Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 67



3 ngày sau, Trịnh Sính Tích lẳng lặng đến Bắc Bình, có kẻ đưa danh thiếp cho người gác cổng phòng làm việc.
Người muốn gặp mặt mỗi ngày không ngớt, đều do người gác cổng chọn lựa cẩn thận rồi mới phân loại trình lên.

Hà Vị nhận danh thiếp kia, trong lòng chấn động, cô biết tên này chính là cô ba nhà họ Trịnh.
Trên danh thiếp đề: Trịnh Tùng Thầm.
Còn nhớ năm đó Trịnh Độ đưa bộ tây trang nhờ cô sửa lại, sau khi tìm được chất liệu nguyên bản, cô lập tức gửi đến hiệu may.

Khi nhận lại đồ, trong túi áo có một tờ hoá đơn do sư phụ hiệu âu phục giữ lại, tờ giấy mỏng đến mức ánh sáng có thể xuyên thấu, trên đó có viết chữ “Trịnh Tùng Thầm”.

Cô nghi ngại hỏi người kia thứ này là gì? Đối phương chỉ đáp là của công tử Trịnh gia.
Hà Vị lật qua lật lại danh thiếp mấy lần, giống như Trịnh Độ hiện giờ vẫn còn sống, quay trở lại Bắc Bình.
“Địa chỉ là cung thân vương phủ?” Cô nhìn kỹ địa chỉ viết tay, hỏi Hồ Thịnh Thu đang đứng bên cạnh.
“Đúng vậy, hiện tại đổi tên thành Đại học Phụ Nhân rồi”.
“Đổi cả số nhà, chả trách không nhận ra”.

Cô đáp.
Một trong bốn trường đại học nổi tiếng nhất Bắc Bình.
Năm xưa tiểu vương gia vì muốn gom góp chi phí khôi phục nên thế chấp một phần quyền sở hữu vương phủ cho giáo đường Tây Thập Khố.

Năm ngoái, giáo hội La Mã mua lại quyền sở hữu đất từ giáo đường với giá 108 thỏi vàng.

Thế nên hiện giờ, vương phủ kia thuộc sở hữu của Đại học Phụ Nhân.

Nhắc đến vị tiểu vương gia này, đã từng được người Nhật Bản đón đến quan ngoại, giả vờ muốn nâng đỡ để hắn xưng vương, khiến hoàng đế Tốn Thanh nâng cao cảnh giác.

Cuối cùng hoàng đế Tốn Thanh vì không cam tâm vuột mất cơ hội nên lập tức đồng ý ra nước ngoài, bằng lòng trở thành con rối trong tay người Nhật.
Những kẻ ấy giống như đang sống ở thế kỷ trước, chiến tranh và giặc xâm lăng lãnh thổ dường như không liên quan đến họ.
“Danh tiếng Trịnh lão tướng quân ở Đông Bắc rất tốt, người Nhật muốn mượn nhà họ để thu phục quân dân”, Hồ Thịnh Thu giải thích, “Lão tướng quân tất nhiên từ chối, ông ấy viện cớ thân thể nguy kịch nên dọn đến Thiên Tân.


Toàn bộ gia sản của nhà họ Trịnh ở quan ngoại đều bị tịch thu”.
Nếu nói vậy Trịnh Sính Tích nhân lúc chăm sóc cha bệnh mới tranh thủ thời gian đến Bắc Bình.
Núp dưới cái danh Đại học Phụ Nhân cũng là biện pháp không tồi.
Đại học Phụ Nhân chưa thu hồi toàn bộ đất đai của vương phủ.
Vì để tránh tai mắt của người khác, Hà Vị đi bộ đến Sát Hải, vòng qua cổng rạp hát ở cung thân vương phủ.

Trước kia nơi này thường có hội đường, người xe như mắc cửi, mà hiện tại trên đường chẳng thấy bóng ai.
Cô nói với người gác, muốn tìm Trịnh tiểu thư, người kia lập tức dẫn đường.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hòn giả sơn trước sân khấu vẫn như xưa.

Hà Vị sợ nóng, trốn dưới bóng râm của tán cây và hòn giả sơn, nghĩ đến những lời bông đùa cùng cô bảy khi nhắc tới Ngũ Tử Tư, lại bàn đến vị danh tướng yêu thích…
Đáy mắt cô ẩn ý cười, nghĩ đến Tạ Vụ Thanh, không biết anh có được xem là danh tướng không.
Có tiếng bước chân phía sau, không giống là một người.
“Năm xưa anh ở phương Nam đánh quân phiệt, cô hai Hà từng khuyên tôi nên mua lại vương phủ này”, sau lưng có tiếng cười nói của đàn ông, “Thật đáng tiếc.

Nếu lúc đó tôi mua nó thì hiện giờ rao bán cũng đủ tiền mua ít súng ống đạn dược”.
Cô quay đầu lại.
3 người đang tiến tới.

Tạ Vụ Thanh là người đầu tiên.
Vẫn là áo sơ mi và quần tây trăm năm như một, giống như áo sơ mi và quần quân đội khi xưa.

Đi bên cạnh là Trịnh Sính Tích mặc sườn xám màu trắng, còn có một Đặng Nguyên Sơ mặc áo khoác đen đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân.
“Anh nói…” Đi đón một vị khách.
Tạ Vụ Thanh mỉm cười thay trả lời.
Hà Vị không tính toán với anh, cũng không có cơ hội tính toán, vì Trịnh Sính Tích đã tiến lên mấy bước, dùng sức ôm chặt cô.

Hơi thở phụ nữ phảng phất khuôn mặt, chị ấy mỉm cười: “Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã đưa phụ nữ cứu viện rời khỏi chiến khu an toàn.

Nếu không, với tính cách của bọn người Nhật…” Trịnh Sính Tích không nói tiếp.
Trước khi Nhiệt Hà bị chiếm, tình thế của nghĩa quân Đông Bắc đã nguy hiểm cực kỳ, bị mấy trăm ngàn quân Nhật tập kích đánh tan tác.
Trịnh Sính Tích không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, đối với chị ấy mà nói, mỗi một khoảnh khắc trong quá khứ đều là tra tấn.
Hà Vị siết chặt Trịnh Sính Tích: “Chị ba bình an trở về đã là có phúc”.
Hai người phụ nữ đứng ôm nhau, Đặng Nguyên Sơ lộ vẻ mặt tươi cười: “Từ lúc đón cô ấy ở Thiên Tân đưa đến Bắc Bình, dọc đường đi đều rất sợ gặp cô.

Không ngờ khi gặp được rồi lại ôm ấp thắm thiết như vậy”.
Đón? Cô nhìn Đặng Nguyên Sơ.
Đôi mắt Đặng Nguyên Sơ phía sau gọng kính còn linh động hơn nhiều so với những cô gái bình thường, trong mắt hiện ra ý cười như xác nhận suy nghĩ của cô.

Với loại người quen dùng nụ cười cứng nhắc để đẩy người khác ra xa, cảm giác đó không còn nữa.
Hà Vị nhìn thấu, khẽ nói: “Chúc mừng nhé”.
Trịnh Sính Tích giật mình, đưa tay vén tóc, mỉm cười không đáp.
Giữa trưa ngày càng nóng, bọn họ đi đến dãy hành lang màu đỏ ngồi xuống.
Cô ngồi cạnh Tạ Vụ Thanh, gấp gáp hỏi chuyện Trịnh Sính Tích: “Chị ba đến Bắc Bình lần này để tìm em sao?”
Ngoại trừ cô, cả 3 người kia đều im lặng.

Ngay cả Tạ Vụ Thanh cũng thế.
Trong lòng Hà Vị bất an, hỏi nhỏ: “Có chuyện quan trọng”.
“Chuyện này để tôi nói…” Đặng Nguyên Sơ tiếp lời.
“Để em nói”, Trịnh Sính Tích nhẹ nhàng cắt ngang, “Vốn là chuyện can hệ phía quan ngoại, không liên quan đến anh”.
“Sao lại không liên quan”.

Đặng Nguyên Sơ phản bác.
Trịnh Sính Tích hơi mím môi, Đặng Nguyên Sơ cúi đầu hắng giọng, không tranh cãi thêm.
Trịnh Sính Tích liếc về phía Tạ Vụ Thanh trước, sau đó mới nhìn Hà Vị: “Ngày xưa cha chị từng rất xem trọng 2 người, có thể nói 2 người đó với quân Đông Bắc đều là bậc kỳ tài quân sự, do một tay cha đề bạt tiến cử, tin tưởng giao trọng trách nặng nề.

Sau đó, một người đi theo Trịnh Độ từ bỏ quân tịch, gia nhập nghĩa quân, giờ đã…” Chị ấy thoáng dừng lại.

Khí nóng mùa hạ thổi vào hành lang uốn khúc.
Làn váy dưới chân Hà Vị khẽ phất phơ.

Cô dùng ánh mắt trấn an nỗi bi thương khó nén của Trịnh Sính Tích.
“Một người khác lúc đầu không chống cự, chỉ ly khai 3 tỉnh Đông Bắc, sau thất bại ở Nhiệt Hà, hắn thay tên đổi họ gia nhập vào nguỵ quân.

Hiện tại đang giữ chức vị quan trọng…” Trịnh Sính Tích bất ngờ dừng lại lần nữa, giống như đang sắp xếp câu từ.
“Chính là chồng thứ hai của chị gái em”.

Tạ Vụ Thanh thay Trịnh Sính Tích đáp lời.
Hà Vị sững người.
“Không phải đã đồng ý trong điện báo là để tôi nói hết sao?” Trịnh Sính Tích khẽ oán trách.
“Vị Vị là người hiểu lý lẽ”, Tạ Vụ Thanh nói thêm, “Ai nói cũng không quan trọng”.
Hà Vị im lặng thoáng chốc, khẽ khàng đáp: “Lúc Trịnh Độ đến Bắc Bình nhận quyên góp, từng động tay với người đó”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Lúc ấy cả 3 người họ đều không ở Bắc Bình nên không rõ chuyện này.
Trịnh Sính Tích thầm than, trong mắt ánh lệ.
Hà Vị đột nhiên hỏi: “Mọi người tính làm gì?”
Dứt lời, cô lập tức nói: “Không phải ngẫu nhiên hẹn ở chỗ này, còn kể lại tường tận chuyện quá khứ, đã sắp xếp ổn thoả rồi ư?”
“Mọi người đã bày thiên la địa võng ở Bắc Bình”, Tạ Vụ Thanh giải đáp thắc mắc của cô, “Nhưng chuyện này có liên quan đến chị gái em, còn có mẹ ruột em nữa”.
Không ai rõ hơn anh về chấp niệm của Hà Vị muốn được mẹ ruột yêu thương thế nào.
Trước sinh nhật 18 tuổi, một cô gái mong mỏi được mẹ để mắt tới, muốn được nghe mẹ chúc mừng sinh nhật, nhưng cô ấy cứ thế đứng cô đơn trước tiệm cơm, tay vịn nắm cửa bằng đồng, mắt xuyên qua kính pha lê nhìn bóng dáng ẩn trong đêm đen… Anh chưa từng quên khoảnh khắc đó.
“Sắp xếp thế nào?” Cô từ tốn hỏi.
“Anh ấy muốn nhân ngày giỗ của cha ruột cô đến chùa tổ chức pháp hội.

Đích thân đón mẹ con chị gái cô đi”.

Đặng Nguyên Sơ tiếp lời.
Lúc kết hôn với Triệu Ứng Khác, chị gái không hề có con.
Sau khi Hà Chí Trăn tái giá sinh được 3 người con, trong số đó có một đôi song sinh.

Đứa nhỏ không lớn lắm, do một tay mẹ ruột của Hà Vị nuôi dưỡng, nghe nói rất được cưng chiều.

Năm đó phòng lớn của Hà gia trong một đêm sụp đổ, Trịnh Độ nể mặt Triệu Ứng Khác nên giữ lại căn nhà cho họ.

Mặc dù Triệu Ứng Khác giữ chức vị cao cấp trong bộ máy chính phủ nhưng không tham ô, chỉ đi theo con đường làm quan liêm khiết.

Sau khi ly hôn, toàn bộ tiền tiết kiệm đều cho Hà Chí Trăn mà không than một lời.

Mỗi lần người ở phòng lớn Hà gia nhắc đến Triệu Ứng Khác đều mắng hắn giả vờ thanh cao, chỉ giỏi làm khổ người trong nhà.
Phòng lớn Hà gia xuất thân từ tiền trang vào cuối thời nhà Thanh nên trước giờ luôn xem trọng đồng tiền.

Sau này Hà Chí Trăn tái giá cũng lựa chọn người có địa vị cao nhất quân Đông Bắc ở Bắc Bình, muốn mượn địa vị nhà chồng để lấy uy.
Trong mắt người phòng lớn, Hà Chí Trăn là đứa con biết suy nghĩ cho gia tộc, 2 lần gả đi đều mang lại may mắn cho cả nhà.
Còn Hà Vị thì ngược lại, từ nhỏ đã nổi loạn, nhiều lần dây dưa không rõ với đảng cách mạng hại cha mình bị tống giam.
Người phòng lớn đều hận cô thấu xương, bao năm không lui tới.
Hà Chí Trăn vốn là người làm ăn, mọi chuyện đặt lợi ích hàng đầu, để hợp tác với cô, hiếm khi lấy lòng.

Chị gái sẽ khuyên mẹ cùng người hầu đến, gọi cô ra khỏi thành đến ở trong chùa 2 ngày.

Cô đồng ý.
“Pháp hội đó, em sẽ đến”.

Hà Vị khẽ nói.
Không những đến mà cô còn mượn danh nghĩa mẹ để chi tiền, nhất định phải làm càng lớn càng tốt.
“Đến lúc ấy, để xem tình hình em sẽ… tránh đi”.
Cô thấy cả 3 yeutruyen.net người đều không đáp, nói tiếp: “Vừa nãy em im lặng là vì đau lòng cho bọn trẻ, tuổi còn nhỏ như vậy đã không có cha”.


Sau này còn phải mang danh Hán gian ô uế trên lưng.
Đứa lớn nhất trong đó, cũng trạc tuổi Kế Thanh.
Hà Vị ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đỏ treo dài trên hành lang cũ kỹ.
Đều là dấu ấn thuộc về triều đại trước.

Đêm đến, tâm thần cô không yên nên lên giường sớm.
Tạ Vụ Thanh đi chân trần, giẫm nhẹ bậc giường ngồi xuống trước người cô.

Anh cẩn thận kéo rèm, muốn lấy móc cài lại bị Hà Vị giữ chặt.

“Còn xem cái này”.

Cô giơ sổ sách trong tay.
Tạ Vụ Thanh nhìn cô, hiểu thấu suy nghĩ.
Sổ sách Hà Vị cầm bị anh cướp mất, đặt trên bàn thấp ở đầu giường.
Bên trong tấm rèm xanh nhạt, Tạ Vụ Thanh tháo đai súng để cạnh gối nằm.
Từ năm 1911 đến nay, anh chưa từng ngừng đánh giặc.

Bắt đầu lật đổ triều đình nhà Thanh, đến hỗn chiến quân phiệt, rồi hôm nay là kháng chiến chống Nhật.

Súng trên eo chưa từng rời khỏi người, ngay cả lúc ngủ cũng không dám cởi đồ vì sợ lúc nào cũng phải lẩn trốn khỏi ám sát hoặc chuẩn bị ra chiến trường.
“Hôm nay ngồi ở hành lang kia còn nhớ không?” Tay cô vòng ra sau lưng, ôm lấy eo anh, “Lần đầu rời kinh, lúc hội đường anh nói lời tạm biệt em… ở nơi đó”.
Ngẫm nghĩ, cô lại nói: “Lúc đó anh còn là một quân nhân phe cách mạng muốn chống lại quân phiệt, nhưng lại cùng quân phiệt ngồi trong vương phủ của tiểu vương gia nghe diễn kịch, cảnh tượng còn đặc sắc hơn trên sân khấu”.
Dường như không cần Tạ Vụ Thanh đáp lời, cô nói tiếp: “Chúng em đều là chị em ruột do cùng một mẹ sinh ra, vì sao suy nghĩ và hành động lại khác biệt nhau như thế?”
Tạ Vụ Thanh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, khẽ hỏi: “Đau lòng à?”
Hà Vị áp mặt sau lưng anh, cách lớp áo sơ mi cảm nhận được độ ấm trên cơ thể người đàn ông này.
“Khi nam bắc đàm phán, đoàn đại biểu ra bắc đã đồng ý quyết tâm thống nhất hai miền nam bắc, cứu nước giúp dân”, Tạ Vụ Thanh khẽ nắm tay cô, nói nhỏ: “Sau này mỗi người một hướng, mỗi người mặc quân phục khác nhau, con đường lựa chọn cũng khác”.
Trong đoàn đại biểu ra Bắc năm xưa, có người sau này vẫn kiên trì mục tiêu cứu nước; có người vì nước không tiếc hy sinh thân mình ngã xuống ở Tế Nam; cũng có người nhún nhường quân địch, liên tục ký kết những hiệp định ngừng chiến không khác gì hai tay dâng lãnh thổ cho kẻ thù.
Tận mắt nhìn thấy bạn tốt ngày xưa giờ biến thành địch thủ, anh cũng cảm thấy mất mát, đau lòng.
“Mọi người đánh giặc thế nào?” Cô thì thầm hỏi.
“Chúng ta?” Anh miên man nhớ, “Luôn lấy ít địch nhiều”.
Hà Vị bật cười: “Nói nhiều hơn đi, trên báo chỉ có tin của chính phủ Nam Kinh thôi”.
“Các tướng sĩ vô cùng gian khổ, thiếu thốn vật tư trang thiết bị”, bọn họ không giống chính phủ Nam Kinh có thể chìa tay mượn tiền các quốc gia khác để sắm sửa trang bị hay mời chuyên gia chỉ để đánh nội chiến, “Đôi khi có mấy trận lớn, mắt thấy thất bại, không còn súng đạn để dùng.

Lúc đó có một sư trưởng xắn tay áo, cầm thương dài, nói với mọi người, nã đạn xong thì chúng ta dùng thương đánh tiếp! Phải đánh cho chúng khiếp vía!”
Hà Vị kìm lòng không được ôm chặt eo anh.
Tạ Vụ Thanh cười: “Để anh nằm trước đã”.
“Ôm một chút thôi”, cô dịu dàng nũng nịu, “Chưa từng ôm anh thế này”.
Vì thân hình Tạ Vụ Thanh gầy hơn nên khi cô ôm từ phía sau bất giác cảm nhận được lớp da dán chặt trên người, lộ ra cột sống.

Từng đoạn từng đoạn yeutruyen.net nổi lên vô cùng cứng cáp, thẳng đứng.
“Đoạn xương này của anh thẳng thật đấy”.

Cô rụt tay, vuốt ve chỗ xương đó.
Anh bật cười.
Lưng của quân nhân làm sao không thẳng? Thân người của bọn họ chính là lá chắn vững chắc bảo vệ dân tộc và mảnh đất thiêng liêng quê hương..


Bình Luận (0)
Comment