“Ta tuy rằng không có nhân mạch lớn ở Hồng Hạc Môn, nhưng ta cũng có thể đảm bảo những điều ta nói.
Bởi trước khi rời khỏi môn phái, môn chủ cũng đã đưa ra phần thưởng cho chúng ta.
Chỉ cần đoạt được vũ kỹ, công pháp thiên cấp có thể gặp trực tiếp môn chủ và đưa ra một yêu cầu.
Ta cũng đã đoạt được một ngọc giản thiên cấp, nên sẽ được gặp trực tiếp môn chủ và có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp với môn chủ.
Với ba ngọc giản ngươi đoạt được, ta tin rằng môn chủ sẽ rất vui lòng thưởng cho ngươi hậu hĩnh”.
Giang Thành tiếp tục khẳng định và đưa ra những ưu ái với Kinh Thiên.
“Mẹ kiếp, các ngươi không muốn đoạt thì để ta đoạt.
Lúc đó cả ba ngọc giản của hắn đều sẽ là của ta”.
La Kiến Phong tức tối gầm lên.
Bởi ngay khi gặp Kinh Thiên hắn đã tấn công và lộ rõ ý đồ cướp của, nên giờ lại mặt dầy đổi giọng mời Kinh Thiên gia nhập môn phái của hắn thì đúng là làm khó hắn.
Nhưng để ba người còn lại tranh đoạt mất đi Kinh Thiên thì hắn không đành lòng.
Ngay khi nói xong hắn liền tung mình nhảy lên xuất chiêu thức nhằm thẳng Kinh Thiên.
Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, nắm Kinh Thiên trong tay sau đó nói chuyện sau với những người còn lại.
Những đồng môn khác của hắn thì không ra tay, mọi người đều dừng lại để kiềm chế những đệ tử của môn phái khác cũng ra tay.
Nếu đệ tử của các môn phái khác cũng ra tay thì những đồng môn của hắn sẽ ra tay cản lại.
Có thể họ không hoàn toàn cản lại được tất cả, nhưng chỉ cần làm chậm nhịp độ của những người khác lại là được.
Bởi La Kiến Phong là Nhân vương cảnh đỉnh phong còn Kinh Thiên chỉ là Nhân vương cảnh tứ giai.
Mọi người đều cho rằng chỉ một hai chiêu thì Kinh Thiên sẽ bị La Kiến Phong bắt gọn và không chế.
Lúc đó người nắm trong tay mọi chuyện đều dễ dàng.
“Hắc báo điển thủ”.
Một chiêu trảo pháp được La Kiến Phong xuất ra nhằm thẳng vào ngực của Kinh Thiên.
La Kiến Phong muốn dùng một chiêu thức này bắt sống và khống chế Kinh Thiên.
Thân hình La Kiến Phong lao thẳng đến vị trí Kinh Thiên vẫn đang đứng yên, nhưng Kinh Thiên lại nhếch mép nở một nụ cười nụ khiến cho La Kiến Phong bất chợt rùng mình.
Khoảng cách trảo pháp của La Kiến Phong chỉ còn cách Kinh Thiên khoảng gần một mét thì bất ngờ có một bóng trắng lao ra, tung ngay một cú tát bằng chi trước chân phải vào giữa thân hình của hắn.
La Kiến Phong trở thành người dẫn đầu cả một đám đệ tử của một môn phái lớn hắn cũng có chút bản lĩnh thực sự.
Nhận thấy nguy hiểm hắn liền thu chiêu lại bắt chéo cả hai cánh tay trước ngực, vận lên toàn bộ linh lực của hắn để phòng thủ.
“Grào, bốp, rầm”.
Ba âm thanh cùng lúc vang lên.
Một tiếng hổ gầm khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy rúng động.
Một tiếng va chạm giữa chân hổ và cánh tay người vang lên.
Âm thanh cuối cùng là tiếng va chạm của thân người và mặt đất, khiến cho đất đá văng lên tung tóe, bùi mù bay khắp nơi.
Tiểu Bạch sau khi lao ra khỏi túi linh thú đã thực hiện ngay một cú tát vào thẳng người của La Kiến Phong khiến ăn một quả thua thiệt đau đớn.
Ngay sau đó Tiểu Bạch liền trở lại đứng bên cạnh Kinh Thiên nhe ra đôi hàm răng sắc bén gầm gừ nhìn tất cả tu luyện giả có mặt ở hiện trường với một thái độ hết sức thù địch, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tất cả.
Thực tế khi đối mặt với đám đệ tử ưu tú của các môn phái trước mặt mình, Kinh Thiên đã tính toán đến các phương án.
Trong đó có phương án kêu Tiểu Bạch xuất hiện, còn phương án sử dụng lựu đạn yêu đan là phương án cuối cùng vạn bất đắc dĩ thì anh mới sử dụng.
Chính vì vậy mà Kinh Thiên đã câu thông với Tiểu Bạch ở trong túi linh thú, bảo nó sẵn sàng xuất hiện khi cần thiết.
Kinh Thiên cũng đã trao đổi sơ qua cho nó nắm được tình huống hiện tại, do vậy khi Tiểu Bạch xuất hiện đã không ngần ngại cho La Kiến Phong một cái tát trời giáng.
“Lão đại, chúng ta cùng chiến chứ?” Tiểu Bạch lên tiếng trao đổi với Kinh Thiên.
(Trong các chương trước mình không để Tiểu Bạch có thể nói chuyện mà thường sử dụng tiếng gầm gừ, sau đó sẽ giải thích ý của Tiểu Bạch.
Nhưng từ chương này trở đi mình sẽ để Tiểu Bạch có thể nói chuyện với Kinh Thiên.
Hay nói cách khác Tiểu Bạch chỉ có thể nói chuyện được với Kinh Thiên mà thôi, còn người khác sẽ không hiểu Tiểu Bạch nói gì.
Như vậy sẽ không cần phải giải thích Tiểu Bạch nói gì, và cũng dễ phân tích cảm xúc của Tiểu Bạch hơn).
“Bình tĩnh, chưa phải lúc chúng ta chiến đấu.
Chờ lão đại ra hiệu, lúc đó chúng ta sẽ chạy trốn”.
Kinh Thiên trao đổi mục đích của mình với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đang hứng thú phát huy thú tính của mình và sẵn sàng chiến đấu thì bị dội một gáo nước lạnh.
Nó không hiểu lão đại của nó tại sao lại như vậy, mặt hổ của nó biểu hiện trông rất buồn cười, vừa gầm gừ, vừa nhăn nhó.
“Được rồi, ngươi cứ nghe theo lão đại đi, lúc rãnh rỗi sẽ giải thích rõ cho ngươi”.
Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
Trở lại với La Kiến Hồng ăn trọn một cú tát của Tiểu Bạch khiến cả thân hình của hắn bay chéo ra xa về phía sau, cả thân hình đập mạnh xuống đất đau đớn.
Dù sao hắn cũng là một tu luyện giả Nhân vương cảnh thập nhị giai hàng thật giá thật, lại thêm hắn phản ứng cũng nhanh thu chiêu, vận công phòng thủ đón đỡ cú tát của Tiểu Bạch ngay lúc nguy hiểm nhất.
Cú tát của Tiểu Bạch không làm cho La Kiến Phong bị trọng thương nhưng cũng khiến cho hắn toàn thân ê ẩm, khí huyết đảo lộn, đặc biệt là hai cánh tay của hắn chịu lực lớn nhất tê rần và đau đớn.
La Kiến Phong lồm cồm đứng dậy vận công điều phối lại khí huyết nhộn nhạo cho ổn định, chủ yếu là vận dụng linh lực lên hai cánh tay để giảm bớt ê buốt và lấy lại cảm giác.
Tất cả tình huống đó diễn ra rất nhanh từ khi Tiểu Bạch xuất hiện tát cho La Kiến Phong một nhát đến khi nó trở lại chỗ của Kinh Thiên chỉ mất có vài giây đồng hồ.
Nhưng sự xuất hiện của Tiểu Bạch khiến cho tất cả những tu luyện giả trẻ tuổi ở đây phải nhìn Kinh Thiên theo một cách nhìn hoàn toàn khác.
Bởi bên cạnh anh là một con yêu thú cấp một đỉnh phong, với cấp độ đó Tiểu Bạch hoàn toàn có thể đánh ngang tay với những đệ tử ưu tú nhất của các môn phái có mặt ở đây.
Hoàng Thanh Hoa, Hoàng Thế Thanh khi nhìn thấy Tiểu Bạch xuất hiện thì cả hai đều toát ra mồ hôi hột.
Thật may mắn tên này không đem con yêu thú cấp một đỉnh phong này ra lúc chiến đấu với họ.
Nếu lúc đó Tiểu Bạch được gọi ra không biết kết quả sẽ như thế nào.
Ngô Tích Cương và Ngô Tích Tú thì lại mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Kinh Thiên, không ngờ tên này lại giấu bài sâu như vậy.
“Bằng hữu của đệ giấu bài sâu như vậy.
Không biết hắn còn có con bài nào khác chưa ra không.
Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đấy.
Nếu có cơ hội giới thiệu ta với hắn nhé”.
Ngô Tích Cương nói với Ngô Tích Tú.
Ngô Tích Tú chỉ gật đầu ra hiệu đồng ý và không nói gì cả.
Bản thân hắn cũng không ngờ là Kinh Thiên lại còn có chiêu này, đến tận lúc này mới đem ra.
Mỗi người một ánh mắt, một suy nghĩ, cũng chẳng biết hết được những người ở đây đang nghĩ như thế nào về tên tán tu độc hành này.
Người của Phương gia, Mai gia và những tu luyện giả khác đều phải đánh giá lại quan điểm của họ về tên tán tu đang đối mặt với những đệ tử ưu tú của các môn phái này.
Trước đây họ cho rằng Kinh Thiên sẽ gặp phiền phức lớn, cầm trong tay bảo vật chưa chắc đã có mạng để dùng.
Nhưng khi Tiểu Bạch xuất hiện thì mọi khả năng đều có thể xảy ra, biết đâu tên này còn có chiêu gì đó ẩn dấu chưa ra.
“Ngươi cho rằng có thêm một con yêu thú cấp một đỉnh phong thì có thể thay đổi được sao?” La Kiến Phong lên tiếng nói với giọng điệu chứa đầy sự giận dữ và thù hằn.
Nhưng lúc này hắn không tiếp tục ra tay với Kinh Thiên nữa, bởi hắn biết với sức một mình hắn mà chiến đấu với Tiểu Bạch thì chưa hẳn hắn có thể thắng.
Nhưng hắn cũng tự tin vì ở đây không chỉ có hắn, bên cạnh hắn còn có rất nhiều sư đệ đồng môn, trong đó cũng có rất nhiều người có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai.
“Lời đề nghị của ta vẫn không thay đổi, chỉ cần ngươi gật đầu.
Toàn bộ sư huynh đệ của Huyền Đạo Môn sẽ đứng ra đảm bảo an toàn cho ngươi”.
Mộc Như Vân lên tiếng nói.
“Lời đề nghị của Hồng Nhật Môn cũng vẫn còn hiệu lực.
Ngươi có thể cân nhắc”.
Chương Vũ Thuật lên cũng không chịu kém cạnh lên tiếng nói.
Giang Thành chưa kịp đưa ra đề nghị thì bỗng nghe Kinh Thiên cất tiếng nói.
“Các ngươi chỉ quan tâm đến ba cái ngọc giản ta đoạt được ở tầng thứ năm phải không? Nếu gia nhập môn phái của các ngươi ta phải dâng lên cả ba ngọc giản mà ta đã đoạt được phải không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại.
“Tất nhiên, ngươi được môn phái ưu ái, nhận được những lợi ích từ môn phái thì ngươi cũng phải cống hiến cho môn phái.
Chỉ cần dâng lên ba ngọc giản đó, đổi lại một tương lại xán lạn.
Ta nghĩ đó là một giao dịch hoàn toàn có lợi cho ngươi”.
Chương Vũ Thuật lên tiếng giải thích.
“Lúc ban đầu các ngươi đã giao ước.
Bảo vật trong ‘Tàng Thư Các’ là tùy duyên, dựa vào bản lĩnh của ai đoạt được thì sẽ là của người đó.
Giờ các ngươi lại đưa ra những lý lẽ này kia.
Ta nhổ vào.
Nếu ta không đoạt được ba ngọc giản này thì các ngươi cũng chẳng để ta vào mắt”.
Kinh Thiên lớn giọng nói.
Kinh Thiên ban đầu dự kiến khi có cơ hội sẽ xem xét xem việc gia nhập môn phái có thể đạt được chút lợi ích nào không.
Nhưng những hành động của các đệ tử gọi là danh môn chính phái này khiến anh cảm thấy có chút vô sỉ.
Chính vì vậy mà anh cũng chẳng cần thiết quan tâm xem có thể gia nhập môn phái nào hay không.
Cứ nói cho sướng mồm cái đã, còn lại mọi việc tính sau.
“Ta đây lại khác những người còn lại.
Ta cũng chẳng mời ngươi gia nhập môn phái.
Bảo vật tuy rằng tùy vào người có duyên, nhưng cũng phải có thực lực xem có giữ được bảo vật hay không? Ngươi tuy đoạt được bảo vật nhưng lại không có thực lực để giữ chúng.
Tất cả các sư huynh đệ cùng lên.
Chúng ta đoạt bảo vật trên người hắn”.
La Kiến Phong lên tiếng nói.
“Còn các ngươi không muốn mang tiếng xấu là kẻ cướp đoạt thì tránh ra.
Hỏa Minh Võ Đạo của ta muốn cả ba ngọc giản đó”.
La Kiến Phong vừa lao lên phía trước vừa buông thêm một câu.
Sau tiếng ra hiệu của La Kiến Phong các đệ tử Hỏa Minh Võ Đạo đều rút binh khí của mình lao lên cùng La Kiến Phong nhằm thẳng vào Kinh Thiên.
Nhìn thấy các đệ tử của Hỏa Minh Võ Đạo quyết tâm đoạt được ngọc giản trên người Kinh Thiên, Chương Vũ Thuật cũng không kìm nén được.
Kinh Thiên không gia nhập môn phái của hắn, ba ngọc giản cũng sẽ không về Hồng Nhật Môn.
Nếu để cho Hỏa Minh Võ Đạo đoạt được thì sẽ khiến Hồng Nhật Môn bị bỏ lại phía sau.
Do vậy hắn cũng quyết định tham chiến.
“Các huynh đệ lên, hắn không muốn gia nhập Hồng Nhật Môn thì chúng ta cũng sẽ đoạt bảo của hắn”.
Chương Vũ Thuật lên tiếng nói, đồng thời cũng động thân.
“Các huynh đệ lên, chúng ta cũng chia phần”.
Giang Thành lên tiếng nói và cũng không chậm trễ hơn Chương Vũ Thuật.
Giang Thành cũng có chung suy nghĩ với Chương Vũ Thuật, quả thật sức hấp dẫn của ba ngọc giản thiên cấp không phải chuyện đùa.
Nếu để các môn phái khác đoạt được ba ngọc giản này, có khi trở về môn phái hắn sẽ bị khiển trách.
Vì thế mà Giang Thành cũng không thể ngồi yên được.
Dù sao thì Kinh Thiên cũng chỉ là một tán tu, cũng chẳng có bối cảnh gì, cũng chẳng sợ đắc tội Kinh thiên.
“Chúng ta có tham gia”.
Một đệ tử đứng gần Mộc Như Vân lên tiếng hỏi.
“Đợi”.
Mộc Như Vân chỉ nói một từ, và đứng yên quan sát.
Toàn bộ đệ tử của Huyền Đạo Môn không thấy Mộc Như Vân động thủ thì tất cả cũng đều đứng yên.
“Cuối cùng các ngươi cũng lộ bản chất của các ngươi ra.
Các ngươi nghĩ rằng hai huynh đệ của chúng ta sợ các ngươi sao? Đánh một người hai huynh đệ ta cùng đánh, đánh một đám người hai huynh đệ chúng ta cùng ‘chạy’.” Kinh Thiên lên tiếng nói, đồng thời ‘Kinh Thiên Bộ’ được anh vận dụng quay đầu bỏ chạy.
Tiểu Bạch đã được Kinh Thiên ra ám hiệu từ trước, nên ngay khi Kinh Thiên quay đầu bỏ chạy, nó cũng gầm lên một tiếng rồi quay đầu chạy theo Kinh Thiên.
Tiểu Bạch là yêu thú cấp một đỉnh phong, lại là một yêu thú thuộc họ Thiên Dực Hổ nên tốc độ của nó rất nhanh.
Chỉ hai bước nhảy Tiểu Bạch đã bắt kịp và chạy song song với Kinh Thiên.
“Tiểu Bạch cõng lão đại, tăng hết tốc độ chúng ta rời khỏi đây”.
Kinh Thiên thấy Tiểu Bạch chạy song song mình liền tung mình nhảy lên lưng Tiểu Bạch và nói.
“Sao không ở lại chiến một trận cho thống khoái?” Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.
Dù sao nó cũng là yêu thú, bản năng hoang dã và hiếu chiến của nó vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn linh trí.
“Tránh trâu chả xấu mặt nào.
Chúng ta cứ chạy trước đã, còn món nợ này sau từ từ tính”.
Kinh Thiên cười và nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cõng Kinh Thiên trên lưng và bắt đầu tăng tốc, chỉ trong chốc lát nó đã mất hút trước mặt những tu luyện giả đang đuổi theo phía sau nó.
Hành động của Kinh Thiên khiến tất tu luyện giả có mặt ở đây đều bất ngờ.
Không ai nghĩ anh lại có thể dứt khoát bỏ chạy nhanh như vậy.
Tiểu Bạch là yêu thú Thiên Dực Hổ lại là yêu thú cấp một đỉnh phong tu vi không kém những tu luyện giả cao cấp nhất ở đây.
Và khi nó bỏ chạy thì không có tu luyện giả nào ở đây có thể đuổi kịp nó.
“Chia ra thành các nhóm nhỏ, vừa khám phá ‘tàn môn’ vừa tìm kiếm tung tích của tên khốn đó.
Nếu ai phát hiện ra nó liền lập tức thông báo cho ta và các nhóm còn lại.
Thông báo cho cả những tán tu, các đệ tử gia tộc khác có mặt trong khuôn viên ‘tàn môn’, nếu ai phát hiện ra hắn và thông báo cho chúng ta thì ta sẽ trọng thưởng”.
La Kiến Phong tức giận gầm lên, nhìn theo phương hướng mất hút của Tiểu Bạch và Kinh Thiên.
Giang Thành, Chương Vũ Thuật cũng quay sang nói gì đó với những sư huynh đệ đồng môn của hắn, sau đó mọi người cùng chia tách nhau ra thành các nhóm tản vào trong khuôn viên của ‘tàn môn’.
Mộc Như Vân nhìn theo hướng chạy của Kinh Thiên không ai biết cô đang nghĩ gì, sau một lúc cô mới quay sang những đồng môn của mình lên tiếng nói:
“Chúng ta cũng chia ra thành các nhóm nhỏ khám phá, tìm kiếm cơ duyên.
Nếu nhóm nào phát hiện ra tung tích của hắn thì thông báo cho ta biết, ngoài ra không ai nên chọc giận tên này”.
Những tán tu và đệ tử của các gia tộc khác có mặt tại hiện trường thì đều bàn tán xôn xao.
Mỗi người mỗi ý, kẻ thì suy đoán này kẻ suy đoán kia.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, tuy Kinh Thiên chạy thoát khỏi đám đệ tử ưu tú của các môn phái trong khuôn viên của ‘tàn môn, nhưng khi rời khỏi nơi đây thì có lẽ anh sẽ là mục tiêu của rất nhiều thế lực nhắm vào.
Bảo vật tuy tốt, nhưng nếu không có đủ thực lực thì cầm bảo vật trong tay có khi lại trở thành tai họa.
Đó cũng là lý do tại sao các tán tu và các đệ tử gia tộc khác đều không tranh đoạt bảo vật cao cấp nhất trong tầng thứ năm của ‘Tàng Thư Các’.