Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 61



Sau khoảnh khắc yên tĩnh, Tạ Vụ Thanh hỏi: “Có phòng tắm không?”
Trẻ con quá nhỏ, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

Mấy ngày qua Tạ Vụ Thanh ở trong khoang hạng ba, không có điều kiện tắm gội, sau khi xuống bến tàu, phải đi bộ đến trạm giao thông bí mật, ngoại trừ khử trùng vết thương ở chân, anh cũng không cọ rửa quanh người, nên không dám tới gần con trai.
Liên Phòng dẫn đường đến một phòng tắm nhỏ.
Trên giá kim loại cạnh bồn tắm là áo sơ mi trắng và quần quân đội mà anh hay dùng lúc trong kinh.

“Tiểu thư dặn tôi chuẩn bị, nếu tướng quân đến cũng có quần áo thay”.
Sau khi Tạ Vụ Thanh vệ sinh sạch sẽ, anh ngồi cạnh bồn tắm bằng sứ trắng.
Bên cạnh cái gạt tàn màu xám gạch là thuốc lá cùng hộp diêm.

Anh xé giấy niêm phong mỏng tanh, mở gói thuốc, lòng bàn tay nhẹ lấy một điếu trắng mịn.
Anh vẫn nhớ ở Tây Phủ Hải Đường sâu trong con ngõ Bách Hoa Thâm Xử, trên ngăn tủ của đa bảo cách là một cái đĩa sứ bày mấy hiệu thuốc lá.
Có vợ thế này, đời còn gì bằng.
Tạ Vụ Thanh hút một nửa, gác điếu thuốc lên gạt tàn, anh lấy dao cạo, cạo sạch ria trên hai gò má.

Sau đó nhìn vào gương, hai tay vuốt tóc mái về sau, lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Liên Phòng không có trong phòng, để hai cha con họ lần đầu gặp có không gian riêng tư.

Tạ Vụ Thanh đi dép lê bằng da, ra khỏi phòng tắm, hơi tựa vào đầu giường, ngắm nhìn bé con được bế ra từ trong nôi.
“Mẹ rất nhớ con, có biết không hả?” Anh khẽ hỏi Kế Thanh.
“Sau này, con phải hiếu thảo với mẹ”, anh nói câu thứ hai với con, “Chăm sóc cô ấy”.
Đứa trẻ nắm ngón tay anh, ra sức kéo chặt.
Hai người một lớn một nhỏ không hề ngăn cách, lúc này đều đang đắm chìm trong một loại quan hệ huyết thống không thể tách rời.

Tạ Vụ Thanh không tài nào tưởng tượng được, sao Vị Vị sinh được đứa trẻ lớn thế này.

Anh cúi người, hôn khẽ lên gò má con, mùi sữa thơm phức thấm vào tận xương tuỷ.
Chiến trường tàn khốc, anh không thể mang theo đứa nhỏ bên mình.
Người ở chiến khu đều tìm cách đưa vợ con đến nơi an toàn.

Nếu cả hai vợ chồng đều muốn chiến đấu trên chiến trường, thì sẽ phó thác bạn bè, hoặc gửi đồng hương ở hồng khu nuôi dưỡng… Có người từ đó về sau không còn nhìn thấy đứa con ruột thịt của mình nữa, cốt nhục chia lìa.


So với họ thì Kế Thanh rất may mắn, có thể gửi nhờ nhà họ Hà ở Hồng Kông săn sóc.
“Chờ chiến tranh kết thúc, cha sẽ đưa con về Quý Châu”, anh nhỏ giọng nói, “Đến xem gia đình mình”.
Kể từ sau chiến tranh thuốc phiện giúp nước Anh chiếm được nơi này, người Hồng Kông không còn nhận mình là con dân của Đại Thanh, cũng không xem mình là người Anh, họ vẫn giữ gìn văn hoá tập tục của người Quảng Châu.

Mấy năm gần đây, người đến nơi này trừ bỏ tị nạn còn vì muốn kiếm sống qua ngày.
Nhân lúc Kế Thanh thiếp đi, anh rời khỏi căn hộ, một mình lang thang trên Đại lộ Queen phồn hoa bậc nhất Hồng Kông.
Kéo xe ở đây thích đội mũ to tướng, mặc áo ngắn vải bố cùng quần dài đến mắt cá chân, họ tụ tập một chỗ chờ kiếm ăn.
Người Anh thuê lính Ấn Độ thổi kèn diễu hành giữa đường.

Do khí trời nóng bức ở Hồng Kông nên binh lính Ấn Độ đầu đội mũ giáp, mặc quân phục ngắn tay, chân trần mang giày ống cao, đi theo tiếng trống điểm bước, sĩ quan ra hiệu bằng tiếng Anh, toàn đội, nghiêm!
Dân chúng vây kín xung quanh đứng xem, Tạ Vụ Thanh lẫn trong đám đông, nghe có người đứng dưới cột đá nói về quan ngoại, họ đang bàn luận về cuộc chiến ở quan ngoại.

Trước khi Bắc phạt, anh từng sống ở Quảng Châu, đối với tiếng Quảng Đông cũng xem như thành thạo nên nghe hiểu được.

Anh chắp tay sau lưng, nghe người dân ở tô giới lo lắng liệu trong nước có giống Ấn Độ, hoàn toàn biến thành thuộc địa hay không, nói một lúc lại bắt đầu tranh cãi xem làm thuộc địa của nước Anh hay bị người Nhật chiếm đóng sẽ tốt hơn.

(E b o o k T r u y e n.

N e t)
Thanh niên trẻ tuổi đội mũ dạ xuất hiện ngay cạnh cột đá.
“Cậu”.

Ngô Hoài Cẩn thấp giọng gọi.
“Ừm”.

Tạ Vụ Thanh nhìn đoàn binh Ấn Độ nghiêm chỉnh bước đi, thay người Anh tuần tra đất đai của Trung Quốc.
Vừa nảy Ngô Hoài Cẩn cũng có mặt, hắn biết rõ vì mấy lời bàn tán của dân chúng khiến Tạ Vụ Thanh âm trầm nên chỉ dám đứng bên cột đá cùng cậu mình.
“Ở châu Âu có một kiểu gọi là sở thú nhân loại”, Tạ Vụ Thanh nhỏ giọng lầu bầu, “Bọn họ xâm chiến lãnh thổ, bắt người dân bản xứ nuôi nhốt không khác gì động vật để kẻ khác chiêm ngưỡng.

Mất đi nhà cửa đất đai, kết quả chỉ có một, không phân biệt tốt xấu”.
Anh xoay người, nhìn vết sẹo trên khuôn mặt cháu trai.
Từ nhỏ Ngô Hoài Cẩn rất sùng bái cậu, khi bị Tạ Vụ Thanh nhìn chăm chú, mặt mày nóng lên, cười xòa: “Mẹ bảo vết sẹo này cũng không tệ.

Nếu không sẽ rất giống dáng vẻ của cậu trong quá khứ, không phân biệt được”.
Hai cậu cháu lâu ngày gặp lại, đứng cạnh cột đá, bàn chuyện từ Thượng Hải đến Hồng Kông, Sán Đầu và Thanh Khê đã bí mật thông đường.

Lúc sau, Ngô Hoài Cẩn lấy ra một con dấu sư tử bằng ngọc bích xanh biếc từ trong túi áo: “Ngày trước nhận được, trên đó khắc tên em ấy.

Nếu có cơ hội, cậu thay con tặng cho người”.
Ngô Hoài Cẩn vội bổ sung: “Chỉ gặp một lần đó đã dọa em ấy sợ phát khóc, lòng con thật sự băn khoăn”.
Tạ Vụ Thanh cầm trong tay.

Hiếm thấy thằng nhóc này lấy lòng ai bao giờ.
Mười ngày sau, Tạ Vụ Thanh lặng lẽ rời cảng.
Anh vẫn mặc áo vải thô cùng quần bố như cũ rời khỏi Hồng Kông.

Đây là một trong những cảng biển lớn nhất nơi này chủ yếu neo đậu thuyền buồm cùng thuyền đánh cá, trước khi Tạ Vụ Thanh theo một con thuyền đánh cá rời đi, mưa phùn rợp trời.
Hàng trăm chiếc thuyền buồm gỗ đậu ven bờ, cách một cánh buồm trắng, anh hướng mắt về nơi xa.

Lá cờ của nước nào đang tung bay trong gió, trông vô cùng chói mắt.

Hà nhị phủ lần nữa có mùi vị khói lửa, Hà Vị nhất thời thay đổi thói quen thâm nhập giản xuất [1], thường ra vào khách sạn Lục Quốc cùng xã trường.
[1] Một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ lời lẽ, nếp sống thâm sâu nhưng được trình bày, thể hiện ra ngoài một cách giản dị
Cô vừa trở về, văn phòng Bắc Bình đã có tâm phúc.
Nên dùng tiền thì dùng tiền, nên khơi thông quan hệ thì khơi thông quan hệ, rất nhanh Hà Vị đã cứu được Hồ Thịnh Thu từ trong ngục ra ngoài.

Nhưng vì xuất hiện tin đồn vận tải đường thuỷ có qua lại bí mật với hồng khu nên rất nhiều nhân viên nòng cốt đều xin từ chức rời đi, thiếu nhân tài để trọng dụng.
Hiện giờ lửa sém lông mày, quan trọng nhất là tuyển người để duy trì hoạt động vận tải.

Còn về chuyện của Hà gia, hồi sau xử trí.
Suốt ngày hôm nay, cô ở trong phòng sách, sửa soạn lại mấy rương tài liệu còn sót, sau đó dùng khoá kim loại khoá chặt, còn dặn dò người khác dán giấy niêm phong kỹ càng rồi chuyển tới Hồng Kông.
“Triệu công tử của Triệu gia đang đứng ngoài cửa chờ gặp ạ”.

Khấu Thanh vén màn lên.
Hắn?
Hà Vị dặn Khấu Thanh chuẩn bị trà bánh.

Bước vào cửa văn phòng không chỉ có Triệu Ứng Thăng mà còn có vị bạn học cũ lúc trước từng mắc hoạ, rốt cuộc cả 2 đều bị Hà Vị giấu vào trong cung.

Không hiểu vì sao lúc nhìn thấy Hà Vị, bọn họ vẫn có chút xấu hổ, đường đường 2 người đàn ông cao lớn lại chậm chạp không chịu mở miệng.

Ngược lại Hà Vị mỉm cười chào hỏi: “Hai người nghe văn phòng vận tải tuyển nhân sự nên muốn đến giúp đỡ à?”
Cô thấy đáy mắt họ loé lên tia vui mừng, như đã biết trước, bèn tiếp lời: “Đoán đúng thì tốt.

Chuyện quá khứ đã qua không cần nhắc lại, trước tiên cứ làm quen trước đã.

Hai người đều là dân có học thức, cũng dễ bắt đầu”.
Cô gọi điện thoại cho văn phòng, bảo Hồ Thịnh Thu đến đón người.
“Cô hai xem vậy mà có quan hệ rộng”, Hồ Thịnh Thu nghe thấy có 2 người đến giúp đỡ, trong lòng vui mừng không thôi, cười nói, “Ngay cả tuyển người cũng dễ như thế”.
“Đây là chuyện cũ”, cô nói, “Không chỉ có công lao của tôi mà còn liên quan đến một vị thiếu tướng quân”.
Tối nay, Cửu gia của Hà gia bao trọn Quảng Đức Lâu để tổ chức sinh nhật cô hai Hà.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Trong đó dành hẳn 3 phòng riêng cho các chi ở Hà gia.
Một mình Hà Chí Trăn chiếm luôn một phòng.

Cô vốn đi theo một vị sĩ quan cao cấp của quân Đông Bắc, không khác gì bước lên mây, địa vị như diều gặp gió, trở thành quý nhân trong mắt các phòng ở Hà gia.

Hiện tại quân Đông Bắc đã sớm lui về Sơn Hải Quan, sống tại Bắc Bình, tuy bị người dân chọc vào xương sống nhưng vẫn như cũ là một nhánh quyền thế bậc nhất Bắc Bình.
Hà Vị đến trễ mười phút, cô vẫn mặc váy dài bằng nhung trắng toát cùng choàng cổ hồ ly tiến vào Quảng Đức Lâu.
Đào hát nổi danh khắp Kinh Tân đều đến góp vui, những tên tuổi nức tiếng dán đầy ngoài cửa Quảng Đức Lâu.

Cảnh tượng thế này đã lâu không thấy.
Bên cạnh sân khấu là những nhóm đào hát lớn nhỏ đang nghỉ ngơi, bọn họ liên tục đứng dậy đi về hướng này, vừa trông thấy Hà Vị liền chào theo lễ cũ, đồng thanh gọi: “Cô hai”.
“Các vị tối nay đều nể mặt đến Quảng Đức Lâu góp vui, quả thật khó có được”, Hà Vị cảm kích, “Sau này đến Thái Phong Lâu, tôi cùng các vị uống rượu đàm đạo suốt đêm”.
Một trong số đó là Chúc Tiểu Bồi nhoẻn miệng cười với Hà Vị, dịu dàng đáp: “Cô hai cùng Cửu tiên sinh đã cố tình tạo ra cục diện này, để chúng ta vì nước góp chút sức lực, chúng ta nên nói lời cảm ơn mới phải”.
Hà Vị cười với Chúc Tiểu Bồi.

Hai người đang nói chuyện thì từ ngoài cửa có một người đàn ông bộ dáng thư sinh vội vã bước đến.
Chúc yeutruyen.net Khiêm Hoài đích thân mang theo trang phục bước vào, dưới ánh mắt khác thường của quan quân, những vị quan to chức trọng cùng các tiểu thư nổi danh, hơi thở dồn dập đi đến trước mặt Hà Vị, khẽ gật đầu, ôm quyền chào hỏi.

Đế giày da của hắn hơi bẩn, vì hiện giờ hắn chỉ làm một giáo viên cỏn con, không có người chu cấp xe hơi hay xe kéo, vì muốn tiết kiệm ít tiền lẻ nên quyết định đi bộ đến đây.
“Chúc tiên sinh không nói sớm, để tôi gọi một chiếc xe đến đón anh”.

Hà Vị nhẹ giọng nói.
“Không sao, không sao”, Chúc Khiêm Hoài không để ý, ngược lại hơi ngượng ngùng, “Chúc mỗ từ lâu đã chẳng còn tiếng tăm gì, nhận được thiệp mời của cô hai… Còn sợ khiến cô hai mất thể diện”.
Lời nói hắn mờ mịt, chỉ biết cúi đầu cười xin lỗi, lần lượt bước vào trong.
“Tôi cho rằng anh ấy sẽ không tới”.

Chúc Tiểu Bồi nhẹ giọng cảm thán.
Người từng có quan hệ với Chúc Khiêm Hoài thuộc nhóm lão Phụng hệ.

Mà hôm nay tại đây lại ngồi đầy quân Đông Bắc.

Áp lực lên sân khấu của hắn nhiều hơn bất kỳ ai.

Nhưng rốt cuộc vì quyên tiền kháng Nhật, hắn vẫn đến.
“Chư giới đệ nhất nhân”
Bắt đầu mở màn.
Ông chủ Quảng Đức Lâu đích thân đón tiếp cô, hướng lên lầu hai, bất ngờ đụng phải Hà Chí Trăn đang kéo cánh tay mẹ từ từ bước xuống.

Cả mẹ lẫn con đều dừng chân.
Hà Vị định mở miệng gọi tiếng “mẹ” nhưng ánh mắt của bà đã chuyển về phía sân khấu.
“Chú chín thương nhất là em, khiến người ta không thể không ngưỡng mộ”.

Hà Chí Trăn nhắm đến Hà Vị, “Đêm nay lại có kịch hay”.
“Sinh nhật chỉ là vỏ bọc bên ngoài”, Hà Vị nhìn chị ruột mình, “Những người hôm nay tới cũng không phải vì nể mặt tôi hay chú chín, mà là vì kháng Nhật.

Chồng của chị xuất thân từ quan ngoại, hiện giờ quê hương khó khăn, còn hy vọng hắn có thể hào phóng đóng góp quyên tiền nhiều một chút”.
Hà Chí Trăn giống như bị chọc trúng chỗ hiểm.
“Cô hai, mời lên lầu trước, còn có một vị khách đang chờ”.

Ông chủ Quảng Đức Lâu cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Hà Vị không nán lại lâu hơn, bèn theo ông chủ lên lầu hai.
Người ngồi sau rèm châu vắt chéo chân uống rượu chính là Trịnh Độ.


Trịnh Độ nay không còn mặc quân phục của quân đội Đông Bắc, hắn tuỳ ý khoác một chiếc áo vest màu xám đậm, uống đến say chếnh choáng.
“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày lại đổi thành tôi giúp cậu”.

Cô đến cạnh Trịnh Độ ngồi xuống ghế tựa.
“Cái đó gọi là thế sự khó lường”.

Trịnh Độ vẫn bộ dáng cũ, vừa đứng đắn lại âm thầm mang theo mấy phần hài hước.
“Tình hình chiến đấu thế nào rồi?” Cô nhẹ giọng hỏi, không có ý vui đùa.
Trịnh Độ thu lại nụ cười, trầm ngâm hồi lâu, khẽ lắc đầu.
Rơi vào tay người Nhật đâu chỉ có đất đai mà còn có xưởng công nghiệp quân sự lúc trước của Phụng hệ.

Hắn từng dẫn Tạ Vụ Thanh đến tham quan nhà xưởng ấy, còn có xe bọc thép trong nước tự sản xuất, tất cả đều vứt xó theo ba tỉnh Đông Bắc.
“Tối nay mời cậu tới không chỉ vì quyên góp quỹ cho nghĩa quân của các cậu chống Nhật”, Hà Vị nhẹ giọng tiếp lời, “Có người tổ chức đội cứu hộ, muốn đến bệnh viện thương binh của các cậu chi viện”.
Trịnh Độ bất ngờ: “Quan ngoại nguy hiểm như vậy…”
“Chính vì quan ngoại nguy hiểm nên mới nhờ cậu giúp nghĩ cách, cùng chúng tôi đưa những người này đến bệnh viện thương binh an toàn.

Còn có nhóm phụ nữ cứu hộ, tất cả đều là những cô gái tự nguyện đăng ký tham gia”, Hà Vị nói tiếp, “Mọi người đều biết các cậu thiếu thốn nhân viên y tế”.
Từ lúc rời khỏi quân Đông Bắc để gia nhập nghĩa quân kháng Nhật, Trịnh Độ luôn tự nhận bản thân một mình chiến đấu anh dũng.
Rốt cuộc chính phủ Nam Kinh đã từ bỏ quê hương của hắn.
Giờ đây Hà Vị lại nói với hắn, có rất nhiều người không biết tên họ là gì lại muốn ra Bắc, vượt qua cửa khẩu đến chi viện chiến trường… Hắn bảo vệ quê hương, bởi vì đó là quê nhà của hắn, mà những người cứu hộ kia liều chết ra Bắc, mới thật sự không biết sợ hãi.
Trịnh Độ vừa nãy uống say, thật sự trong lòng không thoải mái.
Hắn từ chiến trường quan ngoại đến đây, trong Quảng Đức Lâu gặp lại rất nhiều bạn bè, anh em quân Đông Bắc thuở trước.

Mọi người nhìn thấy Trịnh Độ, ai nấy đều bày ra vẻ mặt phức tạp cùng ánh mắt đánh giá quan sát.
Ngày trước quân hàm của Trịnh Độ không thấp, hiện tại cởi bỏ quân trang để gia nhập nghĩa quân kháng Nhật do dân gian tổ chức, đã tính đến chuyện nhỡ may chết trận cũng không có thanh danh lưu lại.

Sau ngày 18 tháng Chín, từng có người khuyên hắn nên rút lui về Sơn Hải Quan.

Lúc đó hắn mang tính khí của tiểu thiếu gia nhà họ Trịnh ra trào phúng đối phương: “Ngay cả con chó cũng biết trông nhà, bảo Trịnh Độ tôi lui về Sơn Hải Quan cùng các người? Chẳng phải là nói tôi đến con chó cũng không bằng sao?”
Kẻ khuyên hắn như bị chạm vào điểm yếu, không nhiều lời thêm.
Hôm nay Trịnh Độ nhập biên, nhìn thấy Chính Dương Môn vẫn đông đúc người qua kẻ lại, trên đường lớn ngoài Đức Thắng Môn vẫn dòng xe nườm nượp như cũ, thậm chí đến giờ giấc viện bảo tàng Cố Cung đóng mở cũng không thay đổi… Lòng hắn thê lương.
Hắn kháng Nhật đã lâu, sau lưng không có viện binh, biết rõ sớm muộn gì cũng yeutruyen.net có ngày không binh tốt không vũ khí.

Chỉ biết để bảo vệ quê hương thì một ngày còn sống hắn cũng phải chiến đấu tới cùng.

Nếu bảo trong lòng không oán trách thì chính là giả dối.
Quan ngoại từ lâu đã khói lửa khắp nơi, hơn trăm huyện thị đều bị vây khốn.

Vậy mà trong kinh thành, cuộc sống lại phồn hoa thế kia…
Hắn không cam lòng, vì sao ba tỉnh Đông Bắc phải bị từ bỏ.
Lòng trai nghẹn đầy một hơi, tiểu công tử Trịnh gia ngày xưa thay một bộ âu phục đắt nhất mấy năm trước ở kinh thành, xuất hiện tại Quảng Đức Lâu.

Hắn không muốn để đám người nhu nhược trong kinh nhìn thấy khí thế hắn suy sụp, cho dù cả nước đều biết nghĩa quân vừa thiếu người vừa thiếu tiền, càng thiếu thốn nhân vật lực y tế ngoài tiền tuyến.
Trịnh Độ che đáy mắt, trong lòng thổn thức.
Hắn đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần, nhìn về sân khấu bên ngoài rèm trúc chưa có người: “Chiến trường quan ngoại, không đơn giản như các người nghĩ, vẫn để những quan quân như chúng tôi ở lại thì hơn.

Đó là chiến trường, là a tì địa ngục”.
Hà Vị không tiếp xúc nhiều với Trịnh Độ, nhưng phỏng chừng hắn là một người đàn ông nội tâm trong sáng, khôn khéo tránh xa thế tục.

Mà phàm là người tránh xa thế tục, cũng có khí phách đối đầu với kẻ thù bên ngoài.
“Kẻ thù xâm lăng, không ai nghĩ đơn giản.

Chính phủ Nam Kinh từ bỏ, tất cả chúng tôi đều hận thấu xương”, cô nói, “Trịnh tướng quân, sông Tùng Hoa, cũng là con sông của chúng tôi”..


Bình Luận (0)
Comment