn ngẫu nhiên."
"Ta chỉ có thể vẽ lên bức tranh này, tận khả năng lợi dụng những tin tức này."
Khẽ lắc đầu, Lý Thanh khống chế người giấy màu đen, dọc theo một nhánh sông của Thái Hà, đi về phía thành Thủy Uyên.
...
Một đạo kiếm quang hoa mỹ không một tiếng động xuyên qua một con quái dị.
Đây là một đầu hình thể quái dị dữ tợn, toàn thân đều là bướu thịt, sinh trưởng ra rất nhiều chân móng vuốt sắc bén, hành động nhanh chóng, toàn thân đều tràn ngập một loại ánh sáng vặn vẹo, có thể dẫn đạo tinh thần người khác rơi xuống dị hóa.
Đây là một quái dị bị 《 Gọi Ma Thuật 》 triệu hoán ra , sau khi bị chém giết, trở thành tinh khí thạch trong tay Lý Thanh.
Mỗi ngày hắn đều tiêu phí một ít thời gian, triệu hoán mười con, sau khi chém giết lại dùng 《 Diệt Tà Phù》 thanh lý một lần tà khí dơ bẩn trên người.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ba ngày nay trên đường còn rất thuận lợi, gần như không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.
Hắn đã thu hoạch được ba mươi viên tinh khí thạch cấp chú.
Những tinh khí thạch này đều bị hắn giữ lại trong tay, dùng để tiêu hao thường ngày.
Theo hắn thi triển đủ loại kế hoạch, hắn cần càng ngày càng nhiều lá bùa.
Bùa chú, rất nhiều lúc có thể giúp hắn giải quyết một lượng lớn phiền toái.
Mấy ngày nay, Hắc Xà Vương đã thành công đánh vào dưới trướng Chu Nhất Bát.
Thông qua một kế hoạch đã thiết kế xong.
Hắc Xà Vương chuyên môn phái ra một con rắn nhỏ màu trắng.
Nó vô cùng đẹp đẽ, toàn thân trắng như tuyết, con mắt như hồng bảo thạch, dưới tình huống bị thương, nó bò tới tiểu viện của Chu Nhất Bát.
Tên Chu Nhất Bát người này đã sớm điều tra kỹ càng, so với tu sĩ bình thường, là một người có chút lương thiện, trong lòng còn có tinh thần trọng nghĩa.
Một con bạch xà bị thương ngẫu nhiên bị hắn phát hiện, tự nhiên cũng khiến cho hắn có thiện ý, liền tiến hành cứu chữa cho tiểu bạch xà này.
Buổi tối, Hắc Xà Vương lại lặng lẽ đến bái kiến, lấy mỹ danh là cảm tạ nó đã cứu con của mình.
Đồng thời dâng lên một kiện bảo vật trong nước, một kiện pháp tài thoáng có chút giá trị.
Sau đó mượn quan hệ này bắt chuyện với Chu Nhất Bát, Chu Nhất Bát biết được Hắc Xà Vương đã xây dựng thủy phủ ở dưới hồ nước trăm dặm.
Dưới trướng cũng có hơn trăm yêu binh, cũng là một bá chủ dưới nước, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng rất hữu dụng.
Hắc Xà Vương cố ý dẫn dắt, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến luân hồi ba trăm năm, sẽ lan đến toàn bộ thế giới.
Một người cố ý lôi kéo, một người cố ý nhập bọn, tự nhiên nước chảy thành sông kết thành đồng minh.
Chu Nhất Bát nhận được Thập Bát Nhai bang cùng Thủy Bạc Thuyền Hành, còn có Hắc Xà Vương ủng hộ, bản thân lại là phó chỉ huy sứ của Trừ Ma Điện nên sức mạnh vô hình đã bành trướng đến đỉnh cao tu vi của bản thân.
Trong lòng của hắn cũng bắt đầu nảy sinh một chút dã tâm.
Tất cả những thứ này đều nằm trong tính toán của Lý Thanh, để cho tam đại thế lực dưới trướng của mình không ngừng phát triển dựa vào danh tiếng của Chu Nhất Bát.
Giữa nhân loại và thế lực yêu tộc có sự ngăn cách rõ ràng, Chu Nhất Bát đương nhiên cũng hoàn toàn không biết hai thế lực dưới trướng hắn là cùng một chỗ.
Nhờ vào lực lượng tầng dưới trong ngoài thành Lưỡng Giới, Chu Nhất Bát đã hình thành một cỗ thế lực cường đại.
Ngao Minh cũng đưa tới một chiếu thư cho Hắc Xà Vương. Hắn được Thái Hà Long Cung phong làm tướng quân tuần tra trong hồ nước trăm dặm.
Tương đương với việc ở Yêu tộc có một danh xưng chính thống, được Long Cung Thái Hà che chở, đồng thời cũng phải gánh vác nghĩa vụ.
Ngao Minh ở trong hệ thủy cũng có hai cỗ lực lượng của mình.
Bản thân Ngao Minh cũng thông qua một ít thủ đoạn bái nhập vào dưới trướng Vương Thiên Thu.
Tam đại bang phái Long Đạo thành, cũng thông qua đủ loại phương thức, lần lượt bái nhập dưới trướng Vương Thiên Thu.
Lúc này Vương Thiên Thu có Trần Nhất Long bảo vệ cho hắn, hai người chưởng quản toàn bộ trừ ma quân.
Dưới có ba đại phái, tùy thời có thể lôi ra một nhánh đại quân, trong nước còn có Ngao Minh của Thái Hà Long Cung làm việc cho hắn, hai quân Thủy Lục đã có sơ hình, tùy thời có thể tranh bá thiên hạ, trở thành bá chủ một phương.
Lý Thanh cẩn thận tính toán hai quân cờ mình bày ra, trên mặt hơi lộ ra vẻ tươi cười.
"Lần này cuối cùng đã bố trí thỏa đáng rồi."
"Tiếp theo là tiếp tục phát triển."
"Mạch hệ Dương Châu phát triển, các loại Yêu Vương nhỏ bé tầng tầng lớp lớp."
"Có cơ hội có thể hàng phục từng con, sau đó đi đầu nhập toàn bộ vào Ngao Minh và Hắc Xà Vương."
"Lại mượn sức mạnh của hai thiên mệnh chi tử."
"Thực lực không ngừng lớn mạnh, hình thành một vòng tuần hoàn chính thức."
Ngay lúc Lý Thanh suy tư, nơi thế thân của hắn truyền đến tin tức mới.
Thế thân đã tới thành Kim Hà, nên hắn đã vào ở một tửu lầu.
"Rất tốt, ta cũng đến thành Thủy Uyên, chuẩn bị tốt các pháp khí cho mộ Phục Long đạo nhân rồi."
...
Thành Thủy Uyên không phải là một tòa thành quá lớn mà chỉ có năm mươi vạn dân cư.
Nhưng bên ngoài thành thị này là vô số đồng bằng làm ruộng tốt phát triển.
Phần lớn thôn xóm phân bố bốn phía, trong những con sông dài, mỗi ngày đều có chiến thuyền tuần tra, phía trên đều là binh lính.
Bọn họ chỉ có một trách nhiệm, bất cứ kẻ nào có khả năng thường xuyên xuất hiện đều sẽ trở thành đối tượng bị tiêu diệt.
Những binh lính này đều là những binh lính tinh nhuệ nhất Đại Đường, trông coi vùng đất quan trọng Dương Châu này.
Bất cứ ai muốn tới đây quấy rối cũng sẽ phải chịu một kích như sấm sét.
Trong đó, tu sĩ binh gia do hoàng thất bồi dưỡng, cơ hồ cứ cách ba mươi dặm sẽ có một vị phụ trách trấn giữ.
Có thể trấn áp được quái dị xuất hiện ở nơi hoang dã, phòng ngừa bọn chúng gây ra phá hoại.
Cảm giác đầu tiên của Lý Thanh khi đến nơi này chính là đề phòng sâm nghiêm.
Rất nhanh hắn đã tới bến cách thành Thủy Uyên hơn một dặm, đặt thuyền con của mình ở bến đò, thanh toán phí thuyền, đi nhanh về phía trước.
Hai bên đường đều là ruộng nước, các nông dân đang bận rộn trong ruộng nước, hôm nay, lượng lớn ruộng nước đều sinh trưởng ra mạ xanh um tươi tốt.
Trên người đám nông dân này phần lớn làn da ngăm đen, đều là do phơi nắng, trong đó có nam có nữ, nam có việc lao động nặng nề nhất, nữ thì là làm một số việc rất nhẹ.
Nhìn những nông dân này, trong lòng Lý Thanh có chút cảm khái.
"Cuốc chạng hôm đó ngủ, mồ hôi chảy xuống đất, nào ngờ trong mâm ăn, hạt gạo đều vất vả."
"Thơ hay, đáng tiếc người viết thơ không phải người tốt."
"Ở thế giới này, dân chúng đều là những người khốn khổ nhất."
"Đúng là thế giới của thiên đạo, ha ha ha."
Lý Thanh lẩm bẩm, giọng nói thoáng có chút trầm thấp.
Ánh mắt mờ ảo như nghĩ tới điều gì.
...
Một lát sau, hắn đã đứng ở trong thành Thủy Uyên.
"Vậy thì, bắt đầu chuẩn bị tài liệu đi."