Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 5

Ra khỏi cổng bệnh viện, Triển Nhược Lăng lục lấy điện thoại trong túi, tìm trong danh bạ một số điện thoại nhưng lại chần chừ mãi không bấm gọi.

Dòng xe cộ đủ màu đủ kiểu không ngừng lướt qua, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tần ngần đứng yên tại chỗ.

Mặt trời khuất sau đám mây lớn, bầu trời u ám, quang cảnh nhộn nhịp rực rỡ của con đường dường như cũng biến thành một màu xám xịt.

Triển Nhược Lăng do dự mất một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm vào phím gọi màu xanh.

Chuông reo mãi mới có người bắt máy, một giọng nam trầm ổn vang lên: “A lô?”

Triển Nhược Lăng hít sâu một hơi, từ từ lên tiếng: “Anh hai, là em, A Lăng.”

“Ừ, anh biết rồi. A Lăng, có việc gì à?” Âm thanh của Triển Cảnh Việt từ đầu bên kia truyền vào tai cô.

Cần phải thật bình tĩnh nói với anh hai.

Bình tĩnh. Đừng làm anh hai lo lắng.

Thế nhưng khi nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc và đầy quan tâm của anh mình, toàn bộ lực khống chế của cô như hơi nước bốc hơi nhanh dưới nắng hè, trong lòng chỉ còn lại ấm ức và thương tâm.

“Anh hai, em vừa đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả kiểm tra, bác sĩ…” cảm giác khổ sở chua xót trong cổ họng dâng khắp cả người cô, Triển Nhược Lăng nghẹn ngào nói hết câu, “bác sĩ nói em bị ung thư máu rồi.”

Triển Cảnh Việt hoàn toàn bị bất ngờ, giọng nói bất giác cao thêm mấy bậc: “Em nói gì? Ung thư máu? Sao có thể như thế được?!”

“Em cũng không biết. Nhưng mà báo cáo kết quả nói như vậy… Sao mà em bị ung thư máu được?” Triển Nhược Lăng cũng không rõ tâm tình của mình lúc này, cô chỉ muốn bật khóc một trận thật lớn.

Trong đầu chỉ còn lại một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại: Sao cô có thể bị ung thư máu được?

Làm sao cô có thể bị ung thư máu?

Triển Cảnh Việt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của em gái phát ra từ đầu bên kia, mặc dù trong lòng như có lửa đốt, nhưng anh vẫn bắt buộc bản thân nhất định phải bình tĩnh: “Trước tiên ngừng khóc đã. Nói anh nghe xem mọi việc là như thế nào.”

Triển Nhược Lăng quay về ký túc xá thu dọn vài món đồ đơn giản, sau đó đi đến trạm xe bus.

Lúc qua đường, thình lình có một chiếc taxi màu đỏ từ phía sau vọt tới, chỉ thiếu chút nữa cô đã thành vong hồn ngay dưới bánh xe.

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo chiếc xe đã phóng đi mất dạng, nước mắt không nhịn được trào ra.

Cô đưa tay gạt mạnh nước mắt, không ngừng nói với bản thân không được khóc nữa.

Nhưng nước mắt nào nghe theo sự khống chế của cô, càng gần đến trạm xe, nước mắt lại càng rơi không ngừng, cô đành bất lực vừa lủi thủi bước đi vừa ra sức lau.

Vừa bước xuống cầu vượt, đột nhiên cô nghe thấy có người gọi tên mình: “Triển Nhược Lăng.”

Triển Nhược Lăng đang mãi suy nghĩ, nhất thời không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, vì vậy cứ đứng sững tại chỗ.

“Triển Nhược Lăng!” âm thanh gọi tên cô vang lên lần nữa, lần này giọng nói có vài phần cấp bách.

Cô mơ màng nhìn khắp nơi, trong màn nước mắt nhòe nhoẹt, một dáng người cao thẳng đang bước từng bước về phía cô.

Chung Khi mặc một chiếc áo thun màu đen cùng màu với quần đồng phục. Ánh mặt trời cuối ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng chiếu xuống, đậu lại trên vai cậu ấy, nhu hòa với màu đen chiếc áo cậu ấy đang mặc.

Mang theo ánh nắng vàng sau lưng, cậu ấy trông như một hiệp sĩ thời Trung cổ đang bước đến. Khi đến gần cô cậu ấy dừng lại, ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi muốn về nhà.” Triển Nhược Lăng biết, lúc này hai mắt cô đã đỏ hoe vì khóc rồi, cô bối rối quay đầu đi, nhìn ra dòng xe cộ đang qua lại trên đường.

“Về nhà?” Chung Khi di chuyển bước chân, lại đứng trước mặt cô như lúc nãy, sau đó hơi khom người, chau mày nhìn vào vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt cô: “Sao lại khóc thế?”

“Có cát.” Triển Nhược Lăng có chút không thoải mái.

Chung Khi mở cặp sách, lấy ra một bịch khăn giấy đưa cho cô, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, vẻ mặt rất cương quyết.

Triển Nhược Lăng do dự vài giây, sau đó đưa tay ra nhận lấy.

Biểu cảm trên gương mặt cậu ấy giãn ra một chút: “Có gì đâu mà khóc.”

Đang là giờ cao điểm tan tầm, phố xá xe cộ qua lại như mắc cửi. Âm thanh của động cơ, âm thanh của bánh xe cán qua lớp nhựa đường, đủ loại âm thanh trộn lẫn với nhau bao trùm lên cả thành phố.

Giọng nói của cậu ấy không lớn, nhưng vì đứng cách nhau rất gần nên Triển Nhược Lăng đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Có đến vài phút đồng hồ, cô chẳng biết làm gì khác ngoài đem ánh mắt dừng trên người cậu bàn cùng lớp đã hai năm nay của mình, không biết phải làm thế nào. 

Bắt gặp cô đang ngơ ngẩn nhìn mình, Chung Khi lấy làm lạ hỏi: “Làm gì đấy?”

Chỉ là không quen với vẻ chính chắn bất thình lình này của cậu.

Thì ra, người đang đứng trước mặt cô không phải lúc nào cũng mang nét tinh nghịch của một đứa bé trai.

Chung Khi nói muốn cùng cô đợi xe, Triển Nhược Lăng biết trước giờ cậu ấy luôn là người rất vô tư, chủ động cùng người khác đứng đợi xe tuyệt đối không phải việc thường ngày cậu ấy hay làm, vì vậy liền nói: “Mình tôi đợi là được rồi.”

Cậu ấy chỉ nhíu mày không nói gì, nhưng lại không hề bước đi: “Triển Nhược Lăng, bộ dạng cậu bây giờ thế này, bị người ta bán đi cũng không biết. Dù sao tôi cũng phải đợi xe, như nhau cả thôi.”

Mặc dù biết cậu ấy đang quan tâm mình, nhưng Triển Nhược Lăng vẫn mạnh miệng cãi lại: “Cậu mới bị người ta bán đi ấy! Hơn nữa, lúc cậu bị người ta bán, chắc chắn tôi vẫn còn tốt chán.”

Đôi mày Chung Khi càng nhíu lại, không nói gì cũng không phản bác lại, trong đôi mắt tinh anh dần xuất hiện ý cười.

Chuyến xe mà cô muốn đợi, thật lâu cũng chưa thấy đến.

Triển Nhược Lăng biết Chung Khi vốn không phải người nhẫn nại, tuy nhiên nét mặt cậu ấy lúc này lại khác hẳn so với mọi khi. Cậu ấy không hề tỏ ra thiếu nhẫn nại một chút nào, cũng không giống mọi ngày hay chòng ghẹo bắt nạt cô, thậm chí còn tùy hứng kể vài câu chuyện cười cho cô nghe.

Triển Nhược Lăng nghe đến câu chuyện cười thứ hai liền không nhịn được bật cười khúc khích, tâm tình cũng theo đó mà nhẹ nhõm đôi chút, thỉnh thoảng còn đáp lại cậu ấy vài câu.

Cô nghĩ cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, cô vẫn sẽ ghi nhớ hình ảnh này, một người bình thường không hề có chút nhẫn nại nào, đã từng kiên nhẫn đến thế cùng cô đứng đợi xe, đã từng kiên nhẫn đến thế.

Vậy là lại không kiềm được mà thất thần vài giây.

Hiện tại, cô có thể cùng cậu ấy nói chuyện, cùng nghe những câu chuyện cười cậu ấy kể, chỉ là, cô còn được bao nhiêu ngày như vậy nữa?

Rất lâu sau, chuyến xe bus mà cô đợi cuối cùng cũng vào trạm.

“Được rồi, xe cậu đợi cuối cùng cũng đến rồi.” Chung Khi kéo cô đến chỗ xe bus, “cẩn thận chút, nhớ chú ý giữ gìn đồ đạc đấy.”

“Chung Khi.” Triển Nhược Lăng không kiềm được dừng bước chân, gọi tên cậu ấy.

Cậu ấy xoay đầu lại, “chuyện gì?” vẻ mặt cậu ấy mang theo vài phần trang nghiêm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không thấy đáy.

“Không có gì.” Triển Nhược Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.

Chỉ là muốn nhìn thấy nụ cười của cậu.

Nụ cười trong vắt, thuần khiết như nụ cười của trẻ con, nụ cười ngây thơ đầy sáng lạn.

Có điều, vào giờ phút này, đột nhiên cậu lại trở nên chính chắn như thế, đâu còn dáng vẻ nghịch ngợm của trẻ con chứ?

Bỗng dưng cậu ấy nở nụ cười, “Triển Nhược Lăng, cậu…” nhưng lại không nói hết câu, nụ cười mang theo đôi chút bất đắc dĩ.

“Tạm biệt.” Triển Nhược Lăng bước lên xe bus, đột ngột quay đầu nói thêm một câu: “Còn nữa, cảm ơn cậu nhé!”

Chung Khi mỉm cười, giơ tay vẫy tay với cô.

Xe vẫn chưa chuyển bánh, Triển Nhược Lăng đứng trong xe, ánh mắt dừng lại trên dáng người màu đen bên ngoài cửa sổ, sống mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa rưng rưng.

Triển Cảnh Việt về đến nhà, vừa đặt ba lô trên vai xuống liền bước vào phòng của em gái.

Triển Nhược Lăng là học sinh nội trú, bình thường đều ở lại ký túc xá trong trường, chỉ cuối tuần mới về nhà. Sau vụ tai nạn, mẹ đã sắp xếp lại một lượt những đồ đạc trong phòng Triển Nhược Lăng, rất nhiều thứ đã bị chuyển vào nhà kho.

Cách bài trí trong phòng vô cùng đơn giản, trên bàn đang đặt một chiếc ví tiền.

Triển Cảnh Việt suy nghĩ một lát, sau đó cầm lấy ví tiền mở ra. Bên trong kẹp một tấm ảnh, Triển Nhược Lăng trong ảnh mới chỉ học đến Sơ trung đang đứng giữa hai cậu bé trai, cười vô cùng vui vẻ.

Anh ngồi trên ghế, mắt nhìn vào tấm ảnh, trầm mặc rất lâu.

Sau đó, nghe thấy có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến, Triển Cảnh Việt đem ví tiền đặt lại chỗ cũ rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Vừa ra đến phòng khách liền nhìn thấy Triển Nhược Lăng hốc hác mệt mỏi đứng ở ngưỡng cửa, trên gương mặt không nhìn ra được chút nào vẻ đau buồn, ngược lại còn có phần bình tĩnh.

Mặc dù Triển Cảnh Việt đã nghe em gái nói qua điện thoại một lần, thế nhưng vẫn hỏi rõ đầu đuôi sự việc thêm lần nữa.

“Ngoại trừ chảy máu mũi còn có thêm triệu chứng nào khác nữa không? Trước đó có từng bị ngất không?”

“Không có. Chỉ có chảy máu mũi thôi.”

Hai đầu chân mày Triển Cảnh Việt khóa chặt lại, “lần trước em đến bệnh viện tái khám là khi nào? Lần đó bác sĩ có nói gì không?”

“Hồi tháng ba, bác sĩ không có nói gì hết.”

Khi đứng chờ xe bus Triển Nhược Lăng đã bình tĩnh lại ít nhiều, lúc nói chuyện điện thoại với anh hai cũng hết sức khắc chế tâm tình của mình. Nhưng về đến nhà, được nhìn thấy anh ruột mình, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người nữa, thế là khóe mắt nóng lên, nước mắt lại trào ra. 

“Anh hai, có phải ông trời đang trừng phạt em không?” Triển Nhược Lăng vừa khóc vừa nói: “Có phải ông trời thấy em hại chết A Vọng, cho nên mới để em mắc bệnh ung thư máu không?”

Triển Cảnh Việt đau lòng ôm lấy em gái, chỉ có thể không ngừng an ủi em: “Không phải đâu! Cái chết của A Vọng không liên quan gì đến em hết. Em ấy chết do mất quá nhiều máu, không liên quan chút gì đến em hết! Không phải vì muốn bảo vệ em ấy, chân em cũng bị gãy luôn hay sao? Lại còn khiến cho bả vai thành ra thế này nữa…”

Triển Nhược Lăng khóc đến khi cổ họng cũng khàn đi, “không phải, không phải! Nếu như em nhìn thấy chiếc xe đó sớm hơn, A Vọng cũng sẽ không chết. Là em hại chết em ấy…”

“Không liên quan đến em!” Triển Cảnh Việt dứt khoát nói, có điều chính anh cũng không biết nên an ủi em gái như thế nào, chỉ đành máy móc nhắc lại: “A Lăng, em nghe cho kỹ đây: chuyện của A Vọng không liên quan đến em chút nào. Không hề liên quan đến em chút nào!”

Triển Nhược Lăng vẫn khóc nức nở, phải qua rất lâu sau, cô mới buồn bã lên tiếng: “Anh hai, em nhớ A Vọng lắm.”

Cô nhớ lại kỳ nghỉ lễ Quốc khánh 2 năm trước. Lúc ấy, Triển Cảnh Vọng vừa học đến lớp 5 Tiểu học, quấn lấy cô nài nỉ đi mua đồ văn phòng phẩm mới. Thế là, cô dẫn theo em ấy cùng đến nhà sách lớn nhất ở gần nhà.

Thế nhưng, đứa trẻ có nụ cười hồn nhiên là thế, bỗng dưng đột ngột tắt lịm chỉ sau một vụ tai nạn giao thông.

Từ đó, cô không còn nhìn thấy em ấy được nữa.

“Ừ, anh cũng nhớ em ấy.” Triển Cảnh Việt xoa đầu em gái, cổ họng nghèn nghẹt chỉ ừ một tiếng.

Triển Nhược Lăng khóc đến khi mệt lả, ngủ quên lúc nào không biết. Triển Cảnh Việt ra khỏi phòng em gái, bố và mẹ đều ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai mắt mẹ Triển vẫn còn đỏ, rõ ràng bà cũng vừa khóc xong.

Bố Triển cau mặt, không ngừng đốt thuốc hút, thấy con trai vừa bước ra liền hỏi: “A Lăng sao rồi?”

“Ngủ rồi ạ.” Triển Cảnh Việt bước đến sô pha, ngồi xuống.

Mẹ Triển không nói lời nào, không ngừng đưa tay lau khóe mắt.

Triển Cảnh Việt xoay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Triển Nhược Lăng sau đó mới nói tiếp: “Bố, mẹ con cảm thấy nên đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Con nghe những lời A Lăng nói, cảm thấy không giống với ung thư máu lắm. Con bé nói với con tuần trước bị chảy máu mũi, nhưng con nhớ khi còn nhỏ con bé cũng hay bị chảy máu mũi. Việc cô bệnh rồi qua đời có thể đã gây ảnh hưởng chút ít đến con bé. Tốt nhất vẫn nên tranh thủ thời gian, đưa con bé đến một bệnh viện lớn làm kiểm tra lại lần nữa. Dù sao, con đang học Đại học ở Quảng Châu, bệnh viện tốt ở đó rất nhiều, hơn nữa cũng khá đáng tin cậy. Vài ngày nữa là cuối tuần, cứ  để con bé đi kiểm tra lại lần nữa.”

“Nếu như kết quả kiểm tra vẫn là ung thư máu thì sao?” Mẹ Triển lo lắng không thôi hỏi.

“Đến lúc đó hẵng tính. May mà con bé không phải con một, con là anh trai con bé, cho dù kết quả kiểm tra cuối cùng quả thực là bệnh ung thư máu thì vẫn còn cách chữa trị.” Triển Cảnh Việt nhíu chặt mày, quyết đoán nói.

Anh dừng lại một chút, sao đó mới tiếp tục: “Có điều, lúc con bé nói đến kết quả kiểm tra vô cùng bình tĩnh, không hề kích động giống như chuyện của A Vọng… Con nghĩ, có lẽ hơn một năm trở lại đây, con bé đều không quên được cái chết của A Vọng, con thấy con bé vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện của A Vọng, có thể con bé vẫn cho rằng khi đó là do nó không bảo vệ tốt cho A Vọng.”
Bình Luận (0)
Comment