Kính Sơn Thủy - Biệt Tứ Vi

Chương 6

Chuông tan học buổi tối vang lên, Giản Hạnh không vội thu dọn đồ đạc mà đi vào nhà vệ sinh trước.

Hứa Lộ đi cùng, tiện miệng nói: "Cậu mới đi được bao lâu mà đã chạy vào nhà vệ sinh hai lần rồi."

Động tác rửa tay của Giản Hạnh khựng lại, cô mơ hồ đáp: "Tớ uống nhiều nước quá."

Hứa Lộ cũng không để ý lắm, chỉ hơi phiền muộn thở dài: "Tớ chẳng biết điền trường nào cả, lớn thế này rồi mà chỉ biết mỗi Thanh Hoa với Bắc Đại."

"Tra trong bảng xếp hạng các trường đại học toàn quốc đi." Giản Hạnh nói.

"Ể? Được à!" Hứa Lộ phấn khích, nhưng rồi lại chán nản, "Nhưng bọn mình có biết bảng xếp hạng đâu."

"Hay là đến quầy sách cũ xem có hướng dẫn tuyển sinh của khóa trước không?" Giản Hạnh gợi ý.

Mắt Hứa Lộ sáng lên: "Có á? Được không vậy?"

Giản Hạnh đáp: "Chắc là có, lát nữa tớ đi đường sẽ xem thử."

Trường Trung học Hòa Trung có hai cổng, gần cổng chính có nhiều hiệu sách, nhưng cổng phụ thì chẳng có gì cả. Hứa Lộ phải về nhà bằng cổng phụ nên đành nói: "Vậy cậu thấy thì mua luôn một quyển nhé, tớ không đi nữa. Ngày mai cậu mang tới, bọn mình chia đôi tiền."

"Không cần đâu," Giản Hạnh nói, "sách cũ thường rẻ, chỉ hai ba tệ thôi. Tớ mua đại một quyển, bọn mình cùng xem."

"Wow, cảm ơn cậu nhé!"

Giản Hạnh mỉm cười đáp: "Không có gì đâu."

Trên đường về, ban đầu Giản Hạnh định đi thẳng tới quầy sách cũ, nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học thì bất chợt thấy mấy người bạn đang rủ nhau đi về hướng ngược lại, vừa đi vừa bàn tán rằng hiệu sách Tân Hoa mới nhập một lô sách mới. Giản Hạnh nghĩ tới hiệu sách rộng chừng trăm mét vuông đó, rồi quyết định đi theo.

Quả thật, hiệu sách vừa nhập về một đợt sách mới, thậm chí còn chưa kịp xếp lên kệ, mấy thùng lớn vẫn được đặt bên cạnh.

Chỉ là, trong tiệm giờ chỉ có vài người, mấy thùng sách cũng không tạo cảm giác chật chội mà ngược lại còn khiến không gian thêm phần gần gũi, ấm cúng.

Giản Hạnh cảm thấy vẫn còn sớm nên bước vào đi dạo một vòng.

Hiệu sách dù nằm trong khuôn viên trường cấp ba nhưng cũng không hoàn toàn cấm bày bán tiểu thuyết ngôn tình, chỉ là số lượng không nhiều. Mấy người vừa đi cùng cậu thì lao thẳng tới khu tiểu thuyết, còn Giản Hạnh lại không hứng thú với mấy cuốn đó, bèn chọn khu văn học nước ngoài để nán lại.

Cô tùy tiện lật xem vài cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, trong những bản mẫu có không ít ghi chú bằng các nét chữ khác nhau, đây là một nét truyền thống đặc biệt của hiệu sách Hòa Trung.

Đôi khi đọc những ghi chú còn thú vị hơn cả đọc sách, vì có người sẽ để lại đủ kiểu đoạn đối thoại kỳ quặc bên dưới. Ví dụ như đoạn này:

Nét bút màu đen viết: "Trong giới hạn cuối cùng, nhất định phải dũng cảm một lần."

Nét bút màu đỏ đáp lại: "Vậy cậu có muốn hẹn hò với tớ không?"

Giản Hạnh khẽ mỉm cười rồi đặt cuốn sách về chỗ cũ.

Thời gian cũng đã gần đến giờ hẹn. Tuy dạo này Giản Như không mấy để ý tới cô, nhưng cô luôn rất cẩn thận về mặt thời gian. Giản Hạnh nhanh chóng đi một vòng quanh tiệm, khi đi ngang qua quầy thanh toán thì chợt nhớ tới cuốn hướng dẫn tuyển sinh, liền dừng lại.

Bên trong quầy có một người, ghế được ngả ra sau, anh lười biếng nằm đó, chiếc mũ che kín mặt.

Giản Hạnh do dự một chút nhưng rồi vẫn bước tới, gõ nhẹ lên mặt quầy và hỏi: "Xin chào?"

Người trong quầy khẽ đung đưa đôi chân, sau đó chậm rãi nhấc chiếc mũ trên mặt xuống.

Khi anh bỏ mũ ra, Giản Hạnh mới nhận ra người này để tóc dài. Tuy không dài lắm, hai bên vẫn cắt ngắn sát da đầu, nhưng phần trên để khá dài, buộc thành một chùm tóc đuôi ngựa ngắn.

Có lẽ bị đánh thức giữa giấc ngủ, sắc mặt anh trông rõ ràng là không vui, giọng khàn khàn hỏi: "Có chuyện gì?"

Giản Hạnh cảm thấy hơi áy náy, nhưng đã gọi dậy rồi thì đành hỏi luôn: "Cho tôi hỏi ở đây có hướng dẫn tuyển sinh không ạ?"

"Hướng dẫn tuyển sinh?" Anh nhìn Giản Hạnh từ đầu đến chân, hỏi: "Học lớp 12 à?"

"Không ạ," Giản Hạnh đáp, "lớp 10."

"Ồ, lớp 10 mà cũng cần cái đó làm gì? Định sớm gánh áp lực cho quãng đời cấp ba dài đằng đẵng của mình à?"

…Người này trông có vẻ hơi không nghiêm túc cho lắm.

Giản Hạnh không kìm được mà liếc nhìn xung quanh, bắt đầu nghi ngờ không biết người này có thực sự là nhân viên của hiệu sách hay không.

Tuy mồm miệng lắm lời, nhưng anh vẫn cúi người lục lọi ở đâu đó rồi lấy ra một quyển sách, tư thế ngồi vẫn lười nhác, tiện tay ném quyển sách lên quầy: "Ghi tên ở bên cạnh nhé, nhớ trả đúng hạn."

Giản Hạnh đáp: "Ồ, được ạ."

Cô mở sổ đăng ký, thấy hầu hết người mượn sách đều là học sinh lớp 11. Sau khi ghi chép xong xuôi, Giản Hạnh không kìm được mà lật ngược lại vài trang. Đột nhiên, cô lướt qua một nét chữ khải quen thuộc.

Người mượn: Từ Chính Thanh
Lớp: Lớp 10 (1)
Sách: 1984
Ngày mượn: 23 tháng 8 năm 2009
Ngày trả: 31 tháng 8 năm 2009
Hôm nay.

Tay Giản Hạnh khựng lại, cô đặt sổ và bút xuống, ngón tay hơi run lên, giống như vừa có được một bí mật nho nhỏ khiến tim đập rộn ràng—một cảm giác nửa như vui mừng, nửa như phấn khích. Thế nhưng giọng nói của cô vẫn cố giữ vẻ thản nhiên: "Ở đây có cuốn 1984 không ạ?"

Anh nhân viên trông có vẻ không nghiêm túc kia tùy tiện chỉ tay về một hướng.

Giản Hạnh quay người hơi vội, bước chân cũng gấp gáp hơn. Tim cô như treo lơ lửng, chỉ sợ hiệu sách này chỉ có đúng một quyển 1984, sợ rằng chỉ trong khoảnh khắc trước khi cô kịp chạm tới, đã có ai đó mượn mất rồi.

Sự bối rối của Giản Hạnh đến một cách đột ngột, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc lật xem tiếp danh sách đăng ký để kiểm tra xem có ai khác cũng mượn quyển sách đó hay không.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng thấy được quyển 1984 ở một góc khuất, nhưng nó vẫn chưa được bóc tem.

Giản Hạnh nhanh chóng quay lại quầy, giọng nói không kìm được sự cứng nhắc:

"Xin chào, quyển 1984 này chưa được bóc tem à?"

Anh nhân viên quầy ngẩn ra một chút rồi đáp: "Em bóc ra thì thành sách đã mở thôi."

Giản Hạnh cũng sững lại, lúc này mới nhớ ra rằng sách ở hiệu sách Hòa Trung đều có thể tự do bóc ra đọc. Cô ngập ngừng, mím chặt môi.

Cô hoàn toàn có thể bóc tem.

Nhưng thứ cô muốn không chỉ đơn giản là quyển sách đó.

"Thôi vậy," Giản Hạnh khẽ nói, "không vội đọc đâu."

Cô định rời đi, nhưng khi nghĩ đến ngày trả sách được ghi trên sổ đăng ký, lại cảm thấy không cam lòng, liền hỏi tiếp: "Sách này bắt buộc phải trả đúng hạn sao?"

Anh nhân viên liếc nhìn cô một cái: "Bình thường là thế."

"Ồ," Giản Hạnh lại hỏi, "vậy khi trả sách có cần đăng ký lại không?"

"Không cần đâu, chỉ cần đánh dấu tick vào sau ngày trả sách là được."

Giản Hạnh lúc này mới nhớ ra đúng là ở cột cuối của sổ đăng ký có chỗ để đánh dấu tick, nhưng cậu lại không để ý xem quyển của Từ Chính Thanh đã được đánh dấu chưa.

Giản Hạnh do dự một lát, cuối cùng vẫn mặt dày mở lại sổ đăng ký ngay trước mặt nhân viên quầy.

Quả nhiên, không có dấu tick.

Cậu vẫn chưa trả sách.

Giản Hạnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, động tác đóng sổ đăng ký cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn hẳn.

Sau khi Giản Hạnh rời đi, nhân viên quầy sách mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiện tay xoay cuốn sổ đăng ký lại, lật ra một trang, nhìn thấy cái tên mới nhất được ghi là: Giản Hạnh, lớp 10 (3).

Như thể chỉ là vô tình, anh lại lật thêm một trang nữa, ánh mắt lướt qua một cột thông tin rồi khẽ nhướng mày.

Giản Hạnh không mang cuốn hướng dẫn tuyển sinh về nhà. Cô quay lại lớp học một chuyến. Lúc này trong lớp không còn ai, đèn đã tắt, cửa cũng khóa. Giản Hạnh mò mẫm trong bóng tối, mở cửa sổ rồi ném cuốn sách lên bàn của Lâm Hữu Lạc.

Đang định đóng cửa sổ lại, khóe mắt cô chợt liếc thấy một bóng đen lớn đang tiến lại từ phía sau. Lơ lửng trong không trung còn có ánh sáng nhàn nhạt của một màn hình điện thoại phát ra.

Giản Hạnh giật mình, không kìm được mà bật lên một tiếng kêu khẽ.

Tiếng kêu này dường như cũng làm đối phương giật mình.

Cô nghe thấy một tiếng chửi thề khe khẽ, Giản Hạnh ngớ ra, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn.

Người kia quả thực có một bóng dáng đủ lớn để khiến cô bất ngờ—do cậu quá cao. Ánh sáng từ màn hình điện thoại mờ nhạt chiếu lên gương mặt cậu, phác họa rõ từng đường nét.

Nhìn rõ rồi, Giản Hạnh mới xác nhận: Đúng là Từ Chính Thanh.

Cô còn tưởng mình nghe nhầm.

Đến khi bình tĩnh lại, nghĩ đến tiếng hét chói tai vừa rồi, Giản Hạnh chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống cho đỡ xấu hổ.

May mắn là lúc này cả tầng đều tối đen, có lẽ Từ Chính Thanh sẽ không nhận ra cô là ai.

Nhưng trớ trêu thay, cậu lại đang cầm điện thoại.

Từ Chính Thanh dường như cũng bị dọa không nhẹ, cậu đưa điện thoại lên rọi thẳng vào mặt cô. Nhìn rõ khuôn mặt, cậu có chút ngạc nhiên: "Giản Hạnh?"

Dù ngạc nhiên nhưng giọng cậu vẫn thấp, trầm ấm, hoàn toàn không mang chút công kích nào.

Chỉ với hai chữ đó thôi, mặt Giản Hạnh lập tức đỏ bừng trong màn đêm tĩnh lặng. Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rõ ràng xung quanh gió thổi lồng lộng, vậy mà cô lại cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Cô chống tay lên bệ cửa sổ phía sau, những vết sần sùi của bức tường xi măng thô ráp cào rát đầu ngón tay, để lại cảm giác đau rát nhẹ, nhưng Giản Hạnh chỉ cảm nhận được một luồng nóng bỏng lan dần lên cổ họng.

Không kìm được, cô nuốt nước bọt, khẽ "ừ" một tiếng: "Là tôi."

Từ Chính Thanh chỉ rọi đèn vào mặt Giản Hạnh một thoáng rồi lập tức nhận ra hành động đó có phần bất lịch sự, cậu nghiêng điện thoại đi chỗ khác, sau đó nhét vào túi. Cậu liếc nhìn Giản Hạnh đang đứng nép sát vào cửa sổ, ánh mắt hơi khó hiểu rồi đảo vào trong lớp: "Sao cậu chưa về? Có chuyện gì à?"

Giản Hạnh vội đáp nhanh: "Quay lại để đồ thôi."

"Ồ," Từ Chính Thanh cũng không hỏi thêm, trông có vẻ chẳng mấy hứng thú. Cậu nhìn ra ngoài hành lang rồi hỏi: "Cậu vẫn chưa đi à?"

Nhịp tim của Giản Hạnh trong khoảnh khắc ấy đạt đến đỉnh điểm.

Cô luôn nghĩ mình là một người tùy tiện, thậm chí như bà ngoại hay nói—có chút thô kệch. Thế nhưng, chỉ riêng trước mặt Từ Chính Thanh, ngay cả độ cao và tông giọng của cô cũng không thể giữ nguyên như bình thường.

Cô cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thật tự nhiên và bình thản: "Đi thôi, tôi đi ngay đây."

"Vậy đi cùng nhau nhé." Từ Chính Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra lần nữa.

Ánh đèn từ điện thoại rất yếu, thậm chí còn không sáng bằng ánh trăng treo lơ lửng trên cao. Thế nhưng khi Từ Chính Thanh rọi ánh sáng mờ nhạt ấy về phía Giản Hạnh, trái tim bối rối, hoang mang cả buổi tối của cô bỗng chốc được lấp đầy.

Ánh sáng này là cậu cho cô mượn.

Nhưng cô không muốn trả lại.

Dù cho quãng đời còn lại sau này, trên đỉnh đầu cô chẳng còn lấy một tia trăng dịu dàng nào nữa.

Trên hành lang tối đen, Từ Chính Thanh bất chợt lên tiếng: "Vừa nãy tôi làm cậu giật mình à?"

"Không, là tôi làm cậu giật mình mới đúng." Giản Hạnh nhớ lại khoảnh khắc ấy vẫn thấy xấu hổ không thôi. Dù cho xung quanh tối đen, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ biết cúi gằm xuống, để mặc sự ngượng ngùng lan đỏ hai vành tai.

Từ Chính Thanh khẽ bật cười, giọng nói tự nhiên xen chút thân mật: "Vậy coi như huề nhé."

Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự quen thuộc gần gũi. Giản Hạnh không diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc đó, chỉ thấy cơ thể như bồng bềnh trong không trung, khóe môi cũng chẳng thể kìm lại mà khẽ nhếch lên.

Cô khẽ đáp một tiếng: "Ừm."

Hành lang vắng lặng chỉ còn lại hai người họ, tiếng bước chân vang lên nặng nhẹ không đều, vọng lại thành từng hồi âm lan xa.

Chính vì những tiếng vọng đó, mỗi câu nói giữa họ dường như đều được lặp lại nhiều lần, như khắc sâu hơn vào không gian tĩnh lặng này.

Giản Hạnh cảm thấy mọi thứ thật kỳ diệu, cả ngày hôm nay đều kỳ diệu đến lạ thường.

Không, phải nói là từ khi đậu vào trường này, mỗi ngày đều mang theo một chút kỳ diệu.

Và tất cả những điều đó đều bắt nguồn từ người đang đi bên cạnh cô.

Giản Hạnh không kìm được, giả vờ chậm lại nửa nhịp, cố tình để mình tụt phía sau Từ Chính Thanh.

Sự chênh lệch chiều cao giữa họ khá rõ, nhưng nhờ có những bậc cầu thang, Giản Hạnh miễn cưỡng mới đứng ngang tầm với cậu. Trong bóng tối mờ mịt, cô chẳng nhìn rõ được gì, nhưng vẫn không nỡ rời mắt.

Cô thật sự… rất thích cậu.

Nhưng ở ngôi trường này, không biết đã có bao nhiêu người cũng thích cậu giống như cô.

Mà bởi vì cậu quá xuất sắc, việc thích cậu lại trở thành một điều tầm thường, bình thường như bao điều hiển nhiên khác.

Giản Hạnh vừa nghĩ ngợi, ánh mắt vô thức rơi xuống thấp. Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô thoáng thấy dường như Từ Chính Thanh đang cầm một quyển sách trong tay.

Chưa kịp hỏi gì thì cả hai đã bước ra khỏi tòa nhà dạy học.

Từ Chính Thanh lên tiếng trước: "Tôi đến hiệu sách trả sách, cậu cứ về trước đi."

Giản Hạnh vội vàng đáp: "Được."

Từ Chính Thanh cầm quyển sách, tiện tay vẫy chào tạm biệt cô. Giản Hạnh muốn nở một nụ cười với cậu, nhưng không ngờ cậu đã quay người đi ngay sau đó.

Nụ cười còn dang dở, môi cô khựng lại giữa chừng rồi chậm rãi nhếch lên hết nửa còn lại. Cô khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng gió lướt qua đêm tối: "Chúc ngủ ngon."

Từ Chính Thanh vừa quay người liền lấy điện thoại ra xem giờ—hơn mười giờ rồi. Cậu không chắc hiệu sách còn mở cửa không, nên bước chân vội vàng hơn.

Mãi đến khi thấy phía hiệu sách còn le lói ánh đèn, cậu mới chậm lại, thong thả bước vào.

Cửa cuốn kéo lên hờ hững, cậu đẩy cửa kính bước vào, thấy một cô đang dọn dẹp sau quầy.

Cậu đi đến, khẽ chào: "Chào cô, cháu đến trả sách."

Thấy người kia bận rộn, cậu cũng không nói thêm, chỉ thành thục mở sổ đăng ký, lật vài trang tìm đúng dòng tên mình, đánh một dấu tích xác nhận rồi đặt quyển sách lên quầy.

Trời đã về khuya, cậu không nán lại lâu, quay người bước ra, vừa đẩy cửa thì thấy bên cạnh có ánh sáng le lói. Liếc qua, cậu chợt bật cười vì kiểu tóc của người đó.

"Thế này mà cậu cũng dám về? Ông già Giang không đánh cậu à?"

Chưa nói hết câu, thì từ trong hiệu sách vọng ra tiếng của cô lao công: "Đừng có hút thuốc nữa, Giang Biệt Thâm! Đừng có hút nữa!"

Giang Bất Thâm quay đầu lại, điếu thuốc trong miệng, giọng mơ hồ đáp: "Biết rồi."

Khi Giang Biệt Thâm thu ánh mắt lại, Từ Chính Thanh đã kịp giơ ngón tay cái lên với anh. Giang Biệt Thâm hừ một tiếng: "Đừng có giả vờ với tôi"

Nói xong, anh cúi xuống nhặt hộp thuốc, ném về phía Từ Chính Thanh. Từ Chính Thanh nhanh tay bắt lấy, cười nói: "Không hút đâu, tôi về nhà đây."

"À," Giang Biệt Thâm chẳng thèm nhìn cậu, "Đi đi."

Trưởng bối trong nhà Từ Chính Thanh và Giang Biệt Thâm quan hệ rất tốt, hai người lớn lên trong cùng một khu phố, Giang Biệt Thâm lớn hơn cậu sáu tuổi.

Lẽ ra, giữa hai người cách nhau hai thế hệ thì không thể trở thành bạn, nhưng có lẽ vì từ nhỏ Từ Chính Thanh đã trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa, trong khi Giang Biệt Thâm lại ngược lại, nên cả hai đã trở thành "bạn bè tri kỷ" vượt qua tuổi tác.

Ba năm trước, Giang Biệt Thâm đi học đại học, chỉ các dịp lễ tết mới về nhà. Thỉnh thoảng không về, hai người cũng tranh thủ nhắn tin trò chuyện vài câu trên QQ.

Từ Chính Thanh nghe nói lý do Giang Biệt Thâm lần này trở về, cũng giống như Giang Biệt Thâm, cậu ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Sao lại bị lôi vào đồn thế?"

Giang Biệt Thâm đáp: "Việc của người lớn, trẻ con đừng quan tâm," rồi vẫy tay ra hiệu, "lo làm bài thi của cậu đi."

Từ Chính Thanh bĩu môi: "Thật sự không muốn quan tâm đến cậu đâu, ông hoàng bỏ học ạ."

Giang Biệt Thâm quay đầu lại, liếc cậu một cái.

Từ Chính Thanh cười: "Thật sự bỏ học rồi à?"

Giang Biệt Thâm gật đầu: "Ừ, ông già bảo tôi ở nhà tu dưỡng một năm."

"Vậy về nhà đi."

"Về cái gì, đây chính là nhà tôi," Giang Biệt Thâm nói, "Từ nay tôi làm thêm ở đây, lần sau trả sách thì nhớ đến sớm nghe chưa, lúc nãy có người đến tìm."

Từ Chính Thanh quay sang nhìn anh, "Cuốn sách đó là mượn cho chú tôi, sao cậu không đi răn dạy ông ấy?"

"Trong trường cấm bày tỏ quan hệ thân thích phải gọi là thầy Từ Trường Lâm."

Từ Chính Thanh không buồn đáp lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Giang Biệt Thâm nhìn bóng lưng của thiếu niên càng lúc càng thẳng tắp, anh rũ điếu thuốc, gọi lớn: "Tiểu Từ."

Từ Chính Thanh bất đắc dĩ quay đầu lại.

Giang Biệt Thâm rất thích nhìn biểu cảm của Từ Chính Thanh lúc này, vừa cắn thuốc vừa cười một lúc lâu rồi mới hỏi: "Sách đó mượn cho chú cậu, sao bản thân cậu không xem một chút?"

"Không có thời gian."

Từ Chính Thanh nói xong vung tay một cách tùy tiện rồi quay người đi.

Hòa Trung không chỉ trở thành trường cấp ba trọng điểm vì tài nguyên giáo dục dồi dào, mà còn vì cơ sở vật chất rất nhân văn, ví dụ như ngay cổng trường luôn sáng đèn LED 24 giờ, trên đó hiển thị giờ Bắc Kinh.

Lúc này, ngày 31 tháng 8 năm 2009, 22:22.

Gần sáng, gió cũng bắt đầu mang lại chút lạnh lẽo, Giản Hạnh ngồi xổm bên cạnh bồn hoa cửa tòa nhà học, lặng lẽ nhổ mấy ngọn cỏ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa hiệu sách.

Sau không biết bao nhiêu lần quay lại nhìn, cuối cùng Giản Hạnh cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Dưới những ánh đèn đường được sắp xếp ngăn nắp, bóng dáng của cậu bị kéo dài, thỉnh thoảng đi dưới đèn, có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên, thỉnh thoảng lại hòa vào bóng tối giữa các bóng đèn, khiến người ta không dám lại gần.

Nhưng chính trong khung cảnh sáng tối đan xen này, Giản Hạnh như đang xem một bộ phim câm.

Ánh đèn vàng ấm áp, từng nét vẽ ra sự dịu dàng và cô độc của tuổi mười lăm.

Cậu từng bước một, bước ra từ ánh sáng.

Cậu chưa bao giờ thiếu khán giả, nhưng vào khoảnh khắc này, dường như giữa trời đất, cô là người duy nhất có thể nhìn ngắm cậu.

Giản Hạnh đoán thời gian có thể không kịp, vì vậy cô chỉ kịp nhìn thấy Từ Chính Thanh bước ra khỏi cổng trường rồi vội vã chạy về phía cửa hiệu sách.

Trong gió có mùi đất, nhưng nhiều hơn là mùi mực in.

Thứ mùi ấy dường như là mùi hương đặc trưng của mỗi ngôi trường.

Chạy vào ban đêm, mùi hương ấy càng thêm đậm, vấn vương nơi đầu mũi, Giản Hạnh biết mình có thể từ từ đi, dù sao ngày mai cũng có thể mượn, chỉ là một cuốn sách thôi, không nhất thiết phải quá quan trọng đến thế.

Nhưng nếu không thì sao?

Nếu cô bỏ lỡ, có thể sẽ hối tiếc cả đời.

Cô không nhất thiết phải kiên quyết đọc cuốn sách đó, cô chỉ muốn giữ lại một ngày kỳ diệu như hôm nay.

Tốt nhất là có thể vẽ lên một kết thúc trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment