Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 12

Hôm nay mưa nhỏ, bệnh khớp của Ảnh Dặc lại tái phát, mỗi lần hắn phát bệnh khớp sẽ không cho bất cứ ai trông thấy. Hắn trốn trong phòng nằm lỳ trên giường, còn ta vác ghế dựa ra ngoài hiên nằm ngắm mưa.

Trong thôn có núi, hơi mưa một chút là sương mù mờ mịt. Mây mù, hơi sương, bụi nước lượn lờ bao bọc ngọn núi, trong sân mưa bụi mênh mang.

Ta nghĩ đến lúc ngã xuống vách núi, Tiết Uyển liệu có sống sót giống ta hay không, liệu cha mẹ thương tâm đến dường nào.

Lúc Ảnh Dặc lên núi ta cũng từng nhờ hắn tìm Tiết Uyển, nhưng hắn không tìm ra nàng. Tiết Uyển chắc là đã được người cứu, chứ nếu là thi thể, Ảnh Dặc đã tìm ra rồi.

Cha mẹ ở kinh thành có mạnh khỏe? Ta luôn trăn trở trong lòng, nhưng ta không dám trở về. Kinh thành quá mức đáng sợ, mưu quyền tính kế bên trong khiến người ta quá mệt mỏi.

Cảm giác xuyên sách chẳng giống những gì mọi người khao khát chút nào, không gì hơn bàn tay vàng, nhưng nếu tự mình xuyên sách quả thực vô cùng mệt mỏi.

Từ khi xuyên sách, ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, thường xuyên giật mình nửa đêm, chỉ sợ bản thân mất mạng. Nguyện vọng trở về đời thực thật xa vời. Ta biết kết cục của nguyên tác, nhưng sau khi phát sinh chuyện xuyên sách tất cả mọi thứ đều thay đổi, khiến ta không dám nghĩ nhiều.

Chân thật trải nghiệm cuộc sống ở đây rất mực đáng sợ.

Cuộc sống ở Nghiên Sơn tuyệt vời như ta hằng tưởng tượng, không cần lo lắng, có thể thoả sức bộc lộ bản tính của mình. Tất cả cảm xúc dồn nén ở kinh thành đều được giải toả ở Nghiên Sơn.

Ảnh Dặc dễ chịu hơn Vân Chi rất nhiều. Đối với Vân Chi, ta thực rất sợ hắn. Đám nhân vật chính trong nguyên tác đều có bàn tay vàng, tác giả ưu ái nam chính nữ chính nam hai ban cho họ lợi hại phi thường. Ở cùng người như vậy, cho dù là thật hay giả, ta đều không dám tin tưởng.

Khi ta tỉnh dậy, Ảnh Dặc ngồi bên sườn ghế, thấp đầu nhìn ta. Hắn gạt nước ở đuôi mắt ta, giọng nói trầm trầm: “Khóc cái gì?”

“Nhớ cha mẹ.” Ta nhìn Ảnh Dặc ở trên, cơn đau nơi hàng mày do bệnh khớp gây ra vẫn chưa tiêu biến.

“Ta đưa cô về.”

Ta lắc đầu, nhìn mưa rơi ngoài hiên, cây lựu bị mưa lay động, dưới tàng cây, hoa lựu bay bay.

“Cứ coi như ta gặp chuyện đã chết, không có ta, cha mẹ đơn giản chỉ thương tâm nhiều một chút. Thời gian qua đi sẽ thành thói quen. Nhưng nếu ta trở về kinh thành, cha mẹ sẽ lại phải lo lắng vô ngừng vô tận. So ra, ta càng nguyện ý coi như mình đã chết.”

“Mẫu thân lớn tuổi rồi, bà thường vì lo lắng cho ta mà ngủ không yên, lần trước ta hồi phủ, tóc bà đã bạc khó mà che giấu được.”

Ảnh Dặc không nói gì, hắn cùng ta ngắm cơn mưa dần nặng hạt trước sân.

Ảnh Dặc nhìn bụi nước trong sân, ta cầm tay hắn, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay. Bàn tay ngón tay hắn đầy những vết chai cọ vào ngưa ngứa, là vết tích lưu lại sau nhiều năm cầm đao của hắn.

Ngón trỏ ta mân mê vết chai nơi ngón cái, khẽ ấn ấn, Ảnh Dặc cúi đầu nhìn ta, rồi đánh mắt đi nơi khác.

Tướng mạo Ảnh Dặc không giống Vân Chi thanh lãnh nho nhã, cũng không giống Hạ Thần Hàn tùy ý kiêu ngạo, chỉ có thể dùng từ ‘bình thường’ hình dung hắn, là khuôn mặt nếu nhìn thấy trong đám người sẽ nhanh chóng bị lãng quên.

Ảnh Dặc bị ánh mắt ta thiêu đốt, cố gắng đứng dậy liền bị ta véo vào lòng bàn tay, hắn trầm mặc, vành tai đỏ bừng cúi đầu không nói gì.

Ngươi xem, nam nhân ngại ngùng căn bản không liên quan gì đến chuyện nữ nhân cả.

Ảnh Dặc ngắm mưa, ta ngắm hắn. Cơn mưa ngoài sân bị gió tạt vào mặt, mát rượi.

Cuộc sống ở Nghiên Sơn tuyệt vời như ta hằng tưởng tượng. Có núi có sông có tự do, còn có người khiến lòng ta xao xuyến.

Hình như, ta đã yêu một người.

Người này không tiền không thế, không có bề ngoài đẹp đẽ, không có văn chương xuất chúng, không có gia thế hiển hách, nhưng hắn cho ta cảm giác an toàn chưa từng có từ khi xuyên tới nơi này.

Ta cùng nguyên thân Tiết Nguyên Khê trong truyện, có một việc tương đồng.

Nàng mang theo oán hận bị nam nữ chính ném cho Ảnh Dặc, còn ta chung sống cùng hắn mà sinh ra cảm giác rung động.

Buổi tối trước khi đi ngủ, ta nằm nghiêng nhìn bóng lưng Ảnh Dặc đang say ngủ, trầm tư mặc tưởng.

Cuộc sống sau này, liệu chúng ta có thể thật sự sống như những người bình thường không? Như hiện tại vậy, tiêu sái tự tại.

Hắn hẳn là sẽ không muốn như vậy đâu. Tất cả bọn họ đều là nhân vật được tạo ra vì Tiết Thanh Ngâm, cũng vì đường lui của nam nữ chính mà thành.

Không có nửa điểm liên quan đến ta.

Ta cùng hắn, hẳn sẽ không có kết quả.

Ảnh Dặc vẫn say ngủ, ta thu hồi ánh mắt đang ngắm hắn, nhắm mắt ngủ.

。。。

Ta đi bộ trong sân luyện tập như thường lệ, hiện tại đã có thể đi lại không cần chống gậy, nhưng vì thói quen, mỗi ngày ta vẫn luyện tập một lần. Ảnh Dặc trở về mang theo một đứa nhỏ, đứa nhỏ đang hôn mê mặt mũi đỏ bừng. Ảnh Dặc đi nấu thuốc, ta lấy rượu thuốc lau người cho đứa nhỏ.

Thằng nhóc này bị suy dinh dưỡng đã lâu, cánh tay gầy guộc, xương sường nhô ra nhọn hoắt, trên người đủ loại thương tích tốt xấu, tóc tai xơ xác như rễ tre. Ảnh Dặc đút thuốc cho nó, đắp khăn ướt lên trán nó.

Ta thấy Ảnh Dặc chăm sóc nó rất cẩn thận, từ trong phòng đi ra, ta thở dài cảm thán: “Con của huynh khổ thật đấy.”

“Nó không phải con ta, ta nhặt được nó trên đường.”

“Lúc ta gặp nó, nó đang nhổ cỏ ăn.” Ảnh Dặc ngồi trước cửa, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc hắn hoe vàng. Hắn cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, giọng nói hình như hơi nghẹt: “Ta trông thấy nó, nghĩ tới bản thân ta, nó rất giống ta trước đây.”

“Trước kia ta từng ăn cỏ dại từng ăn vỏ cây, hương vị đó như thế nào, đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ ràng.”

Ta chết lặng, không biết phải nói gì, trầm mặc đứng đó nhìn Ảnh Dặc. Trên tay hắn có vô số vết sẹo nhỏ, lần trước thoa thuốc cho hắn ta thấy những vết sẹo trên người hắn, hắn nói với ta, có những vết vốn có từ khi còn nhỏ, cũng có những vết là thương tích lưu lại khi làm nhiệm vụ.

Ta luôn biết hắn rất khổ sở. Hễ đến mùa mưa hắn sẽ trốn lì trong phòng không ra ngoài, ban đầu ta tưởng rằng hắn không thích trời mưa, về sau vô tình nghe được tiếng rên rỉ kìm nén của hắn, ta mới biết hắn bị bệnh khớp.

Đứa nhỏ này là trẻ mồ côi, không rõ cha mẹ, thần trí cũng không thanh tỉnh.

Nó tỉnh lại, câu đầu tiên nói chính là gọi Ảnh Dặc “cha”, ta nhìn Ảnh Dặc, lên tiếng chất vấn: “Huynh còn nói huynh không phải cha nó?!”

“Nương, ôm ôm.” Thằng nhóc vươn hai tay đòi ôm ta.

Ảnh Dặc liếc ta.

Ta im thin thít.

Qua cơn sốt, đứa nhỏ liên mồm gọi ta cùng Ảnh Dặc là cha nương, ta giải thích mấy lần nó vẫn cười hì hì ôm ta gọi nương.

“Nương, bế.” Thằng nhóc ôm chân ta, ta cúi đầu nhìn nó, nó giang hai tay đạp lên chân ta.

Ta bế nó lên, nó vùi vào cổ ta cọ cọ: “Nương, thơm thơm.”

Ta đặt cho nó một cái tên, Thuận An. Vạn sự thuận lợi, an hoà bình định, hy vọng cuộc đời nó sau này trôi chảy bình an.

Thuận An năm tuổi, vì suy dinh dưỡng mà nó chỉ bằng đứa trẻ ba bốn tuổi bình thường, nhỏ gầy ốm yếu. Hễ trở trời là sinh bệnh, ta sầu đến rụng tóc, Ảnh Dặc bắt đầu dạy nó luyện võ cường thân mỗi ngày.

Thuận An từ khi theo Ảnh Dặc học võ liền xưng bá thôn nhà. Bị phụ huynh của mấy đứa bé bị đánh tìm đến mắng vốn lần thứ ba, sau khi cười xoà xin lỗi ngon ngọt tiễn bọn họ về, đóng cửa lại, ta rút roi trúc ra bắt đầu giáo dục Thuận An. Thuận An đứng giữa sân khóc lóc, ôm nơi bị đánh, lắc đầu gào khóc: “Không dám nữa không dám nữa.”

Ta lôi cả Ảnh Dặc ra mắng. Hắn cùng Thuận An đứng nghiêm, Thuận An túm góc áo Ảnh Dặc khóc lí nhí, Ảnh Dặc bị mắng câm như hến.

Thuận An bị đánh phát rén, không dám có ý niệm xưng bá thôn nhà gì nữa.

。。。

Hôm nay sau khi đi chơi cùng đám nhóc trong thôn trở về, Thuận An kéo áo hỏi ta: “Nương, vì sao con không có họ?”

“Sao* gì?” Ta ngơ ngác, trời còn chưa tối mà sao cái gì?

“Họ á. Đám Nhị Hổ đều có họ ở trước tên, vì sao Thuận An không có?” Thuận An phụng phịu chống tay giậm chân.

Ta im lặng, ngươi họ Tiết, là đại tộc, lấy họ của nương ngươi thì phải chết. Cha ngươi tên gì, ta cũng không biết.

“Ngươi hỏi cha ngươi đi.” Ta đuổi khéo.

Thuận An lại dậm chân hừ một tiếng. Ảnh Dặc trở về, Thuận An chạy tới hỏi họ của hắn. Ảnh Dặc xoa đầu nó, cho đến lúc Thuận An đi ngủ cũng không nói ra họ của mình.

Ta hỏi Ảnh Dặc tại sao không nói cho Thuận An biết họ. Ảnh Dặc nằm trên tấm đệm trải dưới đất, nhìn xà nhà, nói: “Quên rồi.”

“Họ của mẹ huynh thì sao?” Ta ngồi ở mép giường hỏi hắn.

“Mẹ ta ghét họ của bà, ta không có họ, từ nhỏ đã không có họ.” Ánh mắt Ảnh Dặc dán chặt vào xà nhà, ta nhìn vào mắt hắn, lông mi hắn rung rung.

“Mẹ huynh gọi huynh là gì?”

Ảnh Dặc nghe xong dứt ánh mắt khỏi xà nhà, hắn liếc ta một cái, trở mình. Ta ngắm bóng lưng hắn, đợi rất lâu cũng không nghe thấy hắn trả lời, ta thổi tắt nến, trước khi nhắm mắt nghe được Ảnh Dặc cất lời.

“Tiểu A Sơ.”

Ta nghiêng người nhìn hắn, hắn vẫn đưa lưng về phía ta, giọng nói thật trầm: “Bà ấy nói “Sơ” là bắt đầu mới, mang tới cuộc sống mới.”

。。。

Thuận An cùng đồng bọn ra bờ sông câu cá, bờ sông nhỏ truyền ra tiếng trẻ con huyên náo. Câu cá cả buổi sáng, Thuận An hái một đóa hoa sen, một đứa nhóc đột nhiên hỏi họ của Thuận An.

“Ảnh.” Thuận An ôm giỏ cá vào người, cầm đoá hoa sen tươi cười trả lời đám bạn của hắn: “Ảnh trong ảnh tử*, ta là Ảnh Thuận An.”

“Ảnh tử? Vậy cha ngươi là cái bóng của nương ngươi sao?” Thằng nhóc nhỏ nhất đám khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, cha ta chính là cái bóng của nương ta.” Thuận An cười hí hí, vẫy tay tạm biệt đồng bọn rồi lon ton chạy về nhà.

Thuận An đặt hoa sen vào lòng ta, ta mỉm cười cắm hoa vào bình. Thuận An đổ giỏ cá nhỏ của mình vào chậu, chọn ra mấy con hoạt bát cho vào bể cá nhỏ của nó. Ảnh Dặc đang cạo vẩy cá, Thuận An đứng bên cạnh nói nó muốn ăn cá nhỏ chiên giòn.

Thuận An đang ăn cá nhỏ chiên giòn của nó, ta lột da miếng cá hấp trong bát của mình đặt vào bát của Ảnh Dặc. Ảnh Dặc ăn da cá, Thuận An trông thấy, cắn một miếng cá rán hỏi: “Vì sao nương lúc nào cũng cho cha ăn da cá? Ăn thịt gà cũng vậy, đều nhường da cho cha.”

Ta không buốn nhấc mí mắt: “Cha ngươi thích ăn.”

Thuận An cũng lột da cá của mình bỏ vào bát Ảnh Dặc, Ảnh Dặc gắp miếng da cá của nó lên trả về khổ chủ.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Thuận An, Ảnh Dặc nói: “Ngươi tự ăn đi.”

Thuận An bất mãn, nhướng mày lên: “Cha thích ăn da cá, con cho cha da cá của con, vì sao cha không ăn?”

“Ta không cần.” Ảnh Dặc nhặt xương miếng cá trong bát rồi đặt vào bát ta.

Thuận An hậm hực ăn da cá, nó nhìn Ảnh Dặc, đẩy bát cơm nhỏ của mình tới gần tay Ảnh Dặc.

“Thuận An cũng muốn cha nhặt xương cá.”

“Ngươi tự nhặt.”

“Thuận An sẽ bị hóc mất!!!”

Ảnh Dặc đẩy bát cơm về chỗ cũ, nói với nó: “Hóc rồi tính.”

- -------------------

*từ “họ” (xìng) và “sao” (xīng) trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau

*ảnh tử: cái bóng, bóng dáng 

Bình Luận (0)
Comment