Kinh Sơn Nguyệt - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 226

Vừa lúc ấy, Xích Viêm Vương tử trông thấy đoàn người chật vật bước ra từ trong rừng, liền bật cười lạnh: “Cuối cùng cũng chặn được các ngươi rồi!”

Thu Hằng cùng những người khác vội ngoảnh đầu tìm đường tháo chạy, song lại thấy hai phương hướng khác cũng đã xuất hiện từng đội thị vệ Tây Khương.

“Nhìn gì chứ, các ngươi đã là cá nằm trên thớt, còn không chịu bó tay chịu trói?” Xích Viêm Vương tử cười nham hiểm, trong lòng kích động.

Nếu bắt sống được hung thủ giết quốc chủ, công lao ấy sẽ giúp phụ vương hắn giành được lợi thế to lớn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị quốc chủ.

“Thật không ngờ, các ngươi lại có gan có tài đến thế…”

Những ngày ròng rã truy sát khiến Xích Viêm Vương tử cũng phải chịu khổ không ít, lúc này thấy ánh sáng cuối đường hầm, phấn khích đến mức lời nói cũng nhiều thêm vài phần.

Thu Hằng cùng Tiết Hàn liếc nhau, không nói một lời, gần như đồng thời lao lên phía trước.

Hai bóng người như tên rời khỏi cung, bất luận là thị vệ bên cạnh Xích Viêm Vương tử hay là hộ vệ phe mình, đều chưa kịp phản ứng thì hai mũi tên ấy đã cắm sâu vào giữa đội ngũ địch.

Tiết Hàn vung đao ngang quét, lập tức dọn sạch đám thị vệ gần Xích Viêm Vương tử nhất, ánh mắt Thu Hằng thì chỉ gắt gao khóa chặt lấy hắn ta.

Nàng tin rằng có Tiết Hàn ở đó, trong khoảnh khắc này những thị vệ Tây Khương không thể làm gì được nàng, cũng như Tiết Hàn tin tưởng nàng sẽ bắt được Xích Viêm Vương tử.

Thị vệ Tây Khương phản ứng lại, vô số trường đao chém về phía Tiết Hàn.

Số hộ vệ Đại Hạ còn sót lại tuy rất ít, nhưng vẫn lập tức xông vào trận, rõ biết mình chỉ như lấy trứng chọi đá, như thiêu thân lao vào lửa, song vẫn không chút do dự mà lao lên ứng cứu cho Tiết Hàn.

Ngay trong sát na đó, Thu Hằng phát huy đến tận cùng ưu thế thân thủ linh hoạt, dùng tư thế cơ thể gần như vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường để né tránh sát chiêu của Xích Viêm Vương tử. Trường kiếm mềm mại trong tay nàng như cánh tay nối dài, quấn chặt lấy cổ tay hắn rồi giật mạnh. Tay kia nàng siết chặt cây châm nhọn, kề ngay cổ họng hắn.

“Dừng tay hết cho ta!”

Cùng với tiếng quát lạnh của Thu Hằng, toàn trường đều trông thấy cảnh Xích Viêm Vương tử bị một thiếu nữ địch quốc khống chế.

Trong khoảnh khắc ấy, đám thị vệ Tây Khương hiện rõ vẻ kinh ngạc, khó hiểu, nhục nhã… Biểu cảm biến hóa muôn phần.

Vị Xích Viêm Vương tử từng giành hạng nhất trong Đại hội võ sĩ Tây Khương năm nay lại bị một cô nương Đại Hạ bắt sống?

Chuyện này không phải nằm mộng đó chứ?

Thu Hằng đẩy Xích Viêm Vương tử bước lên phía trước, Tiết Hàn cùng ba hộ vệ Đại Hạ còn lại lập thành vòng bảo vệ quanh nàng, cảnh giác đề phòng đám thị vệ Tây Khương tập kích.

Tới lúc này, Xích Viêm Vương tử vẫn không thể tin được mình lại bị một tiểu cô nương chế ngự.

“Ngươi định làm gì?” hắn nghiến răng hỏi.

Thu Hằng không đáp lời, chỉ dẫn hắn từ từ rời khỏi vòng vây, lặng lẽ tiến bước.

Ngay từ khi nhìn thấy từng đội thị vệ Tây Khương bố trí khắp lối, nàng đã hiểu rằng chuyện phá vây là điều không thể. Con đường sống duy nhất lúc này chính là Xích Viêm Vương tử.

Vị vương tử này là người đứng đầu bọn thị vệ Tây Khương, lại là một vương tử thật sự. Dùng tính mạng hắn để uy ***** bọn chúng, mới mong có đường thoát thân.

May thay, Tiết Hàn và nàng tâm ý tương thông.

Đến lúc này, Thu Hằng mới có thể rảnh tay nhìn sang Tiết Hàn. Vừa nhìn, lòng nàng lập tức trĩu nặng.

Tiết Hàn đã bị thương.

Trước đó đã có vết thương, nhưng giờ đây vai hắn rách toạc, máu đỏ thẫm thấm ướt cả ống tay áo.

Cứ thế này thì không ổn.

“Có kim sang dược không?” Thu Hằng lạnh giọng hỏi, đồng thời khẽ động mũi châm trên tay.

Xích Viêm Vương tử phẫn nộ vô cùng, song trong tình cảnh này cũng đành cúi đầu: “Có, ở trong túi đeo chéo của ta.”

Một hộ vệ Đại Hạ có thương thế nhẹ nhất lập tức lục túi da bên người Xích Viêm Vương tử, lấy ra kim sang dược và một cuộn vải sạch. Bột thuốc được rắc lên miệng vết thương đang không ngừng tuôn máu của Tiết Hàn, sau đó dùng vải buộc chặt lại.

“Các ngươi cũng bôi thuốc đi.” – Tiết Hàn nói, sắc mặt tái nhợt, mắt vẫn không ngừng quét nhìn cảnh vật chung quanh.

Nơi đây địa thế khá thoáng đãng, núi rừng xen kẽ, có vực có vách, địa hình vô cùng hiểm trở.

Cũng bởi vậy nên dù là Xích Viêm Vương tử dẫn đầu, bọn thị vệ Tây Khương chỉ có thể đi bộ mà không thể cưỡi ngựa.

Thành ra, ý định dùng Vương tử để đổi lấy ngựa mà chạy trốn cũng không khả thi.

 

Lúc này chưa có đường lui tốt hơn, Thu Hằng đành tiếp tục khống chế Xích Viêm Vương tử mà tiến bước. Đám thị vệ Tây Khương dưới lệnh của hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Các ngươi rốt cuộc định đưa ta đi đâu?” – Xích Viêm Vương tử nghiến răng hỏi.

Thu Hằng cũng không hoàn toàn phớt lờ hắn: “Về Đại Hạ.”

“Về Đại Hạ?” – Xích Viêm Vương tử bật cười, không nén được giễu cợt – “Các ngươi ngây thơ thật đấy, tưởng rằng bắt cóc được ta thì có thể bình an trở về? Các ngươi biết có bao nhiêu người đang truy lùng không? Biết dãy núi này hiểm trở thế nào, không hề có đường thông suốt sao?”

“Ngươi cười cái gì?” – Toàn thân vừa mỏi vừa đau, Thu Hằng nhíu mày, thô bạo dùng mũi châm nhọn đâm vào người Xích Viêm Vương tử một cái.

“Ai da!” – Hắn kêu thảm một tiếng.

Thu Hằng lạnh giọng: “Ngươi giờ rơi vào tay chúng ta, lo cho mạng mình trước đi.”

Xích Viêm Vương tử mặt xám như tro, im lặng không nói.

“Có truy binh.” – Tiết Hàn nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên lên tiếng.

“Truy binh?” – Thu Hằng siết chặt tay cầm châm nhọn, giọng lạnh như băng – “Xích Viêm Vương tử, người của ngươi hình như không nghe lời lắm đâu.”

Sắc mặt Xích Viêm Vương tử cũng lập tức thay đổi.

Trong truy binh đâu chỉ có người của hắn, lẽ nào còn có thế lực khác?

Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, chẳng mấy chốc, bóng dáng truy binh đã hiện rõ trong tầm mắt.

Thu Hằng lập tức trông thấy công chúa Đóa Nha đang được vây hộ ở giữa.

Đám thị vệ mà Đóa Nha công chúa mang theo tuy không nhiều, nhưng ai nấy đều mặc giáp, tay cầm cung nỏ – rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng.

Thu Hằng và Tiết Hàn trao nhau một ánh nhìn ngắn ngủi.

Bên họ chỉ còn vài người, chẳng khác nào chó nhà có tang, trong khi phía đối phương áp đảo về quân số lẫn vũ khí. Trong thế áp đảo ấy, Đóa Nha công chúa bình thản cao giọng: “Tiết Hàn, các ngươi mau đầu hàng, bổn công chúa có thể tạm tha các ngươi khỏi chết.”

Tiết Hàn vừa lùi lại, vừa lạnh nhạt đáp: “Nếu ta không đầu hàng thì sao?”

“Không đầu hàng?” – Đóa Nha công chúa bật cười, như thể nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ – “Ngươi tưởng có thể tránh được mưa tên? Có tin chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, các ngươi sẽ bị bắn thành tổ ong không?”

“Xích Viêm Vương tử còn trong tay ta, ngươi không quan tâm sống chết của hắn sao?” – Thu Hằng hỏi.

Đóa Nha công chúa trừng mắt nhìn thiếu nữ đứng sau lưng Xích Viêm Vương tử, ánh mắt căm thù rực lửa: “Quả nhiên là ngươi.”

Cho đến giờ phút này, nàng vẫn không thể tin cái chết của phụ hoàng là thật.

Lúc nghe tin công chúa Dung Ninh cùng Tùy Vân Huyện chủ mang theo nha hoàn xông ra khỏi hoàng cung, nàng một vạn lần không tin.

Nhưng chính nàng đã tận mắt nhìn thấy thi thể cháy đen của phụ hoàng.

Những ngày qua, nàng đã khóc cạn nước mắt, lạnh lùng quan sát đám người ra vào toan tính, biết rõ bọn họ đang mưu mô điều gì.

Tất cả đều muốn bắt được kẻ sát hại phụ hoàng, mượn công lao đó để tranh đoạt ngôi vị.

Khóc đủ rồi, nàng cũng đến – nàng muốn tự tay bắt lấy Tùy Vân Huyện chủ và Tiết Hàn, bắt chúng chôn cùng phụ hoàng.

Điều khiến nàng không ngờ là Xích Viêm vậy mà lại rơi vào tay Tiết Hàn và bọn họ – sao lại ngu xuẩn đến thế?

“Ngươi thật biết diễn kịch! Ngay từ đầu các ngươi đã không thật lòng đưa công chúa sang hòa thân, mà là âm mưu ám sát phụ hoàng ta, đúng không?” – Đóa Nha công chúa nghiến răng.

Thu Hằng cười lạnh: “Lời này hẳn là bọn ta nên nói. Ngay từ đầu, Tây Khương các ngươi đã toan tính lừa gạt tài vật, xem Đại Hạ chúng ta như con cừu hiền lành không biết giận!”

“***** phụ hoàng ta rồi mà còn vọng tưởng sống sót quay về?” – Đóa Nha công chúa mắt đỏ rực, cuối cùng dừng ánh nhìn nơi Tiết Hàn.

Tiết Hàn chợt cảm thấy không ổn, thấp giọng hô: “A Hằng!”

Đóa Nha công chúa không thèm nhìn đến Xích Viêm Vương tử đang bị đẩy ra phía trước, tay vung lên, lạnh lùng hạ lệnh: “Bắn tên!”

Bình Luận (0)
Comment