Kính Sơn Thủy - Biệt Tứ Vi

Chương 14

Hôm đó, Từ Chính Thanh đi trước. Có lẽ vì mưa quá to, người nhà cậu lái xe đến đón. Trước khi đi, cậu hỏi cô: “Cậu có muốn cùng không?”

Giản Hạnh lắc đầu nói: “Không, tôi có mang ô.”

Vốn dĩ quan hệ giữa họ không quá thân thiết, Từ Chính Thanh chắc cũng chỉ là khách sáo, nên chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Giản Hạnh nhìn qua màn mưa mịt mù, thấy thiếu niên bước vào cơn mưa, cúi người lên xe. Cùng lúc đó, cửa ghế lái xe mở ra một nửa, bên trong là bố của Từ Chính Thanh. Ông nhìn về phía này, dường như còn vẫy tay.

Giản Hạnh nhìn lại ông, vài giây sau mới chậm rãi giơ tay lên, khẽ vẫy.

Về đến nhà, Giản Hạnh không tránh khỏi bị ướt nửa người. Bà ngoại vì lo lắng nên vẫn chưa ngủ. Nghe thấy động tĩnh, bà vội vã chạy ra, thấy cô bị ướt như vậy thì miệng không ngừng xuýt xoa: “Xem con ướt thế này, sao không để mẹ con đón chứ?”

“Không sao ạ.” Giản Hạnh thực sự thấy hơi lạnh, cô gạt tay bà ngoại ra. “Con đi thay quần áo.”

Bà ngoại vội vàng gật đầu đồng ý.

Giản Hạnh thay đồ xong, bà ngoại vẫn đứng đợi ngoài cửa. Cô vừa thay xong, bà liền bưng vào một bát canh gừng, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Hay là đi gội đầu đi?”

“Một lát nữa ạ.” Giản Hạnh cầm bát canh uống vài ngụm, liếc nhìn đồng hồ rồi nói với bà ngoại: “Bà đi ngủ đi, con uống xong sẽ gội.”

“Nhớ gội đấy nhé, đừng lười, không sau này già rồi lại đau đầu cho mà xem.” Bà ngoại vẫn chưa yên tâm, cứ như thể sắp tự tay giúp cô gội vậy.

Giản Hạnh bật cười: “Con biết rồi.”

Đêm đó, mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại. Giản Hạnh uống xong canh rồi đi gội đầu, nhưng tối hôm ấy vẫn bị đau đầu gặp ác mộng. Trong cơn mơ, khắp nơi hỗn loạn như chiến trường, có mèo lớn, có mèo nhỏ. Mèo lớn cắn chết mèo nhỏ, mèo nhỏ bị chôn trong bồn hoa, bồn hoa mọc lên một cây đại thụ cao chót vót. Sấm chớp bất ngờ giáng xuống, cây gãy, đè gãy chân Lữ Thành. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Giản Hạnh ngồi bệt dưới đất bật khóc.

Trước mặt cô có một bàn tay đưa ra, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ của Từ Chính Thanh. Bà ấy mỉm cười với cô. Không lâu sau, bà xoay người rời đi, bên chân có một con mèo nhỏ đi loạng choạng. Một người một mèo men theo ánh sáng hành lang mà bước đến bên cạnh bố của Từ Chính Thanh. Ông ấy vẫy tay với cô.

Giản Hạnh muốn giơ tay lên nhưng làm thế nào cũng không nhấc nổi. Cô cuống quýt cúi đầu, chỉ thấy cổ tay mình bị trói chặt bằng một sợi xích sắt thô to. Kinh hoàng và hoang mang, cô quay đầu lại, nhìn thấy bà ngoại.

Bà ngoại cười tủm tỉm hỏi cô: “Giản Hạnh, mau uống cái này đi, Giản Hạnh, Giản Hạnh…”

Âm thanh từ xa đến gần, từng tiếng, từng tiếng, vang vọng trong lòng Giản Hạnh.

Mỗi tiếng đều nện xuống thật nặng.

Đè ép đến mức nhịp tim cô ngày càng chậm lại.

Cô sắp không thở nổi nữa, ngay giây trước khi nghẹt thở, cô đột ngột mở mắt.

Trời sáng choang.

Ánh sáng trước mắt dần rút đi, thay vào đó là trần nhà trong phòng có chút bẩn. Góc trần còn vương mạng nhện, quấn từng vòng, nhìn đến chóng mặt.

Giản Hạnh khẽ nhíu mày, thính giác dần trở lại, giọng của bà ngoại vang ngay bên tai.

Cô nghiêng đầu, thấy bà đang bưng một bát thuốc bắc: “Dậy đi, dậy uống xong rồi ngủ tiếp.”

Giản Hạnh ngây ra một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy. Cô đón lấy bát thuốc, cúi đầu, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt nước. Bà ngoại thấy vậy tưởng cô khóc, vội hỏi: “Sao thế? Khó chịu à? Đấy, bà đã bảo hôm đó để mẹ con đón con rồi, giờ thì cảm sốt nửa tháng chưa khỏi.”

Giản Hạnh mệt mỏi kéo khóe môi cười, cô vừa tỉnh dậy, giọng còn khàn đặc: “Không sao đâu ạ, là mồ hôi, chỉ là cảm sốt thôi, con khóc cái gì chứ.”

Bà ngoại nghe giọng cô lại càng xót xa: “Thôi đừng nói nữa, mau uống đi, uống xong ngủ tiếp, ra mồ hôi là khỏe ngay.”

Uống xong thuốc, Giản Hạnh lại nằm xuống. Cô miệng thì nói vâng, nhưng thực ra chẳng muốn trùm kín người chút nào. Thế nhưng, sợ bà ngoại lo lắng, cô chỉ có thể mở mắt nhìn trời sáng, rồi nhìn trời tối.

Có lẽ vì gặp tiết trời cuối thu, trận cảm này dây dưa mãi đến tận một tháng mới xem như khỏi hẳn. Vừa hồi phục như cũ, Giản Hạnh liền đón kỳ thi giữa kỳ.

Vì vẫn chưa phân ban tự nhiên – xã hội, nên kỳ thi có tổng cộng chín môn, kéo dài hai ngày rưỡi.

Chiều thứ Năm, trước giờ tự học buổi tối, bảng phân phòng thi và lịch thi được dán lên. Từ nửa tháng trước, Hứa Lộ đã thấp thỏm mong chờ, nên vừa dán ra là lập tức chạy ngay tới xem. Xem xong, cô chẳng quay lại chỗ ngồi mà đứng ngay trước bảng, vẫy tay gọi Giản Hạnh: “Giản Hạnh, cậu có muốn xem không?”

Giản Hạnh lắc đầu: “Thôi, cậu xem giúp tớ là được.”

Hứa Lộ chạy về, vừa đi vừa nói: “Ôi chao, chỉ chia theo số báo danh thôi! Cậu vẫn thi ở lớp mình đấy! Trời ạ, ghen tị ghê luôn.”

Giản Hạnh nghe không hoàn toàn hiểu, nhưng mơ hồ có chút căng thẳng. Cô ấn mạnh đầu ngón tay xuống bàn, phát ra một tiếng “cạch” giòn tan, đồng thời quay sang hỏi: “Ý gì vậy?”

“Là số 1 của mỗi lớp thi ở lớp 1, số 2 thi ở lớp 2. Cậu là số 3, nên cậu thi ở lớp 3.” Hứa Lộ lại cảm thán lần nữa: “Ghen tị ghê á!”

Số 3 của mỗi lớp…

Giản Hạnh nhớ rõ, Từ Chính Thanh chính là số 3 của lớp kia. Ba người đứng đầu điểm số ngang nhau, nhưng vì họ Từ xếp sau, nên cậu bị xếp thứ ba.

Vậy có nghĩa là họ cùng phòng thi.

"Cạch—"

Lại một tiếng giòn vang.

"Hít—" Giản Hạnh chậm chạp nhận ra cơn đau, theo phản xạ hít một hơi lạnh.

Hứa Lộ cũng theo đó mà “hít” một tiếng: “Trời ơi! Cậu có đau không!”

Giản Hạnh nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, cúi đầu cười không rõ ràng, nói: “Hơi đau.”

Hứa Lộ hai tay ôm má, không nói gì thêm.

Bình thường mọi cuộc đối thoại đều là do Hứa Lộ khơi mào rồi cũng tự chốt hạ. Hôm nay, Giản Hạnh lại chủ động hỏi: “Cậu thi lớp nào?”

“Lớp mười chín chứ đâu.” Giọng điệu của Hứa Lộ có chút không vui, cô liếc Giản Hạnh một cái: “Không phải tớ đã nói rồi sao? Chia theo số báo danh mà, cậu có nghe tớ nói không thế?”

“À à, tớ không để ý lắm, xin lỗi.” Giản Hạnh đáp.

“Thôi kệ.” Hứa Lộ thở dài, “Giờ tớ chỉ toàn nghĩ xem có thi tốt được không thôi.”

“Bình thường cậu làm bài đâu có tệ, không sao đâu, đề thi thường dễ hơn bài luyện tập đấy.”

Hứa Lộ chớp mắt, khẽ “ồ” một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mong là vậy.”

Môn đầu tiên là Ngữ văn, thời gian thi giống với kỳ thi đại học, bắt đầu từ chín giờ sáng. Bảy rưỡi đã có người đến lớp tự học. Giản Hạnh cũng đến sớm, còn Hứa Lộ mãi tám rưỡi mới tới. Nhìn thấy trong lớp đã có không ít người, cô kinh ngạc: “Sao mọi người đến sớm thế?”

“Tớ rảnh rỗi ở nhà không có gì làm, nên đến thôi.”

Thực tế, Giản Hạnh chưa đến sáu giờ đã tỉnh.

Chiều hôm qua còn ổn, nhưng tối vừa nằm lên giường là tim bắt đầu đập nhanh, trằn trọc suốt cả đêm, đến rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Sáng dậy, tim lại càng đập dữ dội hơn, ở nhà không sao yên lòng, chỉ muốn đến trường sớm một chút.

Hứa Lộ lại nhìn quanh lớp một lượt, hỏi: “Mọi người đến từ mấy giờ vậy?”

“Không biết nữa, lúc tớ tới đã có người rồi, chắc cũng như ngày thường thôi?” Giản Hạnh vừa nhìn sách Ngữ văn vừa xoay bút, giọng nói thoáng chút vô tư, thoải mái.

Hình như vẫn giống ngày thường, mà tựa như cũng có chỗ không giống.

Hứa Lộ nhìn chằm chằm Giản Hạnh mấy lần, rồi không vui lắm mà “ồ” một tiếng: “Tớ không biết phải đến sớm hơn, lần này chắc chắn bị mọi người bỏ xa rồi.”

“Không đâu, cứ giữ tâm trạng thoải mái là được.” Giản Hạnh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ trên bảng đen phía sau.

Còn hai mươi phút nữa là đến chín giờ. Mọi người bắt đầu lục tục đi đến phòng thi, Giản Hạnh cũng đứng lên.

Hứa Lộ bĩu môi: “Cậu đâu cần đi, đứng lên làm gì.”

Giản Hạnh cười: “Tớ đâu có ngồi chỗ này.”

Cậu là số 3 của lớp 3, theo lý thì sẽ ngồi ở hàng thứ ba.

“Hơn nữa tớ muốn đi vệ sinh.” Cô nói.

Hứa Lộ bĩu môi: “Vậy tớ đi cùng cậu.”

“Được.”

Hai người vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đúng lúc gặp học sinh lớp 1 đang đi ra ngoài. Mỗi người chỉ cầm một cây bút trên tay, toàn thân toát lên vẻ hờ hững ung dung.

Hứa Lộ hạ giọng nói: “Bọn họ hình như chẳng căng thẳng chút nào.”

“Chắc là có thực lực.” Giản Hạnh đáp, “Ở lớp này, chắc chẳng ai xem kỳ thi giữa kỳ ra gì đâu.”

“Nhưng họ không sợ bị loại sao?” Hứa Lộ hỏi.

“Lớp 1 và lớp 2 là lớp tự nhiên, nếu trong lớp có ai muốn học xã hội thì phải chuyển sang lớp mình. Đối với họ, chuyện đó cũng không tính là bị loại, vì dù sao cũng chẳng còn đường nào khác.” Giản Hạnh nói.

“Nhỡ đâu đến lớp mình cũng không đậu thì sao?”

Giản Hạnh bật cười: “Không đời nào.”

“Cũng đúng.” Hứa Lộ không rõ cảm xúc gì, lau khô tay, lúc đi ngang qua lớp 3, cô nói: “Tớ xuống đây.”

“Ừm, cố lên.”

Hứa Lộ cười, nhưng trông có vẻ rất miễn cưỡng.

Giản Hạnh nhìn theo bóng lưng Hứa Lộ, vô thức nhíu mày. Một lúc lâu sau, cô mới xoay người bước vào lớp.

Vừa đặt một chân vào cửa, đột nhiên có thứ gì đó bay đến từ bên cạnh. Giản Hạnh giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước. Cúi đầu nhìn, bên chân cô là một cây bút M&G màu đen.

Giống hệt bút của cô.

Không một tiếng động, tim lại bắt đầu đập nhanh.

Cô mím môi, cúi xuống nhặt lên, bước vào lớp, vừa xoay đầu thì thấy Từ Chính Thanh đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Từ Chính Thanh đứng dậy, giọng điệu có chút áy náy: “Xin lỗi, có trúng cậu không?”

Giản Hạnh lắc đầu nói không. Ban đầu, cô định trực tiếp đặt bút lên bàn Từ Chính Thanh, nhưng không ngờ cậu lại đưa tay ra trước.

Cổ tay Giản Hạnh khẽ run, rồi theo bản năng đưa bút cho cậu.

Từ Chính Thanh nhận lấy, thuận tay vẽ hai nét trên giấy nháp. Nét mực bị đứt đoạn, xem ra ruột bút đã bị va chạm hỏng mất.

Cậu khẽ “chậc” một tiếng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Giản Hạnh lên tiếng: “Tôi… tôi còn bút mới.”

Từ Chính Thanh ngước nhìn cô, không đáp. Giản Hạnh thấy cậu không nói gì, sốt ruột bồi thêm: “Giống hệt cái này, chắc cậu cũng dùng quen rồi.”

Lúc này, phía sau bất ngờ có người va vào.

Giản Hạnh đang để tâm đến Từ Chính Thanh, hoàn toàn không chú ý đến phía sau, huống hồ người kia đâm vào quá bất ngờ. Cô không kịp đứng vững, loạng choạng một bước, hai tay chống lên bàn của Từ Chính Thanh.

Có lẽ sợ cô ngã, cậu một tay giữ chặt bàn, một tay đỡ lấy vai cô.

Khoảnh khắc đó, một luồng tê dại từ bờ vai lan khắp toàn thân, bàn tay cũng như không còn là của mình, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô nín thở, thậm chí quên cả chớp mắt, chỉ cúi đầu, ngây người nhìn hai nét bút đứt đoạn trên tờ giấy nháp trắng.

Nét mực đứt quãng, sâu cạn không đều, giống như đường điện tâm đồ của cô lúc này.

“Ôi trời, xin lỗi nhé bạn ơi!” Người phía sau lên tiếng. “M* nó! Đới Dư Niên! Mau xin lỗi người ta!”

Người tên Đới Dư Niên thuộc phòng thi bên cạnh, nghe vậy lập tức thò đầu vào, áy náy giơ tay: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý.”

Vừa ngước lên, cậu ta liền kêu lên một tiếng: “Ồ, là anh Từ à.”

Từ Chính Thanh buông tay, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, rồi nói: “Làm gì mà kích động vậy? Định thi vào lớp Hoành Chí à?”

“He he, không dám không dám.” Đới Dư Niên cười, “Chỉ cần anh phát huy bình thường, ngay cả hạng nhì em cũng không giành nổi.”

"Đúng vậy, làm gì mà kích động thế! Nếu không phải họ Từ, thì còn chuyện gì đến lượt cậu chứ, cá trê!"

Người đụng vào Giản Hạnh nói xong liền quay sang xin lỗi cô: "Xin lỗi nhé."

"Không sao." Giản Hạnh đứng thẳng dậy, không ngẩng đầu, vội vàng nói với Từ Chính Thanh: "Tôi đi lấy bút cho cậu."

"Bút bị làm sao?" Đới Dư Niên hỏi.

"Bị rơi rồi." Từ Chính Thanh đáp.

"Dùng của tôi đi! Tôi cho cậu!" Đới Dư Niên nói rồi lấy từ túi ra một cây bút đặt lên bàn của Từ Chính Thanh.

Giản Hạnh vừa đến bàn mình, nghe thấy câu đó liền khựng lại trong lúc lục ngăn bàn, bàn tay siết chặt cây bút đang cầm.

"Giản Hạnh."

Từ Chính Thanh gọi một tiếng, rồi nói: "Không cần nữa, có rồi."

Trái tim cô theo tiếng gọi ấy mà bay lên cao, rồi chầm chậm rơi xuống.

Cô xoay đầu nhìn Từ Chính Thanh, rất tự nhiên đáp: "Được."

Sau đó, lặng lẽ đặt bút về chỗ cũ.

Lúc ngồi xuống, Giản Hạnh mới phát hiện người vừa va vào cô lại chính là bạn cùng phòng thi, đến từ lớp bốn.

Cậu ta ngồi xuống rồi vẫn quay sang xin lỗi Giản Hạnh: "Vừa nãy xin lỗi nhé."

Giản Hạnh mỉm cười: "Không sao."

Rất nhanh sau đó, chuông báo vang lên, giám thị bước vào phòng với xấp đề thi, chỉ dặn dò qua loa vài câu về quy tắc rồi bắt đầu phát đề.

Đề bài thực sự không khó, chỉ có phần làm văn là tốn kha khá thời gian.

— Xách giỏ xuân quang, ngắm nhìn mẹ.

Giản Hạnh nhìn chằm chằm vào chủ đề bài văn, trong đầu bỗng hiện lên khung cảnh đêm hôm ấy—máy bay giấy lướt qua bầu trời, cùng dáng hình thiếu niên dưới ánh trăng.

Cô ngẩng đầu, hai tiếng đã trôi qua tự bao giờ. Người ngồi phía trước không biết từ khi nào đã nộp bài rồi rời đi.

Ánh mắt cô vô thức rơi xuống bóng lưng của Từ Chính Thanh.

Có lẽ cậu cũng đã làm xong bài, lúc này dựa lưng vào bàn sau, dáng vẻ có phần lười nhác.

Thiếu niên hơi cúi đầu, đường xương cổ sau nhô lên rõ ràng. Trong tay cậu là cây bút đang xoay nhẹ, ánh sáng buổi sớm từ cửa ra vào chiếu rọi lên người cậu, để lại bóng dáng nhàn nhạt phủ lên bàn của Giản Hạnh.

Cô nín thở, lặng lẽ quan sát hồi lâu.

Mãi đến khi ngoài hành lang dần ồn ào hơn, cô mới chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên viền bóng ấy.

Một món quà lớn đến mà không hề báo trước.

Cô cảm thấy, dường như ánh sáng kia cũng đang ưu ái cô.

Bình Luận (0)
Comment