Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 24

- -------------------

Hay tin Vân Thuỵ trở về, Phù Âm công chúa tới Vân phủ tìm hắn. Vân Thuỵ từ nhỏ đã sợ Phù Âm công chúa, lần nào cũng kiếm cớ né nàng như né tà. Phù Âm công chúa đến vài lần, ta liền hiểu ra vì sao Vân Thuỵ cứ trốn tránh nàng.

Phù Âm công chúa đu dính Vân Thuỵ rất chặt, lẽo đẽo theo hắn như cái đuôi, Vân Thuỵ mấy lần trốn không nổi bèn kéo ta ra chịu trận cùng. Phù Âm công chúa thấy ta hiện diện có chút không vui, lời nói mang ý không bằng lòng.

“Không thấy nàng có chỗ nào đẹp, tại sao biểu ca lại muốn sống với nàng? Phù Âm cũng muốn ở bên biểu ca.”

Phù Âm công chúa yêu kiều yểu điệu, từ nhỏ đến lớn sống trong ngàn vạn sủng ái, đỏng đảnh cũng là lẽ dĩ nhiên. Phù Âm bù lu bù loa khiến Vân Thuỵ phiền não đau đầu, nhưng vẫn phải cam chịu dỗ dành nàng vì sợ cô phụ lại trách mắng hắn.

Đương kim thánh thượng yêu thương vị công chúa này nhất, nghe Vân Thuỵ nói, Phù Âm từ nhỏ đã đeo bám hắn, không nhìn thấy hắn sẽ ăn vạ không ăn cơm. Mấy lần thánh thượng phát cáu mắng Vân Thuỵ, hoàng hậu cũng phiền não vì Phù Âm. Phù Âm đi tìm, Vân Thuỵ đi trốn, vậy nên hoàng thượng đặc biệt thành lập một đội ám vệ nhỏ, chuyên môn đi bắt Vân Thuỵ.

Mỗi lần Vân Thuỵ nhắc tới đội ám vệ nhỏ này đều tức đến giậm chân, ngần ấy năm trời chưa một lần hắn trốn được, đội ám vệ Vân Chi chia cho hắn không thể đấu lại ám vệ của hoàng thượng.

Vân Thuỵ tốn rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới dỗ phỉnh được Phù Âm công chúa, trên đường đi Phù Âm công chúa vòi cái gì Vân Thuỵ đều sẽ dâng ngay cho nàng, ngay cả ăn hạt dẻ cũng phải do Vân Thuỵ bóc vỏ, nếu không nàng sẽ khóc.

Ban đầu Vân Thuỵ muốn lấy ta ra làm lá chắn, rốt cuộc lại khiến Phù Âm công chúa làm mình làm mẩy dữ dội hơn. Thừa lúc công chúa không để ý, Vân Thuỵ nhét vào tay ta một nắm hạt dẻ đã bóc vỏ.

Ta nhìn Vân Thuỵ vừa xách quà vặt vừa bóc hạt dẻ cho Phù Âm công chúa đi phía trước, cuối cùng cũng hiểu vì sao các cô nương trong kinh thành đều muốn gả cho Vân Thuỵ.

Hạt dẻ trong tay vẫn còn nóng hổi, ta nhón một hạt bỏ vào miệng, hạt dẻ xốp mềm thơm ngọt.

Tới lúc hồi cung, Phù Âm công chúa nắm tay Vân Thuỵ khóc lóc mè nheo không chịu hồi cung, Vân Thuỵ ngược lại chỉ muốn đuổi nàng về cung mau mau.

“Phù Âm không muốn về cung, Phù Âm muốn ở bên biểu ca.”

“Muội muốn, muội cực kì muốn về cung.” Vân Thuỵ nhét Phù Âm vào nhuyễn kiệu, tiểu công chúa không thể chống cự lại hắn, hắn vội vàng đóng cửa xe ngựa.

“Biểu ca, muội muốn…” Phù Âm mở cửa sổ muốn nói chuyện với Vân Thuỵ nhưng hắn đã nhanh tay đóng sập lại.

“Muội không muốn!”

Tiếng khóc của Phù Âm từ trong xe truyền ra, Vân Thuỵ vội vàng sai cung nhân đánh xe đi. Trông xe ngựa đã tiến vào cổng cung, Vân Thuỵ mới kéo ta về phủ.

Tay Vân Thuỵ lạnh cóng, vì gió rét cắt mà phiếm hồng, ta sưởi ấm một lúc lâu mới giúp tay hắn lấy lại ấm áp. Vân Thuỵ và ta sánh bước dọc con phố dài, đường phố rất ít người qua, sắc trời có chút ảm đạm.

Trời đổ cơn tuyết đầu mùa, bông tuyết tung bay phấp phới. Vân Thuỵ thấy tuyết rơi, xoè tay hứng bông tuyết. Tuyết rơi vào tay hắn hoá thành hạt nước, Vân Thuỵ cảm thán: “Tuyết rơi rồi.”

Sau trận tuyết đầu mùa, Vân Thuỵ có chút sa sút, hắn sợ lạnh nhất nhưng cứ mãi ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết.

Ta hiếm khi thấy Vân Thuỵ biểu hiện thần sắc thế này, hắn khác với phụ thân hắn. Vân Chi lãnh đạm hiền hậu, Vân Thuỵ hoạt bát ham chơi, hai người khác biệt rất lớn.

Sau cơm tối, Vân Thụy mất dạng, Tố Lăng đi tìm hắn vài vòng vẫn không thấy. Tới lúc ta chuẩn bị đi ngủ thì Vân Thụy ôm hồng mai trở về, tì nữ muốn tiếp nhận hồng mai nhưng bị Vân Thụy cản quay đầu.

Vân Thụy ngồi trước nhuyễn tháp cắt tỉa hồng mai, tiếng kéo cắt cành vang vọng trong phòng. Ta nhìn Vân Thụy đem hồng mai đã cắt tỉa xong cắm vào bình sứ xanh ngọc, sau đó hắn ngồi bất động trên nhuyễn tháp ngắm mai.

Ta hỏi Vân Thụy: “Không đi ngủ sao?”

Ngón tay Vân Thụy vuốt ve cánh hoa, giọng nói hơi trầm: “Nàng ngủ trước đi, lát ta ngủ sau.”

Ta nằm trên giường đợi Vân Thụy không hãm được cơn buồn ngủ, hắn vẫn chăm chú nhìn hồng mai không biết đang nghĩ gì. Ta không đợi được Vân Thuỵ, trước khi chìm vào giấc ngủ say, ta thấy hắn ôm hồng mai vào lòng.

Khi ta thức dậy Vân Thụy đã sớm không thấy bóng dáng, chăn đệm của hắn vẫn ngay ngắn y hệt tối hôm qua. Ta nhìn cái gối xếp chỉnh tề, biết Vân Thụy tối qua không lên giường ngủ.

。。。

Gần đây tâm tình Vân Thụy luôn không tốt, ta hỏi thăm tì nữ theo hầu hắn gần đây có chuyện gì, các tì nữ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu nói không biết.

Ta hết cách, đành phải đi tìm phu nhân quản gia. Khi ta đến gặp phu nhân quản gia, bà đang đắp người tuyết, thấy ta đến bà có chút mờ mịt.

Người phụ nữ này khuôn mặt thanh tú, vết chân chim nơi khóe mắt thoáng ẩn hiện theo biểu cảm, không giống người trung niên trước nay, bà tràn đầy sức sống. Đây là tì nữ thiếp thân của mẫu thân Vân Thụy, dẫn dắt Vân Thụy từ nhỏ đến lớn. Vân Thụy gọi nàng là dì, trong lòng ta rất khó hiểu, vì sao một công tử lại gọi một tì nữ là dì.

Ta thi lễ vấn an Oanh nhi, Vân Thụy kính trọng bà, ta đương nhiên cũng phải kính trọng bà. Bà thấy ta đến thì lấy làm kì quái, sau khi biết ý đồ ta đến đây liền ồ lên.

“À, sau này cô sẽ quen thôi.” Bà lăn tròn quả cầu trong tuyết.

“Trước kia chàng ấy cũng vậy sao?” Ta nghi hoặc hỏi bà, bà tùy ý gật đầu.

“Làm quen là được, làm quen là được.” Oanh nhi nói xong ôm quả cầu tuyết nhìn ta: “Cô còn việc gì không?”

Ta lắc đầu, bà chỉ vào lớp tuyết phủ dày đặc trên tùm lá phía dưới bồn hoa: “Cô giúp ta mang đống tuyết đó qua đây.”

Ta ngây người trong giây lát, tự hỏi vì sao một người trung niên còn thích đắp người tuyết, sau đó lại nghĩ có lẽ đó là một sở thích trẻ con. Ta xắn tay áo gom đống tuyết đọng trên tùm lá mang qua, Oanh nhi ngồi xổm lăn cầu tuyết, ta giúp bà ôm tuyết.

Đầu người tuyết được lăn tròn xoe, Oanh nhi đặt nó lên trên thân người tuyết, trang trí ngũ quan, lại lấy một sợi dây thắt nơ vào cổ người tuyết.

Dáng vẻ người tuyết nom có chút kì quái. Oanh nhi phủi tay đắc ý ngắm kiệt tác của bà.

“Người tuyết ta đắp đẹp chứ.” Bà hơi kiêu ngạo, ta nhìn người tuyết trầm mặc thật lâu.

“Người tuyết này có chút không giống bình thường…” Ta sắp xếp câu chữ vài lần đều không ổn, chỉ có thể nặn ra mấy từ.

Oanh nhi vỗ một cái vào thân người tuyết, ra vẻ cao thâm nói với ta: “Đương nhiên không giống, ta nặn cô nương nhà ta mà. Đẹp chứ!”

Vợ chồng quản gia không phải chỉ có một con trai thôi sao, cô nương ở đâu ra? Ta mờ mịt nhìn người tuyết.

Oanh nhi chắc là ngộ ra ta không hiểu bà đang nói về ai, bà xoa đầu người tuyết nhìn ta: “Ta đắp mẹ chồng của cô đó, không ngờ tới chứ gì!”

Ta hốt hoảng biến sắc, có thế nào ta cũng không dám nghĩ một tì nữ lại có thể thuận miệng nhắc tới chủ mẫu đã tạ thế. Oanh nhi lớn gan như vậy, buột miệng nói ra như thể thường xuyên làm như thế.

Bà đã có thể nói trước mặt ta, tức có thể nói trước mặt Vân Chi Vân Thụy. Việc này hẳn đã được ngầm cho phép, Oanh nhi không mảy may để ý tới sắc mặt ta.

Ta tạm biệt Oanh nhi, vẫn không tìm được đáp án muốn biết từ miệng bà. Ta về viện gặp phải Vân Thụy vừa hồi phủ, hắn thấy ta đi ra từ viện của Oanh nhi, nhìn ra phía sau ta.

“Đi gặp dì sao?”

“Cùng bà nặn người tuyết.” Ta theo hắn trở về phòng, Vân Thụy nghe xong gật gù không đáp.

Ta muốn hỏi Vân Thụy về việc Oanh nhi nhắc đến mẫu thân hắn, nhưng thấy mặt mũi hắn ủ rũ, ta liền tiêu trừ ý định.

Vân Thụy về viện trực tiếp đi ngủ, ta rảnh rỗi vô sự ở trong sân thưởng tuyết.

Ta gả vào Vân phủ không mang theo bất cứ đồ gì của Ngọc phủ, Vân phủ chỉ đón tân nương, những thứ khác đều từ chối. Ngọc phủ muốn phái tì nữ hầu hạ ta nhưng bị quản gia Vân phủ trả về, lý do: không thu hạng người tạp vụ.

Tì nữ bên người ta là do Vân Thụy sắp xếp, đến nay đã thay đổi hai lần. Một lần là tì nữ không phục thân phận của ta, một lần là tì nữ đã có kinh nghiệm hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của Vân Thụy, cảm thấy bản thân quen thuộc Vân Thụy hơn ta, mấy lần bất kính với ta.

Sau lưng ta không có gia thế dựa vào, thành hôn cùng Vân Thụy cũng là vì người khác tính kế, phải nói là ta quá may mắn. Vân Thụy và ta không có cảm tình nhưng vẫn phải duy trì mặt mũi cho nhau, hạ nhân phạm thượng ta đều nhẫn nhịn, chỉ sợ Vân Thụy cho rằng ta nắm quyền bèn chèn ép người khác.

Nhưng ta không nói không có nghĩa người khác không nói, mọi chuyện xảy ra trong Vân phủ ám vệ đều sẽ bẩm báo với Vân Thụy. Sau khi Vân Thụy biết được, hắn cho lôi tì nữ phạm thượng vào chủ viện, phạt trượng cho tất cả hạ nhân quan sát, răn đe cảnh cáo.

Từ đó tì nữ bên người ta không dám sơ suất, càng thêm cung kính.

Ta cảm ơn Vân Thụy, Vân Thụy lật một trang sách, ngẩng đầu nói với ta: “Nàng là thê tử của ta, người khác bất kính với nàng cũng là bất kính với ta. Ta không quan tâm nàng xuất thân như thế nào, lại vì sao thành hôn với ta, ta đã cưới nàng thì sẽ bảo hộ nàng cả đời chu toàn.”

“Nàng là phu nhân, quyền gì nên có thì nàng đều có. Hạ nhân trong phủ phạm thượng bất kính chủ tử, bán đi là được.”

Vân Thụy không giống những công tử cao sang khác, hắn không để ý xuất thân, chỉ quan tâm đối phương có điểm gì để hắn thưởng thức hay không. Về chuyện xảy ra với ta, Vân Thụy hắn gây ra thì nhất định phải phụ trách.

Đây là công tử quý tộc xuất thân cao quý, cũng chính là trượng phu của ta.

Vân Thụy thức dậy, trời lại đổ trận tuyết nhỏ, ta đang ngồi trên tháp ngắm cá.

Hồ cá được đặt trên bàn nhỏ của trường tháp, đài kê hồ cá tinh xảo do cao nhân Vân Thụy mời về chế tạo. Cá trong hồ không phải loại cá chép các quý nhân thường nuôi, mà là loại cá ròng ròng* có thể tìm thấy ở bất kì dòng sông nào. Ròng ròng xám loang lổ có chút tương tự đài kê, đàn cá lượn lờ bơi trong nước.

Vân Thụy mang chén sứ nhỏ tiến đến, hắn cầm muôi dài định cho cá nhỏ ăn nhưng ta ngăn lại.

“Ta mới cho chúng nó ăn, ăn nữa sẽ bể bụng mất.” Đàn cá cảm nhận được thanh âm của ta, bơi đi trốn sau đá cuội trong hồ nước.

Vân Thụy đặt chén sứ lên bàn, khoanh chân ngồi đối diện, chống đầu nhìn cá.

“Vì sao lại nuôi loại cá này?” Ta có chút tò mò, Vân Thụy không ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo cá bơi.

“Ca ca thích.”

Ca ca? Ta kỳ quái nhìn hắn, Vân Thụy là con một, ca ca ở đâu ra?

Vân Thụy trêu chọc cá bơi loạn xạ trong hồ. Ta muốn hỏi lại, nhưng Vân Thụy không nguyện nói, hắn đứng dậy gọi người bày cơm, ta nhìn cá một hồi trong lòng càng thêm tò mò.

Vân Chi chỉ cưới một phu nhân, không hề có thiếp thất. Vân Thụy là lớn nhất, bên trên không có ca ca, ngược lại có ba biểu đệ biểu muội. Một người là thái tử, một người là công chúa, còn có một người là tiểu hoàng tử mới năm tuổi.

Ca ca ở đâu ra?

Ta khẽ liếc Vân Thụy đang uống canh, hắn ngước mắt nhìn qua, ta vội vàng cúi đầu uống canh.

。。。

Sùng Hòa năm thứ mười chín, ngày mười ba tháng mười một, ta theo Vân Thụy đi tế bái mẫu thân hắn, bài vị mẫu thân hắn được thờ trong từ đường Vân thị.

Thê tử Vân thị, Tiết Nguyên Khê.

Ta biết đôi điều về mẫu thân Vân Thụy. Mẫu thân hắn là đích nữ Tiết gia, Tiết Diễn phạm tội mưu nghịch cùng Nghĩa Vương bị đương kim thánh thượng liên đới cả nhà. Tiết phủ chỉ có hai cô nương còn sống, một vị là đương kim hoàng hậu, một vị là thê tử của Vân Chi.

Đáng tiếc không được mấy năm bà đã buông tay nhân gian, nghe những người kì cựu trong Vân phủ kể Vân Tiết thị sinh thời bị điên. Vân phủ rất ít nhắc tới phu nhân đã mất, hạ nhân mới vào phủ cũng không biết bao nhiêu về mẫu thân Vân Thụy.

Ta trở về phòng, đường đi ngang qua viện của Vân Chi. Vân Chi đang ngồi trước hành lang ngắm mai. Nhớ đến hoa mai Vân Thụy cắt hôm trước, hẳn là hái từ viện này, ta không khỏi nhìn vào viện thêm vài lần.

Tố Lăng thấy ta tò mò, giải đáp: “Đây là viện chủ mẫu ở khi còn sống.”

。。。

Tất niên ở Vân phủ rất nhạt nhẽo, không hề có không khí năm mới, mọi người chỉ đơn giản cùng ăn một bữa cơm rồi trở về phòng.

Vân Thụy bị gọi tiến cung, nghe cung nhân nói Phù Âm công chúa muốn đón năm mới cùng Vân Thụy. Vân Thụy muốn dắt ta theo nhưng ta từ chối, ta không thích áp lực trong hoàng cung, Vân Thụy thấy ta không muốn đi bèn một mình theo cung nhân vào cung.

Vân Thụy toàn thân đượm mùi rượu trở về, ta chê hắn nồng nặc, hắn cũng ngại mùi rượu khó ngửi, đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường ngủ. Chỉ khi uống say Vân Thụy mới ngủ ngoan ngoãn.

Nửa đêm ta bị Vân Thụy đánh thức, hắn uống nhiều rượu nên bị đau dạ dày, thắp đèn lên mới thấy hắn đã đau vã mồ hôi hột. Tố Lăng hốt hoảng vội vàng mời thái y, Vân Chi cũng bị hạ nhân mời lại đây.

Thái y bắt mạch chẩn đoán, nói Vân Thụy thể hàn, không được uống nhiều rượu, sau đó kê vài phương thuốc, nhắc nhở chú ý kiêng đồ ăn tính hàn, rồi rời đi.

Vân Chi đích thân lau mồ hôi đút thuốc cho Vân Thụy, sau khi xác định Vân Thụy không có vấn đề gì ông mới quay về viện.

Chuyện là Thái tử cùng Phù Âm công chúa có rượu ngon nên rót cho Vân Thụy nhiều mấy chén, rượu này tính hàn, hắn uống quá nhiều nên mới bị đau. Hôm sau Phù Âm công chúa biết tin liền khóc lóc chạy đến thăm Vân Thụy. Hắn vừa uống thuốc xong, mặt mũi tái nhợt đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ta sợ Phù Âm công chúa quấy rầy Vân Thụy nghỉ ngơi, nàng lại cho rằng ta đang tức giận, gạt nước mắt nghẹn ngào xin lỗi ta.

Tiểu công chúa cao quý bật khóc khiến ta khá lúng túng, mất rất lâu mới dỗ dành được nàng. Nàng vốn chỉ muốn cùng các anh trai chơi vui một trận, không ngờ lại làm Vân Thụy sinh bệnh, trong lòng rất hối hận.

Tiểu công chúa muốn thăm nom Vân Thụy, tuy ta sợ nàng đánh thức hắn, nhưng nhìn nàng khóc đỏ cả mắt, ta không đành lòng, bèn cho nàng vào phòng nhìn hắn một thoáng.

Phù Âm công chúa từ trong phòng đi ra lại ngấn lệ, cung nhân đón nàng hồi cung, lúc rời đi nàng vẫn đăm đăm nhìn cửa phòng.

Phù Âm công chúa là cô nương thích khóc, nàng khóc khiến ta không biết phải làm sao, càng thêm thấu hiểu sự bất lực của Vân Thụy trước Phù Âm công chúa.

Sau lần đó, Vân Thụy bắt đầu bị hạn chế uống rượu, ăn uống cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt.

。。。

Qua năm mới, nội thị đến Vân phủ mời Vân Thụy tiến cung, mãi tối muộn hắn mới về phủ.

Vân Thụy hồi phủ lúc ta đang trêu đùa đàn cá, trên mặt hắn mang vẻ mất hứng, bực dọc cởi giày.

“Sao thế?” Ta hỏi. Ngay cả ta hắn cũng không để ý, chưa rửa chân đã chui tọt vào chăn.

Ta thấy hắn như vậy bèn quay người lại nhìn hắn, hắn trùm chăn kín đầu. Ta khều khều hắn, hắn bất động, ta càng tò mò hắn tức giận vì chuyện gì.

“Ai lại chọc chàng không vui rồi? Chàng nói ta nghe.” Ta kéo chăn ra khỏi đầu Vân Thụy, tóc hắn bị ma sát trong chăn có chút rối bời, ta giúp hắn vuốt gọn mấy sợi tóc tán loạn.

“Ta không muốn nói.” Vân Thụy thanh âm rầu rĩ, ta nhoài qua người hắn thấy vẻ mặt hắn buồn bã.

“Vậy vì sao chàng buồn?”

Vân Thụy nhìn ta, lúc này ta mới phát hiện vành mắt hắn hồng hồng. Vân Thụy cất giọng khàn khàn: “A Hành, ta không muốn nói. Nàng đừng hỏi nữa.”

Hắn giành lại chăn trong tay ta, lại trùm đầu kín kẽ. Ta không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ hắn qua lớp chăn.

Đàn cá khuấy động tiếng nước, vài giọt nước văng ra mặt bàn nhỏ. Tiếng khóc kìm nén từ trong chăn truyền ra, tay ta khựng lại, dừng trên chăn bất động thật lâu.

- -------------------

*cá ròng ròng: cá lóc con 
Bình Luận (0)
Comment