Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 27

- -------------------

Cách kinh đô ba dặm có một rừng lạp mai ngạo nghễ nở trong tuyết, lạp mai nở tràn cả mảnh rừng vàng óng. Rừng mai được tuyết trắng làm nền vô cùng rực rỡ, thu hút không ít người đến đây ngắm cảnh, ngoài bìa rừng xe ngựa đậu đông đảo.

Oanh nhi đang níu một cành lạp mai xuống quan sát, bà gẩy gẩy cánh hoa vài cái rồi buông đầu cành ra, tuyết đọng trên cành bung loạn, lả tả rơi xuống nền tuyết.

Ngắm tuyết thưởng mai là một diệu thú.

Ta bẻ hai ba cành hoa, tuyết trắng trên cành sa xuống mặt, cảm giác lành lạnh.

“Ngọc Tiểu Cửu.”

Nghe thấy một giọng nam gọi tên mình, ta nhìn qua hướng phát ra âm thanh. Tần Tử Tư đứng dưới một gốc mai cách đây không xa kêu gọi, ta lẩm bẩm “phiền phức”.

Tần Tử Tư cùng Ngọc Khanh tiến lại, Tần Tử Tư vẻ mặt niềm nở, trái ngược với sắc mặt Ngọc Khanh lạnh như băng.

“Ngọc Tiểu Cửu, muội cũng đến ngắm mai sao?”

Tần Tử Tư hỏi như thể hết chuyện để hỏi vậy, đến rừng mai không ngắm mai thì làm gì chứ.

Hiện tại ta thực sự chẳng còn chút vui thích gặp gỡ Tần Tử Tư, dẫu từng mến mộ chứa chan, bây giờ chẳng còn gì ngoài chán ghét. Ta chán ghét không phải vì hắn không cưới ta, mà chán ghét vì hắn mang những lời ta nói với hắn ra làm chuyện đùa vui với bạn bè.

Không sai, ta là thứ nữ lại muốn làm chính thê không làm thiếp. Đó chẳng qua là một tâm nguyện nhỏ bé trong lòng ta, ấy vậy mà bị người khác cười nhạo là vọng tưởng, bị so sánh với nữ tử Dao Lâu.

Ta không đáp lời Tần Tử Tư, Ngọc Khanh quét mắt đánh giá ta từ đầu đến chân.

“Tiểu Cửu bây giờ là Vân phu nhân rồi, cao giá rồi.” Ngọc Khanh cười như không cười, nàng nhếch khóe môi, ánh mắt đảo quanh mặt ta, “Đâu thèm hàn huyên với anh chị mấy câu nữa.”

Ngọc Khanh cùng Tần Tử Tư thành thân đã gần năm năm, sinh được hai đứa con, đều là con gái. Tần Tử Tư mặc dù không nói gì, nhưng mẫu thân Tần Tử Tư rất không vừa lòng, trước đây yêu thích Ngọc Khanh bao nhiêu bây giờ vì nàng không sinh được con trai mà đâm ra biến đổi.

Ta vốn định tránh né bọn họ nhưng nghe Ngọc Khanh nói dấy lên chút bất mãn, đang định phản bác thì Oanh nhi đã lên tiếng trước.

“Không thèm nói chuyện với các ngươi đấy, sao nào? Đánh ta à?”

Ngọc Khanh bị Oanh nhi châm chích, thẹn quá hóa giận: “Ai cho phép một hạ nhân như ngươi xen mồm vào đây!”

Tần Tử Tư cau mày, ta kéo Oanh nhi lại, nhỏ giọng khuyên: “Đừng để ý bọn họ, bọn họ cố ý đến gây sự đấy.”

“Cố ý gây sự gì?” Oanh nhi lớn tiếng, Tần Tử Tư cùng Ngọc Khanh nghe vậy liền thay đổi biểu cảm trên mặt. Tần Tử Tư giãn mày, nhìn về phía ta. Ngọc Khanh cũng thu lại vẻ tức giận, cười lạnh một tiếng.

“Một mụ ma ma, ngay cả quy củ cũng không hiểu, hạ nhân Vân phủ cũng chỉ được thế này.”

Ngọc Khanh nói xong tập trung quan sát sắc mặt ta, trong mắt lộ liễu vẻ châm chọc.

“Khỏi nói nhiều, ma ma dạy ngươi làm người.”

Oanh nhi lời lẽ hung hăng, tính cách hung hăng, hành vi lại càng hung hăng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng bà đã trực tiếp tát một phát vào mặt Ngọc Khanh.

Ngọc Khanh bị đánh phát ngốc, Oanh nhi lại tát thêm một phát. Tần Tử Tư phản ứng kéo Ngọc Khanh ra sau người, hắn bắt lấy cổ tay Oanh nhi đang vung lên lần nữa, nghiêm mặt.

“Ai cho ngươi lá gan động vào nàng!” Sắc mặt Tần Tử Tư vô cùng hung ác, Oanh nhi không hề sợ hãi, bàn tay còn lại của bà nhanh chóng túm tóc hắn.

Sức lực bà mạnh mẽ, Tần Tử Tư bị đau la oai oái. Oanh nhi giật tóc, đầu Tần Tử Tư cũng chúi xuống theo hướng bà giật. Bàn tay hắn giữ tay Oanh nhi khi nãy cũng đã buông ra để cạy tách tay bà ra khỏi tóc mình. Oanh nhi hành động hung hăng khiến ta không khỏi hú hồn.

Ngọc Khanh xông tới giúp Tần Tử Tư gỡ tay Oanh nhi ta, mu bàn tay Oanh nhi bị nàng cào mấy đường đỏ hồng. Sức lực Oanh nhi giảm đi, Tần Tử Tư gỡ được tóc ra khỏi tay bà, vẻ mặt phẫn nộ tột độ. Ngọc Khanh tức giận giữ lấy Oanh nhi, Tần Tử Tư cũng muốn xông lên bắt bà. Ta thấy tình hình không ổn, rút cành mai trong lòng vung vào mặt Tần Tử Tư.

Cành mai bị va đập, mấy bông hoa rụng rời, Tần Tử Tư không tránh kịp bị cánh hoa rụng chui vào mắt, vội vàng bịt mắt khom lưng. Cảm giác nhức nhối khó chịu trong mắt khiến hắn phừng lửa giận, Ngọc Khanh thấy vậy phẫn nộ thét lên, không màng hình tượng xông tới đòi đánh nhau với ta.

Ta lại vung cành hoa loạn xạ trong không trung, có cành quẹt vào mặt vào vai Ngọc Khanh, có cành đánh vào không khí. Tì nữ của Ngọc Khanh muốn giữ cánh tay ta bị Tố Lăng đẩy ngã sang một bên, Tố Lăng áp chế tì nữ của Ngọc Khanh, ta cùng Oanh nhi áp chế Ngọc Khanh.

Oanh nhi túm tóc Ngọc Khanh, ta cưỡi lên người Ngọc Khanh, nàng ta đã sớm không còn dáng vẻ kiêu kỳ, đầu tóc rũ rượi trên nền tuyết. Nàng tức đỏ mặt cào tán loạn, Tần Tử Tư ở bên cạnh vẫn đang ôm mắt rên rỉ chưa đứng thẳng được.

Màn hài kịch ở đây thu hút người ngắm cảnh tới hóng nãy giờ, bọn họ vốn định chê cười nhưng phát hiện nhân vật chính không dễ chọc vào, rất nhanh lại tản ra. Hai ba nhóm trốn qua một bên len lén quan sát, cực kỳ náo nhiệt.

Ta cùng Oanh nhi thấy tình cảnh đã đến nước này, liếc nhau một cái, cấp tốc buông tay đứng dậy. Ta vớ lấy cành hoa mai trên mặt tuyết khua loạn xạ, gọi Tố Lăng, rồi cùng Oanh nhi chạy khỏi hiện trường.

Ba người đồng thời bỏ chạy nhưng Tố Lăng bị thọt lại sau cùng, ta cùng Oanh nhi đã chui vào xe ngựa Vân phủ, Tố Lăng vẫn còn ở đằng sau thở hồng hộc. Tố Lăng chật vật trèo lên xe ngựa, ngồi xuống đệm mềm thở hổn hển, ta cùng Oanh nhi đang uống trà.

“Phu nhân, hai người chạy nhanh quá đi mất. Ta… Ta kém chút nữa là rụng chân rồi.”

Ta uống hết ngụm trà cuối cùng mới trả lời vấn đề của Tố Lăng: “Luyện tập từ nhỏ đấy.”

Oanh nhi khiêm tốn nói: “Nhờ cô nương nhà ta dạy đấy, cô nương dạy thật là tốt.”

“Mẹ chồng cũng làm loại chuyện này?” Ta nghe vậy khá kinh ngạc, Oanh nhi khoát tay.

"Cô nương nhà ta kết thù nhiều người lắm, người muốn đánh nàng có thể vây quanh kinh thành một vòng lớn. Có một lần đánh Trần Lục Lục trên đường, còn chưa gọi ta nàng đã bỏ chạy, khi ta phản ứng lại, nàng đã chạy ra khỏi phố rồi.” Oanh nhi kể lại chuyện này hẵng còn chút tức tối, liên tục nuốt nước miếng.

Càng nói càng hăng hái, bà còn liệt kê cho ta từng lần cô nương nhà bà chạy trốn bỏ rơi bà.

Ta nghe xong cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về người mẹ chồng này: “Mẹ chồng là người thế nào?”

“Cô nương nhà ta là người xinh đẹp đáng yêu nhất thiên hạ đó!” Oanh nhi bưng má, gương mặt tươi cười xán lạn.

Trong mắt Oanh nhi không giấu được niềm yêu thương dành cho cô nương nhà bà, mỗi khi nói đến cô nương nhà bà âm điệu đều mang theo sự hân hoan. Oanh nhi cao hứng khiến ta cũng bị cuốn theo, vui vẻ nhìn bà.

“Nhưng nàng cũng là kẻ xấu xa nhất thiên hạ.”

Bà nói xong, nụ cười trên mặt ta cứng đờ, không hiểu được ý tứ của bà.

“Vì sao?”

Lời của bà khiến ta khó hiểu, Oanh nhi thấy vẻ mặt ta nghi hoặc thì cúi đầu bật cười, lúc ngẩng đầu lên trong mắt bà hẵng còn chút lóng lánh. “Bỏ lại một mình ta trên đời này, còn ném cho ta một cục nợ nhỏ. Từ nhỏ ta đã chăm sóc nàng, nàng đi rồi ta vẫn phải chăm sóc con nàng, đúng là khiến người ta bực bội.” Cuối câu nói Oanh nhi có chút không vừa ý, bà ngửa đầu nhìn nóc xe ngựa.

“Ngay cả hỏi ta có nguyện ý đi cùng nàng không nàng cũng không hỏi, cô nói nàng có xấu không?”

Lời dứt bặt âm, tiếng bánh xe lộc cộc khe khẽ dần phóng đại. Lớn lên cùng cô nương từ tấm bé, tình cảm Oanh nhi đối với mẹ chồng đương nhiên sâu đậm, ta có thể lý giải tâm tình của bà, nhưng không biết nên an ủi bà thế nào.

Mẹ chồng qua đời vẫn còn quá trẻ, đương độ tuổi rực rỡ nhất của một cô nương.

Xe ngựa dừng lại, người đánh xe khẽ gõ cửa, đã đến Vân phủ. Tố Lăng khoác áo choàng cho ta, Oanh nhi đẩy cửa xe ra, gió lạnh lùa vào thoáng giá rét.

Oanh nhi ngồi xổm trước cửa xe, quay đầu nói với ta: “Kì thật ta rất muốn đi theo nàng, nhưng ta đau xót nàng. Ta giận nàng bỏ ta lại một mình, nhưng nếu nàng còn sống ta sẽ rất đau lòng.”

“Ta cũng vô cùng thương xót Vân Thụy, hắn không sai, ai cũng không sai, là ý trời sai.”

“Những lời này cô tuyệt đối không được nói với Vân Thụy, hắn cố chấp lắm, nếu nghe được, ta sợ hắn lại chìm xoáy vào đau thương.” Oanh nhi nghẹn lời, bà định tâm thật lâu, đối diện với ta, “Vân Thụy thực ra là một đứa trẻ rất tốt, chúng ta đều biết hai người vì sao mà thành hôn. Vân Thụy là đứa có trách nhiệm, là hắn mắc nợ cô. Nay đã trời yên biển lặng, nếu cô không thích hắn thì hãy sớm buông tha lẫn nhau, Vân phủ cũng sẽ bồi thường cho cô cuộc sống cô mong muốn.”

“Hai người đừng giẫm vào bước đường của phụ thân hắn, ta không muốn Vân Thụy trở thành Vân Chi thứ hai, cũng không muốn cô trở thành Tiết Nguyên Khê thứ hai.”

Lòng dạ ta vô cớ chấn động quặn thắt sau lời nói của Oanh nhi, lồng ngực đầy ắp ưu tư khó hiểu đè nén không thở nổi.

Oanh nhi buông mành xuống xe, ta ngồi bên trong rét run một trận.

Phụ thân Vân Thụy đã làm gì, mẫu thân Vân Thụy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Oanh nhi lại nói những lời này?!

Vấn đề dồn dập khiến ta không bình tĩnh được, thái dương nhức nhối.

Ta ôm lạp mai về viện, bắt gặp Vân Thụy từ trong phòng đi ra.

“Chàng đi đâu đấy?”

Thấy Vân Thụy vừa thắt dây áo lông cáo vừa vội vàng đi ra ta bèn cất tiếng hỏi. Vân Thụy nghe tiếng ngẩng đầu, thấy là ta, sắc mặt chàng thả lỏng.

“Sao bây giờ nàng mới về? Nàng với dì có bị thương không?” Vân Thụy nâng cằm ta quan sát kỹ lưỡng, còn xoay ta một vòng.

“Ta không bị thương, chỉ là… dì… bị cào mấy đường trên tay.” Ta vẫn chưa quen gọi Oanh nhi là dì, gọi như vậy cảm giác là lạ.

“Ta biết rồi, hai người không sao là được. A Hành, ta đi xem dì trước, trở về sẽ nói kỹ với nàng.” Vân Thụy nói xong vội vàng cất bước rời viện.

Ta ôm lạp mai trong ngực nhìn bóng lưng Vân Thụy rời đi hồi lâu, Tố Lăng lên tiếng gọi, ta mới thu hồi ánh mắt, trở về phòng.

Vân Thụy trở về vừa lúc bày cơm tối, chàng rửa tay rồi ngồi vào chỗ. Ta uống canh sườn ngon lành, Vân Thụy gắp một miếng cá trong khay, dùng đũa lột da.

Da cá lột ra được gạt qua một bên, Vân Thụy ăn cá nhai kỹ nuốt chậm, ta gặm sườn nhìn chàng ăn cơm.

Vân Thụy không ăn đồ ăn có da, chàng kén lắm, món rau chỉ ăn loại mình thích, món mặn không ăn thịt thỏ, những món không có da mới ăn nhiều một chút. Cơm canh trước giờ của chàng đều lọc sạch da các loại thịt, nhưng loại cá này nếu bỏ da đi sẽ nấu ra hương vị rất sai khác, chàng lại kén chọn, chỉ đành lọc da ăn thịt.

Đồ ăn của Vân Thụy vĩnh viễn chỉ có mấy món cố định, ta hoài nghi chàng trước giờ ăn không biết chán.

Vị giác của Vân Thụy vô cùng mẫn cảm. Lần đó ta mới gả vào Vân phủ ba tháng, không biết chàng không ăn thịt thỏ, phòng bếp nhỏ cũng là người mới vào. Cơm trưa đầu bếp nấu món thỏ xào cay, mùi ớt nồng đậm, màu sắc cũng đậm, trông món này tựa như thịt gà. Vân Thụy không ngửi ra mùi thỏ, ăn một miếng, chưa nhai được hai cái đã phun ra. Hôm đó, chàng nôn mật xanh mật vàng cả chiều, cũng súc miệng cả chiều.

Từ đó về sau trên bàn cơm không xuất hiện thịt thỏ nữa, Vân Thụy sợ ta mất hứng, từng đề nghị chia mâm ăn cơm, ta cảm thấy chàng chuyện bé xé ra to. Ta không ghét cũng không thích thịt thỏ, chỉ thấy hương vị không tệ, nếu Vân Thụy đã không thích ăn thì ta cũng tôn trọng sở thích của chàng.

Vân Thụy gắp một miếng củ sen, khóe mắt bắt gặp ta đang nhìn, chàng liếc ta: “Không nghiêm túc ăn cơm đi, nhìn ta làm gì?”

“Không có gì.” Ta húp một ngụm canh sườn, nghe Vân Thụy hỏi vội vàng lắc đầu.

“Nàng không cần lo chuyện vợ chồng Tần Tử Tư, ta sẽ xử lý tốt.” Vân Thụy tưởng ta lo lắng chuyện ở rừng mai.

Ta hạ chén xuống, gắp miếng sườn bỏ vào thìa, yếu ớt nói: “Tần phủ chắc chắn sẽ đến gây sự, ta đã đánh vào mắt Tần Tử Tư.”

Vân Thụy hừ một tiếng, gạt da cá ra, tỏ vẻ khinh thường: “Đáng đời hắn.”

Ăn cơm xong Vân Thụy đi tắm, ta ngồi trước gương đồng, tì nữ bên cạnh đang lau tóc, Tố Lăng cầm lạp mai vào hỏi ta xử lý như thế nào. Ta nhìn cành lạp mai chỉ còn mấy đóa hoa trơ trụi, nghĩ nghĩ: “Cắm đi, tìm cái bình bỏ vào.”

Tố Lăng đi tìm bình cắm lạp mai vào, đặt trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp. Vân Thụy đi ra tóc còn nhiễu nước, tì nữ tiến lên lau tóc cho chàng.

Trong phòng đốt lò sưởi, Vân Thụy tắm xong chỉ mặc áo đơn, thắt lưng lỏng lẻo, có thể nhìn thấy da thịt trước ngực. Tì nữ lau tóc cho chàng lỡ chạm mắt vội đánh tầm nhìn đi, đỏ mặt. Không biết Vân Thụy lại nói gì, nàng nghe xong trộm nhìn chàng, ngón tay khẽ trượt sau tai chàng. Vân Thụy tắm rửa không cẩn thận bị gãy móng tay, Tố Lăng lấy dụng cụ cắt sửa cho chàng.

Tóc Vân Thụy vừa dày vừa dài, trong lúc chà xát không ít sợi rớt xuống bả vai, tì nữ thẹn thùng vén tóc lên, đầu ngón tay nhẹ lướt qua cổ Vân Thụy.

Ta đang ngồi trên giường dùng bình sưởi ủ ấm chân, ngồi ở ngoài lâu nên chân lạnh buốt. Bình sưởi tỏa hơi nóng, chân cũng ấm dần lên, Vân Thụy vẫn chưa lau khô tóc, ta uể oải nằm xuống đắp chăn liền ngủ ngay, trong chăn ấm áp không sợ chàng tiến vào bị lạnh.

Sáng sớm ta thức dậy Vân Thụy đã ra ngoài, ta đang ngồi ngáp thì Tố Lăng bước vào. Nàng rót trà nóng vào chén đặt bên cạnh ta rồi cho tì nữ trong phòng lui ra.

Trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, Tố Lăng thấp giọng nói: “Xuân Nguyệt hầu hạ trong phòng động tâm với công tử.”

“Hửm?” Sáng sớm đầu óc vẫn còn mơ màng, nghe Tố Lăng nói vậy ta có chút mờ mịt.

“Tối qua công tử tắm rửa xong, chúng tì nữ sửa soạn cho công tử, Xuân Nguyệt không biết cố ý hay vô tình mà chạm vào công tử mấy lần. Vẻ mặt nàng trái lại ngầm vui vẻ, không giống làm bộ.” Tố Lăng nghiêm túc nói, sau đó khẽ nhấc mắt quan sát sắc mặt ta, “Xuân Nguyệt dáng điệu duyên dáng, là tì nữ tốt nhất trong đám nha hoàn.”

“Phu nhân thành thân đã hai năm, tới mùa đông này là bước qua năm thứ ba, vẫn chưa có con nối dõi.” Tố Lăng hơi ngập ngừng, lấy thêm can đảm tiếp tục nói, “Nếu nàng thực sự lọt vào mắt công tử, đối với phu nhân rất bất lợi.”

Ta nghe mấy lời này ngây ngẩn một chút, nhìn sang Tố Lăng sắc mặt căng thẳng: “Xuân Nguyệt là nha hoàn nào?”

“Là người hầu hạ công tử thường ngày.” Tố Lăng cúi đầu trộm nhìn ta, “Phu nhân không chú tâm quan sát tì nữ, sợ là cũng không nhớ được Xuân Nguyệt, chi bằng nô tì gọi nàng tới đây?”

“Nếu Vân Thụy thật sự thích thì đón nàng vào phòng cũng không phải chuyện gì to tát.” Ta suy xét rồi nói với Tố Lăng, Tố Lăng nghe xong chỉ cau mày.

“Phu nhân đi ra từ gia tộc lớn, ắt hẳn hiểu rõ mưu kế hậu viện. Hiện tại tình cảm công tử đối với phu nhân khá tốt, nếu bị người có ý xấu châm ngòi ly gián, sợ là…” Tố Lăng không nói nửa câu sau, ta cũng hiểu ý của nàng.

Vân Thụy từng hứa vị trí Vân phu nhân là của ta, sau khi vào phủ ta cũng không suy nghĩ nhiều đến vấn đề củng cố địa vị. Mấy vấn đề này, Vân Thụy có thể giải quyết, không cần ta trăn trở. Nhóm tì nữ trong phòng ta cho rằng đã là người Vân Thụy an bài, mặc nhiên không cần cảnh giác mấy.

Tố Lăng nói cũng đúng, ta cùng Vân Thụy ngoài mặt tình cảm ân ái, nhưng thâm tâm ai nấy đều khép chặt trái tim. Nếu về sau thực sự có thủ đoạn hậu viện tranh sủng, tình cảm giữa ta cùng Vân Thụy sẽ sụp đổ sạch sẽ.

Tố Lăng đã gọi Xuân Nguyệt vào phòng, ta nhìn Xuân Nguyệt một cái liền hiểu được lo lắng của Tố Lăng. Xuân Nguyệt mặc đồ đông lục lam, tóc chải song thùy kế, dung nhan diễm lệ, mặt mày tươi sáng như mùa xuân, giống như tên gọi của nàng, như xuân như nguyệt.

“Phu nhân an hảo.” Xuân Nguyệt hành lễ, giọng dịu như tơ, cuối câu còn mang vẻ mềm yếu.

Ta gật đầu ý bảo Xuân Nguyệt đứng dậy, Xuân Nguyệt tạ lễ đứng lên, tư thái uyển chuyển tự nhiên.

Đây là kiểu thiếu nữ nam nhân yêu thích nhất.

Tiếng lòng ta thốt lên. Nữ nhân gặp nữ nhân, liếc mắt một cái là biết đối phương có tồn tại uy hiếp hay không, đây là đặc điểm từ xa xưa vĩnh viễn không thay đổi.

Ta cho Xuân Nguyệt lui ra, Xuân Nguyệt thấy ta không nói gì thì lấy làm nghi hoặc, nhưng vẫn hành lễ cáo lui.

“Vân Thụy thật lòng thích nàng, ta cũng hết cách.” Ta nhìn Xuân Nguyệt lui ra, nói với Tố Lăng.

“Có cần đuổi Xuân Nguyệt ra khỏi viện không?” Tố Lăng vừa hỏi ta lập tức lắc đầu xua tay.

“Đây là nha hoàn hầu hạ Vân Thụy, đuổi nàng đi khiến chàng không vui chẳng phải là càng thêm nguy hiểm.”

Ta dứt lời, Tố Lăng suy nghĩ một hồi, an ủi: “Phu nhân và công tử vẫn nên sớm có con mới tốt.” Nàng chuyển tách trà ấm áp vào tay ta, “Phu nhân sinh hạ đích tử, sau này cho dù thật sự nâng nàng vào phòng cũng không lay động được vị trí của phu nhân.”

Sáng sớm đã có việc này khiến lòng ta không ngừng trăn trở, cả ngày bụng dạ không yên. Tới tối Vân Thụy mới trở về, chàng đã ăn cơm tối ở ngoài, vừa vào cửa đám người Xuân Nguyệt liền tiến tới vây quanh.

Xuân Nguyệt cởi áo khoác lông cáo của Vân Thụy đưa cho tì nữ bên cạnh, Vân Thụy ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng gỡ ngọc quan trên đỉnh đầu chàng. Vân Thụy dùng trà nóng nàng cũng kiểm tra kỹ lưỡng, không hề bối rối thất thố, lưu loát như nước chảy mây trôi.

Vân Thụy vào phòng trong tắm rửa, Xuân Nguyệt cùng tì nữ bèn chờ đợi ngoài cửa. Ta ngồi nghiêng trên trường tháp nhìn đám người Xuân Nguyệt.

Vân Thụy tắm xong đám người Xuân Nguyệt lại vây tới, tóc chàng vẫn do Xuân Nguyệt lau khô. Ngón tay nàng mấy lần lướt qua vành tai cần cổ Vân Thụy, ánh mắt Xuân Nguyệt chứa ý xuân, Vân Thụy nhỏ giọng trò chuyện với nàng, chọc nàng cười khúc khích mấy lần. Nhìn từ góc nghiêng có ảo giác thực giống một đôi vợ chồng.

Ta nhìn bọn họ như vậy trong lòng dấy lên cảm giác không thể nói rõ, ta đột nhiên nghĩ đến cảnh Vân Thụy thật sự đón nàng vào phòng, thân mật trò chuyện như hiện tại, trái tim chợt cay cay.

Vân Thụy đã sửa soạn xong, tì nữ cũng đã lui ra, chàng thấy ta chưa lên giường thì gọi một tiếng, ta vẫn ngồi trước trường tháp không để ý đến chàng.

“Hôm nay nàng không buồn ngủ sao?” Vân Thụy vừa vén chăn lên giường vừa nhìn ta ngồi trên tháp, ta nghe thấy giọng chàng càng bực bội không rõ nguyên nhân. Lồng ngực căng đầy uất ức, ta giậm giày thêu đi về phía giường ngủ.

Cởi giày, lên giường, động tác rõ vẻ hằn học, Vân Thụy không hiểu ta đang tức giận chuyện gì. Vân Thụy ngủ ở phía ngoài, ta muốn vào chỗ phải bước qua hai chân chàng, bình thường ta sẽ tránh chân chàng ra, nhưng hôm nay ta không muốn tránh, trực tiếp giẫm lên.

Vân Thụy bị đau, luồn tay vào chăn xoa xoa cẳng chân bị giẫm. Ta phụng phịu lên giường, quay lưng lại với Vân Thụy, chàng thấy ta như vậy bèn rướn đầu nhìn qua.

“Nàng sao thế? Đang giận sao?” Vân Thụy vỗ vỗ vai ta, ta hất tay chàng, “Ai chọc nàng giận, nàng nói đi, đừng giận cá chém thớt ta.”

Ta kéo chăn trùm kín đầu, giọng Vân Thụy truyền qua chăn có chút nặng nề.

“Không phải ta chọc nàng giận, nàng cáu ta cái gì chứ? Còn giẫm ta đánh ta, ta đau lắm đấy.”

Vân Thụy nói chuyện mang vẻ ấm ức, câu nói vô tội này của chàng càng kích thích lửa giận trong ta. Ta mạnh mẽ xốc chăn lên ngồi dậy, dọa Vân Thụy hết hồn.

“Chính là chàng chọc ta tức giận.”

Ta túm gối đầu ném vào người Vân Thụy, chàng ôm gối không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Ta làm gì mà nàng giận? Ta về nhà đúng giờ mà.” Vân Thụy ôm gối suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình không làm gì sai, vô cùng khó hiểu trước cơn phát hỏa của ta.

Ta lại càng tức tối, bất chấp đúng sai mất bình tĩnh đánh chàng tới tấp. Tuy đều đánh vào gối, không đánh vào người chàng, nhưng Vân Thụy vẫn cực kỳ ấm ức.

“Phạm nhân làm sai còn có phán quan đưa ra chứng cứ phạm tội, nàng còn chưa nói ta biết ta sai ở đâu đã phát hỏa rồi.” Vân Thụy giữ chặt cánh tay hung hăng của ta, “Nàng nói cho ta biết, nàng giận chuyện gì?”

“Ta không giận!”

Ta quay đầu không muốn nhìn chàng, Vân Thụy áp sát, chàng chọc vào hai má ta đang phình ra vì tức: “Nàng nói xạo.”

“Chàng muốn đón Xuân Nguyệt vào phòng đúng không?” Ta cắn môi hỏi Vân Thụy, Vân Thụy nghe vậy phát ngốc.

Ta thấy chàng ngây ngẩn, sôi máu rút lại cánh tay đang bị chàng nắm, vừa nằm xuống giường chuẩn bị kéo chăn che đầu liền bị chàng ngăn cản.

“Sao lại nói thế?”

“Ta muốn đón nàng ta vào phòng lúc nào?”

Vân Thụy hỏi, ta ngẩng đầu nhìn chàng, chàng ở phía trên cúi đầu nhìn ta, mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực ta.

Ta cắn môi do dự một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ta thấy hai người vô cùng thân thiết, Tố Lăng cũng nói tối hôm qua hai người có tiếp xúc thân mật.”

“Nàng đừng vu khống ta, ta không có.” Vân Thụy phản bác, chàng thấy ta giận đỏ cả mặt, đột nhiên cười thành tiếng.

Ta khó hiểu nhìn chàng cười, chàng khom người cúi đầu áp trán với ta: “A Hành, nàng đang ghen sao?”

Ghen?

Ta nhìn lông mi Vân Thụy rung rung, chỉ cần chàng chớp mắt là có thể chạm vào lông mi của ta, hơi thở phả vào da thịt song phương, ngứa ngáy nhồn nhột.

Vân Thụy hôn môi ta, nhổm người lên nhìn ta, trên mặt còn mang ý cười: “A Hành, nàng đang ghen vì ta sao?”

Ta cắn môi không đáp, không biết đáp lời Vân Thụy thế nào. Ta đối với Vân Thụy không thể nói là tình yêu, chỉ là thấy chàng cùng Xuân Nguyệt gần gũi như vậy, trong lòng rất không thoải mái.

Ta cũng không biết vì sao lại phát cáu với Vân Thụy, ruột gan phun trào đủ loại cảm giác, cơn giận cứ thế tuôn ra. Ta không giống các quý nữ cất giấu tâm tư, đối với những chuyện này ta chỉ biết xả cơn giận ra, xả giận xong, trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn.

Mũi ta cay cay, không hiểu sao lại muốn rơi lệ. Ta vội vàng ngồi dậy cúi đầu chớp chớp mắt không cho nước mắt chảy ra, bướng bỉnh phản bác lời Vân Thụy: “Ta không có.”

Vân Thụy nghe xong càng cười toe toét, mắt phượng cong dài, phong tình ẩn giấu trong mắt. Chàng vươn tay vuốt tóc ta: “Tức giận vì chuyện này sao?”

Ta nắm chặt chăn gật gật đầu, chàng hỏi: “Vì sao?”

“Ta… Ta không biết…”Ta không biết phải giải thích cảm giác kì quái này thế nào, Vân Thụy hỏi ta vì sao, ta càng không đáp được.

“Ta và nàng ấy không có gì, nàng nói chúng ta thân mật, chúng ta thân mật lúc nào?” Vân Thụy lại hỏi ta, ta ngẩng đầu nhìn chàng một cái, vẻ nghiêm túc trong mắt chàng bức ta rất xấu hổ.

“Ta và Tố Lăng đều thấy chàng cùng nàng ta nói cười, nàng ta còn sờ cổ cùng vành tai của chàng.”

Vân Thụy trầm tư một lát, nhớ lại chuyện phát sinh khi sinh hoạt cùng Xuân Nguyệt, hỏi: “Như vậy là thân mật?”

Ta lại gật gật đầu, Vân Thụy lại nói: “Chắc là trong lúc lau tóc không cẩn thận mới chạm vào, ta nói chuyện với nàng ấy không phải vì tán tỉnh mà vì chuyện khác. Xuân Nguyệt hầu hạ ta lâu nhất, nếu có tâm tư như vậy thì đã sớm vào phòng ta, sao còn dùng đến bây giờ?”

Lời Vân Thụy có cứ có lý khiến ta không biết tiếp tục phản bác thế nào, chàng nom sắc mặt ta hẵng còn mơ màng: “Xuân Nguyệt đã có người trong lòng, là thứ tứ công tử Tưởng phủ. Hết tháng này, đến cuối tháng nàng sẽ gả vào Tưởng phủ. Ta nói chuyện với nàng ấy là vì chuyện này thôi.”

“Gả vào Tưởng phủ?” Xuân Nguyệt không phải chỉ một tì nữ sao, sao có thể gả vào Tưởng phủ.

“Tưởng tứ công tử đích thân cầu cưới.” Vân Thụy vén tóc mai lòa xòa trên trán ta, mấy sợi tóc lả tả đều được chàng vén gọn ra sau tai: “Xuân Nguyệt cho dù là tì nữ, cũng là nha hoàn nhất đẳng của Vân phủ. Một nhà nhỏ như Tưởng gia cũng coi như trèo cao rồi.”

“Biết rõ ngọn ngành rồi, hết khó chịu chưa?” Vân Thụy nhìn khuôn mặt ta ửng hồng, ta bặm môi không nói gì.

Vân Thụy đứng dậy đi đến hộc tủ cuối giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ lê đỏ. Chàng chìa hộp gỗ trước mặt ta, ta nhìn hộp gỗ rồi nhìn chàng, tiếp nhận hộp gỗ, mở ra.

Trong hộp gỗ là một cây trâm ngọc hoa mai, ngọc Dương Chi trong trẻo dưới ánh nến. Hoa mai khắc trên trâm ngọc sống động như thật, người điêu khắc hẳn tốn không ít tâm tư, từng góc cạnh đều chế tác tinh tế.

“Tặng cho ta sao?” Ta cầm trâm ngọc nhìn Vân Thụy, chàng ngồi tựa vào đầu giường, trả chiếc gối ban nãy ta ném chàng về đúng vị trí.

“Vốn định tặng cho nàng mấy ngày trước, nàng lại ngủ sớm quá, vẫn chưa tặng được.”

Ta cẩn thận đặt trâm ngọc vào hộp gỗ, bò đi cất nó về lại hộc tủ ban đầu. Vân Thụy vẫn đang cười cười nhìn ta, ta quay về bên cạnh chàng, kéo tay chàng lắc lắc.

“Ta rất thích, cảm ơn chàng.”

Vân Thụy trông tốc độ ta trở mặt cực nhanh, trêu ghẹo: “Hết giận rồi hả?”

“Không giận nữa không giận nữa.” Ta ôm eo chàng, cọ cọ vào lòng chàng, tựa cằm vào bờ ngực chàng, ngửa đầu nhìn chàng. Vân Thụy cũng cúi đầu nhìn ta, đưa tay bắt lấy eo ta.

“A Hành, sau này có gì không vui nàng phải nói với ta. Như vậy ta mới biết được điều gì làm nàng không vui.”

“Ta không phải người đa tình, những chuyện hậu viện nàng và ta đều hiểu. Ta cưới nàng bất kể là yêu hay không yêu, ta đều sẽ không có người khác. Những lời này ta biết sẽ khiến người nghe khó chịu, nhưng vẫn phải nói ra.” Những lúc Vân Thụy nghiêm túc cực kỳ giống với Vân Chi, giờ phút này dáng vẻ chàng trầm ổn phảng phất như Vân Chi vậy.

“Vân phủ không cần nhiều nữ chủ nhân như vậy, có một mình nàng là đủ rồi.”

Ta ngắm Vân Thụy nói chuyện, chàng vuốt tóc ta, mắt mày tươi cười: “A Hành, hôm nay nàng có thể phát hỏa với ta, ta rất vui.”

“Vậy còn chàng?” Ta hỏi Vân Thụy, chàng hơi ngây ngốc nhìn ta, chắc là chưa hiểu ý của ta.

Ta nhớ tới lần trước Vân Thụy không vui, ngước mắt nhìn chàng: “Chàng không vui, sẽ nói với ta chứ?”

Vân Thụy thoáng do dự, ta ngồi dậy tách khỏi chàng, ngực chàng bị cằm ta đè đỏ tấy.

“Chàng nói ta không vui phải nói với chàng, vậy lúc chàng không vui sẽ nói với ta chứ?” Ta đắn đo, xoắn xuýt hồi lâu vẫn quyết định biểu lộ tâm ý với Vân Thụy, “Vân Thụy, ta biết chúng ta thành hôn không phải vì tình yêu. Nhưng bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, chúng ta nên là người giúp đỡ đối phương. Như chàng nói, ta không vui phải nói với chàng, như vậy chàng có thể biết vì sao ta không vui. Vậy chàng không vui cũng phải nói với ta, vậy ta mới hiểu được điều gì làm chàng không vui.”

“Chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng cảm tình, chàng muốn hiểu ta, ta cũng muốn hiểu chàng. Chàng khép kín bản thân như vậy, ta biết làm sao mới hiểu được chàng?”

Ánh nến chập chờn, đoạn bấc nến cuối cùng bị ngọn lửa đốt rụi, ánh sáng trong phòng tối sầm đi.

Vân Thụy thật lâu không trả lời, chàng nhìn ta, ta cũng nhìn chàng.

Nếu đã muốn tiếp cận lẫn nhau, cả hai đều phải tiến lên một bước.

Ấy là thẳng thắn.
Bình Luận (0)
Comment