Thời gian hộ trận của Linh Nhạc Môn mở ra cũng đến lúc kết thúc.
Kinh Thiên là người đầu tiên ra nơi tập kết để chuẩn bị rời khỏi, nơi đây cũng chính là đại môn của Linh Nhạc Môn.
Tìm một nơi yên tĩnh chờ đợi thời gian hộ trận mở ra, Kinh Thiên ngồi xuống đả tọa, nhưng tâm tình lúc này cảm giác không thoải mái.
Ngồi đả tọa không hiệu quả.
“Chán ghê, giờ làm gì trong lúc chờ đợi?” Kinh Thiên ngồi một tay chống cằm, một tay vơ những hòn đá nhỏ xung quanh ném chơi.
Lần mò một vài thứ trong nhẫn trữ vật, Kinh Thiên lôi ra một cuốn trục.
Đây chính là bản đồ của Nam vực lần trước anh đoạt được của mấy tên cướp chặn đường anh.
Bản đồ của Nam vực cũng khiến Kinh Thiên mở mang thêm tầm mắt, không ngờ được gọi là một vực mà lại có diện tích rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Kinh Thiên trước giờ cứ ngỡ Nam Vực cùng lắm chỉ tương đương với diện tích của châu Á trên trái đất, nhưng giờ nhìn thấy bản đồ Nam vực mới biết mình thiển cận.
Diện tích của nó có thể nói gấp năm lần diện tích châu Á.
Đa phần diện tích của Nam Vực (hoang vực) lại là đồi núi, rừng rậm, nơi con người tu luyện giả cư ngụ chỉ chiếm một phần diện tích khá nhỏ.
Điều đặc biệt là Nam Vực giáp với Hải Vực, có thể nói chỉ có Nam Vực và Bắc vực là giáp với Biển, còn các vực khác thì hoàn toàn không biết đến biển là gì.
Thời gian cũng trôi rất nhanh, cũng sắp đến chính ngọ, cũng là lúc hộ trận mở ra.
Lúc này cũng bắt đầu có lác đác những tu luyện giả trẻ tuổi tiến ra đại môn của Linh Nhạc Môn.
Rất nhanh các tu luyện giả khác cũng từng tốp, từng tốp kéo nhau ra nơi tập kết.
Chỉ còn khoảng một khắc nữa là đến chính ngọ, thời điểm hộ trận mở ra, các tu luyện giả trẻ tuổi tham gia sự kiện lần này đều đã tập trung đông đủ tại đây.
“Ngươi đào được bao nhiêu linh ngọc… ngươi hỏi làm gì… ta đào được cả linh ngọc thượng phẩm đấy… tài bảo không lộ ra ngoài, ngươi không biết giữ mồm giữ miệng à…” Tiếng các tu luyện giả trẻ tuổi nói chuyện với nhau rôm rả cả một góc đại môn.
Giang Thành và những để tử của Hồng Hạc Môn cũng trong số đó, hắn nhìn thấy Kinh Thiên nhưng ánh mắt của hắn chứa đầy sự hằn học.
Nhưng hắn và những người khác lại không có bất cứ hành động gì làm khó Kinh Thiên.
Do tất cả bọn chúng không có bất cứ hành động gì gây khó dễ cho anh, nên Kinh Thiên cũng không muốn nhiều chuyện gây sự với bọn chúng.
Anh cũng đang chỉ chờ thời điểm đến để rời khuôn viên Linh Nhạc Môn.
Cái này cũng không phải là khó hiểu lắm.
Không phải là Giang Thành, Chương Vũ Thuật… không muốn làm khó Kinh Thiên.
Mà thời điểm bây giờ không hợp lý để gây chuyện với Kinh Thiên.
Tất cả họ đều biết, bên cạnh Kinh Thiên có một con yêu thú cấp một đỉnh phong.
Nếu giờ dây dưa với anh chưa chắc đã làm gì được anh, thêm vào đó có thể sẽ bị lỡ thời gian rời khỏi ‘tàn môn’.
Mà nếu không rời khỏi khuôn viên ‘tàn môn’ đúng thời điểm thì sẽ bị nhốt lại đây.
Lúc đó hộ trận sẽ tiến vào giai tiến trình tự hủy, mọi sinh vật bên trong hộ trận sẽ bị nó xoắn nát.
Hộ trận cao cấp đến cả những cao tầng của môn phái bọn họ còn không thể phá hủy được, nếu bị nó xoắn nát thì chỉ có con đường đi bán muối sớm.
Việc không gây sự với Kinh Thiên lúc này không có nghĩa là họ sẽ bỏ qua cho Kinh Thiên, khi rời khỏi đây rồi thì mọi việc đều rất khó nói.
Chính vì vậy mà Giang Thành tuy không có hành động gì, nhưng hắn luôn khóa chặt Kinh Thiên, không hề rời mắt khỏi anh, nhất cử nhất động của anh đều bị hắn nhìn chằm chằm.
Tất nhiên hộ trận khi tiến vào tiến trình tự hủy, nó chỉ hủy diệt những thứ trên mặt đất, những thứ dưới lòng đất như mỏ linh ngọc thì sẽ không bị tiêu hủy.
Sau khi hộ trận hoàn toàn tan biến đi thì bề mặt của khuôn viên Linh Nhạc Môn cũng sẽ bị biến dạng, chứ không còn giống như hiện tại nữa.
Còn với Kinh Thiên bọn chúng không gây sự anh cũng không muốn thêm chuyện.
Đến lúc này mà bọn chúng còn muốn gây sự làm khó anh thì anh cũng không cần phải nể nang gì nữa.
Vẫn còn mấy viên lựu đạn yêu đan chưa sử dụng, cùng nắm ném ra vài quả lựu đạn yêu đan, sau đó rời khỏi hộ trận Linh Nhạc Môn thì cắm đầu bỏ chạy.
Cuối cùng cũng đến thời điểm hộ trận của Linh Nhạc Môn mở ra, cả hộ trận rung lắc rất mạnh, không chỉ những người bên trong hộ trận của Linh Nhạc Môn mà cả những người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được.
Đây là dấu hiệu cho thấy hộ trận của Linh Nhạc Môn đi chuẩn bị đi vào tiến trình tự hủy, báo hiệu cho những người còn ở trong khuôn viên Linh Nhạc Môn nhanh chóng rời đi.
“Cửa ra mở rồi, mau rời khỏi đây thôi”.
Một tu luyện giả trẻ tuổi la lên khi thấy đồng bạn của mình đi qua và biến mất trước đại môn.
“Mau rời khỏi đây thôi”.
Tiếng của một người khác cũng vang lên nói với những đồng bạn của mình.
Lần lượt các tu luyện giả trẻ tuổi nối đuôi nhau thoát ra khỏi khuôn viên của Linh Nhạc Môn.
Kinh Thiên cũng ngoái đầu nhìn lại lần cuối trước khi theo đoàn tu luyện giả trẻ tuổi trở ra, trong khi hộ trận của Linh Nhạc Môn càng lúc càng rung lắc mạnh hơn.
Không khí bên ngoài có vẻ trong lành hơn nhiều so với không khí bên trong khuôn viên Linh Nhạc Môn bị hộ trận bao phủ.
Kinh Thiên sau khi ra ngoài đã vươn vai hít một hơi thật dài.
“Thoải mái, đúng là không khí ở ngoài này vẫn hơn ở trong hộ trận”.
Kinh Thiên cảm thán.
Liếc nhìn bên ngoài lúc này là một cảnh tưởng rôm rả, các tu luyện giả trẻ tuổi sau khi trở ra thì đều tập hợp với những người thân của mình chờ ở bên ngoài.
Họ đều là những cao tầng của các gia tộc, hoặc trưởng bối của những tu luyện giả trẻ tuổi chờ đợi họ suốt mười lăm ngày vừa qua.
Đệ tử của các môn phái thì được cao tầng tiếp đón và hỏi han.
Có vị trưởng bối thì lên tiếng hỏi con em mình “có thu hoạch được gì không?”… Có những gia tộc nhỏ ngay khi đón con em mình trở ra thì lập tức rời khỏi nơi này trở về gia tộc của họ.
Kinh Thiên lúc này cũng dự định trở về thành Vân Long để nghiên cứu, kiểm kê những thu hoạch của mình trong sự kiện lần này và dự kiến lên kế hoạch cho việc tu luyện sắp tới như nào.
Bỗng lúc này cảm nhận thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn mình, Kinh Thiên nghiêng đầu đưa mắt nhìn lại.
Giang Thành vẫn khóa chặt mọi hành động của Kinh Thiên.
Nhưng lúc này hắn đang trao đổi với cao tầng của Hồng Hạc Môn.
Nội dung những gì họ trao đổi thì Kinh Thiên hoàn toàn không nghe thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được sự việc diễn ra không tốt đẹp gì cả.
Cảm giác bất an nổi lên trong lòng Kinh Thiên, lúc này đầu óc anh nhanh chóng suy nghĩ tìm giải pháp.
Bất chợt có một tiếng nói vang lên:
“Tiểu huynh đệ, có thể theo ta nói chuyện chút được không?” Một giọng nói vang lên nhắm thẳng vào Kinh Thiên với một vẻ cao ngạo như ra lệnh cho anh.
“Ngươi nói ta à”.
Kinh Thiên lấy ngón tay trỏ chỉ vào mình hỏi lại.
“Đúng vậy, chính ngươi”.
Người này khẳng định lại với một thái độ rất ngạo mạn như ra lệnh một lần nữa cho Kinh Thiên và cũng không cho anh chỗ để thương lượng.
Tên này là Chu Thuận hắn là một đệ tử nội môn của Hồng Hạc Môn.
Tu vi Nhân hoàng cảnh thất giai, đi bên cạnh hắn còn có hai người nữa, vừa là sư đệ của hắn, tu vi cũng là Nhân hoàng cảnh lục giai.
Khi trở ra khỏi Linh Nhạc Môn, Giang Thành cũng đã bẩm báo lại cao tầng của Hồng Hạc Môn về mọi chuyện bên trong.
Dĩ nhiên khi nói đến chuyện của Kinh Thiên hắn cũng thêm mắm thêm muối vào, khiến cao tầng của Hồng Hạc Môn không có thiện cảm với anh cho lắm.
Vì liên quan đến mỏ linh ngọc nên vị phó môn chủ và các vị bô lão của Hồng Hạc Môn phải để tâm tới.
Vì đây là chuyện hết sức quan trọng, không thể để sơ xảy được, vì ở đây vẫn còn những người có tu vi tương đương họ đến từ ba môn phái khác.
Hơn nữa tu vi Kinh Thiên chỉ là Nhân vương cảnh tứ giai, nên cao tầng Hồng Hạc Môn chỉ cần phái ra vài đệ tử nội môn có tu vi Nhân hoàng cảnh là đủ.
Bởi trong mắt họ, Kinh Thiên chỉ là cá nằm trên thớt, muốn băm, muốn chặt thế nào mà chả được.
Chẳng qua lúc này vẫn còn có nhiều con mắt nhìn vào nên vẫn phải giữ chút thể diện.
“Nếu ta không đi, không muốn nói chuyện với các ngươi thì sao?” Kinh Thiên cười mỉa đáp lại.
Vì thái độ của những đệ tử này khiến anh không có chút cảm tình nào.
Bị Kinh Thiên đột nhiên chống đối, khiến cho những tên đệ tử của Hồng Hạc Môn ai nấy mặt mũi cũng đều tức đỏ mặt.
Bởi với uy vọng của Hồng Hạc Môn, cùng với danh tiếng đệ tử nội môn của họ, lại bị một tên tán tu chỉ có tu vi Nhân vương cảnh tứ giai chống đối.
Quả thật khiến họ không thể nghĩ tới.
“Nếu ngươi không muốn bị đau khổ thì nên đi theo bọn ta, trong khi ta vẫn còn kiềm chế và cho ngươi chút mặt mũi”.
Chu Thuận hằn giọng ra lệnh cho Kinh Thiên.
“Các ngươi muốn cướp đồ của ta chứ gì, đã ăn cướp còn thanh cao”.
Kinh Thiên khinh thường đáp lại.
Bản thân anh cũng có chút tính toán, một là câu rầm thêm ít thời gian vì chút nữa thôi hộ trận sẽ bắt đầu tự hủy, hai là ở đây còn có nhiều ánh mắt nhìn vào Hồng Hạc Môn vẫn phải giữ chút thể diện.
“Các ngươi đã ra công cáo, đồ vật trong ‘tàn môn’ ai lấy được thì là của người đó.
Giờ các ngươi lại định nuốt lời.
Không hiểu danh tiếng của Hồng Hạc Môn chỉ như vậy sao?” Kinh Thiên cố ý nói thật to để mọi người chú ý.
“Ai nói với ngươi là bọn ta muốn cướp của ngươi.
Bọn ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi…” Chu Thuận lớn tiếng đáp lại, để cho mọi người biết Hồng Hạc Môn là danh môn không phải ăn cướp.
Lúc này có một vài vị bô lão của Hồng Hạc Môn cũng nhìn về phía này.
Thái độ của họ thực sự không hài lòng lắm.
Có mỗi một việc nhỏ như vậy mà tên Chu Thuận làm cũng không xong.
Điều này càng làm cho Chu Thuận tức nổ đom đóm mắt.
“Hộ trận vỡ nát rồi…” Đúng lúc này có tiếng người quát lên.
Hộ trận của Linh Nhạc môn lúc này bắt đầu tự hủy, bên ngoài nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Dấu hiệu cho thấy nó sắp sửa tan vỡ hoàn toàn.
“Mọi người mau lùi lại, coi chừng bị thương”.
Một vị bô lão là trận pháp sư đứng gần quan sát lên tiếng cảnh báo mọi người.
Lúc này những người còn lưu lại trước đại trận của Hồng Hạc Môn bắt đầu nhao nhao lùi về sau.
Kinh Thiên đợi chính là lúc này, ngay lập tức anh vận dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ bắt đầu tăng tốc lướt đi.
Nhưng hành động của Kinh Thiên không qua được mắt của những đệ tử nội môn Hồng Hạc Môn.
“Đứng lại…” Chúng ta chưa nói chuyện xong.
Một người bên cạnh Chu Thuận lên tiếng nói, đồng thời thân pháp của hắn cũng chuyển động đuổi theo Kinh Thiên.
Chu Thuận và hai tên sư đệ khác của hắn cũng nhanh chóng động thân đuổi theo Kinh Thiên.
“Ta không rảnh nói chuyện với các ngươi, cũng chẳng có chuyện gì để nói với các ngươi cả.
Tạm biệt, hẹn ngày không gặp”.
Kinh Thiên vừa tăng tốc bỏ chạy vừa lớn tiếng nói.
Có điều lạ là Kinh Thiên không nhằm hướng thành Vân Long bỏ chạy, anh chạy hoàn toàn theo một hướng khác.
Thành Vân Long là địa bàn quản lý của Hồng Hạc Môn, nếu nhắm thành Vân Long chạy vào thì chẳng khác gì chui vào rọ.
Kinh Thiên thừa hiểu biết để không hành động ngu xuẩn như vậy.
Mục tiêu của Kinh Thiên lúc này là chạy ra khỏi địa bàn của Hồng Hạc Môn.
“Nếu ngươi tiếp tục chạy đừng trách chúng ta ra tay độc ác”.
Chu Thuận lên tiếng cảnh cáo, cũng là muốn cho những người ở đây biết Hồng Hạc Môn có lý do chính đáng để ra tay.
“Đã ăn cướp lại còn la làng.
Các ngươi muốn đoạt đồ vật trong tay ta thì nói toẹt ra đi”.
Kinh Thiên lớn tiếng đáp lại, đồng thời vận hành ‘Kinh Thiên Bộ’ đến cực điểm tiếp tục tăng tốc lướt đi.
Tốc độ của Kinh Thiên khiến cho mấy đệ tử của Hồng Hạc Môn hết sức kinh ngạc.
Kinh công là một môn bộ pháp nói chung để các tu luyện giả sử dụng trong quá trình di chuyển.
Kinh công là cũng là môn pháp quyết cần phải sử dụng linh lực để vận hành, do đó người có tu vi càng cao khi vận dụng kinh công thì tốc độ sẽ càng nhanh.
Tu vi của những đệ tử Hồng Hạc Môn cao hơn Kinh Thiên rất nhiều, nhưng ngay chốc lát họ vẫn không bắt kịp Kinh Thiên.
Thậm chí còn để cho anh kéo ra một khoảng cách khá xa.
Ban đầu do khinh thường tu vi của Kinh Thiên cứ ngỡ tốc độ của Kinh Thiên chậm chạp, nên có phần bị động để cho Kinh Thiên chạy trước một khoảng cách khá xa.
Lúc này các đệ tử của Hồng Hạc Môn bắt đầu tăng tốc đuổi theo Kinh Thiên.
Khoảng cách giữa Kinh Thiên và họ lúc này đã bắt đầu thu hẹp lại, thể hiện ưu thế tu vi của những tu luyện giả có tu vi thâm hậu hơn.
“Ngươi chạy không thoát, đừng cố gắng mất công vô ích.
Các sư đệ, tăng tốc lên”.
Chu Thuận lên tiếng cảnh báo Kinh Thiên, đồng thời cũng đưa ra cho hai sư đệ đi cùng hắn.
Kinh Thiên vừa chạy vừa suy nghĩ cách thoát thân.
Đứng lại chiến đấu với ba tên đệ tử nội môn của Hồng Hạc Môn anh không có phần thắng, kể cả Tiểu Bạch có xuất trận cũng không thể đánh bại được ba tên này.
Mà cứ duy trì khoảng cách thể này chẳng mấy chốc sẽ bị bắt kịp.
Kinh Thiên cố gắng vận dụng hết sức lực của mình để chạy xa nhất có thể, trong đầu Kinh Thiên đã có một kế hoạch.
Điều quan trọng là kéo mấy đệ tử của Hồng Hạc Môn này ra càng xa phạm vi cao tầng của Hồng Hạc Môn càng tốt.
Chạy một đoạn đường cảm thấy đã tương đối xa với nơi tập trung trước cửa ‘tàn môn’ Kinh Thiên chủ động giảm tốc độ của mình xuống, bên cạnh đó anh cũng câu thông với Tiểu Bạch bên trong quả cầu trữ vật giới cùng hành động với mình.
Khoảng cách giữa Kinh Thiên và ba đệ tử của Hồng Hạc Môn càng lúc càng thu hẹp, đồng thời từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba viên lựu đạn yêu đan chuẩn bị sẵn sàng.
Gần bắt kịp Kinh Thiên ba tên đệ tử của Hồng Hạc Môn thì hai tên liền tác ra hai bên trái phải để bao vây và chặn đường thoát của Kinh Thiên.
Cùng lúc đó cả ba tên đều vận lên linh lực của mình sẵn sàng ra tay khi khoảng cách giữa họ và Kinh Thiên thuận lợi nhất.
“Chạy đi đâu nữa, dừng lại đi”.
Chu Thuận lên tiếng nói, đồng thời tung một trảo pháp hướng Kinh Thiên đánh tới.
Linh lực thoát ra khỏi cơ thể tạo thành hình bàn tay trong không khí, bàn tay được tạo ra này muốn bắt Kinh Thiên phải dừng lại.
Hắn đang muốn đánh thẳng tới Kinh Thiên.
Khi bàn tay được tạo ra từ linh lực của Chu Thuận còn chưa được hắn đánh tới.
Kinh Thiên liên lập tức dừng lại, xoay người về phía ba tên đệ tử của Hồng Hạc Môn trên miệng hiện lên nụ cười mỉm.
Đồng thời ba quả lựu đạn yêu đan được Kinh Thiên khởi động (rút chốt an toàn) ném về phía ba người, mỗi người một quả.
“Cho các ngươi quà đấy”.
Kinh Thiên ném xong lên tiếng nói.
Hành động của Kinh Thiên khiến cả ba tên đệ tử của Hồng Hạc Môn bất ngờ giật mình, cộng thêm nụ cười mỉa của Kinh Thiên khiến cả ba tên hơi chột dạ.
Rất nhanh cả ba tên nhận ra điều gì đó khác lạ.
Cả ba tên chưa hiểu vì sao thì đã nhìn thấy ba viên yêu đan ném về phía mình.
Ban đầu cả ba tên đều vận linh lực lên lòng bàn tay, muốn tóm lấy viên yêu đan đang bay tới.
Nhưng khi viên yêu đan tới sát bọn chúng thì cảm giác nguy hiểm ập đến, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, tóc gáy dựng ngược, cả ba tên liền thu tay vội vàng vận dụng linh lực của mình để chống đỡ.
Bàn tay bằng linh khí được chu thuận tạo ra cũng được hắn nhanh chóng thu lại, chuyển hóa thành cương khí hộ thể.
“Boom, boom, boom” ba tiếng nổ gần như cùng lúc vang lên.
Tiếp đó là ba bóng người bị bắn ngược lại phía sau.
Người thì văng ra đập vào một thân cây lớn rơi xuống đất, kẻ thì văng ra sau cầy trên mặt đất một đoạn mới dừng lại.
Trên miệng của cả ba tên đều ộc ra máu mép, khí huyết nhộn nhạo.
Cũng may cho bọn chúng là tu vi của cả ba tương đối cao, nên cũng chỉ bị thương nhẹ.
Nếu tu vi của cả ba thấp hơn chút nữa thì có lẽ đã lãnh đủ.
Hơn nữa mặc dù khinh thường Kinh Thiên nhưng phản ứng của cả ba người đều rất nhanh vận công điều khiển linh lực trong cơ thể thành cương khí hộ thể để chống đỡ sự phát nổ của lựu đạn yêu đan.
Nên thương thế của cả ba tên cũng không đến nỗi quá nặng, nhưng khí huyết trong cơ thể thì đảo lộn, không phải nhất thời có thể vẫn chuyển thông suốt.
“Grào”.
Nhưng điều khiến cho cả ba tên cảm giác sợ hãi bất lực là một tiếng hổ gầm vang.
Một con yêu thú cấp hai sơ cấp xuất hiện trước mặt họ.
Nếu bình thường không bị thương thì việc đối mặt với một con yêu thú cấp hai sơ cấp thì chẳng phải là vấn đề to tát.
Nhưng trong hiện trạng bây giờ thì mọi thứ đều không ổn.
Tiểu Bạch nhận được chỉ thị của Kinh Thiên, ngay khi ra ngoài đã nhằm thẳng Chu Thuận lao tới.
Chu Thuận cả kinh mặc kệ thương thế, liền huy động hết nội lực của mình lên đón đỡ.
“Bang”… “Rầm”
Một âm thanh vang lên tiếp theo đó là một tiếng va chạm của thân người và mặt đất.
Tiểu Bạch tung một cú táp bằng chân phải phía trước vào thẳng người Chu Thuận.
Đánh hắn văng lại phía sau, thân hình của hắn kéo lê trên mặt đất một đoạn dài.
Thương thế của Chu Thuận lại nặng thêm một tí, lúc này máu ứa ra khỏi miệng còn nhiều hơn lúc trước.
Sau khi đẩy lui Chu Thuận, Tiểu Bạch nhắm mục tiêu tiếp theo là một tên đệ tử khác của Hồng Hạc Môn bên phía tay trái của Kinh Thiên.
Chỉ một cú nhảy Tiểu Bạch đã đến sát gần hắn lần này không phải là một cú táp bằng chi trước, Tiểu Bạch há to miệng muốn thực hiện một nhát cắn.
Nhưng tên đệ tử này của Hồng Hạc Môn cũng đã có kịp chuẩn bị, tuy rằng chưa ổn định lại khí huyết, linh lực, nhưng hắn vẫn đủ thời gian để rút ra vũ khí của hắn là một thanh đao chắn trước ngực để chống đỡ đòn tấn công của Tiểu Bạch.
“Bang… Bang”.
Cũng vẫn hai âm thanh vang lên tên để tử này cũng bị đẩy lùi lại phía sau một khoảng cách.
Thương thế của hắn lại nặng thêm một chút.
Sau khi kết thúc hai cú đánh, Tiểu Bạch thuận thể liền phóng lại phía Kinh Thiên đang đứng.
Chỉ đợi Tiểu Bạch lướt qua, Kinh Thiên liền tung mình nhảy lên lưng Tiểu Bạch phóng đi, trong sự bất lực của ba tên đệ tử Hồng Hạc Môn.
Tên đệ tử còn lại tuy rằng bị thương nhẹ hơn, nhưng hắn cũng không đuổi theo Kinh Thiên.
Phần vì sợ Kinh Thiên vẫn còn lựu đạn yêu đan đem ra chơi hắn, phần vì hắn cũng cần chút ít thời gian để hồi phục thương thế.
Đặc biệt hai vị sư huynh của hắn ăn đòn nặng bị thương chưa rõ ra sao, hắn không thể để mặc họ ở lại.
“Tạm biệt, ở lại mạnh khỏe nhé”.
Kinh Thiên ngồi trên lưng Tiểu Bạch phóng đi nói vọng lại.
Lời nói của Kinh Thiên khiến cho Chu Thuận tức điên lại ói thêm một ngụm máu nữa.