Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 7

Số lượng hồng cầu trong máu có điểm bất thường, cần phải làm sinh thiết tủy xương[1].” 

Sau khi đến bệnh viện gần trường đại học Trung Sơn làm kiểm tra hồng cầu trong máu xong, bác sĩ dặn dò bằng giọng điệu công thức hóa.

Lại trải qua gần một giờ đồng hồ chờ đợi trong tâm trạng bồn chồn bất an, cuối cùng cũng chờ được kết quả kiểm tra.

Triển Nhược Lăng ngồi đối diện với bác sĩ nghe báo cáo, mẹ đứng sát bên cạnh, bàn tay bà nắm lấy tay cô thật chặt, ủ ấm đôi bàn tay lạnh ngắt của cô. Triển Cảnh Việt đứng phía sau, hai tay ôm lấy vai em gái, tựa như bằng cách này có thể truyền cho cô thêm sức mạnh và dũng khí.

Triển Nhược Lăng nhìn đôi môi bác sĩ hết mở ra lại đóng vào, bác sĩ dùng rất nhiều thuật ngữ y học, cô nửa hiểu nửa không, từ duy nhất hoàn toàn hiểu rõ chính mấy chữ không sao, chẩn đoán nhầm.

Vị bác sĩ lớn tuổi nhiều năm kinh nghiệm đẩy gọng kính trên mũi, trong giọng nói không chút bất ngờ: “Trường hợp của cháu cũng không phải là người đầu tiên. Vừa tháng trước có một bệnh nhân được bệnh viện vệ tinh XX kiểm tra, cũng bị chẩn đoán nhầm là ung thư máu, khi đến chỗ chúng tôi mới biết bản thân hoàn toàn không mắc bệnh gì cả.”

Vừa nói bác sĩ vừa thở dài, “hiện tại tình trạng chẩn đoán nhầm ung thư máu cũng rất hay xảy ra…”

Mẹ là người đầu tiên không cầm được rơi nước mắt, ôm chầm lấy cô không ngừng nói: “Ông trời ban phước! Ông trời ban phước!” Bà là người đã trải qua những mất mát đau khổ, cho nên luôn hy vọng con gái sẽ không xảy ra bất kỳ bất trắc nào.

Gương mặt của bố cũng nhẹ nhõm đi thấy rõ, “không sao là tốt rồi.”

Toàn thân Triển Cảnh Việt giống như vừa trút được một gánh nặng, đôi tay ôm lấy vai em gái xiết chặt thêm mấy phần: “A Lăng, không sao rồi, không sao rồi!”

Triển Nhược Lăng tựa đầu vào vai của mẹ, bất giác gò má cũng ươn ướt.

Rõ ràng đã bình an vô sự, thế nhưng cô vẫn không kiềm được nước mắt. Mấy ngày qua, cô phải chịu đựng khổ sở quá rồi. 

Cuối cùng ông trời đã chừa lại cho cô một con đường sống rồi.

Rời khỏi bệnh viện, ngay cả một người trước nay vô cùng nho nhã như Triển Cảnh Việt cũng không nhịn được phải mở miệng mắng một câu, “cái bệnh viện quái quỷ gì lúc trước, thiếu chút nữa là hại chết người ta!”

Một tay mẹ vẫn ôm lấy vai Triển Nhược Lăng, “chỉ cần không sao là tốt lắm rồi.”

Sau đó lại lên tiếng dặn dò: “Miệng vết thương của con không được nhiễm nước, trở về phải nhớ trong vòng ba ngày không được tắm rửa đâu.”

Chiếc xe con màu xám bạc lao vút trên đường cao tốc, từ cửa kính ghế sau nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy một dải màu xanh lướt ngang trước mặt, tầm nhìn không ngừng trôi xa. Cho dù bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt bền bỉ của ngày hè.

Đột nhiên chiếc xe chạy chậm lại, Triển Cảnh Việt vội lên tiếng hỏi: “Sao lại giảm tốc vậy ạ?” Vừa nói anh vừa nhoài người nhìn ra trước.

“Phía trước có tai nạn xe,” mẹ Triển quay đầu ra sau trả lời, trong giọng nói có chút nghèn nghẹt, “hai chiếc xe đâm vào nhau.”

Tai nạn xe.

Bầu không khí bên trong xe đột ngột chìm vào trầm mặc, im lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của từng người.

Trái tim Triển Cảnh Việt thắt lại, nhớ đến em trai Triển Cảnh Vọng đã mất vì một vụ tai nạn xe, sắc mặt chợt trở nên u ám.

Thế nhưng chỉ chốc lát sau, thần sắc anh bình tĩnh lại như cũ, cố ý ngoảnh đầu nhìn Triển Nhược Lăng, một tay cô chống lên đầu gối, tầm mắt hướng ra bên ngoài cửa kính, vẻ mặt không chút gì thay đổi.

Anh dịu giọng lên tiếng: “A Lăng, nếu mệt thì nhắm mắt ngủ chút đi, dù sao cũng không về đến nhà nhanh như vậy đâu.”

“Dạ.” Triển Nhược Lăng làm theo lời anh trai nói, nhắm mắt lại.

Nhưng thực ra, cô không hề ngủ, ngược lại mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng.

Vần vần vũ vũ trong đầu đều là những chuyện trước đây.

Triển Cảnh Vọng học theo Triển Cảnh Việt gọi cô là “A Lăng”, cô cũng không để ý, trước nay vẫn để mặc em ấy gọi như thế. Ngược lại, mẹ thường la rầy em ấy: “Không biết lớn nhỏ! A Lăng là chị con, con không gọi được một tiếng chị hay sao?” Mỗi lần như vậy, Triển Cảnh Vọng đều lè lưỡi, đầy lý lẽ nói: “Chị gọi trong lòng là được rồi mà.” Sau đó nhanh chóng chạy mất. 

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Triển Cảnh Vọng đều hân hoan phấn khởi chạy đến trước mặt cô, nói: “A Lăng, em dẫn chị đi chơi trò chơi!” Khẩu khí giống như em ấy mới là anh trai, còn cô chỉ là em gái nhỏ mà thôi.

Chỉ những lúc gây ra họa, em ấy mới chạy đến chỗ cô, ân cần gọi cô một tiếng “chị ơi”: “Chị ơi, mẹ nói hôm nay không cho em ra ngoài, chị, chị giúp em nói với mẹ một tiếng để mẹ cho em ra ngoài nhé?”

Cũng có khi em ấy dính lấy cô, nằn nì xin xỏ: “Chị, em muốn ăn McDonald. Anh hai không rảnh, chị dẫn em đi ăn nhé?”

Thế nhưng bây giờ, cô phải tìm nơi đâu mới nghe được âm thanh non nớt trẻ con ấy nữa?

Hôm xảy ra vụ tai nạn, suốt đường từ hiện trường đến bệnh viện, Triển Cảnh Vọng luôn trong tình trạng hôn mê sâu, hơi thở vô cùng yếu ớt, phía sau đầu toàn là máu, thấm ướt cả mớ tóc tơ đen mịn, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào. Cô ôm chặt cả người em ấy, lo sợ chỉ cần bản thân buông lỏng vòng tay sẽ đánh mất em ấy cả đời này. Thế nhưng, khi em ấy được đưa vào phòng cấp cứu không bao lâu thì chút hơi thở kia cũng không còn nữa.

Cô biết, cả đời này cô sẽ không bao giờ được nghe lại âm thanh đó nữa, nghe được hai tiếng “A Lăng” trong trẻo, nghe được tiếng gọi “chị ơi” đầy nũng nịu.

Suốt cuộc đời này.

Cho dù nhắm mắt lại, cách một lớp mí mắt vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, hốc mắt lại thấy cay cay.

Triển Nhược Lăng ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, thứ hai đầu tuần mới trở về trường tiếp tục lên lớp.

Đến tận khi ngồi trong lớp chăm chú nhìn bảng đen, cô mới thật sự có cảm giác những việc liên quan đến chẩn đoán nhầm bệnh ung thư máu, thực sự đã cách xa bản thân mình.

Tiết Anh văn, giáo viên yêu cầu từng học sinh thực hành phiên dịch. Các bạn học từng người một đứng lên, dịch xong phần của mình lại ngồi xuống.

Triển Nhược Lăng vẫn luôn cúi đầu xem sách Anh văn, lắng tai nghe phần phiên dịch của các bạn, sau đó nghe thấy âm thanh của Chung Khi vang lên: “…là vinh dự của mỗi một người dân Trung Quốc.”

Ánh mắt cô di chuyển theo từng con chữ bài dịch trong sách giáo khoa, qua vài phút sau, khóe môi dần cong lên thành một nụ cười.

Bài dịch chính xác, không sai lấy một chữ.

Thì ra cậu ấy cũng rất giỏi môn tiếng Anh.

Có lẽ vì tâm trạng có chút thất thần, cho nên mới cảm thấy dường như giọng nói của cậu ấy lúc này và giọng nói trong ấn tượng của cô có chút khác biệt, trở nên càng trầm hơn.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, không khí lớp học cũng ngày một nặng nề, số học sinh ở lại lớp vào tiết Thể dục cũng vì lẽ đó mà tăng lên không ít.

Vào tiết Thể dục chiều thứ tư, có đến mười học sinh ở lại lớp.

Triển Nhược Lăng làm xong bài tập Vật lý hôm đó, đưa ánh mắt quét một vòng khắp lớp học, bỗng nhiên tâm tình có chút nhạt nhẽo, vì vậy cầm lấy di động bước ra hành lang chơi trò chơi.

Bị ảnh hưởng của Triển Cảnh Vọng, cô cũng biết chơi rất nhiều loại trò chơi, riêng với trò chơi trong điện thoại tự nhiên cũng dễ dàng thành thục.

Cứ chơi như vậy hơn mười mấy phút đồng hồ, dễ dàng đạt được điểm số cao nhất, chợt có một giọng nói từ sau lưng thình lình vang lên: “Triển Nhược Lăng, đang tiết Thể dục mà cậu ở đây chơi trò chơi.”

Cô bị giật mình, tay run lên một cái, điện thoại lập tức tuột khỏi lòng bàn tay.

Dưới ánh mặt trời nồng đậm của buổi xế chiều, chiếc di động màu đen vạch ra một cung đường thẳng đứng từ lầu ba rơi xuống dưới, trực tiếp biến mất giữa những bụi cây.

Triển Nhược Lăng hít vào một ngụm khí lạnh, chuẩn bị mở miệng mắng tên thủ phạm, lại nghe thấy giọng nói đầy thoải mái của Chung Khi: “Triển Nhược Lăng, sao ngay cả đồ đạc cậu cũng không cầm cho chắc được thế?”

Triển Nhược Lăng giận dữ phản bác lời cậu ấy: “Nếu không phải tại cậu đột nhiên xuất hiện dọa tôi một trận, làm sao mà nó rơi xuống được?”

Chung Khi hơi nheo mắt nhìn cô một lúc, không chịu yếu thế cô cũng trừng mắt lại với cậu ấy.

Hai đầu chân mày cậu ấy căng ra, lên tiếng: “Xuống dưới thôi.”

“Làm gì?”

“Sao cậu ngốc thế hả? Xuống dưới tìm điện thoại. Hay là cậu không cần nữa?”

Vứt lại câu nói, không đợi cô trả lời Chung Khi đã quay người bước xuống cầu thang.

Triển Nhược Lăng đuổi theo cậu ấy, ra vẻ uy hiếp: “Nếu di động của tôi rơi hỏng rồi, cậu phải chịu trách nhiệm đem nó sửa lại đấy.”

Cậu ấy biếng nhác trả lời: “Tôi trực tiếp đền cho cậu một cái là được rồi.”

Triển Nhược Lăng cũng chỉ nói miệng mà thôi, vội vàng phẩy tay: “Cái đó thì không cần.” Trong lòng âm thầm mắng, người có tiền đúng là chỉ thích đem tiền rải khắp nơi.

Xuống đến bãi cỏ ở tầng một, Chung Khi dùng điện thoại của mình bấm số điện thoại của cô, đợi mãi mười mấy giây cũng không nghe được bất cứ tiếng động nào phát ra từ bãi cỏ, cậu ấy tắt máy, hai đầu chân mày hơi chau lại: “Điện thoại của cậu để ở chế độ rung à?”

Triển Nhược Lăng vô cùng thất bại nói với cậu ấy: “Không phải, là chế độ im lặng, không bật chế độ rung.”

“Bây giờ chỉ còn cách mò tìm trên mặt đất thôi.” Chung Khi không phàn nàn một tiếng, cất di động đang cầm trong tay, “có nhớ vừa nãy điện thoại của cậu rơi xuống chỗ nào không?”

“Đại khái trong vòng này hay sao ấy.” Triển Nhược Lăng đưa tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, đem cả nửa số bụi cây trên bãi cỏ đều cuốn vào vòng tròn.

Chung Khi vứt lại cho cô ánh mắt “tôi phục cậu rồi”, dở khóc dở cười nói: “Tiểu thư à, cậu dứt khoát đem cả bãi cỏ này vẽ vào được rồi đấy.”

Triển Nhược Lăng lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, cảm thấy lúc này bản thân giống hệt một đứa trẻ con làm sai việc, không cần biết làm ra những gì đều là không đúng.

Chung Khi khom người, đưa tay gạt những cành cây trong bụi rậm, “bắt đầu tìm từ chỗ này thôi.”

“Được.” Triển Nhược Lăng cũng cúi người xuống.

Cậu ấy lập tức phẩy tay với cô, cau mày nói: “Cậu đứng yên ở đó cho tôi là được rồi.”

“Tại sao?” Di động là của cô mà.

“Muốn nhanh tìm thấy điện thoại thì cứ làm theo lời tôi nói đi.”

Cái gì? Cậu ấy có ý gì đây?

Triển Nhược Lăng tức thì phản ứng lại, cảm thấy cô cùng buồn bực: “Cậu có ý gì đấy? Nói giống như lúc nào tôi cũng làm hỏng việc vậy.”

“Cuối cùng cậu cũng có chút tự giác ngộ rồi đấy.” Cậu ấy đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ để lại một câu như vậy.

Triển Nhược Lăng hiểu rõ nếu tiếp tục nói nữa cũng chỉ nhận về những câu châm biếm mà thôi, vì vậy ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.

Những sợi nắng mỏng manh đan vào nhau tựa như một dòng nước chảy trên người cậu ấy, thậm chí cô còn nhìn thấy một tia nắng vàng rực rỡ nhảy múa trên tóc cậu ấy.

Đột nhiên cảm thấy thời khắc này, thật không dễ dàng có được.

Khoảng cách gần đến thế, chỉ có cô và cậu ấy, yên tĩnh, kéo dài.

Những hy vọng của cô, chẳng qua là được gần cậu ấy thêm chút nữa, được ở bên cậu ấy thêm vài giây nữa.

Gần thêm chút nữa.

Thêm vài giây nữa.

Trong lòng thầm mong không cần tìm thấy điện thoại một cách quá nhanh, cứ đứng như vậy bên người cậu ấy, nhìn cậu ấy giúp cô tìm điện thoại.

Hy vọng mỗi giây phút đều có thể kéo dài, kéo dài đến vô hạn.

Ánh mắt không cẩn thận lướt qua chiếc áo thun đen cậu ấy mặc trên người, mới đột nhiên nhận ra nhiệt độ ngoài trời đang nóng đến kinh người.

Cậu ấy và cô đều mặc áo thun màu đen.

Cô có sự yêu thích đặc biệt dành cho màu đen, trước giờ cũng chưa từng để ý vào ngày nhiệt độ cao, mặc màu đen sẽ cảm thấy nóng bức. Không quan tâm nóng đến thế nào, không quan tâm nhiệt độ cao bao nhiêu, cô đều quen rồi.

Nhưng lúc này, nhìn thấy vầng trán cậu ấy phủ một lớp mồ hôi mịn, những giọt mồ hôi gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cô nhịn không được hỏi cậu ấy: “Chung Khi, cậu có nóng không?” Bỗng dưng cô vô cùng chờ mong nhanh chóng tìm thấy điện thoại, như vậy cậu ấy không cần tiếp tục đứng phơi dưới ánh mặt trời gay gắt nữa.

Ánh mắt của Chung Khi vẫn tập trung vào bụi cây: “Phí lời, hôm nay nắng to thế, đương nhiên là nóng!”

Vậy đừng tìm nữa.

Tựa hồ chỉ cần buột miệng nói ra như vậy.

Cậu ấy đột ngột tách bụi cây đứng dậy, giơ tay lắc lắc: “Tìm thấy rồi.”

Tìm thấy rồi!

Triển Nhược Lăng nhìn thấy điện thoại của mình được những ngón tay thon dài của cậu ấy giữ lấy, dưới ánh mắt trời mãnh liệt buổi xế chiều thêm phần chói mắt, thân máy phản chiếu ánh sáng rạng rỡ màu bạc.

Tâm tình bỗng nhiên dễ chịu lạ thường, khóe môi không thể điều khiển được cong lên thành một nụ cười: đây là điện thoại cậu ấy giúp cô tìm được, suốt cả quá trình cô luôn đứng bên cạnh cậu ấy.

Tầm mắt khẽ dời xuống dưới, nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại.

Cô nhìn thấy, trên cánh tay màu mật ong của ấy có vài vết xước còn rướm máu đan xen vào nhau.

Những vết xước còn phiếm hồng, trong thoáng chốc đã chiếm hết tầm nhìn của cô.

Trong lòng cô áy náy không thôi: “Cái này, có đau không?” Vừa nói vừa chỉ vào cánh tay cậu ấy.

“Không có cảm giác.”

Chung Khi kiểm tra một chút các chức năng của điện thoại, sau đó đưa lại cho cô: “Hoàn toàn không hư hại gì. Lần sau cầm cho chắc, đừng đánh rơi nữa đấy.”

Người này rõ ràng đã quên mất, lý do điện thoại cô rơi xuống đất cũng có quan hệ gián tiếp với cậu ấy đấy.

Triển Nhược Lăng nhận lấy điện thoại, không thèm nhìn liền cất vào túi quần, ánh mắt giống như đèn pha chiếu dọc theo cánh tay cậu ấy: “Thật sự không đau à?”

“Triển Nhược Lăng, tôi phát hiện cậu nói nhiều thật đấy.” Dường như thấy phiền phức, lại dường như không được tự nhiên, chân mày cậu ấy nhíu lại.

Rõ ràng đang quan tâm, vậy mà lại bị cậu ấy gắn cho cái mũ “nói nhiều”. Triển Nhược Lăng bực bội, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, đứng ngẩn tại chỗ nhìn cậu ấy.

Bỗng dưng cậu ấy bật cười, nụ cười thoáng qua nhàn nhạt, giống như nắng mai xuyên qua tầng mây xuất hiện, tươi đẹp mà ấm áp: “Không đau.”

“Thật sự không đau.” Hình như để cô an tâm hơn, cậu ấy lại nói thêm một câu.

Như gió nhẹ thổi qua rặng liễu, êm ái mà dịu dàng.

Nhưng từng lời từng lời lại chạy thẳng vào tận tim cô.

[1]: Sinh thiết tủy xương là thủ tục để thu thập và kiểm tra tủy xương - mô xốp bên trong một số xương lớn. Sinh thiết tủy xương có thể cho biết tủy xương khỏe mạnh và tạo ra một lượng bình thường các tế bào máu. Các bác sĩ sử dụng sinh thiết tủy xương để chẩn đoán và theo dõi máu và các bệnh tủy, bao gồm cả một số bệnh ung thư.
Bình Luận (0)
Comment