Khi ta tỉnh lại từ cơn hôn mê, đập vào mắt là bức màn phất phơ vắt ngang trên chiếc giường gỗ cổ. Oanh nhi đang quỳ gối trước giường nhỏ giọng khóc lóc, thấy ta mở mắt liền vội vàng tiến đến trước mặt ta: "Cô nương, ngài không được làm chuyện điên rồ nữa. Xin ngài đó."
Ta không đáp lời nàng, chỉ dán mắt vào đỉnh giường, Oanh nhi thấy vậy càng khóc dữ dội.
Lần thứ sáu tìm chết bất thành, ta mới chân chính ý thức được, ta không thể trở về. Ta xuyên qua thân thể này đã một tháng có lẻ, từ khủng hoảng ban đầu đến thản nhiên hiện tại, còn có người bên cạnh rõ rõ ràng ràng nói cho ta biết, ta hiện tại đang ở chốn nào.
Ta xuyên thành nữ phụ trong sách. Truyện cổ trang xuyên không giai đoạn đầu đều viết nữ chính là bàn tay vàng các loại, nữ phụ ác độc vĩnh viễn là phông nền cho khí chất của nữ chính, nữ phụ trong quyển sách này cũng không ngoại lệ.
Cuốn tiểu thuyết này kể về nữ chính là người hiện đại, vì lộ tẩy thân phận đặc công mà bị người tín nhiệm nổ súng bắn rơi xuống khỏi cao ốc, xuyên qua thành thứ nữ Thừa tướng cổ đại, thế thân gả cho Lệ Vương lãnh khốc tàn bạo đã hủy dung, trải qua các loại cẩu huyết mà tu thành chính quả câu chuyện cổ tích tình yêu.
Nữ phụ thân là tiểu thư đích xuất* không muốn gả cho Lệ Vương lãnh khốc tàn bạo, Thừa tướng phu nhân đương nhiên thương xót con gái, tìm thứ nữ gả thay. Nữ phụ thấy thứ nữ trở thành Lệ Vương phi, lại thích gây phiền phức, tác oai tác quái không ít trên con đường tình yêu của nam nữ chính. Nữ phụ làm loạn khiến nữ chính chịu khổ không ít, nữ chính cũng không phải dễ chọc, thêm dầu vào lửa những chuyện xấu nữ phụ đã gây ra để cắn trả lại nữ phụ. Cuối cùng nữ phụ bị nữ chính sắp đặt thân bại danh liệt, còn bị nam chính đánh gãy xương đùi rồi ném vào doanh ám vệ của hắn, sau cùng bị làm nhục mà chết.
Nữ phụ trong truyện đương nhiên chính là ta từ hiện tại xuyên tới, vừa nghĩ đến kết cục của nữ phụ tim ta liền thít lại không thở nổi. Thời điểm ta đến đây nữ chính đã thế gả trở thành Lệ Vương phi, tại yến hội An Quốc phu nhân trước đó, nữ phụ đã sắp xếp khiến nữ chính làm trò cười cho thiên hạ, dẫn đến Lệ Vương trách phạt nữ chính rất nặng, nữ chính đã ghi hận nữ phụ trong lòng.
Nữ chính phản kích luôn luôn tàn độc hơn nữ phụ, ở yến hội An Quốc phu nhân nữ phụ đẩy nữ chính xuống hồ hoa sen, nữ chính được cứu lên quần áo không chỉnh tề lộ ra phân nửa bầu ngực bị nam hai nhìn thấy. Sau đó nữ chính phản kích, tại yến hội của công chúa hòa xuân dược vào rượu, đánh tráo với rượu của nữ phụ, nữ phụ mặc dù không xảy ra việc gì, nhưng hiện trường có mặt ngoại nam, gây ra đàm tiếu rất lớn.
Hiện tại coi như giai đoạn nữ chính nữ phụ bắt đầu chính thức tính kế, nghĩ đến đây, ta nhịn không được òa khóc.
Con mẹ nó, vì sao chứ?
Thừa tướng phu nhân biết ta tỉnh lại lập tức chạy đến khuê phòng ta, dung nhan tinh xảo của người phụ nữ trung niên nhuốm vẻ tiều tụy, trong ánh mắt dâng đầy sầu lo. Thừa tướng phu nhân ôm ta vào ngực, nỉ non khóc gọi “con ta”, ta thấy hai mắt nàng sưng đỏ, an ủi nàng vài câu.
"Nguyên Nguyên chớ sợ, có mẫu thân đây." Thừa tướng phu nhân khẽ vuốt khuôn mặt ta, ánh mắt dịu dàng, dỗ dành ta: "Tiết Thanh Ngâm cho dù là Lệ Vương phi thì thế nào, không phải đều là con cái Tiết phủ ta, nó có thể làm gì Tiết phủ."
Ta im lặng, rất muốn nói với nàng, trong vòng một năm Tiết phủ sẽ lụi bại trong tay nam nữ chính, sau đó tan tác diệt vong.
Tiết Thanh Ngâm chính là nữ chính, ta là Tiết Nguyên Khê, Tiết Thanh Ngâm là thứ tỷ tỷ của ta. Mẫu thân nàng là nha hoàn, uống say trèo lên giường cha ta, nhất phát bách trúng mà có nàng. Mẫu thân thân sinh ta mệnh không tốt, thân thể nhiều bệnh yếu ớt, sau khi sinh hạ ta lại càng thêm nghiêm trọng, ta chưa đến một tuổi người đã xuôi tay lìa đời. Thừa tướng phu nhân hiện tại không phải thân mẫu ta nhưng lại hơn hẳn thân mẫu ta, nàng gả đến phủ Thừa tướng sau khi thân mẫu ta mất, đã từng mang thai hai đứa nhỏ, đáng tiếc đều chết yểu. Mẫu thân nàng đề xuất nàng nhận ta làm con nuôi dưới gối, dù sao đều là chính thê sinh ra, không giống như loại thứ nữ kia không hơn cái mặt bàn.
Thừa tướng phu nhân vốn không thích ta, nhưng nuôi dưỡng lâu ngày cũng nuôi ra cảm tình, sau khi mất hai đứa nhỏ liền dồn hết cưng chiều cho Tiết Nguyên Khê. Đây cũng là một nguyên nhân dẫn đến Tiết Nguyên Khê ỷ sủng mà kiêu.
Thừa tướng phu nhân an ủi ta một phen liền rời đi, ta ngồi trên tháp gỗ lê trông ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Hoa lê bị gió thổi rụng, khoan thai êm đềm rơi xuống.
Ta đã nhận thân phận này, coi như là thay Tiết Nguyên Khê chân chính sống thêm một lần.
Hy vọng sống chính là khẩn trương ôm đùi nữ chính, không thể để nàng biết ta là xuyên không, nếu nàng biết sẽ càng đề cao cảnh giác, nói không chừng ta còn bỏ mạng trước hạn.
Tác giả viết văn chiếu theo góc nhìn nam nữ chính, độc giả là góc nhìn thượng đế. Nữ chính có bàn tay vàng, xuyên về cổ đại phát minh rất nhiều sản phẩm hiện đại, tỷ như chế tác lửa đạn, phát triển tửu lâu hiện đại, cải cách phân cấp thanh lâu. Nàng khiến đủ loại nam phụ yêu thích, nữ phụ bất mãn, nhưng nữ chính cho dù được miêu tả hoàn mỹ đến đâu cũng có chỗ thiếu sót. Tranh cường háo thắng chính là khuyết điểm của nàng, nàng không hi vọng người khác vượt trội hơn mình, bằng không sẽ tìm mọi cách kéo đối phương xuống nước.
。。。
Oanh nhi từ bên ngoài trở về khóc đỏ cả mắt, còn chưa đặt mâm trong tay xuống đã mở miệng: "Cô nương, bên ngoài đồn đãi nhộn nhịp, thật là khó nghe. Chuyện này nên xử lý thế nào đây?"
Ta chống cằm, nghịch ngợm bánh đậu xanh trước mặt: "Truyền đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào."
"Cô nương..."
Được lắm, lại vớ phải Oanh nhi hở chút là khóc.
Bên ngoài đồn đãi ta biết hết, nói cái gì mà Tiết đích nữ uống xuân dược ở yến hội xấu mặt, bèn đi tìm chết hòng chấm dứt sinh mệnh nhục nhã.
Tìm chết cũng không phải chết vì xấu mặt, là do ta muốn quay về hiện đại nên thử nghiệm các phương pháp chết, không những không có kết quả mà còn bị người ngoài rêu rao là nhục nhã tìm chết.
Ta gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, Oanh nhi vẫn đang khóc bên cạnh, ta cảm thấy nàng khóc có chút phiền, cũng thuận tay gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng nàng.
Oanh nhi vừa nhai thịt kho tàu vừa khóc i ỉ.
- ----
Hôm nay là tiệc sinh nhật Trường Bình công chúa, ta cũng được mời. Oanh nhi không chịu đi, nói bọn họ muốn gặp ta chỉ để chế nhạo. Ta đương nhiên biết bọn họ muốn gặp ta chế nhạo, nhưng ta phải đi, bởi vì nữ chính cũng được mời.
Ôm đùi mới là quan trọng nhất, thứ khác đều là phù vân.
Oanh nhi khéo tay, bất luận trang điểm hay búi tóc đều tinh tế tỉ mỉ. Chuẩn bị thỏa đáng chúng ta liền ra cửa lên xe ngựa, tiến về phủ Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa trời sinh mĩ mạo, khi cười khóe miệng có má lúm đồng tiền trông càng thêm ngọt ngào, từng lời từng chữ hô hào tỷ tỷ muội muội, làm cho người ta cảm thấy nàng đơn thuần không tâm cơ. Ai mà biết đây chính là nữ hai phản diện đáng gờm, nội tâm đen tối như biển sâu.
Người hoàng gia làm gì có ai đơn thuần, bên trong lòng dạ thâm độc như mực, đoán cũng đoán không ra.
Trường Bình công chúa thích ca ca cùng cha khác mẹ của mình, cũng chính là Lệ Vương. Thân là nữ hai, nàng cùng nữ chính đối kháng cực kỳ sôi động, không chết cũng què. Trường Bình công chúa là nữ hai, Tiết Nguyên Khê ta đương nhiên là nữ ba, còn là nữ ba hết sức oan uổng.
Cái chết của Tiết Nguyên Khê cũng có một phần do Trường Bình công chúa tạo thành. Tiết Nguyên Khê sống đến giữa truyện thì chết, Trường Bình công chúa sống đến cuối cùng, suýt chút nữa là giết chết Tiết Thanh Ngâm, đáng tiếc thua trong tay Lệ Vương. Tiết Thanh Ngâm vì sinh non cũng vĩnh viễn mất đi tư cách làm mẹ, kết cục không kể thêm phiên ngoại, chỉ nói Lệ Vương đăng cơ, Tiết Thanh Ngâm làm hậu, thiên hạ thịnh thế thái bình.
Oanh nhi vén rèm lên, đã đến phủ Trường Bình công chúa. Đi vào trong phủ đã có một nhóm nữ nhân túm tụm cười cười nói nói, thấy ta một cái toàn trường im bặt, tất cả ánh mắt đều hướng về ta.
Ta:...
Đừng nói gì hết, thật là xấu hổ.
"Yo, Tiết đích nữ thân thể khỏe mạnh rồi sao? Ta còn tưởng Tiết đích nữ không tiện đến yến hội cơ." Nữ nhân ở trung tâm vòng vây diện váy dài lam nhạt, quạt tròn che mặt khẽ bật cười nói.
Vừa dứt câu đám nữ tử bên cạnh nàng liền cười mỉa mai một trận.
Nữ nhân này là con gái Thái phó Lâm Phù, so với ta còn ngạo mạn hơn, hôn phu của người ta là đương kim Thái tử điện hạ.
Nữ tử lục y đứng sát bên nàng cũng tiếp lời cười cợt: "Sao Tiết đích nữ hôm nay cũng mặc lục y, chẳng lẽ muốn làm Đông Thi bắt chước nhíu mày*?"
? Ngươi có vấn đề hả muội muội, ai quy định không được mặc màu lục? Hôm nay ta mặc váy suông, trên váy song sắc cũng có màu lục.
"Đông Thi bắt chước cũng không bắt chước ngươi." Ta uyển chuyển đỡ nhẹ cây trâm vốn không hề xê dịch.
"Thứ mất hết mặt mũi như ngươi cũng dám nói chuyện?!" Nữ tử lục y bực dọc, ngữ khí thêm phần nhạo báng: "Quả là thứ không biết liêm sỉ, làm ra chuyện bẽ mặt đến vậy vẫn có thể mặt không đổi sắc, đúng là mặt dày."
"Cảm ơn đã khen. Hân hạnh."
Nữ tử lục y còn muốn tranh chấp bị Lâm Phù kéo lại, dáng vẻ tức tối làm cho ta càng thêm thư thái. Có thế nào ta cũng là đích nữ phủ Thừa tướng, chẳng qua là con gái của một Lễ bộ Thị lang mà cũng muốn mạt sát ta, đương nhiên không có cửa.
Lâm Phù chà đạp ta vì nàng cao quý hơn ta, ta nhịn. Cặn bã nhà ngươi có tư cách gì giẫm ta, vọng tưởng!
Trường Bình công chúa và Tiết Thanh Ngâm cùng nhau tới. Hành lễ xong, ta nhìn Tiết Thanh Ngâm trước mặt.
Khuôn mặt lạnh lẽo, ngũ quan tinh xảo đoan chính, giữa mày toàn là ý lạnh, kiếp trước làm đặc công lại xuyên vào Tiết Thanh Ngâm làm khí chất của nàng càng thêm lạnh nhạt. Đây cũng là loại nữ nhân nam nhân muốn chinh phục nhất, đặc biệt là Lệ Vương, trong chuyện phòng the luôn dày vò nàng quá sức.
Tiết Thanh Ngâm cảm nhận được ánh mắt của ta, tầm mắt khẽ đảo, nét mặt không đổi. Ta ưỡn ngực ngẩng đầu đón nhận đánh giá của nữ chính, Tiết Thanh Ngâm thu hồi tầm mắt trực tiếp lướt qua ta, cùng Trường Bình công chúa vào chỗ ngồi.
Hư tình giả ý tặng lễ hàn huyên một trận, Tiết Thanh Ngâm rời chỗ, ta nhìn theo phương hướng nàng rời đi, đợi một lát, cũng rời khỏi ghế.
Mới vừa bước ra hoa viên liền nhìn thấy Tiết Thanh Ngâm đứng một bên, thấy ta đến, ánh mắt nàng lạnh lùng: "Lại muốn giở trò? Giáo huấn vẫn chưa đủ?"
Tổng hợp lại dĩ vãng, Tiết Thanh Ngâm khẳng định biết được nàng rời tiệc ta sẽ lập tức bám theo.
Ta nghe xong không đáp, cúi đầu lúc lâu. Tiết Thanh Ngâm thấy vậy xoay người bỏ đi.
Ta tức thì kéo lấy tay áo nàng, đỏ mắt mếu máo. Tiết Thanh Ngâm thấy vậy nhíu mày càng chặt, ta cách nàng càng gần.
"Tỷ tỷ, ta biết sai rồi."
Tiết Thanh Ngâm không trả lời, thờ ơ quan sát. Nước mắt ta nhỏ giọt xuống tay áo nàng, nước thấm vào vải nhanh chóng loang ra, ta khịt mũi, giọng nói thấp xuống một chút: "Ta chưa từng muốn tính kế tỷ, ngày ấy bên hồ sen là có người sau lưng đẩy ta, liên lụy tỷ rơi xuống."
"Ta trước kia bởi vì bất mãn với tỷ, âm thầm làm mấy chuyện ngáng chân tỷ, nhưng bây giờ ta biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm nữa."
Tiết Thanh Ngâm cười khẩy một tiếng, thu hồi tay áo bị ta nắm: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?"
"Nhưng tỷ tỷ cũng đã trả đũa rồi, coi như hòa. Ta từ nay về sau tuyệt không ngáng chân tỷ tỷ, tỷ tỷ tin ta." Ta vội vàng nhào vào ngực nàng, liều chết ôm eo nàng, Tiết Thanh Ngâm bị đau nhíu mày đẩy ta ra, ta ôm càng chặt.
"Buông tay!" Tiết Thanh Ngâm thanh âm có chút run rẩy, bàn tay khăng khăng đẩy cánh tay ta.
Ta bất chợt nhớ ra cái gì, vội vàng buông ra nàng. Lệ Vương thích bạo ngược nhất, chung phòng với hắn trên người Tiết Thanh Ngâm cơ bản không có chỗ nào lành lặn, toàn là vết bầm tím.
"Không phải ta làm, ta không phải cố ý." Ta vội vàng xua tay ý muốn thanh minh.
Tiết Thanh Ngâm càng mất bình tĩnh đẩy mạnh ta, thời điểm bị đẩy ngã xuống đất ta không phải làm màu, thật sự là đứng không vững, ngã dập mông.
"Không liên quan tới ngươi sao? Nếu không phải ngươi cùng mẫu thân ngươi, ta tại sao phải gả thay?" Nàng khom lưng nắm lấy cằm ta, lực đạo mạnh mẽ, miết chặt khiến ta phát đau, ánh mắt nàng căm hận quét qua ta: "Những chuyện đó vốn là ngươi phải chịu, lại rớt xuống đầu ta, ngươi nói xem ngươi đáng chết hay không đáng chết?"
Bỏ mẹ! Ta quên mất nữ chính mang thù địch!!!
Ta cũng oan uổng mà, ta không phải tác giả, tác giả muốn viết như vậy ta có biện pháp gì, ta cũng thực tuyệt vọng mà.
"Ta cũng không có cách khác..." Ta chỉ có thể nghẹn ra một câu.
Nữ chính không hổ là đặc công, ta cảm thấy quai hàm giống như không phải của mình nữa, bị bóp đến tê liệt.
"Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, khốn khổ ngươi giáng xuống người ta, ta sẽ hoàn trả cho ngươi gấp trăm gấp ngàn lần." Tiết Thanh Ngâm buông cằm ta ra, đau đớn ở cằm lan tràn mãnh liệt.
Tiết Thanh Ngâm nói xong không thèm nhìn ta một cái liền rời khỏi hoa viên, ta ngồi dưới đất xoa cằm.
Trước mắt xuất hiện một đôi giày gấm, ám văn dệt nổi, vạt áo khẽ động. Ta ngẩng đầu nhìn lên, nam tử khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
"Ngồi ở đây làm gì?"
Ta nói: "Ngắm cảnh."
Hắn phe phẩy quạt, giọng nói tuy mềm mỏng nhưng mang theo một tia áp bách: "Nếu ngươi làm ra chuyện bất lợi cho Thanh Ngâm, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Hắn thu quạt, gõ cán quạt vào trán ta, lưu lại một vệt đỏ hồng.
"Được, đại ca." Ta không thể đánh trả, chỉ có thể đáp ứng.
"Đừng gọi ta ca, bẩn." Hắn nói xong ném cây quạt vào người ta liền rời khỏi hoa viên. Chỗ trán bị gõ có chút đau âm ỉ, ta cầm lấy cây quạt mở ra, bên trên vẽ tranh sơn thủy, phía dưới đề tên hắn, Vân Chi.
- -------------------
*đích xuất: dòng chính, con vợ cả
*Đông Thi bắt chước nhíu mày: Dựa theo câu chuyện mỹ nhân Tây Thi mỗi lần nhíu mày vì bệnh đau ngực thì lại càng xinh đẹp hơn, nàng Đông Thi xấu xí thấy thế cũng bắt chước nhíu mày như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa