Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 31

Mùa thu chính là thời vụ đẹp nhất để ăn cua, cua từ miền biển chuyển về đều là loại hảo hạng. Vân Thụy và phụ thân chàng không ăn cua nên toàn bộ đều chui vào bụng ta, thịt cua tươi ngọt, ta ăn đến thỏa thuê.

Ta than thở Vân Thụy đã bỏ lỡ một cơ hội thưởng thức mĩ vị nhân gian, chàng đang chơi đùa với hai con, mắt điếc tai ngơ trước lời cảm thán của ta.

Vân Thụy bị dị ứng đào giống phụ thân, cũng không thích ăn cua. Chàng không hiểu cái thứ mà toàn thân là vỏ rốt cuộc có gì ngon lành.

Theo thời gian, hai đứa bé lớn lên rất nhanh. Cả hai rất bám Vân Thụy, hễ thức dậy là đòi cha bế, chỉ khi đói bụng cần uống sữa thì mới nhớ ra chúng còn có một người mẹ. Hai tay hai đứa, quần áo Vân Thụy chưa lúc nào phẳng phiu, hai đầu vai luôn đẫm nước dãi, đôi khi còn dính cả nước tiểu. Mỗi lần bế bọn chúng chàng đều phải kiểm tra đều đặn, chỉ sợ lại bị con mình tè cho một bãi.

Hai anh em đã biết lẫy, trông thấy người sẽ ê a nói chuyện. Chỉ cần Vân Thụy xuất hiện trước mắt, Vân Diệu sẽ lập tức huơ tay đòi bế. Vân Dục tính cách độc lập, không bám người, nhưng lại ưa khóc, Vân Diệu ở bên cạnh nó, nó sẽ khóc đến khi nào kéo được Vân Diệu khóc theo mới thôi.

Vân Dục so ra khó dỗ dành hơn, ta hết hơi hết sức mới dỗ được nó, Vân Thụy lại bế Vân Diệu tới trêu chọc làm nó khóc toáng thêm một trận.

Buổi tối hai anh em không cho cha chúng ngủ ngon, ban ngày chàng không cho hai đứa ngủ, nhất định trêu cho tụi nó mất giấc, hai anh em cáu gắt khóc ngằn ngặt.

Ta quở Vân Thụy, chàng cầm tay Vân Dục vẫy vẫy làm nó khóc giãy đùng đùng. Vân Thụy đắc chí nhìn Vân Dục đá Vân Diệu oà khóc theo: “Ai bảo tụi nó không cho ta ngủ, ta chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”

Ta im lặng nhìn ba cha con, trong lòng suy tư không biết có nên đập Vân Thụy một trận hay không.

Việc không thể thiếu trong quá trình hai đứa bé lớn lên chính là khóc. Tuổi nhỏ không đánh lại Vân Thụy, mỗi khi tức giận bọn chúng chỉ biết khóc đến tím mặt, Vân Thụy càng cười khoái trá, chọc hai đứa uất ức gọi mẹ.

Ta nhắc nhở Vân Thụy không được bắt nạt trẻ con hết lần này đến lần khác, vậy mà chàng lại cho rằng bắt nạt trẻ con là thú vui mà ta không cảm nhận được.

Giao thừa năm ngoái, không khí vẫn đìu hiu như xưa, Vân Chi bệnh tật không thể tham gia tiệc đoàn viên, hai đứa bé chưa tròn ba tháng, bữa cơm cuối năm chỉ tùy tiện ăn đại cho xong.

Năm nay cả nhà tụ hợp, trong sảnh tưng bừng náo nhiệt, tụi nhỏ chí chóe làm Vân phủ ảm đạm dấy lên bầu không khí ấm áp.

Vân Dục cực kỳ bám Vân Chi, cả bữa nhất định đòi ông bế ăn cơm. Vân Thụy sợ Vân Dục làm phiền Vân Chi định bế nó ra, Vân Dục ôm chặt cổ Vân Chi lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, không, muốn ông nội bế cơ.” Vân Dục lắc đầu kháng cự, dẩu môi tỏ vẻ bất mãn, nó gạt tay Vân Thụy, “Cha đi ra đi, cha đi ra đi.”

Vân Chi bế Vân Dục, cười nói với Vân Thụy: “Ngồi xuống ăn cơm đi, không phải chuyện gì to tát.”

Vân Thụy còn muốn nói thêm, nhưng nhìn Vân Chi bế Vân Dục chơi đùa, chàng không nói nữa.

Vân Diệu không ồn ào giống em trai, ngoan ngoãn ngồi một bên gặm thịt sườn. Hai anh em một tĩnh một động, tính cách khác biệt, điểm giống nhau duy nhất chính là đều sẽ khóc nhè khi bị cha bắt nạt.

Trong bữa cơm chỉ có Vân Dục xoen xoét không ngừng khiến Vân Chi Vân Thụy cười không ngớt, Vân Diệu nói đôi câu lại cắm đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Vân Thụy cùng hai đứa nhỏ chơi ném tuyết trong sân. Ám vệ từ bên ngoài trở về, thỉnh an Vân Thụy xong liền mất dạng. Vân Thụy chơi với con thêm một lúc rồi bế hai đứa về phòng.

Vân Thụy vào thư phòng bàn luận, ta cùng hai anh em ngồi xem cá trong phòng ngủ. Vân Diệu thò ngón trỏ vào bể cá, giọng nói non nớt làm cho cá bơi tán loạn.

“Sao nó lại chạy? Con vẫn chưa chạm vào nó mà.” Vân Diệu nhoài người trên đài kê bằng đá, hỏi.

“Tại vì con hù nó sợ á.” Ta xắn tay áo Vân Diệu lên, tránh cho tay áo dính nước, rồi cầm tay thằng bé khẽ khàng khuấy nước, “Con nhẹ nhàng như vầy thôi, mới không dọa nó sợ.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Vân Diệu nhè nhẹ vuốt vẩy cá, cười hì hì, Vân Dục tựa đầu vào vai Vân Diệu quan sát.

Vân Dục nhìn anh trai nghịch cá, dùng đầu huých Vân Diệu một cái, quay sang hỏi ta: “Nhà bà dì nuôi cá chép lớn cỡ này này, sao cha lại nuôi loại cá vừa nhỏ vừa xấu xí này thế?” Vân Dục vừa nói vừa dang hai tay mô tả cá chép trong hoàng cung.

Vân Diệu cũng ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt hai đứa trẻ sáng ngời, rất mực hiếu kì, ta cười xoa đầu Vân Dục: “Chắc là vì bác con thích loại cá này chăng?”

“Vì sao bác lại thích loại cá xấu xí này?” Vân Dục truy hỏi, Vân Diệu cũng hỏi hùa theo em trai: “Vì sao?”

“Hừm.” Ta nhìn tụi nhỏ, hai anh em mở to mắt chờ ta trả lời. Ta suy nghĩ một lát mới đáp: “Chỉ vì bác trai thích cá nhỏ thôi, cũng giống như hai con thích bánh hoa quế vậy đó. Đây là thứ bác trai thích, nên cha nuôi chúng cho Diệu bảo Dục bảo cùng xem.”

“Vậy bác trai đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Diệu tràn đầy nghi vấn. Ta cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Các con muốn biết bác trai đi đâu sao?”

Hai anh em đồng loạt gật đầu, ta hạ thấp đầu cho bằng hai đứa bé, khe khẽ trả lời: “Bác trai cùng bà nội đi bắt cá nhỏ rồi.”

Hai đứa bé vừa ngủ một xíu, Vân Thụy liền từ thư phòng trở về. Trông sắc mặt chàng nghiêm trọng, ta liếc nhìn thêm mấy lần. Chàng ngồi trên trường tháp uống trà, ta thấy bọn nhỏ đã ngủ say thì rời giường.

“Sao thế?” Ta ngồi xuống bên cạnh Vân Thụy, chàng cầm tách sứ trong tay im lặng rất lâu, mãi ta mới nghe thấy chàng nhỏ giọng cất tiếng.

“Ta đã tìm được em gái của nương, bây giờ trong lòng ta rối quá.”

Ta ngây ra một chút, Vân Thụy đặt tách xuống bàn, nằm xuống đùi ta, nhắm mắt lại.

“Điều tra cả năm mới ra kết quả, lòng ta rối lắm. A Hành.”

Ta nhẹ day thái dương của Vân Thụy hòng giúp chàng xoa dịu mỏi mệt. Vân Thụy kể với ta, chàng đã gặp một người phụ nữ ở Ninh Châu có ba phần tương tự mẫu thân, chàng hơi hoài nghi thân phận của đối phương, điều tra ròng rã một năm trời mới tìm được thông tin về bà ấy.

Lần Tiết Uyển cùng Tiết Nguyên Khê ngã xuống vách núi, Tiết Uyển không rơi xuống đáy vực, mà mệnh may mạng lớn được người ta cứu thoát. Người cứu bà chính là Bùi Tu Yến. Mẫu thân Bùi Tu Yến quê ở Ninh Châu, ông đưa mẫu thân về quê thì gặp được Tiết Uyển.

Tiết Uyển và Bùi Tu Yến quen biết từ nhỏ, một người là tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một người là công tử nhánh riêng của Bùi gia. Nếu không phát sinh chuyện bất trắc, bọn họ sẽ thuận lý thành chương mà thành thân.

Bùi Tu Yến nỗ lực hết sức xóa bỏ thân phận của Tiết Uyển trên thế gian này, giấu bà trong một thành nhỏ ở Ninh Châu, không được lộ diện.

Ám vệ không tra ra hai người có thành thân hay không, chỉ biết họ có một cô con gái, vừa tròn mười lăm. Một người ở Ninh Châu, một người ở kinh thành, hai bên không gặp mặt, chỉ có Bùi Khanh Hoà tự bôn ba qua lại.

“A Hành, ta có nên gặp bà ấy không?” Vân Thụy nhắm mắt hỏi ta, ngón tay ta đang xoa bóp chợt ngừng lại.

Ta nhìn Vân Thụy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, day day trán chàng: “Chàng có muốn gặp bà ấy không?”

“Nàng nói xem ta có thể gặp bà ấy không?”

Ta trầm tư một lát, Vân Thụy mở mắt nhìn đàn hương đang đốt cách đây không xa, ta phân tích: “Chàng không thể gặp bà ấy, nếu bị người khác biết được, toàn bộ công sức của Bùi Tu Yến coi như bỏ.”

Vân Thụy không đáp, đăm đăm nhìn đàn hương toả khói nghi ngút.

•◦ ❈ ◦•

Hôm sau, Vân Thụy xuất phủ tới Lung Phỉ Trai, phố xá cuối năm có hơi quạnh quẽ. Lung Phỉ Trai hôm nay không có khách, chỉ có trai chủ đang ngồi gảy bàn tính sau quầy.

Trai chủ trông thấy Vân Thụy, nhìn thoáng qua rồi cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính chép sổ sách. Vân Thụy đứng trước quầy không nói gì, trai chủ tính toán xong một trang bèn gấp sổ lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng trước mặt.

“Có chuyện gì?”

“Ta muốn nói chuyện với ông.”

Hai bên đồng thời lên tiếng. Lời dứt, trai chủ thoáng sửng sốt, ngay sau đó ngỡ như hiểu ra vấn đề. Bùi Tu Yến đóng cửa Lung Phỉ Trai, hai người ngồi trong phòng riêng trên lầu hai, đối mặt nhìn nhau.

“Ta muốn biết chuyện về Tiết Uyển.”

Bùi Tu Yến vắt chân ngồi trên ghế, đề nghị của Vân Thụy khiến ông chau mày, chìa tay hỏi: “Không phải ngươi đã tự điều tra rồi sao?”

“Ta vẫn muốn biết rõ ràng hơn.” Vân Thụy thấp giọng đáp, Bùi Tu Yến lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ngươi đã biết nàng đang ở đâu, sao không tự đến hỏi nàng, tới đây hỏi ta làm gì.” Bùi Tu Yến tỏ vẻ chán chường, hờ hững mỉa mai.

Vân Thụy nhìn ông, ông gác tay trái lên tay ghế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta và nàng bây giờ đã không còn liên hệ, ngươi muốn biết cái gì thì tự đến hỏi nàng.”

“Ông và bà ấy không phải vợ chồng sao?” Vân Thụy khó hiểu, Bùi Tu Yến nghe vậy mặt mày càng lạnh lùng hơn.

“Ta và nàng là vợ chồng gì?" Bùi Tu Yến hỏi Vân Thụy, Vân Thụy không biết phải tiếp lời thế nào. Bùi Tu Yến phất tay áo, tay áo phủi trên mặt ghế. “Nàng là nàng, ta là ta, chúng ta không có quan hệ gì hết.”

“Ông có ý gì?!” Vân Thụy có chút bất mãn.

“Ta nói chưa đủ rõ ràng sao?” Sắc mặt Bùi Tu Yến dần trở nên không kiên nhẫn, thái độ với Vân Thụy càng thêm gay gắt, “Vân Thụy, ngươi khỏi phải thu thập tin tức từ chỗ của ta, chúng ta xa cách mười một năm rồi, không còn bất cứ dây dưa gì hết.”

“Ngươi đã điều tra về chúng ta, cũng biết ta hao phí tâm tư dường nào để che giấu thân phận nàng. Nếu ngươi muốn công bố, cứ vậy mà làm.”

“Ta sẽ không công bố, ông yên tâm.” Vân Thụy cam đoan cũng không giúp cho sắc mặt Bùi Tu Yến tốt lên, ông bật cười, trong mắt chứa vẻ bạc bẽo.

Bùi Tu Yến bắt chéo chân, ngả ra lưng ghế đánh giá Vân Thụy, ông nhìn từ dưới lên trên, Vân Thụy đứng giữa chính sảnh mặc ông đánh giá. Bùi Tu Yến nói: “Ta và nàng quen biết từ trước, một người là thứ tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một người là tiểu công tử phân nhánh Bùi gia, một mối nhân duyên tốt lành biết bao. Nếu Hạ Thần Hàn Vân Chi không đuổi cùng giết tuyệt, chúng ta vốn phải là duyên trời tác hợp.”

“Tiết gia diệt vong, chỉ còn mỗi cô nương của ta sống sót, không còn cha mẹ không còn tỷ tỷ, ngay cả họ tên của mình cũng không thể nhắc lại, càng không thể bước chân vào kinh thành. Huyết mạch duy nhất của Tiết gia chỉ còn một mình nàng, bây giờ ngươi còn muốn điều tra cái gì?” Bùi Tu Yến hỏi Vân Thụy, Vân Thụy trầm mặc không nói, Bùi Tu Yến di di mũi chân, âm thanh thoáng run: “Chúng ta yêu nhau, nhưng yêu nhau thì sao? Nàng chỉ có thể trốn trong một thành Ninh Châu nhỏ bé, ta không thể bỏ Lung Phỉ Trai.”

“Thành thân thì sao? Có con thì sao? Đôi bên đều có điều lưu luyến không sẵn lòng buông bỏ, ở bên nhau nữa có ích gì?” Bùi Tu Yến nói xong tự cười rộ lên, đầu ngón tay Vân Thụy khẽ nhúc nhích vài cái.

“Vân Thụy, là nàng không cần ta trước. Ta từng sẵn sàng liều chết một phen để an bài thân phận mới cho nàng, nhưng nàng không muốn từ bỏ danh tính của mình.”

“Ngươi đã biết hết rồi, làm gì tùy ngươi. Nếu không còn gì khác, rời khỏi chỗ của ta đi.”

Thái độ Bùi Tu Yến đuổi khách gọn gàng lưu loát, Vân Thụy còn muốn nói thêm nhưng chưa cất lời Bùi Tu Yến đã tỏ ý không tiếp. Vân Thụy từ lầu hai đi xuống vừa vặn gặp được Bùi Khanh Hoà định đi lên, Bùi Khanh Hoà đứng dưới chân cầu thang nhìn chằm chằm Vân Thụy, Vân Thụy ngừng bước, hai người nhìn nhau một lát, Vân Thụy cất bước xuống lầu.

Khoảnh khắc gặp gỡ thoáng qua kia tịnh không ai lên tiếng. Bùi Khanh Hoà chăm chú dõi theo Vân Thụy bước qua cửa, Vân Thụy đi rồi nàng ngẩng đầu nhìn lên góc rẽ trên lầu hai.

“Chỉ toàn là phiền toái.”

•◦ ❈ ◦•

Ta đang nói chuyện với Tố Lăng thì thấy Vân Thụy mặt mày rầu rĩ hồi phủ, Tố Lăng gọi tỳ nữ lui ra ngoài, chỉ chừa lại hai chúng ta trong phòng.

“A Hành, nàng nói xem rốt cuộc người ta sống là vì lẽ gì?”

Câu nói ấm ách của Vân Thụy khiến ta cả kinh, chàng vội kéo tay ta trấn an: “Không phải ta muốn làm bậy, ta chỉ là không rõ.”

“Vân Thụy, đừng xen vào những chuyện ấy nữa. Đó không phải lỗi của chàng, không nên chỉ có một mình chàng gánh chịu.” Ta nắm chặt tay Vân Thụy, thật tâm ta không mong muốn chàng gánh vác những việc này, rõ ràng là ân oán của bọn họ, vì sao cứ dây dưa đến chuyện đời này của chúng ta.

“A Hành…”

“Vân Thụy, chàng muốn đeo những ân oán đó ở bên ta cả đời sao?” Ta ngắt lời Vân Thụy, không cho chàng tiếp tục nói chuyện này.

Ta không thích chuyện đời trước, đã nghe nhiều đến mức chán ghét. Ta chán ghét những chuyện ấy bủa vây cuộc sống của ta, rõ ràng không phải lỗi của Vân Thụy, vì sao cứ dây dưa không dứt.

Đây là cuộc đời của chúng ta, không phải cuộc đời của bọn họ.

“Ta không thích cuộc sống thế này, mỗi ngày đều vướng mắc ân oán đời trước, oán khí vây quấy khắp người. Vì sao chàng cứ mãi chìm đắm trong thế giới của bọn họ? Chàng là chàng, chàng là Vân Thụy, không phải bọn họ.” Không hiểu sao tất cả sự kiện đang nhẫn nhịn bấy lâu hôm nay lại bục nổ, ta không khống chế được phẫn uất tuôn trào trong lồng ngực, ta cảm thấy cuộc sống mang theo oán hận như vậy là quá đủ rồi.

Thật ra ta vẫn luôn sợ, sợ Vân Thụy nói những lời kia với mình. Lời chàng nói hôm nay thực khiến ta hốt hoảng, ta không dám tưởng tượng nếu chàng ra đi, ta sẽ thế nào.

Vân Thụy không ngờ ta sẽ nổi nóng như vậy, cuống quýt ôm ta dỗ dành: “Ta không nói nữa, A Hành, nàng đừng nóng. Sau này ta sẽ không nói mấy lời này nữa, A Hành, ta hứa với nàng.”

“Không phải ta không cho chàng nói, chỉ là ta không muốn chàng kéo những chuyện này vào cuộc sống của chúng ta.” Ta thở dài, vẫn không thể nổi nóng với Vân Thụy. Ta xót xa chàng, không muốn thật sự cãi nhau với chàng.

“Ta biết rồi, A Hành, về sau ta sẽ chú ý.” Vân Thụy kéo tay ta đến trước ngực, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay ta: “Đừng giận, ta biết sai rồi.”

“Vân Thụy, hãy sống cuộc sống mình mong muốn. Đừng kìm nén bản thân nữa, chàng hãy sống cho chính mình.” Ta nghiêm túc nhìn nam tử trước mắt, chàng vẫn chưa hoàn toàn dày dặn, sau này một mình chàng sẽ phải đảm đương tất cả. Chàng không nên bị những điều này gò bó, phải vùng thoát khỏi ràng buộc, sống vì bản thân.

Từ lần đó, Vân Thụy không nhắc đến Tiết Uyển Bùi Tu Yến nữa. Chàng không đi tìm Tiết Uyển, cũng không tới Lung Phỉ Trai, cứ như không quen biết hai người ấy. Thân phận Tiết Uyển đặc thù, hễ sơ suất sẽ sinh chuyện không hay, Vân Thụy biết tốt xấu, ta không lo chàng sẽ vì xúc động mà gây chuyện.

Thân phận Tiết Uyển là một bí mật, Bùi Tu Yến muốn cùng bà bên nhau bạc đầu, nhưng cuộc đời không như ý nguyện. Bùi Tu Yến không nỡ buông bỏ cơ nghiệp phụ thân mình vất vả gầy dựng, Tiết Uyển không nguyện từ bỏ danh tính của mình.

Hai người đều không nguyện ý từ bỏ sở cầu của mình, không ai chịu lùi một bước.

Tin tức Tiết Uyển còn sống, Vân Thụy giấu tiệt. Có một hôm chàng từng hỏi ta, chàng hỏi nếu Oanh nhi biết Tiết Uyển còn sống, liệu có vui mừng hay không. Nhưng chàng lại sợ Oanh nhi biết chuyện sẽ là mầm mống mai phục khiến Tiết Uyển gặp nguy hiểm.

Vân Thụy suy nghĩ mấy ngày cuối cùng vẫn quyết định từ nay về sau không đề cập tới Tiết Uyển nữa, cũng không tiếp tục xen vào chuyện của Tiết Uyển.

Bí mật chôn giấu trong quá khứ lại một lần nữa bị vùi sâu.
Bình Luận (0)
Comment