[Kokoinui/Drasei] Si Tình

Chương 18

       Đến gần trưa hôm sau Kokonoi tỉnh dậy, đôi mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng. Phải qua một lúc mới thích nghi được, gã chớp chớp mắt. Chợt đầu đau nhói vô cùng, Kokonoi nheo mi một cái, gã đưa tay lên xoa xoa đầu. Mất thêm một lúc mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, Kokonoi đưa mắt nhìn xung quanh. Chợt gã mở lớn mắt, hoang mang nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Bừa bội và hỗn loạn, trong một giây gã đang không hiểu có chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên ánh mắt vô tình chạm tới những miếng thủy tinh dính máu dưới đất. Và thế là ký ức tối hôm qua ồ ạt ùa về, khiến Kokonoi có chút đứng hình.

     《 Chó chết, đáng ra mày nên chết quách trong đám cháy ấy đi. Người được sống nên là chị ấy mới phải!》 

      Ký ức hiện lên sống động làm sao, cả những lời nói của mình tối hôm qua nữa. Ngay cả cảnh mình đè Inui xuống sàn đầy thủy tinh để làʍ ŧìиɦ đều hiện lên rõ mồn một.


     Kokonoi khẽ vò tóc, gã nhớ lại ánh mắt tối qua của Inui, gã chưa từng thấy ánh mắt như vậy trước đây. Tự nhiên trong lòng gã cảm thấy có chút sợ hãi, gã không biết tại sao mình lại nghĩ đến nó. Chợt lúc này gã nhận ra mình đang ngồi trên sofa, không phải tối qua mình làm chuyện đó với Inui dưới đất sao. Ngay khi nghĩ ra một lý do chính đáng gã có chút thở phào, có lẽ Inui đã đưa gã lên đây, em vẫn chăm sóc, lo lắng cho mình. Inupee vẫn yêu mình, vậy nên sẽ không có gì đâu nhỉ?

      Kokonoi cảm thấy đau đầu, không thèm nghĩ nữa. Gã đi vào nhà tắm, tắm rửa cho trôi hết men rượu. Xong xuôi thì Kokonoi bấm điện thoại, gọi điện cho một dịch vụ lau dọn nào đó. Chẵng mấy chốc thì căn nhà cũng có người dọn dẹp, Kokonoi ngồi xuống ghế sofa, gã rung rung đùi. Cứ nghĩ đến Inui là gã có chút lo lắng, nhưng lại tự trấn an rằng em sẽ ổn thôi, chỉ cần chiều nay như mọi ngày, nói vài câu ngọt ngào thì chuyện sẽ đâu vào đấy đúng không? Nghĩ đến việc này Kokonoi lại cảm thấy có chút phiền phức, thế là gã mặc kệ không quan tâm nữa. Kokonoi khẽ vò vò tóc, lấy laptop của mình ra làm việc để quên đi mấy việc rối bời này.


..........................................................

       Theo như Draken quan sát, Inui hôm nay trông có vẻ không ổn lắm. Lúc sáng đã thấy khuôn mặt em trông khá là nhợt nhạt rồi, đã vậy hôm nay em cũng không linh hoạt như mọi ngày. Trông Inui làm việc có vẻ rất nặng nhọc, Draken cũng đã hỏi em có chuyện gì nhưng Inui lại tránh né bảo không có gì cả. Vậy nên Draken cũng không truy hỏi nữa. Nhưng cho đến bây giờ sắc mặt Inui trông còn tệ hơn trước nhiều. Mồ hôi cũng lấm tấm trên khuôn mặt kia, Draken lo lắng đang định bảo Inui nghỉ ngơi thì bỗng như thấy gì đó, anh trợn lớn mắt, Draken xồng xộc đi lại chỗ em.

- Sao vậy Draken?

      Anh không nói gì cả, lại trực tiếp giữ vai em, ánh mắt quan sát lưng em một chốc thì lại hoảng hồn. Bây giờ Draken đi đến trước mặt Inui, đôi mắt đo đỏ, ân ẩn tức giận.


- Cởϊ áσ ra!

      Chất giọng Draken vừa phẫn nộ lại vừa run run nghẹn ngào. Inui nhìn Draken, khuôn mặt tái nhợt né tránh. Có vẻ có gì đó đã lộ ra rồi, Inui giữ im lặng. Nhưng Draken dĩ nhiên là không buông tha, anh gằn giọng.

- Mày cởϊ áσ ra cho tao!

     Lần đầu thấy Draken tức giận như vậy, Inui khẽ đưa tay lên áo, kéo khóa áo khoác xuống. Lúc này phần áo thun trắng lộ ra, mặt trước nhìn rất bình thường, nhưng khi ra sau lưng thì lại là chuyện khác. Draken nhìn phần áo sau lưng đã bị nhuộm đỏ bởi máu kia, cơ thể mơ hồ run rẩy kịch liệt. Lúc này Inui cũng đã cầm lấy áo thun và cởi ra nốt. Đôi mắt Draken đỏ au, nước mắt trong suốt long lanh chảy xuống, anh hoảng sợ, giọng run rẩy.

- Mẹ nó Inupee... mày điên rồi à...

     Bây giờ đây, hiện lên trước mắt Draken là những vết thương cắt xé đầy dữ tợn, máu từ những vết thương kia chảy dọc xuống tấm lưng gầy guộc của Inui. Em mặc đến hai lớp áo, vậy mà máu vẫn thấm ra tới áo khoác ngoài, thì đủ biết những vết thương kia khủng khiếp thế nào. Đã vậy không chỉ lưng mà phía mặt sau tay em cũng có những chỗ bị cứa đứt trông rất đáng sợ.
- Là ai làm? Lại là nó sao?

      Giọng Draken bây giờ hoàn toàn phẫn nộ, anh gắt lên không hề kiềm chế. Inui không biết phải nói thế nào chỉ đành trầm mặc.

Bình Luận (0)
Comment