Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 5

Lập hạ, đại thọ lão phu nhân Hộ Quốc công phủ, mời quá nửa quý nữ danh môn vọng tộc, Tiết Thanh Ngâm cũng được mời. Ta không nhận được thư mời đương nhiên sẽ không mặt dày mò tới. Hôm nay Tiết Uyển rủ ta đi mua thoại bản đặc biệt, ta đã lâu không gặp nàng, cũng có chút nhớ nàng.

Mua thoại bản xong liền tranh thủ quay về nhà, mẫu thân thấy ta vui vẻ ra mặt. Ta cùng mẫu thân tán gẫu việc nhà lại cùng Tiết Uyển lỉnh đi xem thoại bản. Cơm chiều đương nhiên ăn ở nhà, đã cho hạ nhân truyền lời tới Vân phủ. Cơm chiều, mẫu thân phân phó phòng bếp làm tất cả những món ta thích, ta dụi dụi làm nũng mẫu thân, phụ thân gắp thịt sườn đặt vào bát ta, bữa cơm này vô cùng hoà thuận vui vẻ.

Mẫu thân muốn ta ngủ lại sáng mai hẵng đi, ta nghĩ đến mẫu thân Vân Chi, khước từ đề nghị của mẫu thân. Mẫu thân đành tiễn ta lên xe ngựa, sau khi cáo biệt mẫu thân, phu xe đánh ngựa rời đi.

Hôm nay không thấy Vân Chi về, hỏi nha hoàn thân cận, nha hoàn chỉ nói đại nhân ra ngoài từ chiều tới giờ vẫn chưa về.

Lên giường xem chút thoại bản, cơn buồn ngủ kéo đến, Oanh nhi dọn dẹp thoại bản, đứng lên buông màn, chờ ta ngủ say mới rời khỏi phòng.

Hôm sau dùng điểm tâm xong đang ngồi trên tháp xem thoại bản, Oanh nhi vội vã chạy tới, ghé vào tai ta nói nhỏ, ta nghe xong hoàn toàn sững sờ.

Tiết Thanh Ngâm sinh non.

Tiệc tối của lão phu nhân Hộ Quốc công kết thúc vẫn không có việc gì, trở về Vương phủ, nghe nói một thị thiếp chống đối nàng mới động khí sinh non.

Theo nguyên tác, Tiết Thanh Ngâm rõ ràng là trong cung yến có thích khách tập kích thái tử, đám người hoảng loạn chen lấn không biết kẻ nào đẩy Tiết Nguyên Khê một phen, Tiết Nguyên Khê đứng không vững đụng vào Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm đập vào bậc thang dẫn đến sinh non.

Tiết Nguyên Khê trực tiếp bị người của Lệ Vương trói lại mang về phủ, Tiết Thanh Ngâm không thể giữ được đứa bé, Tiết Nguyên Khê cũng bị đánh gãy chân. Lệ Vương vốn định nhốt Tiết Nguyên Khê vào lồng cọp, Tiết Thanh Ngâm nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hận ý: "Như vậy quá hời cho ả, ả hại ta lại hại con ta, sao có thể cho ả chết như nguyện."

"Ả không phải tự nhận bản thân cao quý sao, vậy thì ô uế cao quý của ả đi." Giọng nói Tiết Thanh Ngâm từ trên giường truyền đến, phương pháp tốt nhất để phá hủy một người đó là đem chuyện nàng chán ghét nhất bày ra trước mắt nàng.

Tiết Nguyên Khê bị ném cho Ảnh Dặc, Ảnh Dặc không hiểu nhưng chủ tử có lệnh hắn không thể cự tuyệt. Lúc trước Tiết Nguyên Khê nhìn Ảnh Dặc bảo vệ Tiết Thanh Ngâm chướng mắt, từ sau khi Lệ Vương cùng Tiết Thanh Ngâm định tình, Ảnh Dặc luôn luôn kín đáo bảo vệ Tiết Thanh Ngâm. Tiết Nguyên Khê mỗi lần gây chuyện đều không thành công, toàn bộ là dựa vào Ảnh Dặc giải quyết mọi phiền toái.

Tiết Nguyên Khê từng mắng Ảnh Dặc thấp hèn, Ảnh Dặc tịnh không để ý, Tiết Thanh Ngâm nghe được quở trách Tiết Nguyên Khê: "Mọi người đều bình đẳng, thế nào là thấp hèn? Ảnh Dặc như thế nào, đến lượt ngươi nói sao?"

Bởi vì Tiết Thanh Ngâm bênh vực, tâm tư Ảnh Dặc thêm kiên cố. Từ nhỏ bị kỳ thị mẫu thân thanh lâu, không biết phụ thân là ai, Ảnh Dặc cả đời sống trong kỳ thị chửi rủa mạt sát, đây là lần đầu tiên được người bênh vực, từ đó Ảnh Dặc càng thêm hiến trung với Tiết Thanh Ngâm.

Ảnh Dặc từ doanh ám vệ đi ra, huấn luyện nhiều năm làm cho hắn không còn tình cảm, một đời nhận chủ chung thân vì chủ. Đối đãi với Tiết Nguyên Khê hắn mảy may không chút khách khí, trong đó cũng có tâm lý trả thù cho Tiết Thanh Ngâm.

Sau khi Tiết Nguyên Khê chết, Ảnh Dặc cũng không xuất hiện trong truyện nữa.

Oanh nhi nhỏ giọng gọi ta, ta sực tỉnh. Vẫn không nghĩ thấu Tiết Thanh Ngâm vì sao lại sinh non trước hạn, chẳng lẽ là Trường Bình công chúa ra tay?

Ta suy ngẫm trong lòng, Oanh nhi thấy ta trầm tư, không quấy rầy nữa.

Vân Chi trở về là ba ngày sau, có lẽ vẫn luôn lo lắng Tiết Thanh Ngâm. Oanh nhi dò hỏi được tin tức, Tiết Thanh Ngâm vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Vân Chi lo lắng không làm được trò trống gì, thấy hắn sẩy chân té ngửa trên bậc thang mấy lần, ta tốt bụng nhắc nhở hắn: "Ngươi đừng lo, cát nhân tự có thiên tướng, nàng khẳng định sẽ tỉnh lại."

Vân Chi nghe không lọt, lại tới Lệ Vương phủ, ta cạp dưa lê nhìn hắn rời đi.

Ba ngày sau Tiết Thanh Ngâm tỉnh lại, Lệ Vương đã tra vài lần, không tra ra được tí tẹo vấn đề nào. Tiết Thanh Ngâm tỉnh lại lấy lệ rửa mặt, tất cả chứng cớ chỉ rõ là động khí sinh non. Lệ Vương hạ lệnh ngũ mã phanh thây xử tử thị thiếp, cũng không xét được chứng cớ gì.

Vân Chi tiều tụy khiến người ta cảm thấy hắn ngu ngốc, cũng không phải con của ngươi mất, ngươi lo lắng cái gì.

Bên này mới vừa châm chọc xong, bên kia ma ma lại tới mời ta đi qua.

Con mẹ nó, phiền chết.

Phu nhân chọc vào trán ta, trách cứ: "Vân Chi là trượng phu ngươi, trượng phu ngươi cả ngày chạy tới Lệ Vương phủ, ngươi cũng không thèm ngăn cản một câu?"

"Ngươi có thấy người ngoài nói Vân phủ chúng ta thế nào không? Ngươi rốt cuộc có biết làm thê tử như thế nào không?"

Ta hất tay bà ra, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Cũng không phải ta khiến hắn chạy đi, người chỉ trích ta làm gì? Chân mọc trên người hắn, ta có thể ngăn cản hắn thế nào?"

"Ngươi! Ngươi... Ngươi vô pháp vô thiên!" Phu nhân thở gấp, ma ma vội vàng đỡ bà, vuốt ngực xuôi khí cho bà.

"Vậy người cứ bảo hắn hưu ta đi!" Cảm giác bị giận cá chém thớt thật không hay ho gì, cũng không phải ta bảo hắn đi, ngược lại trách cứ ta thì có ý nghĩa gì chứ.

"Người thương xót con trai người, ta không có người đau xót sao? Ta cũng có phụ thân mẫu thân!" Nói xong chưa hết giận, lúc ra ngoài ta thuận tay hất đổ bình sứ vân núi bà yêu thích nhất. Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai, ta nhanh chân ra khỏi viện.

Sau đó Oanh nhi hỏi ta cảm giác thế nào, ta đáp: Đã!

Vân Chi trở về, mẫu thân hắn tìm hắn cáo trạng, Vân Chi vốn phiền muộn lại bị mẫu thân hắn nháo loạn đau đầu.

Vân Chi vừa vào phòng liền qua thiên phòng, ta cũng nhanh chóng đánh một giấc ngon lành.

。。。

Sáng sớm Vân Chi ra ngoài, ta cũng chuẩn bị đi dạo phố. Ngọc Các có rất nhiều trang sức mới, chọn tới chọn lui được mấy món, mấy món khác không còn hứng thú, lúc muốn đi tính tiền chợt phát hiện một chiếc vòng ngọc. Sắc xanh tinh khiết không tì vết phản xạ ánh sáng, vừa định cầm lên quan sát thì bị một bàn tay khác đoạt lấy. Ta nhìn về phía người tới, ra là Trường Bình công chúa, vòng ngọc bị nàng nắm trong tay ngắm nghía.

"Ngươi cũng thích sao?" Trường Bình công chúa hỏi.

"Không tồi, chẳng qua muốn xem kỹ màu sắc của nó." Ta thành thật đáp.

Trường Bình công chúa tươi cười, trên mặt hiện ra lúm đồng tiền. Nàng ướm vòng ngọc vào cổ tay ta: "Ngươi đeo quả thực xinh đẹp."

"Ta cho rằng công chúa đeo mới là đẹp nhất, da dẻ công chúa trắng nõn." Vẫn là chiêu vuốt mông ngựa thường dùng, Trường Bình công chúa nghe xong cười càng rạng rỡ, nàng cao giọng vui vẻ: "Thật sao?"

"Thật."

Trường Bình công chúa nghe ta khẳng định liền mua vòng ngọc. Ta vừa thả màn bước ra khỏi cửa đã bị một người tông vào, trang sức mới mua trực tiếp rơi xuống đất. Hộp trang sức cũng bị rơi vỡ, trâm ngọc bên trong đã gãy nát.

Nhìn đống gia tài nằm trên mặt đất, ta tức muốn phát nổ, kéo lấy người va chạm đòi bồi thường, đối phương nói bản thân không cố ý, quỳ xuống xin tha.

Ta tin ngươi cái rắm, đường cái rộng như vậy, đầu óc bị lừa đá mới không cố ý tông vào, rõ ràng là cố ý!

Ta hoài nghi không biết đây là kẻ thù nào của ta phái đến, nghĩ đến Trần Lục Lục trước tiên. Nam tử khóc lóc cầu xin ngược lại càng bị ta bức bách thêm, hắn bắt đầu kể lể cuộc đời cùng khổ, trong nhà trên có mẹ già dưới có em thơ.

Ta không muốn nghe hắn nói nhảm, sau cùng hỏi hắn đền tiền hay không đền tiền, hắn lại đáp: không có tiền.

Được lắm, ta nhặt trang sức lên, trực tiếp sai hạ nhân đánh hắn một trận.

Ngồi trên xe ngựa ta lại đau lòng, ôm một ngàn lượng của ta khóc lóc than thở nhân gian quá khó khăn.

Nam tử bị đánh mặt mũi bầm dập ném qua ven đường, sau đó gian nan bò dậy lảo đảo rời khỏi khu phố.

Nam tử vào quán trà, hành lễ với nữ tử đứng bên cửa sổ, hoàn toàn không còn thái độ hèn mọn cầu xin vừa rồi, trở về gương mặt lạnh nhạt.

"Chủ tử cũng đã biết kết quả?" Nam tử hỏi nữ tử bên cửa sổ, nữ tử đưa lưng về phía hắn.

Gió thổi qua khung cửa, nữ tử hướng ra ngoài cửa sổ cúi đầu quan sát cửa chính Ngọc Các. Nàng nhìn về chân trời phía xa, móng tay cấu vào bệ cửa sổ, liên tiếng: "Rõ ràng là cùng một người, vì sao thay đổi nhiều như vậy?"

"Nàng quả thực bị Tiết Thanh Ngâm thu phục?"

Nữ tử thắc mắc lại không giống thắc mắc, nam tử bẩm nàng: "Căn cứ theo thám tử báo lại, nàng tuyệt không có hành vi khả nghi. Cũng chưa từng tiếp xúc kẻ nào khả nghi, hành tung đi lại cũng đều bị giám thị."

"Ngươi phái người dụ Ảnh Dặc tới sông Liễu Châu, lại lấy danh nghĩa Trần Lục Lục gửi thiếp mời cho nàng ta, mời nàng đến sông Liễu Châu gặp mặt." Nữ tử gỡ vòng ngọc trên cổ tay xuống, xoay vài vòng trong tay, ném ra ngoài cửa sổ.

Vòng ngọc rơi xuống mái hiên quán trà, phát ra tiếng “bing”. Vòng ngọc vỡ tan dưới ánh sáng mặt trời càng thêm sáng ngời.

Bình Luận (0)
Comment