Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 58



Cô hoảng hốt nhìn về phía Triệu Ứng Khác.
Triệu Ứng Khác ở đây, không lo khó xử, nhưng nếu chuyện cô sinh con ở Thượng Hải lộ ra ngoài, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ.

Trái tim như bị ai níu chặt, kéo theo cơn quặn thắt dưới bụng, cô nhíu mày, bất giác hít sâu một hơi: “Nhanh, đỡ tôi lên lầu…”
Triệu Ứng Khác vốn trấn tĩnh lau vết bột mì, sắc mặt lập tức biến đổi, ngay cả khăn tay cũng không kịp buông, trực tiếp nâng cô ngồi dậy, thấp giọng gọi người trong nhà.

Khắp nơi hỗn loạn, Hà Vị được dìu lên phòng ngủ ở tầng hai, giường đã chuẩn bị xong từ sớm.

Bác sĩ khử trùng tay, yeutruyen.net kéo tấm bình phong cạnh giường, kiểm tra một chút: “Quả thật sắp sinh, có lẽ nhanh thôi”.
Bất ngờ sinh con, tình thế nguy hiểm.

Bác sĩ thay cô kéo góc chăn mỏng lên người, chuẩn bị tiến hành.
Cô nhân lúc còn sức lực nói chuyện, cách một tấm bình phong hoa điểu, nói vọng ra ngoài: “Anh vào đây, chúng ta thương lượng trước”.
Triệu Ứng Khác nghe được, vòng qua chiếc giường bằng đồng sau bình phong: “Chuyện em ở đây không giấu được nữa, cũng may có quan hệ trong quá khứ của chúng ta, những thứ kia cũng dễ ứng phó.

Có điều hai đứa nhỏ, phải nghĩ cách giải thích.

Thân thế của Tư Niên, trong miệng người khác đều liên quan đến anh, về điểm này có thể xử lý ổn thoả.

Cứ bảo là con của anh đi”.

Hà Vị hít sâu, cố nhịn đau, khẽ gật đầu.
Chỉ là đứa trẻ sắp sinh, không cách nào liên hệ đến Triệu Ứng Khác, suốt một năm qua hắn vẫn qua lại Nam Kinh, Thượng Hải, trong khi Hà Vị thì ở Kinh – Tân, nếu cố lấp liếm càng dễ bị phát hiện nói dối.
“Anh ở dưới nhà, chỉ cần giữ vững cánh cửa này, tôi có thể giấu chuyện đứa trẻ”, cô thở nhẹ, kiên định nói, “Cứ bảo… tôi say rượu, không tiện gặp người khác”.
Triệu Ứng Khác lo lắng quan sát Hà Vị.
Thêm một cơn đau bất chợt ập đến, Hà Vị cố gắng xua tay, miễn cưỡng nở nụ cười.
Sau tấm bình phong, bác sĩ đã chuẩn bị xong hết, âm thầm mời Triệu Ứng Khác ra ngoài.

Hắn tất nhiên biết giờ phút phải cố kỵ, lấy một thiết bị nghe trộm màu đen từ túi âu phục, nhét vào tai trái của cô.

Hắn không nhiều lời, ngay lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi.
Nước mưa xối lên mặt thuỷ tinh, từng tiếng từng tiếng không khác gì cơn đau trong người.

Phòng ngủ vốn không chật, nhưng cảm giác quặn thắt khiến con người khó hít thở, giống như bị bốn bức tường đồng loạt áp sát.


Trên lớp kính của bàn thấp bằng rễ cây sơn mài, bác sĩ mở hộp dụng cụ y tế, vì không mang y tế hỗ trợ nên hắn tự đeo găng tay, tự mình khử trùng… Mùi thuốc sát khuẩn phả khắp khoang mũi.
“Hít sâu vào, cố gắng điều chỉnh hô hấp”.

Bác sĩ thì thầm.
Cô nhắm chặt mắt: “Làm ơn mở đĩa nhạc giúp tôi.

Mở đĩa nhạc trước”.
Bác sĩ quen biết cô nhiều năm, khi đó từng đỡ đẻ giúp thím chín của cô, hai người cũng có một sự ăn ý ngầm.

Hắn tháo găng tay, nỗ lực tán gẫu giúp cô phân tán sự chú ý: “Bình thường cô hai thích nghe nhạc gì? Hay lúc này có muốn nghe ca khúc nào đặc biệt không?”
Cô hơi nhíu mày, trong cơn đau, thấp giọng bảo: “Habanera”.
Bác sĩ đứng trước cửa kính viền đen bằng sắt, lấy máy phát từ trong ngăn kéo, tìm được đĩa nhựa đen thứ 100.

Trên mặt đĩa có dán một tờ giấy đỏ sậm, đề “Carmen”.

Vì để ngăn mùi thuốc khử trùng, bác sĩ đã cẩn thận thắp một nén hương, đặt vào lư hương bằng men xanh.
Trong sương trắng lượn lờ, có chút giống khói bếp, róc rách theo tiếng mưa rơi, lại như suối chảy.
Phỏng chừng ăn đến bát sủi cảo thứ hai, có người tiến vào.
Trong thiết bị nghe trộm ở tai trái phát ra tiếng giày da nện lên sàn nhà.
Tiếng bước chân không hỗn loạn chút nào, dựa theo chức vị của Triệu Ứng Khác, cũng chỉ có một hai kẻ mới đủ khả năng quấy rầy bữa tối của hắn.
“Triệu uỷ viên”.
“Ừm”.
“Hôm nay tô giới Pháp…”
“Cậu nghĩ tôi biết trễ hơn các cậu à?” Triệu Ứng Khác hỏi.
“Ti chức không dám”.
“Triệu mỗ đến đây cũng vì chuyện này.

Ở đó, có một người quen cũ của Triệu mỗ”.

Sinh con nguy hiểm trùng trùng, cảm giác đau đớn như xương cốt quanh người bị đứt lìa.

Lúc còn nhỏ, cô từng bị gãy chân, cũng không đau như hôm nay.

Hà Vị vừa nghe động tĩnh dưới lầu, thiết bị kết nối giấu trong âu phục của Triệu Ứng Khác sột soạt, một tay cô kéo chăn lên che mặt.

Mồ hôi lạnh thấm ướt từng tấc da thịt, toát đầy trên trán, hai tay, cả sau lưng…
Cô không chịu nổi.
Dưới nhà, Triệu Ứng Khác vì bảo vệ căn phòng trên lầu, ngược lại không dám giằng co, hắn bảo Tư Niên đến ăn sủi cảo vừa làm, để mặc bọn họ đi quanh nhà tìm kiếm.

Tư Niên vốn thông minh, miệng vừa nhai sủi cảo, vừa mơ hồ gọi một tiếng “cha ơi”.
Triệu Ứng Khác đáp lời: “Nhân sủi cảo thiếu một chút, đợi mùa đông tới, ta sẽ đưa con về Bắc Bình ăn”.
“Bật loa, lớn hết mức”.

Cô dốc sức nói chuyện.
Bác sĩ chạy như bay mở âm lượng to hết cỡ.
Ý thức của Hà Vị dần tan rã, cô liều mạng không kêu thành tiếng, cắn chặt một góc chăn.
Trong tai trái, cuộc trò chuyện dưới nhà lại tiếp tục.
“Triệu uỷ viên, có tiện cho chúng tôi lên lầu xem một chút không?”
“Không nghe thấy vị quý nhân trên lầu đang tỏ thái độ không vui à?” Triệu Ứng Khác trả lời, “Loa mở lớn thế này, tôi không bắt kịp, các cậu dám?”
“Cô hai Hà là…”
“Chuyện nhà thôi, không cần quan tâm làm gì”.
“Ti chức đã hiểu”.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không dứt, như thể ông trời đang giúp họ.

Giông tố đan xen, chớp nhoáng không dừng.
Hà Vị lần nữa cố hết sức chống chọi với cơn đau lên đến đỉnh điểm, cuối cùng đứa nhỏ cũng được bác sĩ giữ chặt trong tay, tiếng sấm chớp cùng máy phát chồng chéo lên nhau che chặt tiếng khóc ré đầu tiên của con trẻ.

Sinh mệnh nhỏ bé được bác sĩ cắt dây rốn, ôm vào lòng, mọi người sợ bé con lại nỉ non, sẽ bị dưới lầu phát hiện.

Nhưng có vẻ đứa trẻ ấy cũng cảm giác nguy cơ rình rập, không hề ầm ĩ như tưởng tượng, bác sĩ không dám lau rửa quấy rầy, chỉ dùng vải bông quấn tạm, đặt vào ngực cô.
“Chúc mừng cô hai, là một tiểu công tử”.

Bác sĩ nhỏ giọng báo.
Hai tay Hà Vị bao bọc lấy con, áp vào lòng mình, nhưng lại không thấy đủ, cô cúi đầu hôn khẽ lên trán con.
Cả người cô mệt mỏi dán mặt vào người đứa trẻ, gắng yeutruyen.net gượng nhớ đến dáng vẻ của Tạ Vụ Thanh.
“Có Triệu uỷ viên đảm bảo, ti chức không dám hoài nghi.

Chỉ là nếu bỏ qua tầng trên, sau này lỡ…”
“Hôm nay ngươi ở đây gây khó dễ cho người nhà ta, còn bàn đến chuyện ‘sau này’ với ta à?” Triệu Ứng Khác không vui.
Niềm hân hoan chốc lát bị đè xuống.

Dưới nhà vẫn dây dưa không xong.
Tuy Triệu Ứng Khác bình tĩnh đối phó, dùng chức quan của mình áp chế kẻ khác, nhưng đối phương nắm trong tay lệnh tra xét, ngoại trừ nói chuyện xuống nước, cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi.

Bày ra tư thế nếu không lên lầu sẽ không bỏ qua.
Nếu tiếp tục chờ, chỉ sợ con khóc thì mọi người đều gặp nguy.
“Tìm chai rượu, nhanh lên”.

Hà Vị yếu ớt chống tay đứng dậy.
Bác sĩ không nghe thấy động tĩnh, cũng không biết tình hình dưới lầu thế nào, nhưng theo cô xuôi Nam mấy tháng, trong lòng đánh hơi được nguy hiểm.

Hắn nhanh tay mở cửa kính màu trà của tủ rượu, vặn nắp mấy chai rượu ngoại quốc nhưng đều không thành công.
Hà Vị lảo đảo vịn vào mép giường, men theo bình phong, chậm rãi đi đến chỗ bác sĩ, cô không còn sức nói chuyện, chỉ nhận lấy cái chai, đập mạnh vào chân tủ, âm thanh vỡ vụn vang lên, lại lục tung tủ kính tìm ly thuỷ tinh.
Một cái ly trong suốt đưa đến trước mặt, tay cô hơi nghiêng, chất rượu nâu sánh rót vào miệng ly, xối sạch mảnh vụn dưới đất.
Cô rót nửa ly rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó dựa vào vách tường, lại nhấp thêm ngụm nữa.
“Cô hai”.

Bác sĩ đỡ cô.
“Không còn đau nữa”.

Cô yếu đuối mỉm cười, “Chỉ là không có sức… giúp tôi mở cửa.

Còn anh, trốn đi”.
Bác sĩ dìu cô đến trước cửa, mở chốt khoá.
Hà Vị sờ lên tai trái, ném máy nghe trộm đi, đẩy cửa bước ra.
Giờ phút này cô thầm thấy may mắn vì bản thân yêu cái đẹp, từ nhỏ đến lớn luôn thích mặc váy dài, đến cả váy bầu cũng tận dụng kiểu váy thông thường, chỉ sửa phần thắt lưng rộng rãi hơn.

Cô đứng tựa vào hành lang, mặt dán lên tường, nhận thấy những đường vân gồ ghề kề sát mặt: “Triệu Ứng Khác… anh là tên khốn…”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Cô ném ly rượu, đập mạnh vào tay vịn cầu thang.
“Xoảng” một tiếng, ly thuỷ tinh vỡ vụn, rượu đổ xuống thanh chắn.
Dưới lầu yên tĩnh.
Hà Vị vừa sinh xong, hai chân mềm nhũn, lại bị chất cồn kích thích, trời đất xoay vòng phải bám vào tường mới đi đến cầu thang.

Hai tay cô vịn thanh chắn, mắt híp lại, cổ áo bằng ren trên vai khẽ trượt xuống.
Triệu Ứng Khác bước vài bước lên lầu, vòng qua lan can đỡ người cô, thấp giọng nói: “Đã bảo em không cần đến đây mà, dáng vẻ này nếu để người khác trông thấy, truyền ra ngoài, không tốt với em”.
Cánh tay Triệu Ứng Khác vững vàng chống đỡ người cô, đau lòng dưới mắt là thật.
“Nhìn thấy rồi chứ?” Hắn quan sát mấy kẻ dưới nhà.
Hà Vị uể oải cười, mang theo “men say” chế giễu hắn: “Chức quan này của anh thật không tốt chút nào, tra một hồi lại tra đến nhà tôi.

Sớm biết như thế, còn cầu tôi xuống phía Nam làm gì?”
“Tối nay ngoại lệ”, Triệu Ứng Khác hơi tỏ vẻ “ăn nói khép nép”, dịu dàng bảo, “Vừa rồi đã giải thích với em chuyện lục soát, em uống thành thế này, nói cái gì cũng không nghe lọt tai”.
“Nếu không phải vì Tư Niên…” Chân cô thật sự đã mềm nhũn.
Triệu Ứng Khác liền bế cô lên, không quan tâm người phía dưới, căn dặn Khấu Thanh: “Chuẩn bị nước nóng tắm rửa”.
Hắn ôm Hà Vị về phòng ngủ.
Hai người dưới nhà nhất thời không biết làm sao, bên ngoài có một người đàn ông mặc đồng phục xanh sẫm bước vào: “Người của lãnh sự quán Pháp đến rồi”, sau đó thấp giọng nói, “Tối nay định đến bàn bạc thời gian chuyến tàu xuất cảng sắp tới, thấy chúng ta ở đây, nổi trận lôi đình”.
Đầu gối của chính phủ Nam Kinh lúc nào cũng vô lực, cấp dưới tất nhiên noi theo.

Tô giới của người Pháp, đến lãnh sự quán Pháp cũng đến, nếu tiếp tục giằng co chỉ sợ ầm ĩ không đáng.

Lại nói, Triệu Ứng Khác tuy là một công tử, nhưng sau lưng ai cũng bàn tán, chính phủ thay đổi mấy lần, mà hắn vẫn toàn thây rút lui, sau đó lại giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ mới, hẳn là ngoài mặt quân tử nhưng lòng dạ Diêm Vương, nếu cứng rắn đắc tội chỉ e sẽ rước hoạ vào thân.

Bất luận thế nào, có chuyện xảy ra chỉ cần đổ hết lên người Triệu Ứng Khác là được.
Hai tên thủ lĩnh cân nhắc lợi hại kỹ càng, mới mở lời tạ lỗi cùng Khấu Thanh, sau đó dẫn người rời đi.
Hà Vị mơ mơ màng màng tựa lên vai Triệu Ứng Khác, được hắn ôm về phòng.
Đến khi cô nằm trên gối đầu, đã hoàn toàn mất đi ý thức, vừa rồi cố gắng chống đỡ cả người, lúc này suy yếu đến hai mắt nhắm chặt, không lâu sau chất cồn ngấm vào, tâm trí đều mơ hồ không rõ.

Mí mắt cô nặng tựa ngàn cân, hàng mi đè chặt, muốn nhướng mi nhưng không tài nào mở nổi.
Long Tiên Hương, phảng phất như gió biển ẩm ướt ở Nam Dương.
Bên cạnh cô có bóng dáng của bộ âu phục, trong đầu nghĩ đến anh trai, Hà Nhữ Tiên.
“Anh ơi…” Cô hít mũi, lẩm bẩm.
Cái bóng ngồi bên giường, vươn tay vén mấy sợi tóc mướt mồ hôi dính chặt trên mặt cô.
Triệu Ứng Khác tắt đèn bên giường, nói với bác sĩ: “Bế đứa bé đi, để cô ấy ngủ một chút”.
Cánh cửa che khuất tất cả nguồn sáng của thế giới.
Hắn có chuyện muốn nói với cô, nhưng có những lời cất giữ trong lòng đã lâu, giống như quên mất cách phát âm tiếng Hán, chỉ có thể dùng trái tim giãi bày, mọi ngôn ngữ nông cạn đều không thể tỏ tường.

Kể chuyện từ quán trà nhỏ ở Tứ Cửu Thành, đến Quảng Đức Lâu, sau đó là ngoài cổng trường nữ sinh Nam Dương, hay trên con tàu tháo chạy về nước.

Khoang tàu hạng ba, có đại công tử Triệu gia cùng cô hai Hà gia đang lẩn trốn, cô nói dưới đệm giường có con gián, cô nhắc về mùi xoài ở Nam Dương, lại nhớ đến món vịt nướng ở Tiện Nghi Phường.
Cuộc đời hắn trọn vẹn nhất, là những ngày tháng có hôn ước với cô hai Hà gia, là những lúc làm giáo viên dạy kinh văn ở trường Đại học Kinh sư.

Là cánh chim sao? Không phải, là tiếng chuông điện thoại.

Tại sao lại có tiếng chuông điện thoại, cô mở mí mắt bị mồ hôi thấm đẫm.
Trong căn phòng này không nên xuất hiện một cái điện thoại màu đen dưới gối, tiếng chuông như sóng to gió lớn quấy nhiễu giấc mộng, đánh thức sự sống trong cô, thôi thúc cô tỉnh dậy.

Cô cố gắng xoay người, chạm vào ống nghe, đặt nó bên mặt.
“Vị Vị”.
Cô bỗng giật mình.
“Vị Vị, là anh đây”.
Cô hơi nhếch môi, mãi vẫn không nói nên lời, lệ nóng dâng trào từ đáy lòng, xuyên qua yết hầu, xoang mũi rồi đến hai mắt.
“Anh nghe bảo, chúng ta có một đứa con trai”.
Giọng anh vừa hài hước tự giễu lại ngập tràn vui sướng.
Cô nấc nghẹn, dịu giọng “Vâng”.
Tiếng hít thở của Tạ Vụ Thanh kéo dài không dứt, từ trong ống nghe xuyên qua thời không truyền đến phòng ngủ của cô.
Đĩa nhựa màu đen trong máy phát không còn chuyển động, chỉ vươn lại một chút tạp âm nhạt nhẽo hiếm thấy, giống như đến từ chiến khu của anh, vượt qua đường dây liên lạc mấy tỉnh thành, rất ít người dám gọi.

Không biết là ai giúp anh nối thông, không chừng là điện thoại quân dụng của chính phủ Nam Kinh, thần không biết quỷ không hay để anh nói chuyện cùng cô.
Anh bảo: “Trước khi gọi cho em anh đã nghĩ, không biết nên đặt tên con là gì, đến giờ vẫn chưa nghĩ xong”.
“Kế Thanh”.

Tạ Kế Thanh.

Kế thừa thanh minh thịnh thế.
Đường dây giống như đứt quãng.
Hà Vị sợ bị ngắt liên lạc, nhanh chóng hỏi: “Không thích sao?”
“Tên này, không giống gọi con trai, có chút giống anh em ruột thịt”.

Anh thấp giọng nói chuyện.
Ngón tay cô vân vê đường viền thêu quanh chăn gấm: “Đặt cũng đặt xong rồi, không sửa được.

Giống như ai kia cưới cũng cưới rồi, không thể thay đổi”.
“Quả đúng vậy”.

Anh cười phụ hoạ.
Cho dù Tạ Vụ Thanh đang ở tiền tuyến, hai người vẫn có một sự ăn ý ngầm kéo dài suốt mười một năm qua.

Lời ít ý nhiều, chỉ nói chuyện vặt.
“Anh sao rồi? Ở đó tốt không?” Cô nhẹ giọng hỏi han.
“Rất tốt.

Mọi việc đều thuận lợi, liên tiếp giành chiến thắng”.
Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, giống như thư nhà.
“Anh Thanh”, cô gọi anh, “Dù tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng em ở rất gần anh, so với quá khứ thì khoảng cách rất gần”.
“Anh biết”, anh yên tĩnh một lát mới nói, “Anh vẫn luôn biết rõ hành tung của em”.
Hai mắt cô đỏ lên.
Như cảm nhận được, họ sắp phải dừng cuộc gọi.
“Chỉ còn mười giây”.

Anh giải đáp suy đoán trong lòng cô.
“Mọi sự đều phải cẩn thận”.

Cô gấp gáp dặn dò, hệt như sợ một giây sau điện thoại sẽ bị ngắt.
“Trước kia mỗi khi tạm biệt, thường nói bảo trọng với người khác”, Tạ Vụ Thanh suy tư ở đầu dây bên kia, “Hôm nay cũng nói giống vậy, nhưng có chút khác”.
Anh thấp giọng: “Anh sẽ tự bảo vệ bản thân, bình an quay về”.
Điện thoại bị ngắt không lệch một giây.
Hà Vị buông tay, để mặc ống nghe rơi trên gối.

Từng tiếng vang cắt đứt cuộc gọi, như thúc giục trái tim cô.
Thượng Hải vào cuối hạ, mưa tuôn không ngừng.
Đêm khuya thanh vắng không nghe tiếng sấm chớp, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách tí tách, giống tiếng suối chảy róc rách, cũng hệt tiếng dòng sông len lỏi qua vách núi trong chiến khu xa xôi..


Bình Luận (0)
Comment